Mặt trời đã lên rất cao, sức nóng lan tỏa, chiếu ở trên mặt người cảm thấy có chút nóng bỏng. Đám nha hoàn đều canh giữ ở bên ngoài, chờ chủ nhân truyền gọi vào. Nhưng mà cửa phòng vẫn đóng chặt, không chút động tĩnh. Mọi người không dám gây ra tiếng động lớn, yên lặng canh giữ. Nhưng là trời sắp đến giờ ngọ (khoảng 11 ~ 1 giờ chiều), vẫn yên lặng như cũ.
Minh Đang là do bị đói nên mới tỉnh lại, dạ dày rất là khó chịu. Vô cùng khó khăn mở mắt ra, thân thể khẽ giật giật, muốn gọi người vào. Nhưng nàng vừa định mở miệng mới phát hiện mình bị ôm chặt chẽ trong lòng hắn. Hai tay, hai chân hắn đè chặt nàng, nàng không thể động đậy được.
Nhớ tới hôm qua là hôn lễ của hai người, trong lòng nàng nổi lên một tia ngọt ngào. Cuối cùng thì nàng cũng chính thức trở thành thê tử của hắn, mỗi ngày người đầu tiên nhìn đến là hắn, buổi tối trước khi nhắm mắt nhìn đến người sau cùng cũng là hắn.
Lẳng lặng nhìn hắn đang ngủ, có thêm chút trẻ con hơn lúc bình thường, giống như một đứa trẻ lớn, một đứa trẻ đáng yêu.
Nàng không dám đánh thức hắn, cứ ôn nhu nhìn hắn như vậy, dường như có thể nhìn mãi mãi, quên luốn việc mình đang đói bụng. Không biết đã qua bao lâu, mi mắt hắn khẽ giật, giống như muốn tỉnh dậy.
Nàng vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ ngủ. Đột nhiên một hơi thở ấm áp tới gần, một cảm giác nóng bỏng lan tràn, dần dần rời đến hai má, ánh mắt….
Trong lòng Minh Đang nhảy dựng, vội vàng mở mắt, khẽ đẩy hắn một cái: “Vân ca ca” Thân thể của nàng đau nhức, không thể thêm một lần nữa.
“Um” Hắn mơ hồ trả lời, căn bản không nhúc nhích tý nào, nụ hôn từ từ trượt xuống dưới, rơi xuống bờ vai bóng loáng của nàng….
“Ục ục” Cái bụng của nàng khẽ kêu, nàng ủy khuất nhìn hắn.
Hắn ngẩn người, dừng lại, cố hít một hơi thật sâu, khẽ cắn một nhát lên bả vai nàng: “Đứng dậy đi.” Bọn họ còn nhiều thời gian mà, không cần phải gấp gáp, trước tiên cần phải dút cho cái bụng của nàng ăn no rồi nói tiếp.
Minh Đang chống hai tay định đứng dậy, không khỏi nhăn mày lại. Oa, thân thể nặng nề này giống như không phải của mình vậy, thắt lưng giống như bị chặt dứt.
“Làm sao vậy?” Vân Lam nhìn chằm chằm vào nàng, thấy vậy khẩn trương hỏi nàng.
“Đau nhức.” Nàng vỗ về nhẹ nhàng chiếc eo nhỏ, buồn bực liếc hắn một cái.
Tối hôm quan hắn lăn đi lăn lại nàng lâu như vậy, nàng có cầu xin khoan dung tha thứ như thế nào cũng không được. Người này cũng thật là, trước kia thì tránh nàng như tránh rắn, kiến, ngày đến lần đầu tiên của hai người cũng đều do nàng chủ động trước. Nhưng tối hôm qua lại giống như được bỏ đi tầng cấm nào đó, chủ động nhiệt tình khiến nàng có chút ăn không tiêu được.
Vân Lam xấu hổ cười cười, vỗ vỗ tay, đám nha hoàn đã chờ đời từ sớm lần lượt bưng nước nóng vào gian phòng nhỏ bên trái.
Hắn cũng không cần người khác hầu hạ, túy ý cầm lấy một bộ quần áo, ôm cả người nàng lẫn chăn lên, đi vào gian phòng nhỏ kia. Minh Đang trợn mắt nhìn phát hiện đây là một cái ao nhỏ làm bằng ngọc trắng, tinh mỹ (tinh tế + đẹp đẽ), rộng lớn, diện tích khoảng chừng nửa căn phòng. Mỗi một góc nhà, trên tường lại có mấy viên dạ minh châu, tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
Ngâm mình trong làn nước nóng, Minh Đang khẽ thở ra, thân thể cảm thấy có chút thoải mái, một chỗ nào đó ở trên người cũng được xoa dịu.
Hắn khẽ ôm nàng vào trong ngực, cầm khăn vải và xà bông ở bên cạnh ao, chà lau nhẹ nhàng cho nàng. Trên da thịt trắng như tuyết lấm tấm nhiều vết hồng ngân, rất dễ nhìn thấy làm hắn có chút đau lòng: “Đỡ hơn chút nào không?”
“Uhm” Minh Đang nhắm mắt, cả người lười biếng: “Về sau huynh hạn chế một chút.” Đêm tân hôn, kịch liệt như vậy thì có thể thông cảm cho hắn, nhưng sau này ngày nào cũng như vậy, chắc nàng sẽ mệt chết mất.
Vân Lam cúi đầu khẽ hôn nên khuôn mắt của nàng: “Chỉ sợ sau này ta sẽ không làm được.”
“Huynh…” Bỗng nhiên Minh Đang mở mắt, khuôn mặt hơi nóng lên. Nàng không ngờ mĩnh sẽ nghe được câu trả lời như thế. Da mặt người này cũng bắt đầu trở nên dày, không lẽ là học theo nàng.
Hai tay Vân Lam để trên bụng của nàng, vẻ mặt ôn nhu như nước: “Ta muốn muội sinh cho ta một đứa bé.”
Trái tim Minh Đang co rút lại, tay phải vô thức vẽ vòng tròn lên ngực của hắn: “Con? Huynh có thích không?”
Sao hắn lại nghĩ đến điều đó? Hắn thật sự thích trẻ con sao? Thực ra, tuổi của hắn cũng không còn nhỏ, muốn có con cũng là điều bình thường. Lý Tiêu còn nhỏ hơn hắn, nhưng cũng đã làm phụ thân (cha) rồi.
Một tay Vân Lam nắm chặt lấy tay nàng, không cho nàng lộn xộn. Chẳng lẽ nha đầu này không biết hắn bắt đầu có phản ửng hả? “Đương nhiên là thích rồi, con của chúng ta mặc kệ là nam hay nữ, ta đều thích hết.”
Trong lòng thầm nghĩ: cho dù hắn không còn trên thế gian này, có con ở bên cạnh nàng, nàng cũng sẽ sống thật tốt. Hắn có thể yên tâm nhắm mắt xuôi tay (chết).
Trong lòng Minh Đang không nói được rõ là cảm giác gì: “Được, chỉ cần huynh muốn, muội sẽ đồng ý hết.” Đứa bé sao! Vậy thì sinh một đứa đi. Vốn nàng định tránh thai trước, qua nửa năm rồi nói tiếp.
Hắn không nói cái gì, chỉ yên lặng ôm nàng. Trong đầu rất nhiều suy nghĩ chạy qua.
Nhìn vẻ mặt hắn khó lường, trong lòng nàng có chút sợ hãi. Hai tay ôm chặt eo của hắn, giống như là sợ hắn bay mất: “Huynh suy nghĩ cái gì?”
Vân Lam giống như bị sợ mà tỉnh, lộ ra một tia cười nhàn nhạt: “Ta đang suy nghĩ xem con của chúng ta giống ai thì tốt hơn?”
Minh Đang híp mắt, lập tức nở nụ cười: “Con gái thì giống muội, con trai giống huynh là tốt nhất.” Vẻ ngoài của hai người khá tốt, giống ai cũng được. Con gái giống mẫu thân thì tốt hơn, nhưng mắt thì nên giống hắn, đen láy như hai quả nho, không có một tia tạp chất.
Hai người ngươi một câu ta một câu nói về đứa trẻ của hai người trong tương lai, trong lòng lại rất kỳ lạ, vừa vui mừng vừa có một chút buồn thương.
Nhưng mà cảnh tượng đó cũng không duy trì được lâu, vốn Minh Đang định châm cứu cho hắn. Nhưng bị hắn nhắc mới nhớ hôm nay hai người cần phải vào cung tạ ơn, gặp mặt người trong hoàng thất. Nàng khẩn trương chỉ huy nha hoàn trang điểm cho nàng.
Ngược lại Vân Lam không gấp gáp, vẫn cứ kỳ kèo mè nhéo ăn xong cơm trưa mới chậm rãi cùng thê tử ngồi xe ngựa đi vào cung tạ ơn.
Minh Đang nhớ đến ma ma trong cung nói, sáng sớm ngày hôm sau hôn lễ phải đi vào cung tạ ơn. Nhưng mà nàng lại quên không còn tý gì, tâm trạng hoảng loạn hỏi: “Liệu hoàng thượng có trách chúng ta vào cung trễ hay không?” Không phải là nàng cố ý, lúc nàng thức dậy đã là rất muộn.
“Sợ cái gì, tất cả mọi chuyện đã có ta đây.” Vân Lam buồn cười nhìn thê tử, khó khăn lắm hắn mới thấy nàng bối rối như vậy. Từ trước đến nay, nha đầu này là người không để ý đến cái gì: “Hoàng huynh sẽ không trách chúng ta.”
Minh Đang lườm hắn một cái, suy nghĩ một lúc thì bình tĩnh lại: “Dù sao đến lúc đó mà hoàng thượng có tức giận, muội sẽ trốn sau lưng huynh giả ngốc.” Là phu quân (chồng) của người ta, đương nhiên sẽ phải là người xung phong vào những nơi nguy hiểm trước.
Vân Lam cười ha ha, hung hăng hôn nàng một cái: “Phu nhân của ta thật thông minh, lát nữa cứ làm như vậy đi.” Hắn nhìn nàng, càng nhìn càng thích.
Minh Đang cười tít mắt, dựa vào trong lòng hắn, tâm trạng vô cùng tốt, khóe miệng nhếch lên: “Vân ca ca, huynh như thế sẽ làm hư muội.”
Vân Lam xoa bóp cái mũi nhỏ của nàng, trong mắt tràn đầy sự trìu mến: "Thê tử của ta, đương nhiên phải được sủng."
Lại bị vài tiếng gọi đột ngột cắt ngang: "Tam tỷ, Tam tỷ."
Minh Đang khẽ nhíu mi, giọng nói này rất quen tai: "Hình như là giọng của Từ Tử Kiến." Vén một góc bức màn lên, nhìn ra quả nhiên là hắn. Hắn đang chạy như điên đuổi theo xe ngựa của bọn họ.
Vân Lam nhìn sắc mặt của nàng, kêu to: "Dừng xe."
Từ Tử Kiến chạy không kịp thở, mồ hôi nóng chảy đầm đìa, giống như vừa mới được vớt lên từ trong sông, không yên khẽ gọi: "Tam... Tam tỷ."
"Sao ngươi lại đến đây?" Minh Đang đánh giá hắn từ trên xuống dưới, suy đoán ý đồ của hắn. So với lúc nàng bỏ nhà đi, hắn cũng cao lên rất nhiều, cả người trở lên mạnh mẽ trầm ổn. Lần đó, khi hắn cùng tam phu nhân tới La phủ gây rối, sự chú ý của nàng đều ở trên người tam phu nhân, không để ý đến hắn nhiều.
"Tam tỷ, người có thể..." Mặt Từ Tử Kiến đỏ lên, ấp úng lúc lâu, khẽ cắn môi nói, "Có thể cho ta mượn ít bạc hay không?" Hắn cũng đã hết đường, mới phải mở miệng vay tiền, trong lòng rất lo lắng, không biết nàng có đồng ý cho hắn mượn hay không?
Hắn biết nàng hận người của Từ gia nhân, hận nương hắn. Nhưng từ sáng đến trưa hắn đã đi gặp rất nhiều người, đều bị từ chối không gặp, chỉ có thể ôm một chút hi vọng cuối cùng tìm đến nàng. Từ sáng đến giờ, hắn đã nếm hết nhục nhã và tuyệt vọng. Hóa ra khi người ta chỉ còn hai bàn tay trắng, sẽ bị người khác khinh thường. Cái gì mà bằng hữu, cái gì tình cảm thân thích, tất cả cũng không còn. Mặc dù đã quan, nhưng những câu nói châm biếm của đám huynh đệ tốt trước kia vẫn vang vọng bên tai hắn, khiến hắn cảm thấy phẫn nộ, khó khăn.
Sắc mặt Minh Đang nhàn nhạt: "Mượn bạc?" Có chuyện gì mà không để cho người lớn ra mặt? Mà lại để một đứa trẻ đi vay tiền? Từ gia đúng là càng lớn càng trẻ lại, nhưng mà qua đó cũng nhìn ra, Từ gia càng ngày càng thảm hại.
"Ta sẽ trả lại." Từ Tử Kiến gấp đến mức nước mắt sắp rơi xuống, cố gắng đảm bảo: "Thật sự, nhất định ta sẽ trả."
Minh Đang nhíu mày: "Muốn bao nhiêu?"
Hai mắt Từ Tử Kiến sáng lên, trên mặt tỏa ra ánh sáng, thanh âm không ngừng run rẩy: "Năm... Năm mươi lượng bạc." Sợ bị từ chối nên giọng nói rất nhỏ.
Minh Đang sảng khoái đồng ý: "Bình An, đưa hắn."
Bình An lấy một tập ngân phiếu từ trong l*иg ngực, rút ra một tờ năm mươi lượng đưa cho hắn.
Từ Tử Kiến kích động chảy ra nước mắt, hắn chật vật lấy ống tay áo xoa xoa, gắt gao cầm lấy tờ giấy mỏng manh kia: "Cảm ơn Tam tỷ, ta viết giấy vay nợ đưa ngươi."
"Không cần." Minh Đang nhìn hắn toàn thân nghèo túng, quần áo vá chằng chịt, giặt trắng bệch ra. Sớm không còn hình dạng công tử quyền quý mặc cẩm y đeo vàng ngọc trước kia, trong lòng có chút cảm khái: "Nhưng mà ta không muốn thấy lần sau." Lần này nhất định phải nói rõ ràng, đừng tưởng rằng nàng sẽ cho hắn vay tiền tiếp.
Trước kia khi ở Từ gia, chỉ có hắn không có ác ý đối với nàng, có ăn ngon, đồ chơi, đều vụиɠ ŧяộʍ để cho nàng một phần. Nhưng mà hắn luôn là con trai của người kia, nàng không có cách nào tha thứ được, đây là điều duy nhất nàng có thể làm.
"Ta rõ rồi, nhất định ta sẽ trả." Từ Tử Kiến biết đây đã là sự ban ơn lớn nhất của nàng. Khi hắn định tìm đến nàng, hắn cũng không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy.
Người tỷ tỷ này, từ nhỏ đã không thân thiết với hắn, thậm còn chán ghét hắn. Nhưng cũng chỉ có nàng, ở hoàn cảnh bốn phía đều là địch, còn có thể hơi đưa tay ra cứu giúp hắn. Cha mẹ đều nói nàng là người tuyệt tình tuyệt nghĩa, không tim không phổi. Nhưng hắn không cho rằng như vậy. Đều do nàng đã bị tổn thương hãm hại nặng nề, mới có thể làm như vậy để bảo vệ chính mình.
Và một chút liên hệ còn sót lại giữa hai người họ, cũng sẽ biến mất theo năm mươi lượng bạc này. Nhưng hắn cũng không còn cách nào. Có lẽ trời sinh bọn họ không có duyên phận làm tỷ đệ.
Vân Lam híp mắt nhìn bóng lưng hắn ảm đạm rời đi, có chút kinh ngạc: "Ngược lại muội vẫn còn có chút thân tình với hắn." Hắn cho rằng nàng căm thù tất cả người của Từ gia đến tận xương tuỷ.
Minh Đang bỏ bức màn xuống, giọng điệu nhàn nhạt, giữa lông mày có chút phiền muộn: "Từ nhỏ hắn đã là tiểu bá vương của Từ gia, nhưng chưa từng bắt nạt muội, chỉ có muội bắt nạt hắn."
Vân Lam đau lòng, ôm nàng an ủi: "Đừng suy nghĩ nhiều, toàn bộ mọi chuyện cũng đã qua."
"Đúng vậy, về sau bọn họ có sống hay chết, cũng sẽ không còn liên quan đến muội." Có hắn ở bên cạnh, nàng cảm thấy tâm trạng trở nên tốt hơn. Chuyện không thoải mái qua đi đều không đáng để nhắc tới. Chỉ cần hắn luôn ở bên người nàng là được!