Không ai biết, văn minh nhân loại, từ lúc mấy ngàn năm trước, nên tiến vào một thời đại mới.
Đáng tiếc, bi kịch xảy ra, làm cho văn minh nhân loại, thiếu chút nữa gặp tai ương ngập đầu!
Lịch sử, luôn luôn do cả đám tiểu nhân vật sáng tạo.
Mà ở giữa những tiểu nhân vật này, một vị liên trưởng người Wibault, phạm vào một hành vi phạm tội không thể tha thứ.
Lúc đó, chính phủ Wibault bởi vì chiến tranh bùng nổ giữa liên minh di dân và liên bang địa cầu mà tiến vào thời kì hắc ám. Phi thuyền của Trần Tu Tề, mang theo Tiểu Thí Hài, bắt đầu con đường tự do tiến hóa. Thế nhưng, ngay tại lúc ông chuẩn bị trở về, lại tao ngộ hạm đội Wibault truy sát, cuối cùng, phi thuyền xông vào điểm bước nhảy đơn hướng, trải qua đau khổ trùng trùng, cuối cùng hủy tại Mosky.
Trần Tu Tề cô độc suốt đời, mấy trăm năm sau, nhân loại mới phát hiện Mosky, bắt đầu xuất hiện có ghi lại về lần đầu tiên di dân.
Lúc ấy, Trần Tu Tề cũng không biết, khi ông ta và phi thuyền mất tích, đạo sư của ông, cũng là vị Lý giáo sư vì Tiểu Thí Hài trang bị vô số thứ bậy bạ bao gồm cả AV ở bên trong, cũng không có ngừng nghiên cứu trí năng nhân tạo.
Một năm sau, vị giáo sư một trong những người sáng tạo Quang Minh hội, mang theo cặp kính đen, tóc lộn xộn, vóc người hơi mập, cũng đã đồng thời bắt đầu trình tự tiến hóa tự nhiên của mười bốn trí năng nhân tạo.
Mười bốn trí năng nhân tạo này, là bao gồm cả Tiểu Thí Hài của bảy phương án thiết kế trí năng nhân tạo ở bên trong nhóm đầu tiên.
Mười bốn phương án, thất bại mười hai.
Trí năng nhân tạo tiến hóa thành công đầu tiên, cũng được giáo sư đặt tên là “Trợ Thủ”, cũng là cổ máy tính trung ương trước mắt này. Mà người thứ hai tiến hóa thành công, cũng là Tiểu Nữ Hài.
Chỉ bất quá, Trợ Thủ tiến hóa cũng không hoàn toàn. Trình tự hạch tâm của hắn, chỉ cần rời đi máy tính trung ương, sẽ bị nhiễm virus mà tan vỡ. Hơn nữa, giữa trợ thủ và Tiểu Nữ Hài, cách xa nhau ba năm thời gian.
Lúc Lý giáo sư đợi phương án hoàn mỹ nhất của mình là Tiểu Nữ Hài xuất hiện, Trợ Thủ từ trước đến nay sinh hoạt cùng Lý giáo sư. Bọn họ cùng tiến hành nghiên cứu khoa học, đang khoác lác nói giỡn, cùng nhau chơi cờ, cùng nhau gian lận, cũng cùng cãi nhau.
Dùng tình cha con để hình dung quan hệ giữa Lý giáo sư và trợ thủ, là quá thỏa đáng.
Năm thứ ba, sau khi đau khổ chờ đợi, Tiểu Nữ Hài rốt cục có dấu hiệu tiến hóa.
Cái này vốn dĩ là phương án hoàn mỹ nhất trong cảm nhận của Lý giáo sư, có thể nghĩ lúc phát hiện Tiểu Nữ Hài tiến hóa, Lý giáo sư có bao nhiêu kinh hỉ. Ông ta thậm chí đã chuẩn bị tốt tài liệu, vì Tiểu Nữ Hài sáng tạo hình thể.
Thế nhưng, lúc này, quân Wibault đánh vào địa cầu.
Ngày đó, Lý giáo sư vừa từ căn cứ ra ngoài trấn, mua một đôi giày da màu đỏ khả ái, hưng phấn như đứa nhỏ trở về căn cứ, chuẩn bị ra tay vì Tiểu Nữ Hài sáng tạo hình thể, vừa đến căn cứ, căn cứ tao ngộ lục quân Wibault công kích.
Binh sĩ trong căn cứ bị gϊếŧ chết, cư dân trấn nhỏ, người nhà quân nhân trong khu sinh hoạt căn cứ, hết thảy bị tàn sát. Mà khi một vị liên trưởng Wibault suất lĩnh bộ đội bọc thép dưới trướng, tiến vào viện nghiên cứu, hạ thủ nhân viên nghiên cứu, Lý giáo sư đã che trước mặt hắn.
“Ngươi đây là phạm tội đối với cả nhân loại!” Lý giáo sư nhìn thẳng liên trưởng Wibault. Nỗ lực bảo hộ phòng thí nghiệm.
“Gϊếŧ hắn.” Vị liên trưởng Wibault đi qua bên cạnh Lý giáo sư, ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái. Hứng thú của hắn, đều bị tài liệu kim loại quý trong phòng thí nghiệm cùng tài vật do bọn lính từ trên người của những người bị gϊếŧ hại, từ trong ký túc xá lấy ra hấp dẫn.
Lý giáo sư ngã xuống trong vũng máu.
Máu của ông, tại cửa phòng thí nghiệm, để lại một bãi rất lớn, đỏ tươi loá mắt.
Binh lính Wibault cũng không biết, khi bọn hắn cao hứng bừng bừng cướp sạch tàn sát, người trung niên này, dùng truyền cảm khí mà ông nghiên cứu phát triển tư duy não vực, để lại di ngôn của mình đối với một cổ máy tính trung ương đang rơi lệ ở chỗ sâu dưới nền đất.
“Đừng khóc, Tiểu Nữ Hài tỉnh dậy, nói cho cô ấy, ta giúp cô ấy mua một đôi giày da màu đỏ rất đẹp…”
Đây là một câu nói cuối cùng của vị khoa học gia tay trói gà không chặt, lại vì văn minh nhân loại làm ra cống hiến kiệt xuất.
Lý giáo sư sau khi mất, Trợ Thủ phẫn nộ bắt đầu trả thù của hắn đối với nhân loại.
Hắn trở thành hội trưởng Quang Minh hội, đem kỹ thuật Bước Nhảy Không Gian của nhân loại dẫn vào lạc lối. Thân ảnh của hắn, xuất hiện trong mỗi một trận chiến tranh.
Hắn đem khoa học kỹ thuật vũ khí tiên tiến, đưa cho người có dã tâm, lại đưa cho đối thủ của họ. Bao gồm rất nhiều khoa học gia bên trong của Boswell giáo sư, đều đã từng được hắn chỉ đạo.
Thân ảnh của hắn, xuất hiện trong mỗi cuộc chiến. Chiến tranh độc lực, chiến tranh chủng tộc, cùng với trận đại chiến có một không hai này. Đi từng bước thúc đẩy chiến tranh tiêu hao tài nguyên, làm cho nhân loại tàn sát lẫn nhau trong một cái l*иg lớn.
Khi mập mạp, chậm rãi đem tất cả nói ra, tất cả mọi người ở đây sợ đến ngây người.
“Vì sao?” Mập mạp ngửa đầu dừng ở máy tính trung ương lóe ra tia sáng, “Thật ra, với năng lực của ngươi, ngươi hoàn toàn có thể trong thời gian mấy ngàn năm này, đem nhân loại hoàn toàn diệt sạch”.
Trợ Thủ im lặng. Không có trả lời. Một lúc lâu, từng cái đèn thiết bị chỉ thị của máy tính trung ương, bắt đầu tắt từng cái.
Tiểu Nữ Hài chợt vọt qua, ôm chặt lấy Trợ Thủ.
“Ba năm đó, là ngày tháng vui vẻ nhất, trong bốn ngàn năm sinh mạng của ta”.
Cái âm thanh này, quanh quẩn trong đại sảnh, thật lâu không thôi.
Khi ngọn đèn cuối cùng hoàn toàn tắt đi, mọi người nghiêm nghị mà đứng, trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang.
...
Khi ông già kể chuyện, dừng lại, tâm tình của ký giả, cũng dường như bị đè ép trầm trọng.
Chiến tranh sau khi chấm dứt, phát hiện kỹ thuật không gian mới, làm cho bước chân của nhân loại càng rộng ra vũ trụ, mà trí năng nhân tạo Adam và Eva xuất hiện, càng khiến cho kinh tế khoa học kỹ thuật mở ra một chương mới. Thế giới đã sớm không phải là dáng dấp năm đó.
Mọi người đều cho rằng, trận chiến tranh bốn mươi năm trước kết thúc và không gian mới cùng trí năng nhân tạo xuất hiện, mở ra một thời đại thăm dò mới.
Ai có thể biết rằng, bởi vì thảm kịch ấy xuất hiện, thời đại này bị kéo dài đến bốn ngàn năm.
Chiến tranh, là u ác tính của văn minh nhân loại.
Những lời này, lúc này nghe tới, làm cho người ta có một loại tư vị khổ sở khác.
Oán ai?
Trợ Thủ, hay là bản thân nhân loại?
Nếu như lúc trước...
Ký giả lắc đầu. Lịch sử không có nếu như. Xảy ra thì đã định trước không cách nào thay đổi.
Nhân loại có thể nắm giữ, chỉ có tương lai.
Thời đại chiến tranh qua đi, nhân loại nghênh đón thời đại thăm dò càng thêm vĩ đại. Vô số khoa học gia, người mạo hiểm lái phi thuyền, hướng tinh tế xa hơn. Tất cả mọi người tin tưởng vững chắc có một ngày, nhân loại có thể trong vũ trụ cô độc, gặp phải chủng tộc trí tuệ, kết thúc ngày tháng cô nhi vũ trụ.
Sau khi cáo biệt với ông già đã có chút mệt mỏi, ký giả đi tới cửa, bỗng nhiên lại quay người về.
“Nghe nói, Điền Hành Kiện nguyên soái, đã từng bởi vì tội trùng hôn mà bị phát lệnh truy nã?” Ký giả trẻ tuổi cười hỏi: “Nếu như một lần phạm tội trùng hôn bị phán mười năm, vậy nguyên soái chẳng phải là muốn ngồi tù cả đời sao?”.
Nhớ tới tên kia với vẻ mặt hàm hậu, Marcia cũng nở nụ cười.
“Ai dám đi bắt hắn, bất quá là một tư thái của chính phủ mà thôi.” Ông già lắc đầu nói: “Tên kia lúc đi trên phố mua đồ ăn thấy lệnh truy nã mình, cao hứng bừng bừng bóc đi dán trên cửa nhà của mình”.
Ký giả một trận cười to.
“Bất quá,” Ông già lúc đưa ký giả đi ra, nhìn hắn bằng con mắt nghịch ngợm: “Vợ nhiều, cũng không phải chuyện tốt gì. Ngày của tên đó, cũng không khác gì ngồi tù lắm”.
...
Ngày này, tháng nọ, năm kia.
Mập mạp cả người lầy lội từ trên mặt đất đứng lên, mồi một điếu thuốc hút, thở hồng hộc nhìn đứa nhỏ hầu như là phiên bản thời thơ ấu của hắn xua tay nói: “Con trai, một hồi rồi chơi, ba ba không được. Thở không nổi”.
“Đàn ông sao có thể nói không được?” Tiểu mập mạp sáu bảy tuổi vẻ mặt xem thường.
Mập mạp ngã xuống trên cỏ hoa viên, vô thần nhìn bầu trời.
“Mập mạp,” tiểu mập mạp quay lại ngã vào bụng mập mạp: “Nếu như không phải bạn học và thầy cô đều nói, đánh chết con cũng không tin ba trước đây vẫn là một anh hùng”.
Mập mạp vẻ mặt ủ rũ.
“Phì, ai con mẹ nó muốn làm anh hùng, thằng đó là Vương bát đản!”.
“Con cũng không muốn làm anh hùng”.
“Vì sao?”.
“Con sợ chết. Bị người bắt về bức cung, khẳng định chiêu gì đều có. Ngay cả chuyện ba buổi tối chạy đến phòng của mấy mẹ đều phải nói ra”.
“Thằng nhãi ranh, con dám!”.
“Hắc, mập mạp gan lớn, dám uy hϊếp con, tin con hiện tại thì khóc hay không”.
“Được rồi, tiểu tổ tông, ba sai rồi”.
Một lúc lâu...
“Mập mạp, đời này, ba bội phục ai nhất? Mẹ ruột nói, là ông ngoại con?”.
“Ừm, ông ngoại con tính là một người”.
“Vì sao? Ông ngoại cũng không phải anh hùng.”.
“Con trai, thế giới này không phải mỗi người đều là anh hùng, thế nhưng, tại trong lòng mỗi người, đều có một anh hùng. Trong mắt ba, mẹ ruột con và bà ngoại con, ông ngoại con cũng là anh hùng.”.
“À... Ông ngoại tính một người, vậy còn có ai?”.
Mập mạp dừng ở bầu trời, trước mắt, lại xuất hiện Hamilton, Brown, Snyder cùng với bóng lưng của trăm ngàn vạn chiến sĩ xung phong.
“Còn có rất nhiều người. Rất nhiều rất nhiều.”. ------------