Mặt của Alex trong nháy mắt đỏ lên, không chờ cậu nói gì, đã cảm thấy trên người chợt nhẹ đi. Thì ra là, cậu đang được Tư Đồ Minh ôm công chúa.
Tư Đồ Minh ôm lấy Alex từ trong cỗ quan tài kim ti nam mộc chậm rãi bước ra, ánh mắt âm u lướt qua đám quần chúng vừa mới mắng mỏ vô cùng tận hứng đang vây xem xung quanh. Mọi người chỉ ngay giây trước nước bọt còn bay loạn xạ, la mắng không ngừng nghỉ chợt cảm thấy đôi mắt âm lạnh của đối phương giống hệt một con sói lúc nào cũng có thể công kích, ngay lập tức liền lặng yên như tờ, dại ra sợ hãi nhìn người đó.
Tư Đồ Minh lãnh khốc quét mắt qua bọn họ, ôm lấy Alex, không nói lời nào rời đi.
“Được.” Tư Đồ Minh rất biết nghe lời thả cậu xuống.
Chỉ chốc lát sau, đám người Rick cũng tìm được bọn họ. Song phương sau một phen trao đổi ý kiến, quyết định về khách sạn nghỉ ngơi hồi sức trước, sau đó tiếp tục thảo luận bước hành động kế tiếp.
“Chú John, chú không hề nói cho cháu biết, một cuộc hành trình vinh quang đầy mạo hiểm và kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, lại biến thành một đoàn lữ hành đầy phụ nữ và trẻ em già yếu.” Alex gỡ chiếc kính râm xuống, đứng bên cạnh chiếc máy bay Tư Đồ Minh cung cấp, sắc mặt bất thiện nhìn bố mẹ mình và Linh.
“Khụ.” Jonathan không nói gì.
“Lữ hành đoàn đầy phụ nữ và trẻ em già yếu? Alex, đây là thái độ nói chuyện với bố mẹ con đó sao?” Evelyn nhướn mày nhìn cậu con trai cao lớn tuấn lãng nhà mình.
“Ôi ôi, mẹ à, đây đâu phải là đi dã ngoại, mẹ hiểu chứ? Xét thấy biểu hiện bố mẹ những lần trước luôn luôn khiến chuyển biến của mọi chuyện trở nên cực kỳ xấu và càng thêm phức tạp, con đề nghị bố mẹ không nên đi theo. Huống chi, đặc công về hưu vốn không phải là nên hưởng thụ niềm vui thú gió tà mưa ngâu câu cá sao, chứ không phải…” Alex chỉ chỉ máy bay, “Tiến về Tuyết Sơn thần bí, đấu trí đọ sức với xác ướp.”
“A, thật sao? Nhưng trên thực tế, bố của chú mày, tôi đây, đặc công về hưu, đã thành công đánh bại xác ướp, hai lần!” Rick kɧıêυ ҡɧí©ɧ chỉ vào Imhotep, “Mà chú mày, thằng nhóc người còn hôi sữa, đừng có mà quá tự đại. Để đền bù sức chiến đấu bị Jonathan kéo xuống quá thấp, tôi và Evelyn đương nhiên cần phải tham gia.”
Jonathan bất đắc dĩ nhún vai, hắn đây gọi là nằm cũng trúng thương đó sao?
“Còn cô gái này thì sao?” Alex chỉ vào Linh.
“Cô ấy biết lối vào Shangri-La, đồng thời có vũ khí gϊếŧ được Long Đế.” Rick mỉm cười nhìn con trai mình giải thích.
“Được rồi, hoan nghênh mọi người lên máy bay.” Alex nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó kéo Jonathan qua một bên, “Chú John, chú có phải nên cho cháu một lời giải thích không?”
Thì ra là hôm đó sau khi mọi người trở lại khách sạn, Jonathan cùng Alex đã tiến hành một cuộc hội đàm bí mật, chuẩn bị lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai lén chạy đến Shangri-La ẩn trong núi Himalaya trong truyền thuyết. Tư Đồ Minh tỏ ý hắn có thể cung cấp phương tiện giao thông, ba người đạt được suy nghĩ chung, chuẩn bị thần không biết quỷ không hay triển khai hành trình mạo hiểm. Còn Rick thì để phòng ngừa con trai nhà mình lại chạy đi, nên đã lén cài trên người cậu một cái máy nghe trộm, thế nên…
“Thế nên, kế hoạch của các người là?” Rick thích ý ngồi trên ghế lười biếng hỏi.
“Kế hoạch là gì vậy, chú John?” Alex nhìn Jonathan.
“Ờ, chúng ta đã thảo luận qua cái từ vựng này chưa ấy nhỉ?” Jonathan nhìn Tư Đồ Minh.
Sau lời nói này, Alex sùng bái mà nóng bỏng nhìn Tư Đồ Minh, mà Tư Đồ Minh thì nhợt nhạt cong khóe miệng lên thoáng nhìn qua Alex. Evelyn nhìn động tác tương hỗ không giống bình thường này, có chút kinh ngạc, còn Linh sắc mặt hơi ảm đạm xuống.
Rick thì đang suy tư về kế hoạch đề xuất của Tư Đồ Minh, “Cậu có chắc những vũ khí này có thể giải quyết được cái xác ướp kia không?”
“Không chắc.” Tư Đồ Minh nhanh chóng trả lời.
” → _→” Mọi người.
“Nhưng có thể giải quyết được đám tay chân của hắn. Ngài có kế hoạch nào tốt hơn không?” Tư Đồ Minh thản nhiên nói.
“Cũng chỉ được như vậy.” Rick gật đầu.
Đoạn tiếp theo của cuộc hành trình, tất cả mọi người đều yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng kêu gầm rú của động cơ máy bay.
“Nhị thiếu, ngài nhìn xem, đó hình như là máy bay của Đại thiếu.” Tư Đồ Minh tới gần cửa sổ bên cạnh nhìn xuống. “Chúng ta đáp xuống bên kia, bọn họ sẽ không phát hiện ra chúng ta.” Người điều khiển đề nghị nói.
“Được.” Tư Đồ Minh gật đầu.
Chiếc máy bay với một góc độ rất không được cân bằng sau khi ổn định hạ xuống, mọi người bắt đầu bôn ba đi bộ. “Dọc theo con đường này, chúng ta sẽ đến được một ngôi đền thần, nơi đó có một con mắt thần, dùng để đặt viên bảo thạch màu lam dẫn đến hồ vĩnh sinh giữa con mắt của Shangri-La lên, chúng ta nhất định không được để cho Long Đế đặt viên bảo thạch lên con mắt thần.” Linh trầm giọng nói.
“Trên thực tế, chúng ta hẳn là không có cách nào ngăn cản được Long Đế đặt viên bảo thạch lên con mắt thần.” Jonathan chắc chắn nói.
Mọi người nhướn mày nhìn hắn.
“Long Đế nếu như đến được hồ vĩnh sinh, sinh linh sẽ đồ thán, không ai có thể ngăn cản được hắn.” Linh tiếp tục khuyên nhủ.
“Trên thực tế, con dao kia vẫn có thể gϊếŧ được hắn như trước, chỉ là sẽ rất khó khăn, đúng không?” Imhotep hỏi.
“Đúng vậy.” Linh gật đầu.
Kế hoạch của Jonathan chính là vào được Shangri-La, có được nước suối, vì vậy lúc cần thiết, hắn không ngần ngại thông qua Long Đế đạt được mục đích. Một điều nữa, thân phận của Linh quá mức thần bí, dường như luôn luôn che dấu điều gì đó.
Mọi người một đường không nói chuyện, cuối cùng trước khi trời tối đã đến được đền thần. Dựng một cái lều trại đơn giản xong, Alex lại đến bên cạnh Tư Đồ Minh bồi dưỡng tình cảm. Evelyn đi đến bên cạnh Jonathan: “John, em muốn nói chuyện với anh một chút.” Trong lòng Jonathan yếu ớt “Thình thịch”, thầm nghĩ chắc không phải Evelyn phát hiện ra cái gì chứ.
Hai người tìm một chỗ riêng, Evelyn thấp giọng nói: “Em muốn tâm sự với anh một chút về Alex. John à, mặc dù em là mẹ của Alex, nhưng thằng bé này từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh anh, cho nên, nó với anh càng thêm không gì là không nói. Vốn tưởng là nhờ mối quan hệ huyết thống với bố mẹ, mối quan hệ sẽ dễ dàng chữa trị và bù đắp, nhưng tối hôm đó ở “Dạ dạ dạ”, sau khi nhìn thấy Alex, em mới phát hiện ra, cuộc sống của thằng bé này từ khi bắt đầu rất lâu đều chưa từng có bóng dáng của em và Rick.”
“Evelyn, em không cần phải nghĩ nhiều, Alex còn đang ở thời kỳ trưởng thành, vì vậy kỳ phản nghịch gì gì đó là rất bình thường. Nó vẫn yêu hai ngời, chỉ là, có lẽ không muốn em nhìn nó như một đứa trẻ.” Jonathan sau khi nghe nói đề tài là về Alex, trong lòng thả lỏng xuống.
“Alex thích ở cùng anh, mỗi một hành động của nó từ nhỏ đã thích bắt chước anh, anh vẫn luôn là thần tượng trong lòng nó, nó rất thích nói chú John thế này, chú John thế nọ. Rick vì chuyện này mà ăn dấm không ít đâu.” Evelyn như nghĩ đến điều gì, bật cười.
“Rick cũng giống như một đứa bé chưa trưởng thành, còn rất thích ở trước mặt Alex thể hiện uy nghiêm của ông bố. Những ngày hai người không có ở nhà, Alex rất nhớ hai người. Anh chỉ là một người cậu, địa vị của bố mẹ là không ai có thể thay thế được.” Jonathan vỗ vỗ bả vai của Evelyn.
“Khi nó còn bé, mấy cái chuyện kể trước khi ngủ treo trên miệng kia bọn em cũng không để ý.” Evelyn như ám chỉ điều gì nói.
“Ha hả, ba cái chuyện kể ấy mà.” Jonathan nhức nhức đầu tóc, cũng không rõ ý của Evelyn.
“Nó và Tư Đồ tiên sinh, có phải là xảy ra chút chuyện gì đó mà em không biết không.” Evelyn chăm chú nhìn vào ánh mắt của Jonathan.
“Khụ, anh đến Trung Quốc muộn hơn nó mấy ngày, cho nên tình huống giao hữu của nó, anh không rõ cho lắm.” Ánh mắt của Jonathan có chút lóe lên.
“John à, em cũng không phải là chất vấn cái gì, chỉ là, làm một người mẹ, anh có thể hiểu được không?” Evelyn hỏi.
“Ặc, cái này thì không được rồi, anh chưa làm mẹ bao giờ, Evelyn, em muốn anh hiểu cái gì?” Jonathan cố chừng nói sang cái khác.
“Làm một người mẹ, em không mong mình là người cuối cùng biết về cuộc sống của con mình.” Ánh mắt của Evelyn thật sắc bén.
“Ha hả, Evelyn à, đừng khiêm tốn như vậy, em chắc chắn không phải là người cuối cùng đâu. Người cuối cùng nhất định là Rick.” Jonathan không chút tiết tháo nào thổ tào, kết quả nhận được hai ánh mắt đao kiếm của Evelyn, “Khụ, được rồi, em gái thân mến của anh, em rốt cuộc muốn hỏi cái gì?”
“Nó, Alex có phải giống như anh không, ý em là, hướng giới tính ấy?” Evelyn có hơi thấp thỏm và lo lắng hỏi.
“Ờ, theo như hiểu biết vốn có của anh thì, có vẻ là như vậy.” Jonathan thẳng thắn gật đầu, “Em sẽ làm thế nào?”
“John, còn có một chuyện, em cảm thấy, anh hình như đặc biệt quan tâm đến Shangri-La thì phải, từ hồi tối hôm đó hai người không hiểu sao xuất hiện tại viện bảo tàng, bắt đầu tranh đoạt Con mắt Shangri-La… Anh có phải biết được chuyện gì mà em không biết không.” Ánh mắt Evelyn híp lại nhìn Jonathan, cảm giác vô lực lúc trước mới một phát đã bị quét sạch.
“A, cái này thì, em gái yêu dấu à, em nghĩ nhiều rồi, là một nhà khoa học, anh luôn có hứng thú đối với những sức mạnh siêu nhiên, thật ra thì đó là chuyện rất bình thường.” Jonathan nói.
“Ồ, vậy sao? Nhưng sao em vẫn cảm thấy có gì đó bất thường. John, em hy vọng anh có thể tin tưởng chúng em.” Evelyn ôm lấy anh trai mình, sau đó rời đi.
Mà bên kia, Rick đang hy vọng kết nối lai quan hệ cha con thì rất không thích hợp phá hư kế hoạch dụ dỗ mỹ nhân của Alex, cha con hai người kịch liệt giương súng đấu mồm, một lần nữa đàm phán không thành.
Đây nhất định là một buổi tối khó ngủ.
Trời đã sáng lên một chút, mọi người trang bị vũ khí đầy đủ, cẩn thận mai phục khắp bốn phía của đền thần. Mà cách đó không xa, Long Đế dẫn theo Tư Đồ Dạ đang từng bước đến gần.
“Imhotep đấu với Long Đế, chúng ta giải quyết đám tay chân mà hắn dẫn theo, nếu như thật sự không địch lại được, Jonathan anh chịu trách nhiệm đốt cây pháo nổ này, làm nổ con mắt thần. Evelyn em yểm trợ cho Jonathan, Linh, cô đợi thời cơ ám sát Long Đế, nhất định phải là một kích trúng ngay.” Rick đơn giản sắp xếp kế hoạch tác chiến.
Jonathan nhìn Imhotep, có chút lo lắng sức mạnh của y không thể đấu lại được với Long Đế, dù sao đây cũng không phải là Ai Cập, sức mạnh của Imhotep đã yếu hơn trước rồi. Imhotep mỉm cười, nhìn hắn gật đầu trấn an.