Bỏ Ta Còn Ai

Chương 96: Song hỉ

Minh Đang ngạc nhiên nghi hoặc nhìn phụ nhân (người phụ nữ) đem đến cảm giác quen thuộc đang đứng trước mắt này.

Bà ấy mặc một bộ váy người Hồ màu tím nhạt, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy oai hùng hiên ngang, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng. Khuôn mặt đã ba mươi mấy tuổi nhưng vẫn được bảo dưỡng vô cùng tốt, vẫn thướt tha thùy mị như xưa, thêm vào đó một vài nét thành thục của người phụ nữ mà không có một lời nào có thể miêu tả được, hết sức mê người.

Minh Đang càng nhìn càng cảm thấy kinh ngạc, đột nhiên trong đầu có tia sang lướt qua, khuôn mặt này không phải là khuôn mặt cứ mỗi ngày nàng nhìn ở trong gương sao? Bà...

Là Bình An tự mình đi đón người, nhìn Minh Đang sững sờ như vậy, lo nàng thất lễ ở trước mặt người khác, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: “Nương nương, đây là Đinh phu nhân, là đặc sứ do hoàng thượng phái đến.”

Trên đường đi đến đây, hắn đã nhìn vị phu nhân này mấy lần, thật sự là quá giống, mặt mày, ánh mắt đều rất giống. Nếu Minh Đang thêm vài tuổi nữa, chỉ sợ cũng sẽ có dáng vẻ giống như vậy.

Nhắm mắt lại cũng biết hai người có quan hệ gì, ngoại trừ ruột thịt ra thì còn có thể là quan hệ gì? Nhưng mà mọi người vẫn nghĩ là mẹ ruột của vương phi đã mất tích, không có cách nào tìm kiếm được tung tích. Vương gia cũng phái rất nhiều người tìm kiếm nhưng vẫn không có tin tức.

Vậy mà không ai nghĩ đến, bà ấy lại xoay người biến đổi, dĩ nhiên lại là đặc sứ của hoàng thượng, thật sự khiến cho người ta không có cách nào tưởng tượng được. Nhưng mà dường như vương phi phản ứng hơi chậm chạp thì phải.

Tầm mắt nghi ngờ của mọi người đảo quanh hai người các nàng, càng nhìn càng cảm thấy nghi hoặc, nghĩ lại thì có chút hiểu rõ.

Nghe được lời nói của Bình An, trong đầu của Minh Đang ông ông rung động, mở to hai mắt, này... bà ấy... họ Đinh? Bà ấy là... Đầu óc nàng nhão nhoét thành tương hồ, rối loạn thành một cục.

Vẻ mặt Đinh phu nhân phức tạp nhìn nàng một lúc lâu, than nhẹ một tiếng: “Ta đến xem bệnh cho Phúc vương gia.” Đi đến bên giường, thuần thục bắt mạch cho Vân Lam, trầm ngâm một lúc lâu.

Vẻ mặt Tɧẩʍ ɖυy cũng vô cùng phức tạ: “Như thế nào? Có biện pháp gì không?” Đây là nữ nhi của sư huynh? Nàng ấy cũng kế thừa y thuật của sư huynh? Vẫn là sư huynh có phúc khí.

“Ừ.” Đinh phu nhân cúi đầu suy nghĩ: “Chỉ có năm phần hi vọng, nhưng ta sẽ cố gắng thử một lần.” Đây là lần đầu tiên bà gặp mạch đập suy yếu như vậy. Người này có thể sống đến bây giờ đã là một kỳ tích lớn. Nhưng người này tuyệt đối không thể chết được, cho dù bà có liều cái mạng này, cũng không thể để hắn xảy ra việc gì.

“Thật vậy sao?” Tinh thần của Minh Đang rung lên, năm phần? Năm phần là quá tốt rồi, còn hơn là nhind hắn chờ chết. Đối với nàng mà nói, đây đã là một tin tức vô cùng tốt.

Đinh phu nhân khẽ gật đầu, nói những thứ bà cần ra. Nước ấm, thùng gỗ lớn, khăn vải, rượu mạnh, bếp lửa, đủ các loại hình dáng thuốc.

Minh Đang liên tục đáp ứng, bảo hạ nhân đi xuống chuẩn bị, dặn dò phía dưới phải làm thật nhanh, giọng nói kích động đến mức biến đổi khác lạ. Nhìn bà ấy phân phó rõ ràng, giống như nắm chắc phần thắng vậy.

“Các ngươi đều ra ngoài đi ra ngoài hết đi, chỉ để Thẩm tiên sinh và vị công tử này ở lại.” Đinh phu nhân chỉ vào Bình An, người mang bà vào.

Minh Đang vội vàng cướp đoạt nói: “Ta cũng ở lại hỗ trợ.” Vào thời điểm như thế này, nàng càng muốn ở bên cạnh hắn.

Đinh phu nhân gật gật đầu, không nói gì đồng ý.

Những thứ mà Đinh phu nhân yêu cầu rất nhanh được đưa đến, Đinh phu nhân lấy một túi vải từ trong l*иg ngực ra, bên trong là một bộ kim châm tinh xảo vô cùng, lớn nhỏ đủ mười hai chiếc. Lại bày ra một hộp ngọc xinh xắn, lấy hai thuốc viên ra đưa cho Minh Đang; “Đút cho hắn uống, đây là thuốc giúp hắn bảo vệ nguyên khí.”

Từ khi Đinh phu nhân bày bộ kim châm kia ra, Minh Đang đã xác nhận cái mình đang nghĩ là đúng. Nhưng lúc này nàng bất chấp mọi thứ khác, trong lòng chỉ quan tâm đến sự sống chết của trượng phu (chồng).

Nàng nhận lấy viên thuốc, ngửi ngửi. Bên trong có rất nhiều vị thuốc quý hiếm vô cùng, còn có thêm mấy vị thuốc nước ngoài, cho dù có ngàn vàng cũng chưa chắc đã mua được.

Nhét viên thuốc vào miệng của hắn, nhưng ý thức của hắn không rõ ràng, không có cách nào nuốt được viên thuốc. Chỉ có thể cầm chặt cằm của hắn, dùng nước ấm đút cho hắn ăn hết viên thuốc. Hai mắt không chớp khẩn trương nhìn chằm chằm hắn.

Còn Đinh phu nhân đang dùng cồn khử độc trên kim châm, sau đó nướng ở trên ngọn lửa.

Đến khi kim khâu ấm lên mới dừng tay, sau đó bảo người cởi sạch quần áo của Vân Lam.

Bà tập trung tinh thần, hít một hơi thật sâu, ngón tay bay nhanh khiến người ta hoa mắt, kim châm nhanh chóng chính xác xuyên vào da thịt. Chỉ một lát sau, mười hai chiếc kim khâu đều đâm vào huyệt vị bốn phía trái tim. Nhìn bên ngoài thì tưởng đơn giản, thật ra lại khó khăn vô cùng, mỗi một chiếc kim châm khi đâm xuống mang đều có những góc độ và vị trí khác nhau, chiều sâu khác nhau, nông nông sâu sâu xếp thành một đường.

Người ngoài thì sẽ không nhìn ra được cái gì, nhưng Minh Đang lại hiểu được nếu không có kinh nghiệm vài chục năm thì tuyệt đối không làm được như vậy.

Chỉ mới có một lần châm cứu mà trên trán Đinh phu nhân đã hiện ra một tầng mồ hôi mỏng nhạt, cả người vô cùng mệt mỏi. Kim châm điểm huyệt là một phương pháp tốn rất nhiều sức lực, mỗi lần sử dụng đều khiến cho nguyên khi tổn thương lớn, cần tĩnh dưỡng rất lâu mới có thể khôi phục lại. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho nó không được lưu truyền rộng rãi. Cứu người lại làm thương tổn đến mình, nếu là người bình thường sẽ không bao giờ dám gật đầu đồng ý bừa bãi.

Minh Đang yên lặng dùng khăn lụa lau mồ hôi trên chán cho bà, bà ấy ngẩn người, nở một nụ cười ấm áp cho Minh Đang, xen lẫn trong đó có chút vui mừng.

Minh Đang mấp máy miệng, nhưng vẫn không đáp lại, cúi đầu nhìn Vân Lam đang dần dần hồng hào trở lại, trong lòng bất an không yên, chỉ sợ xảy ra cái gì ngoài ý muốn.

Giọng nói ôn nhu của Đinh phu nhân vang lên: “Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ tốt lên.”

Chỉ cần có thể cứu sống hắn, Minh Đang sẽ không để ý bất cứ cái gì.

Khi màu sắc của mười hai chiếc châm dần dần biến thành màu đen, lúc này Đinh phu nhân mới nhổ từng cái một, rửa sạch chúng bằng rượu mạnh. Lại châm cứu một vòng giống như lần đầu tiên, đâm huyệt, đổi màu, rút ra, tổng cộng là năm lần hậu, đến khi màu sắc của kim châm không thay đổi nữa mới dừng lại.

Đinh phu nhân chỉ huy Bình An đến: “Nhanh lên, nâng hắn đặt vào trong thùng gỗ lớn, đẩy hết những độc vẫn còn dư ở trong cơ thể ra.”

Thùng gỗ lớn bốc hơi nóng nghi ngút, tràn đầy dược liệu, mùi vị rất nặng. Lúc Vân Lam bị đưa trong thùng gỗ, hơi hơi nhíu nhíu mày.

Minh Đang mừng rỡ, hắn có ý thức rồi sao? Nhẹ nhàng kêu: “Vân ca ca, Vân ca ca.”

Đinh phu nhân khoát tay: “Đừng kêu, thần trí của hắn cũng chưa tỉnh táo.”

“Độc của hắn...” Không phải đã được giải sao? Sao vẫn còn chưa tỉnh?

Đinh phu nhân giải thích: “Trên cơ bản đều đã bài xuất đến đây, nhưng cơ thể hắn tích lũy độc quá lâu, cần dùng nước nóng xông hơi, đẩy hết độc còn sót lại trong cơ thể.”

Minh Đang thật cẩn thận ngừng thở: “Nói như vậy là hắn đã không còn việc gì nữa đúng không?” Nàng thực sự không thể tin được sự thật này, chỉ cần đơn giản như vậy? Một khắc trước nàng đã thực sự cảm thấy tuyệt vọn, nhưng lúc này lại... Có thể nói là một khắc trước là băng giá, một khắc sau là lửa nóng, cảm xúc kích động vô cùng.

Nhìn nàng khẩn trương như vậy, trong lòng Đinh phu nhân đau xót, nước mắt sắp chảy ra, trừng mắt cố gắng thu nước mắt về: “Tính mạng được bảo vệ, nhưng thân thể hắn đã bị tổn hại thật lớn, về sau cần phải tốn nhiều công sức để điều trị thân thể.”

Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, lộ ra nụ cười vui mừng.

“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi. Ta sẽ thay hắn điều trị thân thể thật tốt.” Minh Đang như trút được gánh nặng, tâm trạng thoải mái, cả người ngã ra sau, hôn mê bất tỉnh.

“Tiểu Đang, tiểu Đang.”

“Nương nương.” “Tiểu thư.” Mọi người sợ hãi kêu ra tiếng, cũng không biết người nào đỡ được nàng.

Lúc nàng tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt hưng phấn của Hồng Thược.

Suy nghĩ đầu tiên của Minh Đang là Vân Lam, vùng vẫy đứng lên, nghi ngờ hỏi: “Vương gia thế nào rồi? Hắn như thế nào rồi? Hắn đã thức dậy hay chưa?”

Nàng có phải đang nằm mơ hay không? Mơ thấy hắn đã được giải hết độc, không chết.

Hồng Thược vội vàng đè bờ vai nàng lại: “Tiểu thư người đừng lộn xộn, phải cẩn thận một chút.”

Đại não của Minh Đang vẫn có chút hỗn loạn, gượng cười chống đỡ: “Không có việc gì, chỉ do ta không nghỉ ngơi tốt trong nhiều ngày qua.” Này thân thể cũng quá yếu ớt, thật sự là quá dọa người, nói choáng váng liền choáng váng.

Trong mắt Hồng Thược chứa đựng nước mắt: “Tiểu thư, người... người có thai rồi.” Giọng nói có tia run rẩy, nàng vô cùng vui mừng thay cho tiểu thư.

“Có thai?” Tâm tư của Minh Đang đều đặt ở trên người Vân Lam, nửa ngày mới hiểu được, không khỏi ngốc ở một chỗ: “Cái gì? Sao điều này có thể? Ta cũng không biết.” Nàng là thầy thuốc, nhưng nàng lại không có chút phát hiện gì.

“Tiểu thư, người thật sự là hồ đồ, người có thai gần một tháng rồi.” Trong mắt Hồng Thược vui sướиɠ, tốc độ nói chuyện cực nhanh: “Đinh phu nhân nói, người phải dưỡng thai thật tốt, mấy ngày nay người quá mức mệt nhọc, thể chất rất yếu, thai nhi không ổn, cho nên ba tháng đầu tiên nhất định phải ở trên giường nằm.”

Lúc này nàng coi Đinh phu nhân như người trời, thật sự rất lợi hại. Dễ dàng đã có thể cứu được Vương gia, lại còn chẩn đoán ra tiểu thư có thai không đầy một tháng.

Nghe xong lời này, Minh Đang sợ hãi ôm lấy bụng: “Hài tử có vẫn đề gì không?” Nàng có chút giật mình, không trách được nàng cái gì cũng không biết, mấy ngày này toàn bộ lòng dạ của nàng đều nhào lên người của Vân Lam, hơn nữa tháng của hài tử quá ngắn, nàng cũng không có kinh nghiệm gì.

Tuy nói đứa nhỏ này đến không phải lúc, vào đúng lúc cha mẹ bất lực, sợ hãi nhất, không thể sớm phát hiện bé đến. Nhưng nếu đã đến đây, thì bé chính là bảo bối của bọn họ. Nhất định nàng sẽ yêu thương bé thật tốt.

“Đinh phu nhân nói chỉ cần người nghe lời của nàng, ngoan ngoãn uống thuốc bổ, ngoan ngoãn nằm nghỉ, đừng có chạy lung tung, hài tử sẽ không có việc gì.” Hồng Thược coi lời dặn của Đinh phu là thánh chỉ, không dám chậm chễ tý nào.

Hài tử, đây chính là chỗ dựa tương lại của tiểu thư, là đời sau của Phúc vương gia. Không thể có nửa điểm sơ xuất.

Cuối cùng Minh Đang cũng trầm tĩnh lại, gật gật đầu: “Ta hiểu được, đúng rồi, Vương gia như thế nào rồi?”

Hồng Thược thấy nàng tâm tâm niệm niệm đều là Vương gia, trong lòng buồn cười nhưng đồng thời lại có một tia hâm mộ: “Tiểu thư, người yên tâm đi, Vương gia đang nghỉ ngơi, toàn bộ mọi chuyện rất thuận lợi.”

Đã lad phu thê thì nên giống tiểu thư và Vương gia, tình thâm ý trọng, cùng nhau vui buồn.

Trên mặt Minh Đang lộ ra nụ cười vui sướиɠ: “Vậy hắn có biết việc này hay không?” Hắn thích nhất là hài tử. Trước kia thường xuyên ôm lấy nàng, nói về hài tử tương lai của bọn họ, vẻ mặt kia hạnh phúc dào dạt tươi cười.

Tốt quá, hắn không có việc gì, nàng lại có hài tử, coi như là “song hỉ lâm môn”. Bỗng nhiên trong lòng tràn đầy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hốc mắt có chút ẩm ướt. Hôm qua, nàng còn muốn cùng sống cùng chết với hắn. Hiện giờ hắn không chết, mặc kệ như thế nào, còn sống là tốt nhất. Không lâu sau trong tương lai, sẽ có một đứa bé đáng yêu ra đời, gọi nàng là mẫu thân, gọi Vân Lam là phụ thân. Chỉ cần nàng suy nghĩ đến thế thôi, trong lòng nàng tràn đầy ngọt ngào.

Hồng Thược cười nói: “Vương gia vẫn chưa tỉnh, nếu hắn biết được chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”

“Thế...” Minh Đang chần chờ một lúc, tâm trạng có chút phức tạp: “Đinh phu nhân thì sao?” Cuối cùng nàng vẫn muốn hỏi về tình huống của người nọ.

Hồng Thược vụиɠ ŧяộʍ nhìn nàng một cái: “Đinh phu nhân mệt mỏi nên đã nghỉ ngơi ở khách viện.”

“Bà ấy không sao chứ?” Vẻ mặt Minh Đang có chút lo lắng.

“Nghe nói ngủ một giấc là không sao.” Hồng Thược không nói thêm cái gì, ôn nhu khuyên nhủ: “Tiểu thư, người không phải lo lắng nhiều như vậy, chỉ cần bĩnh tĩnh yên tâm, một lòng dưỡng thai, chuyện của phu nhân cứ giao cho chúng nô tỳ.”

Không nói mẹ con các nàng bị ngăn cách ít nhiều năm, nhưng đã là mẹ con thì tình thân khó có thể cắt đứt. Huống chi lần này phu nhân xuất hiện cứu mệnh Vương gia. Tâm của tiểu thư chắc hẳn sẽ mềm đi.

“Cũng được, bên Đinh... Phu nhân kia không thể thất lễ, cái gì cũng phải tốt nhất.”

“Dạ.” Trong lòng Hồng Thược cười trộm.