Bỏ Ta Còn Ai

Chương 100: Trượng phu của mẫu thân

Mai Nghi Nhã bị kéo xuống, sắc mặt Khang Vận trắng bệch, đột nhiên thân thể ngửa ra sau.”Bụp” một tiếng ngã xuống đất, hai mắt nhắm nghiền, bất tỉnh nhân sự.

Tâm tình của mọi người vốn đang bị đè nén, chuyện này xảy ra làm cho mọi người bị hù dọa. Các cung nữ liền vội vàng tiến lên đỡ nàng dậy.

Hoàng hậu an trí nàng ở sương phòng, tìm thái y tới chẩn mạch.

Thái y xem hồi lâu, nói đã có thai.

Sắc mặt của mọi người sắc mặt khác nhau, bà bà của nàng- Vu Mỹ nhân vừa mừng vừa sợ hãi, vẻ mặt cổ quái không nói được.

Minh Đang nhìn mọi thứ đang diễn ra, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nhớ tới lần đầu tiên Khang Vận tới vương phủ chơi, khi đó nàng một lòng muốn có đứa nhỏ, dùng mọi cách cầu xin nàng, nhưng vẫn không thể như mong ước. Lại mang thai đúng lúc này, sinh tử của Yến vương còn chưa rõ, đứa bé trong bụng này biết làm như thế nào đây?

Nhân sinh thật sự là không có cách nào đoán trước được, bất cứ lúc nào cũng có thể mang đến cho ngươi một chuyện ngoài ý muốn. Là buồn hay vui ai có thể nói rõ được?

Nhưng mà đối với chuyện này, nàng cũng chỉ là một người đứng xem. Nhìn là được rồi, không thể làm gì, cũng không muốn xen vào việc của người khác.

Xảy ra mấy chuyện này, tâm tình của tất cả mọi người đều mất hết, rời khỏi.

Khang Vận được phù tới Viện của Vu mỹ nhân để nghỉ ngơi, vẻ mặt lúc sắp đi thật không thể dùng ngôn ngữ hình dung.

Hoàng hậu cũng giống như bị xúc động, sợ run hồi lâu.

Vân Lam nghe tin chạy tới đón Minh Đang, không muốn để cho nàng thấy loại chuyện này. Nha đầu này kể từ khi mang thai, cảm xúc nóng lạnh giống như thời tiết, thay đổi thất thường, đa sầu đa cảm hơn, thích khóc thích quậy, hắn thật sự hết cách với nàng.

Đinh phu nhân cũng cùng đi theo bọn hắn, mới ra cửa cung ngồi lên xe ngựa, đã có người tới đón nàng.

Minh Đang tò mò thò đầu ra, rướn cổ lên nheo mắt lại nhìn kỹ.

Một nhóm mười mấy người, mọi người làn da ngăm đen, ở dưới ánh mặt trời sáng rất chói mắt. Mặc kỳ trang dị phục (trang phục kỳ dị), kỳ quái không nói ra được.

Người thủ lĩnh khoảng ba mấy tuổi, thân hình cao tráng (cao to, rắn rỏi), nhưng vẻ mặt luôn tươi cười, cười lên vô cùng hòa nhã, lộ ra hàm răng trắng noãn. Hắn tựa cửa xe của Đinh phu nhân, nói hồi lâu, còn hướng về phía xe ngựa của các nàng nhìn vài lần.

Minh Đang thấy hắn nhìn sang, vội vàng rụt đầu lại.

Vân Lam thấy thế không khỏi buồn cười: "Muốn nhìn thì cứ thoải mái nhìn, làm sao phải giống như làm như kẽ gian vậy?"

Nàng cũng không biết vì sao sao muốn rụt đầu lại, theo bản năng cứ làm như vậy. "Hắn là không phải là... mẫu thân ta......" Suy nghĩ hồi lâu, cũng không tìm ra từ xưng hô thích hợp. Phu quân hiện tại? Cảm giác rất không tự nhiên.

Vân Lam cười nói: "Ta cũng chưa từng thấy qua, chỉ là nghe nói mà thôi." Cho nên cũng không biết.

Minh Đang cong cong môi, nhoài người về phía cửa sổ len lén nhìn ra ngoài, nói "Bọn họ đen như vậy, ta nhìn thế nào cũng thấy họ giống nhau." Giọng nói có chút kỳ lạ, thật giống như tức giận lại giống như ghen tuông.

Vân Lam nhịn cười, sờ sờ đầu của nàng. Nha đầu này, thật là quá đáng yêu.

Minh Đang khẽ gọi một tiếng: "Hắn tới đây."

Quả nhiên một giọng nam ngắn gọn vang lên: "Xin hỏi có phải là Phúc vương gia không? Tại hạ là Quan Hạo." Mặc dù Hán ngữ lưu loát, khẩu âm vẫn còn rất rặng, nhưng nghe vẫn có thể hiểu.

Vân Lam biết được nhiều chuyện hơn so với Minh Đang, biết danh tự này là tên chữ Hán của trượng phu nhạc mẫu, nghe nói là nhạc mẫu lấy. Không muốn thất lễ với người này, buông thê tử đang ông trong ngực ra, vén rèm cửa lên, bước xuống xe ngựa, hành lễ với hắn.

Tính tình của đối phương rất hòa nhã, Vân Lam lại có lòng muốn thân cận, hai người cũng nhất kiến như cố*, mới nói mấy câu đã cảm thấy có chút quen thuộc.

*Ai đọc tiểu thuyết cổ đại nhiều chắc nghe quen câu này, nghĩa là: mới gặp lần đầu mà như đã quen thân

Vân Lam thấy nơi này không phải là nơi có thể nói chuyện, liền nhiệt tình mời đám người bọn họ cùng đi Phúc Vương Phủ tán gẫu, người kia cũng rất sảng khoái liền đồng ý.

Đoàn người đi theo phía sau xe ngựa, một đường hướng Phúc Vương Phủ đi.

Minh Đang khẩn trương lôi kéo xiêm y của hắn, hỏi: "Người kia là người như thế nào? Có được không?"

Trê khóe môi Vân Lam lộ ra ý cười, dáng vẻ khẩu thị tâm phi của nha đầu này rất buồn cười, nói: "Ta thấy hắn mặc dù là người ngoại bang, nhưng lòng dạ rất tốt, ánh mắt thản nhiên, là một người đáng để kết giao." Những lời này cũng không phải để an ủi thể tử, mà là sự thật hắn quan sát được.

Nghe hắn đánh giá cao như vậy, Minh Đang yên tâm không ít, đối với ánh mắt của hắn, nàng vẫn còn tin được. Có lúc đánh giá của nam nhân về nam nhân, còn chính xác hơn.

Nhìn bộ dáng nàng muốn hỏi lại không muốn mở miệng, Vân Lam hào phóng đem tất cả những gì hắn biết nói hết ra: "Nghe nói nhạc mẫu sinh được hai nhi tử, trưởng tử là người kế vị của Tân Nguyệt Quốc. Nhưng mà lần này cũng đi theo, chỉ có hai phu thê họ tới."

Đối với hai người đệ đệ cùng mẹ khác cha này, nàng cũng không hiếu kỳ nhiều lắm. Dù sao mấy huynh đệ tỷ muội ở Từ gia cũng khiến cho nàng vui không nổi, đối với hai đệ đệ kia nàng cũng không có bao nhiêu chờ đợi.

Nhưng mà trước mắt điều nàng quan tâm nhất chính là......"Hắn có những thê thϊếp khác sao?" Nàng không nhị được hỏi.

Biết nàng sẽ hỏi đến điều này, thật may là hắn đã sớm hỏi thăm rõ ràng, trả lời: "Trước kia hắn có một thê tử, nhưng đã qua đời, nghe nói là khó sinh một thi hai mệnh, cũng không có con cái nào khác, sau này hắn mới nhận thức nhạc mẫu, hai người tình cảm cực tốt. Hắn dưới gối chỉ có hai nhi tử do nhạc mẫu sở xuất."

Minh Đang thở phào nhẹ nhõm, như vậy cũng tốt. Nàng sợ nhất nam nhân kia cũng giống như Từ Đạt, trong nhà thê thϊếp thành đoàn còn chưa đủ, ăn trong chén còn nhìn trong nồi. Nữ nhân nhiều chính là một phiền toái.

Không có những con cái khác, như vậy cũng tránh khỏi việc tranh giành vương vị, sẽ không ác liệt như vậy. Rất tốt, nam nhân này tối thiểu hợp cách.

Vân Lam quan sát thấy hết thảy, vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn bộ dáng khẩn trương của nàng, thật giống như Đinh phu nhân là nữ nhi, nàng mới là mẫu thân, có phải đảo lộn rồi hay không hả?

Nàng mang thai, còn quan tâm nhiều như vậy làm gì chứ? Tất cả đều do hắn. Aizz, thật ra trong thâm tâm của nha đầu này rất khát vọng thân tình, rất quan tâm người nhà. Dĩ nhiên, người nhà là những người nàng nhận thức. Không bao gồm những người đã từng tìm mọi cách tổn thương người của nàng.

Người khác đối tốt với nàng một, nàng sẽ hoàn lại người ta gấp đôi. Người khác độc ác tổn thương nàng, nàng tự nhiên là đáp trả lại gấp mười lần. Nữ nhân như vậy yêu hận quá phận minh, nhưng hắn rất thích.

Đến vương phủ, xe ngựa một đường chạy đến cửa phòng khách.

Vân Lam đỡ thê tử xuống, lo lắng hỏi: "Có mệt hay không? Nếu không thì vào hậu viện nghỉ ngơi trước đã? Nơi này có ta tiếp đón là được rồi."

Minh Đang có chút không bỏ được, nói: "Thôi, ta còn là xem hắn thế nào."

Vân Lam hiểu ý gật đầu một cái, mời khách nhân vào trong sảnh ngồi. Phân phó quản gia an trí mười mấy tùy tùng đi theo này uống trà nghỉ ngơi. Từ đầu đến cuối, tay cũng không buông tay thê tử, cẩn thận đỡ nàng.

Phân chủ khách ngồi xong, nha hoàn hiến trà.

Quan Hạo uống mấy ngụm trà, lúc này mới nhìn về phía đôi phu thê kia. Vừa nhìn thấy Minh Đang, đã ngẩn người, tầm mắt không tự chủ được nhìn về hướng Đinh phu nhân.

"Phu nhân, dáng dấp của Tiểu Đang rất giống nàng."

Đinh phu nhân khẩn trương nhìn phản ứng của nữ nhi, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo nói: "Đó là tự nhiên, nàng là nữ nhi của thϊếp."

Quan Hạo lầm bầm một câu: "Nhưng hai tiểu tử kia không có một ai giống nàng, đều giống như ta, chậm hiểu." Không có nữ nhi đáng yêu, thân thiết, là tiếc nuối lớn nhất của hắn. Nhưng nữ hài tử trước mắt giống thê tử như vậy, làm cho hắn cảm thấy vô cùng thân thiết.

Minh Đang đang uống trà, nghe những lời này không khỏi phun, bị sặc trà ho lên.

Vân Lam khóe miệng khẽ mỉm cười, vỗ vỗ lưng nàng, ném cho nàng một ánh mắt nên thu liễm.

Điều này có thể trách nàng sao? Người kia nói chuyện thật sự rất thú vị. Minh Đang bĩu môi, hoàn lại cho hắn một ánh mắt.

Hai người liếc mắt trao đổi, Quan Hạo hình như không có phát hiện, tầm mắt vẫn đảo tại chỗ hai mẹ con như trước.

Đinh phu nhân thấy vẻ mặt của nữ nhi cũng không hờn giận gì, trong lòng có một chút an ủi. Khóe miệng cong lên, cười sẵng giọng: "Được rồi, đừng nhìn nữa, Tiểu Đang sẽ xấu hổ."

"Thật sao? Vậy......" Quan Hạo hướng nàng cười có chút lấy lòng: "Tiểu Đang, thúc thúc mang quà tặng cho con, con xem có thích hay không?"

Hắn lấy ra một hộp gấm, đưa cho nàng. Lần này đến Trung Nguyên, mục đích lớn nhất là muốn gặp mặt nữ hài tử này. Hắn thật sự không đành lòng thấy thê tử bất cứ lúc nào cũng có dáng vẻ mặt mày ủ dột, mỗi lần nghe thê tử nói đến nữ nhi còn ở chỗ này, trong mắt chứa áy náy cùng lo lắng khó nén, điều này làm cho hắn rất đau lòng. Cho nên mới sắp xếp chuyến đi Trung Nguyên lần này, hắn muốn để cho tâm sự này của thê tử được bỏ xuống, một lần nữa vui vẻ.

Hạn nhân nhận lấy, đặt ở trước mặt Minh Đang, nàng cúi đầu nhìn kỹ, nhìn qua thì chỉ là một chiếc hộp xù xì, nhưng thật ra là một hộp trang sức được làm cực kỳ tinh xảo, phía trên điểm san hô và đồi mồi rất xinh đẹp, giống như một món hàng kỹ nghệ hoàn mỹ, không nói ra được đẹp mắt.

Minh Đang vừa thấy hai mắt liền sáng lên, tính cách trời sinh của nữ hài tử, đối với các vật này không có cách nào kháng cự, nói: "Ta rất thích, cám ơn."

"Thích là tốt rồi." Quan Hạo cười rất vui vẻ, đứa nhỏ này không tệ, không hổ là nữ nhi ruột thịt của phu nhân hắn.

Trong lòng Đinh phu nhân tràn đầy vui mừng, cười nói: "Mở ra nhìn một chút đi." Thấy nữ nhi cũng không bài xích trượng phu, trong lòng vui mừng không nói nên lời.

Minh Đang nghe lời mở ra, thấy bên đồ đầy bên trong, sợ hết hồn.

Tầng trên cùng là đủ các loại bảo thạch, hồng bảo thạch, lam bảo thạch, lục bảo thạch, mỗi một viên đều to bằng trứng ngỗng.

Tầng giữa là mã não, thạch anh...... phỉ thúy, san hô, các loại ngọc thạch màu sắc xinh đẹp. Tầng dưới cùng là hai mươi viên trân châu to bằng trứng ngỗng, mỗi viên đều châu tròn ngọc sáng, mơ hồ phát ra ánh sáng.

Minh Đang ở vương phủ cũng đã gặp không ít đồ tốt, biết giá trị của những đồ này. Đóng nắp hộp lại, từ chối nói: "Đồ này quá trân quý, ta không thể nhận."

Quan Hạo khoát khoát tay, vẻ không quan tâm nói: "Những thứ đồ này ở chỗ chúng ta nơi nào cũng có, rất rẻ." Nhưng những thứ này đều là do hắn chọn lựa, yêu ai yêu cả đường đi, hắn rất muốn lưu lại ấn tượng tốt cho đứa bé này.

Lời nói của hắn nhẹ nhàng linh hoạt, Minh Đang biết rõ giá trị của những thứ đồ này không rẻ. Nam Dương mặc dù là nơi sản xuất những thứ đồ này, nhưng xem những thứ này đều được chọn lựa tỉ mỉ, mỗi một món đều là cực phẩm ngàn dặm mới tìm được. Toàn bộ Kinh Thành cũng tìm không ra món thứ hai.

Vân Lam cười khuyên nhủ: "Nếu là trưởng bối ban tặng, hãy thu thôi." Tóm lại đây là tâm ý của người ta, đồ quý hay không vẫn nên tiếp nhận.

Minh Đang suy nghĩ một chút, cám ơn hắn rồi mới để cho nha hoàn mang đến phòng ngủ của nàng.

Nhìn ra được Quan Hạo cố gắng hết sức muốn lấy lòng Minh Đang, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Cũng chỉ là hỏi nàng thích vật gì, thích ăn cái gì, các vấn đề linh tinh khác.

Minh Đang cũng rất lúng túng, cảm giác là lạ. Thật may là có Vân Lam ra mặt xoa dịu, hai người nam nhân bọn họ ngược lại nói chuyện rất ăn ý.

Đinh phu nhân nãy giờ không nói gì, nàng đối với cục diện trước mắt cảm thấy rất hài lòng, chỉ cần nữ nhi không bài xích đoạn nhân duyên này của nàng, nàng đã vừa lòng rồi. Về phần khiến hai người này thân mật khăng khít, cũng là chuyện không dễ dàng.

Ngồi một lát, Minh Đang liền cảm thấy mệt mỏi, đứng dậy cáo lui. Dù sao cũng là lần đầu mang thai, rất dễ dàng cảm thấy mệt mỏi.

Vân Lam không yên lòng, muốn đưa nàng trở về phòng, Đinh phu nhân chủ động nói muốn bồi nàng đi vào.

Vân Lam suy nghĩ một chút, cũng liền thôi, vẫn nên để cho mẹ con các nàng ở chung một mình, bồi dưỡng hạ tình cảm. Cách xa nhau nhiều năm, nhất định là có rất nhiều lời muốn nói.