Lục Giác ôm tấm áp phích mà hai nhân viên giao cho cậu, tăng nhanh bước chân đuổi theo
Tần Dục, yên lặng đi theo phía sau hắn, mãi đến tận khi hai người ngồi vào trong xe của Lục Giác, Tần Dục mới liếc nhìn món đồ Lục Giác đang ôm trong ngực, quay đầu, ngữ khí có chút vi diệu: “Thứ này cậu lấy làm gì?”
Lục Giác cẩn thận
đem tấm áp phích đặt xuống ghế
sau, giống như sợ dùng sức quá sẽ làm hỏng tấm áp phích đã có chút tổn hại này.
Trơ mắt nhìn áp phích của mình
bị thay đổi, tuy rằng đây là chuyện đã đoán trước, nhưng trong lòng của Tần Dục khẳng định là không dễ chịu gì.
Lục Giác trầm mặc một hồi, nhàn nhạt nói: “Giữ lại”.
“Hừ”. Tần Dục vẫn quay đầu ra ngoài cửa sổ như cũ.
Sau khi rời khỏi
công ty, Lục Giác cùng
Tần Dục liền đi đến Beloved, lấy được đôi nhẫn mà
Tần Dục đã mời danh sư thiết kế, bỏ ra rất nhiều tiền để chế tạo kia, nhưng đáng tiếc, đôi nhẫn mà Tần Dục vẫn cố chấp, hiện tại muốn cầm cũng không có thể
nào cầm được, Tần Dục chỉ có thể
lẳng lặng nhìn nó, mà ngây người ra.
Đôi mắt đen thẫm lóe lên ánh sáng, khóe miệng hơi cong lên, Lục Giác cảm thấy Tần Dục đại khái là đang nhớ lại khoảng thời gian hắn ở cùng Thẩm Diệu Dương.
Người trong giới
đều biết, với
bối cảnh thâm sâu của Tần Dục, hắn không cần nể mặt
bất cứ người nào, cho nên đã dưỡng
thành tính cách duy ngã độc tôn của hắn.
Mà Thẩm Diệu Dương là người duy nhất có thể áp chế tính tình nóng nảy này của Tần Dục, rất nhiều người đều cảm thấy rất khó tin, thậm chí có người còn đi theo Thẩm Diệu Dương xin truyền thụ kinh nghiệm, lúc đó Thẩm Diệu Dương chỉ cười cho qua, Lục Giác là một trong số ít người biết được
sự thật
—— Tần Dục yêu Thẩm Diệu Dương.
Tần Dục ngẩn người, Lục Giác liền ngẩn người cùng
hắn, mãi đến tận khi bụng của Lục Giác phát ra tiếng kêu ùng ục, mới kéo
Tần Dục về với hiện thực.
Tần Dục nghiêng đầu nhìn Lục Giác, Lục Giác có chút ngượng ngùng vuốt vuốt bụng, nở nụ cười ngốc.
“Đi ăn cơm”.
“Anh muốn đi đâu?”
Bởi vì tình huống đặc biệt của Tần Dục, nên hiện tại Lục Giác dùng tất cả
ý nguyện của Tần Dục để làm tiêu
chuẩn cho mình.
“…”
Tại phòng ăn, Tần Dục nhìn một bàn đồ
ngọt, đối với nghệ sĩ
mà nói, vì hình tượng trên
màn ảnh, mà đồ
ngọt là cấm kỵ, bất quá bây giờ Tần Dục đã thành quỷ, nên cho dù có ăn nhiều hơn nữa hắn cũng sẽ không bị
mập.
Tần Dục vừa ăn một bên còn đắc ý
nói với
Lục Giác: “Tôi
sẽ không bị mập”.
“…” Lục Giác cũng không biết nên nói là Tần Dục lạc quan hay là nên nói hắn tìm kiếm niềm vui trong nỗi khổ nữa.
Lục Giác bồi Tần Dục ăn một bàn đồ ngọt xong, sau đó liền đi ra cửa hàng hoa, Tần Dục tự mình chọn một bó hoa bách hợp, còn đưa ra yêu cầu khắt khe với việc gói hoa, nên khi
Lục Giác nghe lời truyền lời lại, còn bị nhân viên cửa hàng hoa liếc mấy lần. Vì vậy khi gói hoa xong, Lục Giác nhanh chóng trả tiền không
kịp chờ đợi mà
chạy nhanh ra khỏi cửa hàng.
Được ăn đồ ngọt rồi đặt được hoa, tâm tình của Tần Dục tựa hồ rất vui sướиɠ: “Nhìn cậu
chịu khó
như vậy, tôi sẽ thưởng cho cậu một bài hát tôi vừa mới viết”.
Rõ ràng là Tần Dục vui vẻ nên mới muốn hát, nhưng cố tình lại là làm ra vẻ ‘Tôi
muốn thưởng cho cậu’, mà Lục Giác tốt tính nên vẫn tiếp nhận.
Ngồi trên xe Tần Dục nhẹ giọng ngâm nga, tiếng ca xa xưa lay động, bất đồng với ca khúc có tiết tấu nhanh, vô cùng có lực của Tần Dục trước đây, bài hát này vô cùng dịu dàng
ấm áp, nó làm cho người ta nhớ
lại những trận gió mát trên sân thể dục hồi đi học, rồi hoảng hốt khi thấy ánh nắng mặt trời chiếu lên thiếu niên đang mỉm cười bên cửa sổ.
Đó là một giai điệu tràn đầy thanh xuân.
“Bài hát này tôi
chưa từng nghe qua”. Lục Giác lộ ra vẻ nghi hoặc, cậu
dám bảo đảm, mỗi một bài hát của Tần Dục cậu đều biết.
“Bài hát này không được đưa vào
album của tôi”.
“Tại sao?”
“Thời điểm tuyển ca khúc cho album
mới, bài hát này bị Diệu Dương bỏ qua, anh ấy ngại bài hát này
quá trong sáng
nhạt nhẽo, không phù hợp với hình tượng và chủ đề album”.
“Đáng tiếc”. Lục Giác tiếc nuối nói.
“Cậu
thích?”
“Vô cùng
thích, bài hát này hay hơn mấy bài hát trong album mới của anh”. Lục Giác thật
tâm nói.
Được Lục Giác tán thành, Tần Dục rất
cao hứng, bất quá hắn vẫn nói: “Mỗi bài hát của tôi đều hay, không có cao thấp”.
“Vâng vâng vâng”. Lục Giác cười, liên tục không ngừng nói vâng.
Tần Dục cùng Lục Giác bởi vì một bài hát chưa chưa được phát hành mà sinh ra cộng hưởng, hai người đều mở máy hát, thoải mái hàn huyên, kết quả càng tán gẫu càng cảm thấy hợp ý.
Cả hai đều xuất thân là ca sĩ, chỉ vì phong cách bất đồng, cho nên ban đầu
Tần Dục không cho là hai người có tiếng nói chung trong âm nhạc. Kết quả hắn phát hiện tuy rằng sở thích và phong cách của hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng đối với lý giải về âm nhạc lại có nhiều chỗ tương đồng.
Sau đó Tần Dục cùng Lục Giác liền nói về chuyện đóng phim, bởi vì hai người đều là ca sĩ chuyển
nghề, cho nên lúc vừa mới bắt đầu đóng phim, trong lòng cũng hơi mâu thuẫn, nhưng trong quá trình tiếp xúc và thử nghiệm, cũng đều thật lòng yêu việc diễn xuất.
Tần Dục cùng Lục Giác càng nói chuyện
càng vui vẻ, nhất thời Tần Dục có chút
tiếc hận vì quen nhau quá muộn.
“Người khác có bạn vong niên, quân tử chi giao, chúng ta đây coi là người quỷ chi giao đi”. Tần Dục trêu ghẹo nói.
Lục Giác bị chuyện cười nhạt của Tần Dục chọc cho tay cầm lái đều run lên, xe ở trên đường cũng đánh thành một vòng
cung.
Hai người về đến nhà, Lục Giác đang cầm hoa hỏi: “Trên card anh
muốn viết gì?”
“My love, Tiểu
Dương”.
Tay cầm bút của Lục Giác có chút run rẩy, nhưng cậu
vẫn rũ mắt cười nhạt, tỉ mỉ giúp Tần Dục viết card, kết quả chữ viết ra còn bị Tần Dục ghét bỏ.
“Chữ của cậu sao
lại xấu như vậy”.
“Chữ của tôi
không xấu a”.
Trong lỗ mũi Tần Dục hừ một tiếng, cường điệu nói: “Xấu chính là xấu”.
Nói xong, Tần Dục liền bay tới bên cạnh, đặt mông ngồi xuống, đưa lưng về phía Lục Giác.
Tần Dục giận hờn làm cậu có chút không hiểu ra sao, Lục Giác suy nghĩ một hồi, đoán rằng đại khái là bởi vì Tần Dục không thể tự mình viết lời yêu
đối với Thẩm Diệu Dương, không thể tự mình đưa nhẫn
cho Thẩm Diệu Dương, cho nên
oan ức cùng oán phẫn luôn dấu ở trong bụng mới
bạo phát.
Vô luận lúc bình thường Tần Dục có
giả bộ làm như không có chuyện gì
đi nữa, nhưng cũng chỉ là trấn định ở mặt ngoài mà thôi.
Lục Giác muốn an ủi Tần Dục, lại cũng không biết phải nói cái gì.
Một lúc lâu, Tần Dục mới chậm rãi xoay người qua: “Thôi, trực tiếp đem nhẫn bỏ vào hoa đưa tới cho anh ấy đi, anh ấy
có thể hiểu
được”.
“Được rồi”. Trong cổ họng của Lục Giác tuôn ra một trận chua xót, cẩn thận
đem hộp nhẫn bỏ vào trong bó
hoa, còn tỉ mỉ chỉnh bó hoa lại, vì nó vẩy lên chút nước
để
bảo trì sự tươi mới.
Tần Dục nhìn bộ dáng nghiêm túc của Lục Giác, lại nghĩ đến mình
vừa nãy phát giận vô cớ, Lục Giác không chỉ yên lặng chịu đựng, còn ngay cả một
lời oán hận cũng
không có.
Hắn có chút chột dạ, mà sau khi chột dạ hắn liền càng thêm căm tức, cái tên này quả thực chính là kẻ ba
phải mà!
Trong cái giới ăn tươi nuốt sống này, chuyện vì lợi ích mà đâm bằng hữu mấy đao đều là chuyện
bình thường trong vòng giải trí, không biết bình thường cái tên này bị người khác bắt nạt như thế nào đây nữa.
“Cậu!”
Lục Giác bị gọi sợ hết hồn: “Sao, làm sao?”
“Sau này
đừng có tiếp tục ngốc hề hề, người khác kêu
đi
hướng đông liền đi hướng đông, sang hướng
tây liền sang hướng tây
nữa”.
Đối với chỉ trích của Tần Dục, Lục Giác có chút không hiểu ra sao, nhưng
sửng sốt vài giây cậu
liền phản ứng kịp, Tần Dục đây là quan tâm cậu, không thể không nói đây quả thật là chuyện bất ngờ.
Lục Giác cười nhạt nói: “Tôi
biết rồi”.
Tần Dục suy nghĩ một chút, nhanh chóng bổ sung: “Tôi
là ngoại lệ”.
“Được rồi”. Lục Giác ngoan ngoãn đáp một tiếng, lộ ra nụ cười dở khóc dở cười.
Lục Giác cười rất chói mắt, giống như bạch ngọc lan lẳng lặng tỏa sáng trong đêm đen, màn đêm càng tối nó càng chói sáng, làm cho Tần Dục nhìn thấy, mà cảm giác như trong lòng đều được thư thái bình yên.
“Đừng có
cười ngây ngô”. Tần Dục thô thanh thô khí nói: “Chuẩn bị hoa cho tốt, nhanh chóng
xuất phát
một chút”.
“Được rồi”. Giọng điệu của Lục Giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.