Edit: Phương Tiệp dư
Beta: An Thục phi
"Phụ hoàng, phụ hoàng!
Nhi thần đã làm xong toàn bộ công khóa Giản Thái phó giao rồi, nhi thần có thể đi thăm mẫu hậu một chút không?"
Bảy tuổi, tiểu Thiên Thụy khuôn mặt mượt mà mà mập mạp, thật giống như cái bánh bao nóng hổi vừa ra lò a~. Khuôn mặt trắng nõn, ôn nhuận như nước kia càng làm cho người khác hận không thể cắn một cái, lúc này lại đang ngoan ngoãn quỳ trên đất, mở to đôi mắt lưu ly ngập nước, cái đầu nhỏ ngước lên, nhìn chằm chằm Đại Yến Đế đang ngồi nghiêm nghị trên bệ rồng, bộ dáng tiêu điều đến đáng thương.
Đáng tiếc, vẻ mặt đáng thương này lại không làm cho Tề Thiên Hựu sinh ra ít thương cảm nào, ngược lại có chút ghét bỏ nhìn mấy chữ nguệch ngoạc nhi tử vừa viết, lông mày nhíu vào một chỗ, ngón tay chỉ trên trang giấy, bắt bẻ, "Thụy nhi, không phải phụ hoàng nghiêm khắc với ngươi, nhưng chính ngươi thử nhìn xem đây là chữ gì, quằn quại như giun bò, ngươi còn không biết xấu hổ muốn ân điển của phụ hoàng, hả? Lát nữa viết lại mười lần! Còn nữa, mẫu hậu ngươi ngày đêm bận rộn, không có việc gì thì đừng phiền nàng. Bản thân ngươi cũng đã trưởng thành rồi, bây giờ đường đường đã là Yến quốc Thái tử, phải sớm cùng Giản Thái phó học cho tốt thuật trị quốc, trẫm mới có thể yên tâm truyền ngôi cho ngươi. Nhưng xem, bây giờ việc ngươi am hiểu nhất không phải ăn chơi thì là suốt ngày kề cận mẫu hậu ngươi, không có lấy một tia khí khái nam nhân!"
Tiểu Thiên Thụy trong lòng nghi hoặc, vô tội mở to hai mắt, giống như đang hỏi: Vậy phụ hoàng cả ngày kề cận mẫu hậu, có phải
cũng không có khí khái nam nhân?
Bị cặp mắt trong veo tựa nước y như Hoa Lê Nguyệt kia nhìn chằm chằm, toàn thân liền không được tự nhiên, Tề Thiên Hựu liền vờ khụ khụ hai tiếng, "Tạm thời dừng ở đây, ngày mai trẫm sẽ tiếp tục kiểm tra công khóa, nếu ngươi không có tiến bộ, coi chừng trẫm đánh mông ngươi đến nở hoa, cũng đừng mơ tưởng mẫu hậu ngươi sẽ che chở." Đe dọa xong liền thư thái rời đi.
Tiểu Thiên Thụy nhìn theo bóng lưng cao thẳng kia, khuôn miệng nhỏ nhắn liền bất mãn chu lên, sau đó lại ủy khuất bẹp bẹp, cuối cùng hai hàng nước mắt to chừng hạt đậu lăn dài trên má, sau đó liền hét to, òa òa khóc lên. Phụ hoàng không thương hắn, một chút cũng không a! Hắn mới bảy tuổi, mới bảy tuổi thôi! Ngay cả Giản Thái phó cũng nói hắn thông minh lanh lợi, phụ hoàng lại chê hắn quá ngốc nghếch, còn không cho đến gần mẫu hậu.
Tiểu Thiên Thụy cảm thấy ủy khuất vô cùng, rất muốn thu thập đồ đạc sớm trốn đi. Nhưng Tú Trúc cô cô bên người mẫu hậu lại nói Hoàng cung rất lớn, chỉ sợ hắn chưa ra được thì đã bị lạc đường rồi.
Đệ đệ là Tiểu Thiên Cẩm đã sáu tuổi, rất đồng tình với hoàng huynh, thường xuyên len lén mang bánh hoa quế cho Thiên Thụy ăn, kết quả lại bất cẩn bị Tề Thiên Hựu phát hiện còn dính điểm tâm trên khóe miệng, liền phạt tiểu Thiên Cẩm một tháng không được ăn bánh hoa quế. Tiểu Thiên Cẩm tức tối vặn vặn cái eo núc ních, cảm giác đúng thật bản thân có hơi mập một chút, nhưng
hắn vẫn muốn ăn bánh hoa quế a~.
Thiên Thụy và Thiên Cẩm cũng vì vậy mà sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên, hai tiểu hài liền bắt tay làm việc, mua chuộc được tiểu thái giám canh giữ cửa điện, len lén chạy vào thư phòng của phụ hoàng.
Thiên Thụy liền trèo lên ghế, Thiên Cẩm ở phía sau thấy vậy thuận tay đẩy cái mông vểnh lên của hắn, tiểu Thiên Thụy thuận lợi trèo lên, đứng trên cái ghế cao, bàn tay nhỏ bé nỗ lực với về phía trước, cuối cùng cũng lấy được cuộn tranh họa sớm đã cất kỹ.
Mở cuộn tranh họa ra, bên trong là hình một nam một nữ kề vai, Thiên Thụy cười nguy hiểm nhếch môi, lộ ra hai cái răng sữa đáng yêu.
"Hoàng huynh, có tìm được chưa?" Thiên Cẩm duỗi dài cổ nhìn trên bàn, dò xét.
"Thiên Cẩm, tìm được rồi. Đây chính là bức họa ta thường thấy phụ hoàng lén lút nhìn, trong tranh chính là phụ hoàng cùng mẫu hậu, nhưng họa phụ hoàng trong này lại tuấn mỹ hơn bình thường, còn cười với ta nữa đấy."
Tiểu Thiên Thụy liền cầm bút mực, hung hăng vẽ vài nét bút xuống bức tranh tựa trân bảo kia của Tề Thiên Hựu, xoạt xoạt vài tiếng, lại nhìn tuyệt phẩm mình vừa tạo nên, hài lòng nở nụ cười đen tối.
"Tề - Thiên - Thụy! Hỗn tiểu tử này!" Trong Thương Loan điện, Đại Yến Đế nổi giận, nhìn chằm chằm bức họa vừa mở ra. Hắn và Hoa Lê Nguyệt vốn đang thân thiết ngồi cạnh nhau, lại từ đâu nhảy ra thêm một hài tử xấu xa ôm chân Hoa Lê Nguyệt, một đứa khác lại ôm chân hắn. Ngay cả ở giữa hai người còn có thêm hai hình nhân, một con giẫm lên đùi Đại Yến Đế, một con lại được Hoa Lê Nguyệt ôm lấy, tiểu Thiên Thụy còn rất thông minh chú giải một bên, chính là ba chữ to Tề Thiên Thụy, những chỗ khác cũng được chú thích tương ứng. Không ngờ tiểu tử thối này viết tên mình cũng không tệ, Tề Thiên Hựu thầm nghĩ, lại nhìn bức tranh toàn hài tử kia, trái tim liền nhũn ra. Đây là vẽ
một nhà bọn hắn a...
Mười một tuổi, Tề Thiên Thụy đã thông minh dị thường. Lúc Đại Yến Đế phê duyệt tấu chương thường xuyên đi theo, hỏi thăm chuyện triều chính. Đến năm Tề Thiên Thụy mười hai tuổi, chỉ xem tấu chương một chút đã có thể hạ bút thành văn. Thiên Hựu năm thứ mười ba, Đại Yến Đế chủ động thoái vị, truyền ngôi cho Đại Hoàng tử Tề Thiên Thụy. Tân hoàng tôn tiên hoàng thành Thái thượng hoàng, Hoàng hậu thành Thái hậu.
Tề Thiên Thụy đối với hành vi vô trách nhiệm của phụ hoàng mình khinh bỉ vạn phần, phụ hoàng đã nói như thế nào? Thụy nhi a, phụ hoàng đã già rồi, muốn cùng mẫu hậu ngươi an hưởng tuổi già, trọng trách của Đại Yến quốc này liền giao cho ngươi, tuyệt đối không được phụ sự kỳ vọng của phụ hoàng.
Trong lòng Tề Thiên Thụy hung hăng mắng thầm, đừng tưởng rằng hắn không biết phụ hoàng hồ ly này trong lòng nghĩ gì, không phải là buồn phiền chuyện thời gian ở cùng mẫu hậu quá ít sao, khó trách từ lúc hắn còn nhỏ đã thập phần hà khắc, thì ra đã sớm chuẩn bị tốt kế hoạch, đợi đến thời điểm hắn có thể một mình đảm đương trách nhiệm, sẽ đem cái gánh nặng này giao cho hắn. Lão hồ ly, lão hồ ly, lão hồ ly...Tiểu Thiên Thụy trong lòng từ trên xuống dưới rủa thầm một ngàn lần.
Tề Thiên Thụy trở thành tân hoàng Đại Yến quốc, mà Nhị Hoàng tử Tề Thiên Cẩm hay văn, Tam Hoàng tử Tề Thiên Hữu giỏi võ cùng chấn quốc. Tứ Công chúa Tề Thiên Bảo là một tiểu mỹ nhân, còn Ngũ Công chúa Tề Tương Phi chỉ vừa ra đời được hai năm trước, bây giờ còn là một tiểu hài tử. Tề Thiên Hựu cuối cùng không dùng đến chữ "Thiên" làm tên đệm cho tiểu nữ nhi nữa, càng bày tỏ bao nhiêu sủng ái. Đến bây giờ, Hoa Lê Nguyệt cũng không sinh thêm bất kỳ một Hoàng tử, công chúa nào.
Thái thượng hoàng cùng Thái hậu đi Vĩnh trấn tự cầu phúc, Lý Phúc Thăng vốn là công công chuyên môn hầu hạ Thái thượng hoàng tự nhiên cũng đi theo, theo sau còn có một vài thϊếp thân thị vệ.
"Lý công công, Thái thượng hoàng cùng Thái hậu đã vào cả buổi, sao còn chưa ra?" Một thị vệ nhỏ giọng hỏi.
Lý Phúc Thăng ho khan hai tiếng, là bộ dáng biết nhưng không thể nói, "Ta vừa nghe Quả đại sư nói, sau chùa có một ao sen, bên cạnh ao sen có gốc cây chuyên cầu nhân duyên, Thái thượng hoàng cùng Thái hậu chắc là đi chỗ đó thôi..."
Lúc này đang độ hoa sen nở rộ, càng làm cho gốc cây cạnh ao thêm phần thanh khiết, ngày thường có rất nhiều đôi tình nhân trẻ tuổi đến đây cầu duyên. Trên cây là vô số những dải lụa đỏ cầu duyên bay phất phơ, nhìn xa xa tựa như một thác nước đo đỏ đổ xuống.
"Nguyệt nhi, ngươi cũng tin những thứ quỷ thần này sao? Chỉ là dùng để lừa gạt những cô nương, công tử không hiểu chuyện thôi." Tề Thiên Hựu cười một tiếng, ánh mắt rơi vào sợi tơ hồng trên tay nàng.
Hoa Lê Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, "Đây là trong địa Phật môn, đừng làm Phật tổ mất hứng."" Sau đó, hưng phấn quơ quơ sợi tơ hồng trên tay, cười dài nói: "Vừa rồi ta vừa nói chuyện với Quả đại sư về đường nhân duyên, nếu luôn mang theo vật cầu duyên này bên người, sẽ hạnh phúc ân ái suốt đời. Thiên Hựu, chàng cúi xuống đi, ta thắt sợi tơ này lên tóc cho chàng."
Tề Thiên Hựu khinh thường mấp máy miệng, "Ta không cần sợi tơ duyên này đã ngọt ngào ân ái nửa đời người, nàng cũng đã là mẫu thân năm đứa bé." Mặc dù nói như thế nhưng hắn không nỡ làm nàng tụt hứng, liền thoáng khom lưng, cúi đầu trước mặt nàng.
Tâm tình Hoa Lê Nguyệt thập phần sung sướиɠ, thắt sợi tơ lên tóc hắn, sợi tơ mảnh mai kia liền nương theo mái tóc rủ xuống ngực, nàng cười vỗ ngực hắn, "Trước sau gì phu quân ta cũng thật tuấn mỹ."
Nghe vậy, Tề Thiên Hựu thập phần sung sướиɠ cong môi, toàn thân thoải mái đến cực điểm. Xoay người nàng lại, từ trong tay nàng lấy ra một sợi tơ duyên khác quấn quanh búi tóc tinh tế, đến vừa lòng mới thôi. Thiên Hựu nhìn sợi dây đó, theo làn gió nhẹ nhàng đung đưa rất đẹp mắt, không khỏi chau mày, cười nói: "Sợi tơ này thắt trên tóc Nguyệt nhi còn đẹp hơn cài trâm vài phần."
Lại quay lại, Tề Thiên Hựu thân mật ôm eo nàng như đã từng làm vô số lần, bàn tay lại nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, tựa như một khối ngọc thượng hạng tinh mỹ, ánh mắt tham lam, ôn nhu và chuyên chú.
Hoa Lê Nguyệt mặc hắn ôm, rồi lại thân mật khoác tay lên bờ ngực rắn chắc ấy, yên ổn nép vào, một cảm giác bình yên và thỏa mãn cứ thế trào dâng.
"Nguyệt nhi." Hắn ôn nhu gọi nàng, thanh âm trầm thấp.
"Ừ?" Nàng khó hiểu, ngước mắt nhìn gương mặt hắn dần tiến sát bên tai.
Hắn lại đột nhiên cười nhẹ nói, ""Nàng dường như ngày càng trở nên đầy đặn." Thấy mày liễu nàng nhăn ẩn ẩn nổi giận, lại gấp rút nói thêm một câu, "Bất quá, ta thích..."
Hoa Lê Nguyệt hừ một tiếng, "Càng ngày càng xảo trá."
"Ừ, ta cũng chỉ xảo trá trước mặt nàng thôi..." Tề Thiên Hựu cười thừa nhận.
Dưới tàng cây trăm tuổi, bên hồ sen vấn vương ái tình ấy, năm tháng tĩnh hằng...
---------------------
Editor: Ôi edit chương này mà thấy ngọt đến tận xương:">