Cậu Là Nam Thì Tôi Vẫn Yêu 2

Chương 140: Đáp án

**Hôm nay tui dzui nên tui sẽ post 3 chap cho mọi người đọc nha. Có yêu tui không muahahaha. Cũng xin thông báo là tui đã đuổi kịp tiến độ post của tác giả rồi. Và trên tinh thần còn đang phơi phới thì tui quyết định sẽ mua sách ELNACY2, đợi ngày lãnh lương tui sẽ order em nó. Hết rồi ha.**

Nếu như là dùng lời ác độc để ngăn cản Mạch Đinh và An Tử Yến bên nhau, Mạch Đinh có thể dùng rất nhiều lý do để từ chối, cậu có thể rất kiên định, bởi vì An Tử Yến, cậu đã không còn sợ thế tục như vậy nữa. Nhưng tình hình bây giờ, phải dùng lý do gì để từ chối, Mạch Đinh nghĩ không ra. Ngô Hinh thả lỏng khẩu khí, tay vẫn như trước dùng sức nắm Mạch Đinh: “Nếu như Tử Yến không được sinh ra, con sẽ không gặp được nó, hạnh phúc của con bây giờ là bởi vì Tử Yến sinh ra, lẽ nào con muốn cướp đoạt hạnh phúc của người khác?”

“Con, con không phải.”

“Con muốn dì làm sao mới có thể đồng ý, muốn dì van xin con sao?” Ngô Hinh đột nhiên tâm trạng kích động quỳ xuống đất, Mạch Đinh vội vàng đỡ bà: “Dì, đừng như vậy, dì để con suy nghĩ, để con suy nghĩ mà.” Cậu đem Ngô Hinh đỡ trở lại ngồi trên sofa, Ngô Hinh nắm cánh tay cậu, nước mắt khóc đến trôi lớp trang điểm, tay áo Mạch Đinh cũng lưu lại dấu vết.

“Con là đứa trẻ tốt, dì đã lùi một bước, để hai đứa bên nhau, để hai đứa kết hôn, tiểu Đinh à, dì van xin con, vì dì, vì gia đình này, vì Tử Yến chúng ta mà lùi một bước đi, đây đối với con mà nói cũng không khó.”

“Nhưng cho dù con đồng ý, An Tử Yến nói không chừng…”

“Con làm sao biết Tử Yến không muốn có con, cho dù nó không muốn có con, lẽ nào không phải bởi vì biết con không cách nào cho nó mới tuyệt đối không nhắc đến, tiểu Đinh, con đã nhận được nhiều như vậy, thì không thể vì chúng ta mà trả giá một chút nào sao?”

Lời của bà giống như ngọn lửa lại giống như nước lạnh, khiến Mạch Đinh đột nhiên bùng cháy, rồi lại đột nhiên đóng băng, bất luận loại nào, cũng đều khiến người ta không thể chấp nhận được. Cậu giống như một người xấu ích kỷ tham lam, chỉ quan tâm đến tâm trạng và tình cảm của mình, cho dù người nhà An Tử Yến trong tình cảnh đau khổ.

Là lỗi của cậu sao?

Người tự ti có phải thường xuyên hỏi câu hỏi này không?

Lúc từ trong nhà Ngô Hinh đi ra, ánh mặt trời như kim châm vào mắt cậu, dấu đỏ trên cánh tay cậu lúc Ngô Hinh kích động lấy ngón tay đâm vào vẫn còn đang đau đớn, bà ấy không có bắt cậu lập tức đồng ý, chỉ dùng gương mặt ngập tràn nước mắt tiễn cậu.

Mạch Đinh rút điện thoại trong túi ra, tin nhắn của An Tử Yến gửi hiện lên màn hình:

Sau khi trả lời, cậu lại phát ngốc một lúc, phải làm sao nói với An Tử Yến, phải làm sao trả lời Ngô Hinh, cậu hoàn toàn không biết, cậu vẫn luôn là một người yếu đuối, trốn tránh là cách đơn giản nhất, dễ dàng nhất, cũng là cách người bình thường thích chọn nhất, không cách nào, mình vẫn luôn là một người bình thường đến không thể bình thường hơn.

Trong đầu cậu tràn ngập quá nhiều lời nói, sắp chen đến nứt đầu, cậu phải làm sao, người khác sẽ làm sao, Mạch Đinh trốn trở về nhà. Lúc mẹ Mạch Đinh nhìn thấy Mạch Đinh thì oán trách: “Con đứa nhỏ này trở về cũng không nói trước một tiếng, tiểu Soái đâu?”

“Một mình con trở về.”

Ba Mạch Đinh xem báo buổi tối, mẹ Mạch Đinh đang dọn dẹp đồ đạc, bọn họ là người thân nhất của cậu, Mạch Đinh lúc này có loại du͙© vọиɠ muốn bộc lộ hết, tiếng tivi có chút ồn ào, Mạch Đinh ngồi trên sofa, đột nhiên muốn nói ra: “Dì muốn thông qua thụ tinh nhân tạo muốn cho An Tử Yến có con.” Sau khi cậu nói ra, động tác trên tay mẹ Mạch Đinh ngừng lại, trong phòng khách vẫn là tiếng ti vi ồn ào, nhưng không hề có tiếng nói chuyện của ai, bọn họ trầm mặc, tim Mạch Đinh cũng theo sự trầm mặc của họ trở nên trầm trọng, nói với ba mẹ, là muốn nhận được một chút lời an ủi bản thân hoặc là bọn họ có thể đứng về phía mình, bọn họ lúc này trầm mặc đại biểu cho cái gì chứ. Mạch Đinh không cách nào tin, hai mắt cậu hơi hơi mở rộng, thở cũng trở nên vội vàng: “Hai người sớm đã biết rồi, đúng không?”

“Chuyện này bà ấy đã tìm chúng ta bàn qua trước.”

“Cho nên hai người đồng ý rồi?” Mạch Đinh từ trên sofa đứng dậy, thái độ này của hai người quá kỳ lạ rồi, ít nhất cũng hơi phản đối Ngô Hinh mới hợp lý chứ, mẹ Mạch Đinh lại bắt đầu tiếp tục quẻ dọn phòng, không có nhìn Mạch Đinh: “Là chuyện con cùng Tử Yến,chúng ta có quyền lợi gì thay con đồng ý.”

Mạch Đinh nhìn vào mắt ba Mạch Đinh, ông run run tờ báo, mỗi lần lúc này ông đều sẽ không nói chuyện tùy tiện, Mạch Đinh nghĩ, lẽ nào đàn ông đều không thích đối diện loại chuyện này. Cậu một lúc thì nhìn ba, một lúc thì nhìn mẹ, một lúc lâu mới nhỏ tiếng nói: “Mọi người muốn con đồng ý đúng không.” Mẹ Mạch Đinh dùng sức lau bàn, bà kéo kéo khóe miệng: “Chỉ có điều, có điều là thụ tinh nhân tạo, con đừng nghĩ nghiêm trọng như vậy.” là mình suy nghĩ nghiêm trọng rồi, Mạch Đinh khống chế không được tức giận lớn tiếng: “Hai người là ba mẹ của con!!” mẹ Mạch Đinh nắm chặt giẻ lau: “Chính vì chúng ta là ba mẹ con mới đồng ý! Bọn họ bên đó cũng sẽ không phản đối con có con, hơn nữa nguyện ý giúp đỡ, còn cho rằng sẽ không còn hy vọng ôm được cháu, cho dù con không có, con của Tử Yến cũng có thể, chúng ta bây giờ đã xem nó như con ruột, không quản là con của ai trong hai đứa, có cũng là tốt rồi, mẹ biết cuộc sống của con và Tử Yến bên nhau rất hạnh phúc, bây giờ cũng không có ai muốn cướp đi hạnh phúc của con, con cũng không thể nghĩ đến hạnh phúc của chúng ta, mẹ với ba con càng ngày càng già, con không ở đây, nhà này cũng càng lúc càng quạnh quẽ, chút yêu cầu này của chúng ta đối với con mà nó ithật sự quá đáng như vậy sao?!” từng câu từng chữ của mẹ Mạch Đinh phá vỡ tức giận vốn có của Mạch Đinh, cậu mới phát hiện, mình ngay cả tư cách phát tiết cũng không có.

Ngô Hinh cùng mẹ đều ở trước mặt mình mà khóc lên, dường như chỉ chừa lại cho cậu một lựa chọn, cố chấp của mình rốt cuộc là cái gì, rốt cuộc lại đang sợ hãi cái gì.

“Đinh Đinh, mẹ không phải không quan tâm đến cảm nhận của con, mẹ…” Mạch Đinh muốn tránh né bầu không khí này, cắt ngang lời của bà, giả vờ mọi thứ đều tốt: “Không sao, mẹ, con lên lầu lấy chút đồ, An Tử Yến còn đang ở nhà đợi con.”

“Không ở nhà ăn cơm?” ba Mạch Đinh hỏi, Mạch Đinh lắc lắc đầu, chạy vội về phòng, sau khi đóng cửa, cậu loạng choạng ngã lên giường, đắp chăn, cuộn tròn cơ thể, đây là tư thế khiến người ta có cảm giác an toàn. Mạch Đinh chậm chạp chớp mắt, sắc trời đang dần dần tối lại, nhưng ít nhất còn có ánh sáng, cậu dùng tay che mắt lại để cả người mình chìm trong bóng tối, suy nghĩ, nhất định phải suy nghĩ. Một lát sau Mạch Đinh rút điện thoại ra, tìm kiếm nội dung liên quan, tiền lệ này ở nước ngoài cũng không ít, trên hình là gương mặt hạnh phúc ôm con của họ, Mạch Đinh đem điện thoại nhét vào trong chăn.

Người nhà An Tử Yến cùng người nhà mình lúc đó là dùng tâm trạng thế nào để tiếp nhận đoạn tình cảm này chứ, bọn họ vứt bỏ quan niệm cùng băn khoăn của họ, chỉ là vì hạnh phúc của con, lúc bị thân thích hoặc bạn bè biết, mấy người đó có phải cũng giống như cười nhạo họ giống như cười nhạo mình hoặc là chỉ trích bọn họ không xứng làm cha mẹ, bọn họ bởi vì mình nghe qua không biết bao nhiêu lời khó nghe, bây giờ yêu cầu của bọn họ quá đáng sao?

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, không đợi Mạch Đinh trả lời, mẹ Mạch Đinh đã đẩy nhẹ cửa đi vào, bà ngồi bên cạnh giường:

“Mẹ vừa nãy đã thương lượng với ba con, cũng theo cách nghĩ của con, nếu như con không chấp nhận được, chúng ta cũng sẽ không đồng ý, con đi tìm dì Ngô Hinh của con nói, là ba mẹ mới đúng, không nên suy nghĩ nhiều, con cảm thấy thế nào mới là hạnh phúc thì cứ sống thế đó, mau dậy đi, tiểu Soái vừa gọi điện qua, nó vẫn đang ở nhà đợi con, mau trở về đi.” Mẹ Mạch Đinh vỗ vỗ mông Mạch Đinh, Mạch Đinh đem mặt vùi trong chăn gật gật đầu, cậu không dám nhìn mặt mẹ, cậu sợ mình sẽ khóc, so với mình, ba mẹ có phải là quá vĩ đại.

Mẹ Mạch Đinh đứng dậy, đi đến cửa: “Lời vừa nãy xem như mẹ chưa từng nói, đừng cảm thấy áy náy với chúng ta, chúng ta, thật ra cũng không thích cháu, yên tĩnh chút, mẹ xuống trước giúp con làm chút đồ ăn, con mang về.” Mạch Đinh vẫn là gật đầu, sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Mạch Đinh chống người dậy, trên chăn có một mảng ẩm ướt.

Lừa dối, mẹ là một người lừa dối, bọn họ lại bởi vì mình mà đem suy nghĩ trong lòng che giấu đi.

Cậu rủ hai tay đứng dậy mở cửa, ba vẫn như trước đang đọc báo, mẹ đang đem đồ ăn bỏ vào trong túi, mẹ hát một khúc nhạc, trên mặt đã không còn dấu vết đã khóc.

Cậu nhìn bọn họ, đáp án đã có rồi.