Edit: Chiêu
T ần
Beta: Tâm Quý tần
Sau khi kết thúc các lễ nghi phức tạp, nhận bảo sách, Đại Yến Đế nắm tay Diệp Linh Sương cùng trở về Long Khuyết điện. Đại Yến quốc có một quy củ không thể trái, là vào đêm thứ nhất Đế Hậu cùng ngủ ở Long Khuyết điện. Về sau, hoàng hậu sẽ vào ở trung cung, trở thành chủ nhân lục cung này.
Đại Yến đế đã sớm ra hiệu cho Lý Phúc Thăng đuổi hết cung nhân ra khỏi điện. Khi hai người đi đến đại môn của Long Khuyết điện, Đại Yến đế đứng lại, kề môi vào tai nàng, nói nhỏ: "Sương nhi, nàng mặc phượng bào quả thật rất đẹp. Dường như là người trong mộng trẫm từng thấy vậy."
Diệp Linh Sương cúi đầu nhìn hoa văn rườm rà rắc rối trên phượng bào, oán giận nói: "Hoàng Thượng cảm thấy đẹp là tốt rồi, thϊếp dù không có bị những nghi lễ kia đè chết thì cũng vì đội mấy cái mũ phượng cả một ngày, cổ như sắp gãy đến nơi. Còn có phượng bào này, lại đến chục lớp vải, nóng chết đi được. Không chừng lúc này toàn thân ta đều là mồ hôi cả."
"Sương Nhi, vất vả nàng rồi, hôm nay, vì biểu hiện của nàng tốt như vậy, trẫm nhất định sẽ thưởng cho nàng một phen." Đại Yến Đế cười thần bí.
Diệp Linh Sương hồ nghi mà nhìn hắn, "Nếu Thiên Hữu là đang nói đến... Làm cái chuyện này bây giờ, ta còn là... Không cần."
Đại Yến Đế bị nàng nói trắng ra, hết hồn trong giây lát, ngẩn người, sau lại nhịn không được cười ha ha, "Sương Nhi, nếu nàng không nói, trẫm còn không nghĩ tới biện pháp khen thưởng này, nay nàng đã nhắc tới, trẫm đêm nay liền phải gắng sức phụng bồi mỹ nhân rồi. Kỳ thật, khi nãy trẫm nhắc tới không phải là chuyện này."
Diệp Linh Sương đang hết sức buồn bực, lại thấy hắn hơi khom người xuống, một tay vòng qua lưng nàng, tay còn lại vòng qua đôi chân nàng, sau đó ôm nàng từ chỗ ngồi lên. Phượng bào thướt tha xoè rộng nay lại bị hắn túm gọn lại.
Diệp Linh Sương có chút hưng phấn, đôi tay ngọc ngà vòng qua cổ hắn, khóe miệng khẽ mỉm cười, "Thiên Hữu, chàng... Chàng muốn ôm ta vào trong sao?"
Đại Yến Đế dùng chân hất làn váy kia sang một bên, cũng không có trả lời lại với nàng, chỉ chậc chậc hai tiếng, nói: " Phượng bào quả thật là quá nặng nề, Sương Nhi so với ngày thường không biết nặng hơn biết bao nhiêu. Chỉ là, may mắn trẫm tuổi trẻ, sức lực tràn trề, cho dù nàng có nặng thêm năm mươi cân nữa, đối với trẫm mà nói cũng chỉ như một bữa ăn sáng." Dứt lời, tâm tình hắn rất tốt, liền ôm nàng đi đến long khuyết điện, bước đi thong thả, trông hết sức tao nhã.
Diệp Linh Sương dựa đầu vào ngực hắn, thấp giọng cười ra tiếng, "Khó trách chung quanh đây không có một người nào, thì ra là bởi vì Hoàng Thượng sợ làm việc này sẽ dọa đến mọi người mới cho họ lui xuống."
Đại Yến Đế nghe được lời này, liền ho khan hai tiếng, "Sương Nhi, thật ra cũng không hẳn như vậy, đúng thật là trẫm cũng hơi sợ mất mặt, nhưng trẫm lại càng không muốn người khác nhìn ngươi chui vào lòng trẫm thẹn thùng, ỷ lại." Nói xong, dường như hắn cảm thấy bản thân vô cùng đúng lý hợp tình, thân thể liền hơi thả lỏng.
"Đúng, đúng, Thiên Hữu chàng nói rất đúng, là ta lòng dạ hẹp hòi. Hoàng Thượng là người hào phóng như vậy sao lại để ý mấy việc nhỏ nhặt không đâu như thế này." Diệp Linh Sương che miệng cười trộm.
Khi đi đến cửa đại điện Long Khuyết điện, Đại Yến Đế dùng chân đá một cái, mở cửa đại điện ra, ôm nữ tử trong lòng mà bước vào. Nhưng phượng bào lại quá dài, bị vướng vào cửa khiến Đại Yến Đế nhất thời lảo đảo, thiếu chút nữa đã bị ngã sấp xuống. Bởi vì cơ thể hắn bị mất cân bằng, lảo đảo nên Diệp Linh Sương cũng bị nghiêng theo, đầu lắc lư một chút, mũ phượng rơi xuống đất, kêu một tiếng.
Diệp Linh Sương bị giật mình, ở trong lòng Đại Yến đế giãy dụa đòi xuống, nhặt lên mũ phượng biểu thị cho quyền lực và cao quý.
Đại Yến Đế đi nhanh đến, ôm nhẹ thắt lưng nàng, nghiêng người đánh giá, sau đó nhướng mày nói: "Hoàn hảo, không có rơi hỏng." Thấy nàng vẫn cau có mặt mày, vẻ mặt lại vô cùng ảo não, bèn cười cười mà trấn an nói: "Chịu thôi, nếu mũ phượng bị rơi xuống mà hỏng rồi thì còn có thể làm lại một lần nữa, nhưng nếu trẫm không cẩn thận làm hoàng hậu trẫm bị té ngã, vậy thì không ổn."
Diệp Linh Sương dùng khuỷu tay huých nhẹ vào người hắn, oán trách nói: "Nhìn chàng lần sau còn dám hồ nháo như vậy nữa hay không. Nếu thật sự là bị hỏng rồi, chẳng may bị người khác biết được thì đó là điềm xấu cỡ nào."
"Trẫm không tin mấy cái đó." Đại Yến Đế cao giọng nói, lấy mũ phượng trong tay nàng đặt lên bàn, kéo tay nàng cùng ngồi, "Sương Nhi, làm việc vất vả cả một ngày, người cũng mệt rồi, trên bàn có bánh hoa quế cao nàng thích ăn nhất, trẫm đã cho ngự thiện phòng chuẩn bị trước, nàng nếm thử xem. Ăn nhiều một, lấp đầy bụng chút, miễn cho lát nữa không còn khí lực." Lúc nói chuyện hắn đã nhặt lên một khối đưa tới bên miệng nàng. Diệp Linh Sương cười cười, ăn một miếng, sau đó cũng cầm một khối lên đút vào miệng hắn.
Hai người đút nhau ăn điểm tâm. Trong điện truyền ra tiếng cười nói không dứt. Cơm ấm rượu say, sau đó lại là một hồi mây mưa ân ái.
Từ đó, tân hoàng Đại Yến quốc chuyên sủng hoàng hậu vị thứ hai — Diệp Linh Sương.
Hai tháng sau, Diệp hoàng hậu lại được chẩn đoán long thai, tháng năm sinh hạ một nhi tử, là Tứ hoàng tử, Đại Yến Đế long tâm đại duyệt. Long nhan mừng rỡ, bèn ban tên, gọi là Tề Thiên Cẩm, ngụ ý là cẩm tú thì giờ, huệ dư dân chúng.
——————————————————
"Hoàng Thượng, trà đến đây." Người nữ tử đi vào từ phía đại điện, ẩn chứa một loại khí thế uy nghiêm của hoàng hậu. Lúc cười lên đối diện với hắn, liền hiện ra khí thế này, ở trong ánh mắt.
"Được rồi, bây giờ là nên nghỉ ngơi một lát, uống một ngụm trà nhuận cổ." Diệp Linh Sương cười nói, đoạt tấu chương trong tay Đại Yến Đế, nhét tách trà vào tay hắn, "Đây, uống trước trà thôi."
Đại Yến Đế cười cười, nhéo nhéo mũi của nàng, "Mới làm hoàng hậu hơn một năm mà thôi, thế mà nàng đối với trẫm quản thúc ngày càng nhiều."
"Vậy tách trà này người không uống có phải hay không?" Diệp Linh Sương nhìn hắn nói, đôi mắt khẽ nhếch lên.
"Uống, tất nhiên uống, trẫm thích nhất chính là nước trà hoàng hậu pha chế, trẫm sao có thể không uống chứ." Đại Yến Đế cười nói, bưng tách trà kia lên uống một hơi hết phân nửa.
Lý Phúc Thăng tự động tránh sang một góc sáng sủa khác, trên môi nở nụ cười, nhưng trong lòng lại nồng đậm lo lắng.
Nhìn Đại Yến Đế uống không còn một giọt, Diệp Linh Sương mới vừa lòng cầm tách trà lui ra, trước khi đi còn dặn dò: "Nhớ nghỉ ngơi nhiều vào, chàng không cần phải làm việc quá mệt mỏi."
"Yên tâm, thân thể trẫm trẫm biết rất rõ ràng. Chờ lúc rảnh rỗi trẫm nhất định sẽ đi trung cung xem ngươi, với Thụy Nhi cùng Cẩm nhi." Đại Yến Đế trả lời, cảm thấy người con gái trước mặt này tùy tiện nói một câu cũng làm cho mình thoải mái cả người, mặt mày không tự chủ mang ý cười.
Đợi cho thân ảnh kia hoàn toàn biến mất sau cánh cửa, Đại Yến Đế mới che miệng lại, ho nhẹ mấy tiếng.
Lý Phúc Thăng lấy khăn quyên đưa cho Đại Yến Đế, mặt mày cau có, "Hoàng Thượng, thứ tội cho nô tài lắm miệng, xin ngài nhất định phải bảo trọng long thể!" Dừng một khắc, mang theo vạn phần khó hiểu, ngữ khí âm trầm lại vội vàng, "Người vì sao biết rõ nước trà kia không thể uống, lại còn cố chấp mà uống, ngài đây là không phải tự mình hại mình sao!"
Đại Yến Đế đưa lại cho hắn cái khăn quyên ấy, cười lạnh một tiếng, "Yên tâm đi, trẫm sao có thể chết được. Lão hồ li Ôn Dương Vinh kia quả nhiên là thiếu kiên nhẫn, năng lực cũng tốt nhỉ. Có thể sai khiến cả người ở tư trà phường động tay động chân vào lá trà tiến cung, mong độc chết trẫm. Chờ độc hại trẫm xong, hắn chắc chắn lấy cớ Hoàng nhi trẫm vẫn còn quá nhỏ, do đó sẽ đề cử Trung Nhạc vương làm tân hoàng? Hoặc là khiến trẫm không còn khả năng quản lí chính sự, từ từ thả lỏng cảnh giác, hắn liền cấu kết với Trung Nhạc vương đánh ý tưởng lên di chiếu của tiên hoàng vừa đặt trong cung? Bàn tính này của hắn gảy cũng thật vang."
"Nếu Hoàng Thượng đã biết hết những điều này, sao lại còn cố chấp uống trà? Cho dù Tiết thái y có đúng bệnh mở dược đi nữa, thì vẫn có chút tác dụng phụ, Hoàng Thượng cần gì lấy long thể chính mình ra nói đùa?" Lý Phúc Thăng vừa vội vừa lo.
Đại Yến Đế dời mắt, xem sổ con trên bàn, từ từ nói: "Nếu không bỏ ra chút tiền đánh cược, lão thất phu Ôn Dương Vinh sao lại dám thả gan làm đại sự." Nói đến hai chữ đại sự, ngữ khí hắn vừa trào phúng lại vừa mỉa mai. Ánh mắt trong lúc vô tình lướt qua một bức hoạ mỹ nhân đang được cuộn tròn lại, biểu tình Đại Yến Đế nhu hoà một chút, thở dài nói, "Huống chi... Nước trà mỗi ngày đều do chính tay hoàng hậu tự mình pha. Trẫm không muốn nàng biết chuyện này, lại càng không muốn để nàng thất vọng mà về. Cũng chỉ là một ly trà mà thôi, sau khi trẫm uống, ngươi không thấy nàng cao hứng như thế nào sao?"
Lý Phúc Thăng rối rắm trong lòng, Đế hậu kiếm điệp tình thâm mọi người đều biết, cho nên việc hoàng hậu mỗi ngày đều pha trà cho Đại Yến Đế rất nhiều người cũng biết. Nếu Đại Yến Đế đem việc này nói cho hoàng hậu biết, sau đó giả bộ uống hết trà, hai người lại có thể vụиɠ ŧяộʍ đem nước trà đổ đi. Nhưng tính tình Đại Yến Đế lại quật cường, tình nguyện đem mấy chuyện này giấu đi, không để hoàng hậu phát giác. Nếu không phải một năm trước, bọn hắn vẫn luôn âm thầm theo dõi, phát hiện được người của Ôn quý phi thường xuyên ra vào tư trà phường, mà nguồn cung cấp lá trà cho Hoàng cung cùng Ôn Dương Vinh có chút quan hệ, nói không chừng Đại Yến Đế cũng không phát hiện lá trà này có gì đáng ngờ. Khi nhập cung, lá trà trải qua sự kiểm tra đương nhiên là không có độc, Ôn quý phi phái người nhập hương liệu đương nhiên cũng là không có độc. Nhưng có vài thứ xen lẫn với nhau, thì lại tạo thành kịch độc. Nếu như vẫn không phát giác, bây giờ Hoàng Thượng có cái bộ dáng gì, Lý Phúc Thăng thật không dám tưởng tượng.
"Hoàng Thượng, còn Ôn quý phi... "
"Bây giờ tạm lưu cho nàng ta cái mệnh, chờ Ôn Dương Vinh lão thất phu kia rơi xuống hố, nàng ta đương nhiên cũng không sống sót nổi." Đại Yến Đế thản nhiên nói, không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên cười, "Nay trẫm mới phát hiện, Hậu cung người đẹp ba ngàn, lời này quả thật không sai, nhưng bên cạnh đó, trẫm cũng nuôi dưỡng một bầy độc xà. Các nàng không phải nghĩ hại Hoàng nhi và nữ nhân của trẫm, thì cũng chính là nghĩ hại trẫm!"
Lý Phúc Thăng cũng biết trong hậu cung này, nữ nhân luôn lục đυ.c với nhau, trong lòng không biết nên vui mừng hay bi ai cho đám nữ nhân đó. Sủng hạnh bây giờ không cần phải tranh giành, đặc biệt là trong mắt, trong lòng Hoàng Thượng, chỉ sợ nữ nhân của hắn cũng chỉ là nói đến hoàng hậu thôi. Đám nữ nhân ấy muốn làm gì thì làm, chỉ là không được gây chuyện với hoàng hậu.
"Lý Phúc Thăng." Đại Yến Đế nhu nhu mi tâm.
"Có nô tài."
"Bảo Thúy Hoàn chú ý một chút đến cuộc sống hằng ngày của hoàng hậu. Nếu ai dám làm hoàng hậu không thoải mái, cấp tốc báo cho trẫm. Sau đó trẫm sẽ thay hoàng hậu hảo hảo giáo huấn cái đám nữ nhân không yên phận đó.
"Hoàng Thượng yên tâm, một năm nay Hoàng Thượng ngài ban đêm luôn nghỉ tại trung cung điện của hoàng hậu, địa vị của hoàng hậu hết sức rõ ràng, ai dám chọc cho hoàng hậu không thoải mái, chính là tự tìm mất mặt."
"Như thế, quả thật rất tốt." Đại Yến Đế nở nụ cười.
"Hoàng Thượng, Cổ đại nhân có việc cầu kiến." Tiểu thái giám canh cửa chạy mà đến, hồi bẩm nói.
"Mau mau cho mời." Đại Yến Đế nghiêng người, phẩy tay, cho lui hết cung nhân trong điện, bước lên phía trước, hỏi, "Mặc Ngân, là có tin tức của Trung Nhạc vương bên kia?"
Ánh mắt Cổ Mặc Ngân sáng lên, hưng phấn nói: "Hoàng Thượng, quả thật là như thế! Thần nhận được tin tức, một năm nay Trung Nhạc vương âm thầm tập hợp quân đổi, dưỡng sức chờ phát động, hết sức có khí thế, chắc hẳn không bao lâu nữa sẽ cùng Ôn Dương Vinh lão hồ ly kia mưu tính chuyện lớn!"
Đại Yến Đế cười to hai tiếng, vỗ tay, lớn tiếng nói: "Tốt, tốt, trẫm sẽ chờ ngày đó. Trẫm muốn cho cả dân chúng thiên hạ đều biết được, ưu quốc ái dân Ôn tướng cùng với hảo đại ca của trẫm tính kế trẫm như thế nào!"