Ngự Thượng Tuyền ngồi một
chỗ trông mong chờ Sát Nặc
chủ động nói chuyện với mình, bởi vì giáo dục từ nhỏ dạy y, những gì
mẹ
nói
thì chắc chắn đúng. Quả nhiên, không chờ một hồi, liền thấy Sát Nặc sau khi thu thập tốt mọi thứ liền
đi về hướng y, nói: “Đi”.
Ngự Thượng Tuyền nhãn tình
sáng ngời, lộ ra hàm
răng trắng, tươi cười rạng rỡ đặc biệt khả ái.
“Tốt, ngươi chờ ta một chút nha”. Sát Nặc đã biết thiếu niên có
thói quen yêu sạch sẽ, cho nên gật gật đầu, động tác
trên tay không ngừng nhưng thả chậm lại tốc độ.
Ngự Thượng Tuyền một tay chống lên, một tay lôi kéo Nhuyễn
nhanh chóng chạy tới dòng suối nhỏ
bên cạnh rửa mặt, lại nhanh chóng chạy trở về, trong lòng còn ôm Nhuyễn đang không ngừng dùng móng vuốt lau
mặt.
“Ngao ngao!” Người ta không cần dùng
nước
rửa mặt a! Lông ướt nhẹp
dán trên người rất không thoải mái!
“Ngươi xem, Nhuyễn
cũng hiểu được rửa sạch sẽ tốt hơn rất nhiều nha.” Vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Nhuyễn, Ngự Thượng Tuyền cười meo meo nói.
“Ngao……”
Hữu khí vô lực kêu
một
tiếng, Nhuyễn bất đắc dĩ ôm
lấy chủ nhân mình, như thế nào có thể
xuyên tạc ý tứ của mình như vậy, trừ ngươi ra, không có ai khác!
Một giọt nước theo sợi râu chảy về phía mũi, ngứa làm nó
cảm thấy
không thoải mái, thời điểm đang
cố gắng lau đi, lại có một giọt nước khác
chảy
xuống, sau đó liền hắt hơi
một cái thật to, làm Ngự Thượng Tuyền cười càng thêm thoải mái.
Sát Nặc nhìn một người một
hổ trước mắt chơi đùa vui vẻ, trong lòng không khỏi có chút ấm áp, tiếng cười
thanh thúy của
Ngự Thượng Tuyền ở trong buổi sớm rừng rậm đặc biệt
êm tai.
Lại nhìn tiểu sủng vật màu trắng trong lòng thiếu niên vẻ mặt bất đắc dĩ dùng hai móng vuốt che mắt lại, cái đuôi không ngừng
lắc tới lắc lui, tiểu thân mình co rụt lại, phát ra tiếng kêu ngao đứt quãng muốn ngăn cản chủ nhân mình tiếp tục tác quái, đột nhiên cảm thấy những ngày gần đây bởi vì khí huyết bị dồn nén
mà có chút tức ngực tự
nhiên
cảm thấy
tốt lên
không ít.Như trước y được Sát Nặc cõng đi, trải qua ngày hôm qua đã cõng y trong khoảng
thời gian dài như vậy mà Sát Nặc cũng
không có một tia mệt mỏi, tính lười biếng của
Ngự Thượng Tuyền
liền dần được
dưỡng ra.
Kỳ thật dựa theo tính tình y từ trước đến nay
sẽ không
cùng với
một người mới vừa nhận thức bất quá hai ngày, mà có thể
nói cười vui vẻ như vậy.
Nhưng loại tính tình
này xuất hiện, cùng với sự dung túng của Sát Nặc tuyệt đối có liên
quan.
Đem thịt còn lại ngày hôm qua làm
bữa sáng, Sát Nặc liền trực tiếp ngồi đưa lưng về phía Ngự Thượng Tuyền, sau đó Ngự Thượng Tuyền cũng tự giác leo lên.
…… Này không phải là dung túng thì là cái gì?
Thực ngoan đem túi vải
Sát Nặc đeo trên vai lấy xuống
ôm vào lòng, làm cho
trọng lượng trên vai Sát Nặc
thoáng nhẹ đi không ít, lại
đem Nhuyễn ôm lên, nhẹ nhàng vỗ lên vai Sát Nặc, ý bảo hắn có thể xuất phát.Hàn
tuyền quả nhiên như kì danh, bốn phía hồ tản ra từng trận hàn khí, cho dù là ở khoảng cách xa như vậy đều có thể cảm nhận được từng
trận khí lạnh đánh
vào mặt, mà hiện tại, hai người một
hổ bất quá là vừa thấy được một chút bóng dáng của
hàn
tuyền mà thôi.
Càng đi về phía trước, lại càng cảm thấy mát mẻ, giữa
ánh
nắng hè nóng bức chói chang
đặc biệt
cảm thấy
thực thoải mái.
Lại đi gần hơn mấy chục thước nữa, dần dần, bốn phía bắt đầu xuất hiện tinh thể màu trắng, là khối băng.
“Kỳ quái…… Như thế nào không cảm thấy lạnh……” Ngự Thượng Tuyền nhỏ giọng nói thầm, nhớ rõ ở trước kia, y
xem dự báo thời tiết, dì
dẫn chương trình
nói rất nhiều thứ, phải 0 độ
mới có thể bắt đầu kết băng, lấy tình trạng kết băng hiện tại
ít nhất phải âm vài độ C
đi.
Mà chính mình
mặc một thân trang phục mùa hè tự
nhiên một chút cũng
không cảm thấy
lạnh!
Tuy rằng đã giảm nhẹ âm thanh, nhưng Sát Nặc đang ở sát gần bên, huống chi
thính lực Kỵ
sĩ
cấp năm
vô cùng tốt, vì thế hồi đáp:
“Chiến
sĩ tứ hệ”.
Ngự Thượng Tuyền sửng sốt, cái gì là Chiến
sĩ tứ hệ?
Y
chỉ nhớ rõ Sát Nặc từng
nói qua với y một ít thưòng thức của đại lục mà thôi……
“Cái gì là Chiến
sĩ tứ hệ?”
Sát Nặc ngừng lại, cảm giác quái dị lại nảy lên trong lòng, thiếu niên trên lưng đối với đại lục Atlantis, giống như hoàn toàn không biết, cái gì cũng đều không hiểu.
Nhưng một thiếu niên quý tộc đã
sinh trưởng đến 16 tuổi lại thuần khiết giống như một
trang
giấy trắng.
Khả năng này có thể sao?
Không khỏi tò mò thiếu niên đến tột cùng làm
thế nào lớn lên, thiếu niên từng nói qua, Ngự Thượng là dòng họ của y, mà Tuyền là
tính danh, hiện tại hồi tưởng lại
cảm thấy có chút nghi hoặc, trong lịch sử á kỉ, quan niệm được
mọi người công nhân đến nay, lấy dòng họ của y làm họ của
chiến sĩ, hoặc là Đổ thạch ma pháp sư được ca ngợi.
Chậm rãi đem thiếu niên đặt xuống đất, trong nháy mắt hắn có ý nghĩ
mong muốn được hiểu hết hoàn toàn
về
thiếu niên, bao gồm cả tốt
lẫn
xấu, hết thảy,
hắn
đều muốn biết rõ.
“Tuyền”.
Bán ngồi xuống
bên người thiếu niên, Chiến sĩ dùng loại ngữ khí nghiêm túc hỏi: “Nói cho ta biết lai lịch của ngươi”. Ngươi là ai, đến từ nơi nào, trước kia làm cái gì, sau này muốn làm cái gì. Hắn nghĩ thầm trong lòng.
Hắn muốn hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống của
thiếu niên, trở thành một phần
không thể thiếu trong sinh mệnh của y.
Hắn không rõ tại sao lại có ý nghĩ
này, chính là bộ dáng thiếu niên toàn tâm toàn ý ỷ lại mình
khiến
tâm tình hắn vô cùng tốt.
Nhưng nếu người
bên cạnh
thiếu niên không phải mình……
Chiến
sĩ lửa giận cơ hồ đều muốn
áp
không được.
Khi
Ngự Thượng Tuyền nghe Sát Nặc
hỏi vậy, sắc mặt liền trở nên trắng bệch.
Y
không biết giải thích như thế nào, y
sợ chính mình sẽ sống lại
cuộc sống như trước kia, y
sợ chính mình một khi đã
quen tự do, nếu
trở lại cái nhà giam kia, y sẽ như chim hoàng yến bị bẻ gãy cánh, chậm rãi đánh mất bản thân mình.
Đang kinh hoảng, lại
cảm nhận lửa giận của
Sát Nặc, thiếu niên trở nên càng thêm vô thố, y
không rõ, rõ ràng vừa rồi người
còn hoàn hảo như thế tại sao
đột nhiên lại phát ra lửa giận lớn như vậy, sợ hãi lửa giận này là đối với mình, nước mắt trong nháy mắt liền rơi.
Sát Nặc mới quyết tâm muốn đem thiếu niên chặt chẽ cột
vào người mình, liền nhìn thấy
thiếu niên trước mắt bởi vì câu hỏi của hắn mà sợ tới mức khuôn
mặt tái nhợt đầy
nước mắt, răng cắn chặt môi dưới, liên tục lắc đầu, tựa hồ không muốn
nhắc lại cuộc sống trước kia.
Sát Nặc…… Bất đắc dĩ nghĩ, có phải hay không ngữ khí của mình rất không tốt?