Lời tuyên bố của Clayton đã thay lão Hulk trả lời vấn đề của Mỹ Đóa.
Nghe thấy ba chữ Điền Hành Kiện, Mỹ Đóa chỉ cảm thấy bên tai nổ ầm một
tiếng, cũng không còn bất cứ tư duy gì nữa. Nàng ngơ ngác đứng tại chỗ,
nhìn trước mắt từng bóng người nhảy nhót hoan hô. Đó là mấy trăm người
đàn ông Leray đang vỗ tay chúc mừng.
Phía sau đám người này còn có một số người nữa, họ là những người Leray
chạy nạn đến trạm không gian này trên cùng phi thuyền với nàng. Đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ em... Con mắt bọn họ đang phát sáng, từng khuôn
mặt hưng phấn đến ửng đỏ.
Điền Hành Kiện, cái tên này đã biến mất suốt một thời gian dài. Áp phích trưng binh trên đường phố ở các thành phố Leray đã bị mưa gió làm cho
phai màu, tinh hệ Bermuda thất thủ, Liên bang Salerga chính biến, Leray
chính biến, từng tin tức nặng nề đè nặng trong lòng mỗi người Leray. Anh hùng trước kia sớm đã bị chôn vùi cuộc sống cực khổ.
Thế nhưng, ai mà ngờ được, khi bọn họ bị ép phải rời khỏi quê hương của
mình để bắt đầu cuộc sống lưu vong, khi phi thuyền chở bọn họ đi đến
tinh vực không thuộc về Leray này, khi bọn họ gặp phải đủ loại ức hϊếp,
thì cái tên này lại một lần nữa vang lên bên tai bọn họ.
“Thượng tá Điền Hành Kiện?” Một người phụ nữ gương mặt tiều tụy, môi khô nứt, ôm cánh tay chồng ngẩng đầu lên hỏi: “Người kia nói chính là Điền
Hành Kiện của Leray chúng ta sao?”
"Đương nhiên là cậu ấy!" Người đàn ông mừng như điên, hôn “chụt” một cái lên mặt người phụ nữ, lớn tiếng nói: “Trừ anh hùng Leray của chúng ta,
còn có ai có thể xứng với cái tên này?!”
“Đây là quân đội của chúng ta...” Người phụ nữ mặt đỏ bừng, con mắt vậy
mà lại càng lúc càng sáng: “Thượng Đế! Bọn họ đang ở nơi này?”
"Bọn họ ở nơi này!" Người đàn ông vung nắm đấm, cả khuôn mặt bởi vì hưng phấn mà trở nên đỏ bừng: “Bọn họ chẳng những ở nơi này, bọn họ còn đánh hạ Cảng Tự Do Mars! Chúng ta không cần đi Trenock nữa, chúng ta chỉ cần đợi ở chỗ này! Có quân đội Leray của chúng ta, không còn ai có thể bắt
nạt được chúng ta nữa!”
“Quân đội của chúng ta!”Những lời này đã dẫn lên sự hưởng ứng của đám
người xung quanh. Rất nhiều người Leray từng trải qua đau khổ liền vung
lên cánh tay, từng cơn kích động tựa như dòng điện chạy khắp toàn thân,
hạnh phúc đến ngây ngất, trào cả nước mắt.
Bốn năm chiến tranh bảo vệ đất nước, đánh tới bây giờ, Leray đã trở nên
tan hoang. Một trận này, người Leray tuyệt không hối hận. Leray, chung
quy vẫn là Leray của người Leray. Ở cái quốc gia này, bất kể người Leray làm như thế nào, đều là việc của mình. Người Leray cho tới bây giờ cũng không chấp nhận người bên ngoài khoa tay múa chân chỉ đạo, càng đừng
nghĩ tới việc đưa tổ tông của kẻ khác về thờ trong nhà mình, làm cái gì
thậm chí nói cái gì đều phải xem sắc mặt người khác.
Nếu thật sự là như vậy, dù chết cũng không có mặt mũi đi gặp liệt tổ
liệt tông Leray. Ba trăm năm trước, sự tự do của cái quốc gia này chính
là nhờ giành giật mà có được. Ba trăm năm sau, sự dũng cảm gan dạ này
vẫn còn chảy trong mạch máu! Chỉ cần còn một hơi thở, người Leray với
khí phách bất chấp (*) trong bản tính sẽ quyết liều mạng vì sự tự do
này. (nguyên văn: bất tại hồ, không quan tâm, không them để ý)
Nếu như không phải Brodie đã làm chính biến, nếu như không phải mảnh đất từng thuộc về người Leray kia đã rộng mở chuẩn bị nghênh đón kẻ xâm
lược khiến cho người ta khuất nhục tới mức cả người phát run, vậy thì ai muốn rời khỏi nhà mình?! Nếu mấy người Hamilton vẫn còn lãnh đạo Leray, cho dù đánh đến chỉ còn một người cuối cùng, Leray sẽ vẫn cứ đứng lên
không lùi.
Đến Trenock! Nơi đó còn có Flavio, còn có Bernardote!
Đến tinh vực Atlantis! Nơi đó còn có tinh cầu Millok, còn có tinh cầu
Lucerne! Còn có bảy châu lớn của Liên Bang Leray thề chết cũng không đầu hàng.
So với việc ở lại Leray để lo lắng sợ hãi vì người nhà rồi sống khuất
nhục, vậy thì thà đi tới chỗ khác thẳng lưng mà sống. Có thể cầm súng
thì đi làm lính, không thể cầm súng thì dùng phương thức khác để phản
kháng. Cuối cùng sẽ có một ngày thanh thản trở về Leray!
Phàm là những người đi được thì họ đều đi rồi.Chẳng có ai muốn ở trên mảnh đất của mình mà phải khúm núm làm công dân hạng hai.
Phần tâm tư này được mỗi một người dân rời khỏi Leray chôn sâu tận đáy
lòng. Khi bọn họ bước lên phi thuyền, đại đa số bọn họ đều mang theo một nắm đất Leray. Bọn họ hôn nó, mắt đầy lệ nóng nhìn về hành tinh quê
hương ngày càng xa dần. Bọn họ im lặng bước lên hành trình lưu vong, đi
tìm sự sống và con đường tự do.
Thế nhưng, trong thời loạn thế này, một quốc gia suy sụp, một dân tộc
suy sụp, nếu trong lữ trình gặp phải kẻ khác, tất cả đều phải chịu sự
lạnh lùng và ức hϊếp.
Người Leray đều im lặng.
Gatralan tấn công Leray, người Leray nhìn quân đội của mình đánh lùi kẻ
địch. Người Deseyker tiến đánh Galileo, vẫn là quân đội Leray đánh đuổi
bọn chúng đi. Jaban tấn công tinh hệ Bermuda, quân đội Leray kiên cường
chống cự trước mặt bọn hắn suốt nửa năm.Khi đó, quân đội Leray chính là
kỳ tích trong mắt các quốc gia khác, cũng chính là sự kiêu ngạo của tất
cả người dân Leray.
Mà hiện tại, khi vô số phi thuyền từ Leray bay vào vũ trụ, xuyên qua
tinh vực mờ mịt, giữa thời đại loạn lạc này mà trình diễn ra một màn di
dân tráng lệ, bọn họ lại đã mất đi đội quân mà mình từng kiêu ngạo, mất
đi sự bảo vệ của những thanh niên Leray vẫn mỉm cười khi bước lên chiến
trường.
Ngàn vạn binh lính chết trận sa trường, từng chiếc chiến hạm hóa thành xác vụn trong tinh không.
Bọn họ vẫn như cũ là sự kiêu ngạo của người Leray, chẳng qua, bọn họ đã
không còn ở bên cạnh ta nữa. Trong cuộc chiến tranh vệ quốc này, bọn họ
đã làm xong việc nên làm, ở giữa tinh không vô tận, vẫn đang nhìn chằm
chằm vào cái quốc gia này.
Mà Brodie, thì sẽ không để cho quân đội mà bọn hắn đang khống chế hộ
tống cho dân Leray chạy nạn. Không những thế, bọn hắn còn đang tiến hành thanh tẩy quy mô lớn, ý đồ tiêu diệt tất cả những quân nhân tâm huyết
với Leray. Người Leray phiêu bạt chỉ có thể giữ im lặng, chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào những tên người Sous, người Jaban
đang dương dương tự đắc ở tuyến đường Tự Do kia.
Vì người nhà, bọn họ nhẫn nhịn, và cũng vì người nhà, mà bọn họ liều
mạng. Thế nhưng, liều mạng như thế thì có tác dụng gì, chẳng qua chỉ
uổng mạng mà thôi. Hạm đội Sous còn đang tuần tra ở tuyến đường bay
chính, hạm đội Jaban cũng hùng mạnh đến mức không thể đánh bại. Bọn hắn
có lẽ sẽ không vì người dân nào đó của quốc gia mình trong trạm không
gian trên tuyến đường bay Tự Do mà phái tới một hạm đội. Thế nhưng,
người dân của bọn hắn lại có thể dựa vào loại sức mạnh này để tùy ý muốn làm gì thì làm với người Leray.
Đây là một con đường tối tăm, dài dằng dặc mà không thấy lối ra.
Có thể sống lâu được thêm một ngày, chịu ức hϊếp ít hơn một chút, lên
đường tiếp tục hành trình sớm hơn một ngày, đây đã là hy vọng xa vời lớn nhất của người Leray.
Khiến cho mọi người không ngờ tới chính là, tại thời điểm mình đang cầu
nguyện một cái bánh mì, ông trời vậy mà lại đưa tới hẳn một kho lương
khổng lồ - Gã mập mạp nổi tiếng nhất ở Leray kia, vậy mà lại ở ngay Cảng Tự Do Mars, hơn nữa, hắn còn dẫn theo quân đội Leray, càn quét đồng
thời hiệu lệnh cả cái thế giới này.
Điều này làm sao có thể không khiến cho người ta mừng rỡ như điên cho
được. Tất cả những cực khổ mà dân chạy nạn Leray phải chịu đựng trên con đường đến đây, trong nháy mắt liền tan thành mây khói! Sau khi rời khỏi Leray, trên con đường đi tìm sự sống và tự do này, bọn họ lần đầu tiên
thấy được ánh sáng. Một vệt ánh sáng này thật sáng lạn như thế, ấm áp
như thế, khiến cho người ta hoa mắt mê mẩn.
Trong trạm không gian, thành viên Hội Súng Trường đã buông vũ khí, từng
chiếc chiến hạm tiến vào bến cảng. Từng chiếc robot, từng đội binh lính
Phỉ Quân trang bị đến tận răng tràn vào trạm không gian, nhanh chóng
chiếm lĩnh các trung tâm điều khiển, các phòng máy của các hệ thống như
năng lượng, bến cảng, môi trường, thông tin,… của trạm không gian. Không đến nửa giờ, toàn bộ trạm không gian đã hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của Phỉ Quân.
Nhìn những binh lính đằng đằng sát khí này, đủ mọi loại người vãng lai
trong trạm không gian, ánh mắt từng người đều dại ra. Bắc Minh thua trận đầu hàng, Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái do người Leray lãnh đạo và Long
Hưng Hội có bối cảnh Trenock đã trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Tin tức này nhanh chóng truyền lưu ở trong đám người, khiến cho bọn hắn
đầu óc trống rỗng.
Từng chiếc robot đang làm rung chuyển cả trạm không gian. Từng đội binh
lính đang phong tỏa đường phố. Những chiến sĩ này có động tác nhanh nhẹn gọn gàng, bước chân chỉnh tề, phối hợp ăn ý, cả người đều tản ra một sự dũng mãnh khiến cho người ta sợ hãi.
Người chạy nạn Leray tràn ra khỏi khu dân nghèo.
Bọn họ đứng ở hai bên đường, nhìn đội quân thuộc về bản thân mình này mà lệ nóng ngập đầy hốc mắt. Khi các binh sĩ hướng về bọn họ mà gật đầu
hỏi thăm, mọi người liền muốn phát điên rồi. Lần lượt hít sâu, rốt cuộc
đã không đè nén được cảm xúc dâng trào, những người phụ nữ lấy đôi tay
run run để che mặt, vui quá hóa khóc, còn những người đàn ông thì nhảy
dựng lên, vung tay hô to:
"Leray muôn năm!"
Tiếng hô như sấm này liền quay cuồng quét qua từng con đường của trạm không gian 106.
Khi bị áp giải đến quảng trường Vương Miện ở trung tâm của trạm không
gian, Teresa, Kio và mẹ con Easton đã hoàn toàn mất đi khả năng suy
nghĩ. Bọn hắn bị những người lính vạm vỡ dùng cánh tay lực lưỡng đè chặt lấy đầu, hai tay giang ra tựa như hạc trắng giương cánh muốn bay, mặt
lại bị đè xuống mặt đất lạnh băng bẩn thỉu.
Bên tai là tiếng hoan hô của người Leray.
Clayton tuyên bố đầu hàng trên đài phát thanh đã hoàn toàn đánh nát một
chút may mắn cuối cùng của bọn hắn. Bọn hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến,
thế giới này, vậy mà sẽ rơi vào trong tay người Leray...
Chiến cuộc Mars là tiêu điểm chú ý của mỗi một trạm không gian, mỗi một
xưởng tàu trên tuyến đường bay Tự Do. Mỗi ngày, mọi người đều tìm mọi
cách, thông qua đủ các con đường để lấy được tất cả các tình báo có liên quan đến chiến cuộc tại Mars. Nơi đó chính là Mars, là chiến trường
trung tâm của cái thế giới này. Ai nắm giữ được nơi đó, vậy thì kẻ đó
liền nắm giữ được cả thế giới này.
Bắc Minh được tuyệt đại đa số người dự đoán là bá chủ mới của Mars. Cái
tổ chức có được hơn sáu mươi thương đoàn cỡ lớn này thật sự quá mạnh mẽ. Mãi tới khi chiến tranh lưu phái bùng nổ, mọi người mới biết được, thì
ra, rất nhiều đoàn lính đánh thuê, xã đoàn, hạm đội nổi danh của Mars,
vậy mà đều là thành viên bí mật của Liên Minh Thương Nghiệp Phương Bắc.
Khi ba đại lưu phái đang đánh nhau sứt đầu mẻ trán, khi mọi người biết
được tin tức một trung đoàn thiết giáp và hai chiếc tàu vận tải cỡ lớn
đầy ắp vật tư đạn dược của đế quốc Sous đã cập bến Mars, ai cũng cho
rằng việc Bắc Minh cuối cùng sẽ mạnh mẽ chiếm cứ Mars rồi thu phục cả
thiên hạ là một điều chắc chắn. Mọi người chẳng qua là đang chờ đợi, chờ đợi cái ngày mà Bắc Minh nắm gọn Mars trong tay.
Cho dù là Teresa hay mẹ con Easton thì đều không để người Leray vào mắt. Mặc dù bọn hắn cũng biết Phỉ Quân ở thị trấn Prue trên tinh cầu Mars
kia từng lấy một trăm hai mươi chiếc robot để tiêu diệt một trung đoàn
robot Bắc Minh, nghe nói qua sự tích đội quân này hành quân tập kích
đường dài đến Thung lũng Silicon, thế nhưng, ở trong mắt bọn họ, Phỉ
Quân nhỏ yếu muốn đối kháng với Bắc Minh mạnh mẽ, điều đó không khác gì
kẻ điên nói mê.
Bắc Minh là chỗ dựa của Hội Súng Trường. Hội Súng Trường lại là chỗ dựa
của bọn hắn. Ngày nào Bắc Minh còn chưa ngã ngựa, ngày nào Hội Súng
Trường còn khống chế trạm không gian này, ngày đó bọn hắn còn có thể
muốn làm gì thì làm. Bởi vậy, khi nhìn thấy Mỹ Đóa, bọn hắn liền không
hề nghĩ ngợi mà ngựa quen đường cũ làm ra hành động lần này.
Ai mà biết được, người tính không bằng trời tính. Một cú này, lại là đá
vào tường sắt. Kẻ giành được thắng lợi cuối cùng vậy mà lại là Phỉ Quân
thị trấn Prue vốn không được ai coi trọng. Mà cô gái mà bọn hắn muốn lừa bán, lại chính là vợ của gã Điền thượng tá thủ lĩnh Phỉ Quân kia.
Tin tức xâu chuỗi ra từ trong miệng người Leray khi nói chuyện mấy câu
với lão hải tặc bên cạnh nhất thời khiến cho mụ Easton trợn trừng cả
mắt. Eiji và Teresa cũng run như cầy sấy. Nếu thời gian có thể quay
ngược lại, bọn hắn hận không thể biến cô gái Leray hiền lành kia thành
tổ tông mà thờ phụng cung kính. Thế nhưng hiện tại, tất cả đều xong rồi. Gã thanh niên đầu to mặc bộ quần áo lao động của công nhân sửa chữa kia đang đứng ngay trước mắt mình, không nói cái khác, chỉ cần nhìn vẻ mặt
của hắn thì liền biết kết cục của mấy người bọn hắn.
"Ta sai rồi." Mụ Easton vừa khóc vừa thét, dập đầu trên mặt đất bôm bốp: “Ta có mắt không tròng, ta không phải là người. Ta không nên nghe lời
Teresa, ta đều là bị ép buộc.”
Mụ già này thay đổi sắc mặt cực nhanh, trên khuôn mặt đầy dữ tợn, đôi
mắt nhỏ đang liều mạng chớp chớp, cố nặn ra hai giọt nước mắt cỡ hạt gạo đọng trên bọng mắt đã sưng phù, lớn tiếng khóc. Eiji ở bên cạnh cũng
nhanh chóng phụ họa, hai mẹ con liều mạng đem trách nhiệm đều đổ lên
người Teresa và gã Kio hiện đang hôn mê.
Teresa vừa sợ vừa giận, lớn tiếng phản bác. Ba người bu lại cãi nhau ầm ĩ.
Thế nhưng rất nhanh, thanh âm của bọn hắn đã nghẹn lại trong cổ họng.
"Eden Challen "
"Clive Dicky "
"Clover Ogarvin "
"Babert Nagel "
"Hotan Yuta "
Từng cái tên quen thuộc, từng khuôn mặt trắng bệch.
Tiếng hoan hô dừng lại, người dân Leray chạy nạn lẳng lặng nhìn những kẻ đã từng hoành hành vô kị, chuyên môn cướp gϊếŧ, lừa bán, bắt cóc người
Leray trên trạm không gian này. Những tên làm giàu phi nghĩa này bị binh lính Phỉ Quân cầm theo danh sách lôi ra từ các góc. Ở bên cạnh bọn hắn, đám chủ thuyền, thuyền viên, dân buôn lậu, thương nhân, từng người đều
đang trợn mắt há mồm.
Hơn hai trăm cái tên, hơn hai trăm người, còn có... hơn hai trăm cái túi đựng xác đang mở rộng bày ra trên quảng trường trung tâm.
“Những ngày tháng tốt đẹp của các ngươi đã kết thúc.” Karl đọc xong danh sách do hắn tự tay viết ra, lộ ra một nụ cười lạnh như băng, khoát tay
áo nói: “Chấp hành đi!”
Đám người đang ù ù cạc cạc ở bên cạnh rất nhanh đã hiểu được ý nghĩa của những lời này. Trước mắt bao người, hai gã đàn ông vạm vỡ đem một người trung niên sắc mặt tái nhợt nhét vào túi đựng xác giống như bắt gà. Lập tức, bọn họ kéo túi đựng xác bỏ vào khe phóng thuyền cứu nạn đang mở
rộng. Sau một tiếng vang nhỏ, túi đựng xác lập tức bị bắn vào vũ trụ.
Mọi người quay đầu, ngoài cửa sổ của trạm không gian, túi đựng xác ở
trong hư không đang vặn vẹo giãy dụa. Thanh âm trong chân không không
thể truyền vào được trong trạm không gian, thế nhưng mọi người rõ ràng
có thể nghe được tiếng kêu rên trong túi đựng xác. Rất nhanh, trong
chiếc túi đựng xác vặn vẹo đã không còn động tĩnh, tựa như một viên
thiên thạch màu đen, dần dần bay về phía sâu trong vũ trụ.
Ánh mắt mọi người đều đã ngây dại. Nhìn những chiến sĩ Phỉ Quân đang
cười lạnh trên quảng trường, nhìn một đám gồm mười mấy gã đàn ông vạm vỡ tựa như những cỗ máy lạnh băng đang đi chấp hành loại tử hình khủng bố
này, trong đầu những người đã dần dần quen với việc coi người Leray là
súc vật này bỗng nhiên trở nên trống rỗng. Bọn họ biết người Leray sẽ
trả thù, thế nhưng bọn họ không ngờ tới sự trả thù này lại tới một cách
kịch liệt và nhanh chóng như vậy.
Thủ đoạn sấm sét này của Phỉ Quân dứt khoát mà tàn nhẫn, khiến cho bọn họ tê cả da đầu.
Trên quảng trường nhất thời giống như địa ngục. Thế nhưng, từng tiếng
kêu rên, từng tiếng kêu thảm thiết, từng tiếng cầu xin, tất cả đều không có tác dụng.
Mấy chục gã đàn ông vạm vỡ động tác nhanh nhẹn thành thạo, mặc cho những người này khóc gào giãy dụa như thế nào, động tác của bọn họ cũng không có chút chậm chạp. Hai người đàn ông cao lớn đến xách một người lên,
một người khác thì cầm túi đựng xác buộc lại, kéo khóa, tiếp đó nhét vào trong khe phóng.
Không có một chút do dự, không có một chút thương hại. Sau hơn mười phút đồng hồ, ngoài cửa sổ của trạm không gian đã bay đầy túi chứa xác.
"Tha mạng a!" Mụ Easton bị trói chặt tay chân, thân thể liều mạng giãy
dụa trên mặt đất giống như một con giòi bọ vặn vẹo, trên mặt nước mũi
nước mắt chảy tèm nhem, khản giọng đau khổ kêu thảm: “Tha cho tôi đi,
tôi sai rồi, tôi không dám nữa. Tôi xin làm nô ɭệ cho các người để chuộc lỗi, tôi không muốn chết, tha mạng a.”
Thanh âm của mụ đã hoàn toàn thay đổi. Bén nhọn, cao vυ't, tê tâm liệt phế.
Mà đám người Teresa, Kio và Eiji ở một bên vẻ mặt cũng không giống nhau. Trong mắt bọn họ tràn đầy tơ máu, thân thể bọn họ đang run rẩy kịch
liệt. Teresa đang cười thảm, Kio phát ra tiếng gào khan từ trong cổ họng như dã thú sắp chết, Eiji thì liều mạng dập đầu trên mặt đất, cầu xin
một con đường sống, dưới đũng quần hắn đã bị thấm ướt bởi nướ© ŧıểυ
không thể kiềm chế. Loại tra tấn khi cái chết chậm rãi tới gần này khiến cho thần kinh của bọn hắn không thể chịu nổi.
Tuy rằng phía trước còn không ít người, thế nhưng, cuối cùng cũng tới lượt của bọn hắn.
Kio bị nhét vào túi đựng xác rồi phóng vào vũ trụ, ngay sau đó là Eiji. Ở khoảnh khắc khi khóa túi đựng xác bị kéo lên, biểu tình trên khuôn mặt
của tên ác ôn luôn tỏ ra chất phác này đã hết sức vặn vẹo, hiện lên màu
tro tàn của tuyệt vọng.
Khi mụ Easton bị hai gã vạm vỡ nhe răng cười nhấc lên, ý chí cầu sinh
khiến cho mụ ta bộc phát ra hết sức lực toàn thân. Mụ liều mạng vặn vẹo, giãy dụa, cầu xin...
“Đừng mà! Van cầu các người, aaaa... Tha mạng.” Mụ dậm chân, thân thể
gắng sức trầm xuống, khuôn mặt tràn đầy hoảng loạn xoay trái xoay phải,
thanh âm từ trong cổ họng phát ra giống như bị từng thanh đao sắc nhọn
cắt qua, hơi sau không nối liền hơi trước: “Ta sai rồi, ta thực sự sai
rồi. Van cầu các ngươi, tha cho ta, tha cho ta đi!”
Không ai để ý tới mụ, một cái túi đựng xác to tướng đã chụp lên người
mụ, người chấp hành lạnh lùng tàn khốc kéo khóa lên, thanh âm mụ đã trở
nên nặng nề quái dị:
"Đừng... Tha mạng, van cầu các ngươi."
Khi bị kéo về phía khe phóng, mụ Easton vẫn còn chưa từ bỏ. Mụ liều mạng giãy dụa muốn thoát ra khỏi, khi bị nhét vào khe phóng, mụ còn liều
mạng dựa vào bên, muốn dán sát vào bên cạnh để bò lên phía trên.
Thế nhưng, tất cả đều chỉ là phí công.
Trong sự giãy dụa tuyệt vọng của mụ, theo ống phóng phóng ra cực nhanh,
túi đựng xác liền giống như xà phòng bị rơi vào trong nước, lập tức bị
đưa vào trong vũ trụ.
Mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng, người phụ nữ này từ đầu tới đuôi đều tru lên không ngừng, tinh lực dư thừa, giãy dụa ở trong túi đựng xác vô cùng mãnh liệt. Trong chân không với nhiệt độ thấp, mụ vẫn như cũ duy
trì được hơn hai mươi giây tỉnh táo. Sau hai mươi giây thống khổ cực độ
kia, mụ đã ngừng giãy dụa, lặng lẽ bay vào giữa đám túi đựng xác khác,
biến mất trước mắt mọi người.
“Các ngươi phải như thế nào mới đồng ý bỏ qua cho ta?” Lúc Teresa tóc
tai bù xù bị xách lên, nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào Karl.
Karl đầu to cười ác độc: “Chính như ngươi chưa từng buông tha cho người
Leray bị ngươi hãm hại, tại sao chúng ta lại phải tha cho ngươi?”
“Chờ một chút!” Ở thời điểm khóa túi đựng xác sắp được kéo đến đỉnh,
Teresa liền hô lên. Người chấp hành dừng lại, chừa lại một khuôn mặt tái nhợt sắp bị che lại sau chiếc khóa của túi đựng xác.
“Đổi kiểu chết khác đi...” Thanh âm Teresa từ trong cổ học rút ra từng hơi: “Dùng súng, dùng thuốc độc, cái gì cũng được.”
“Không.”Karl từ chối một cách cực kỳ lạnh lùng. Hắn thản nhiên nói:
“Chúng ta muốn cho ngươi chết như thế nào, ngươi phải chết y như vậy,
ngươi không có quyền lựa chọn.” Túi đựng xác lập tức bị kéo lên.
Teresa vẫn duy trì im lặng đột nhiên điên cuồng giãy dụa. Ả khóc to, tru lên, tựa hồ muốn đem sinh mệnh của mình thiêu đốt trong vài giây đồng
hồ cuối cùng này.
Sau một tiếng vang nhỏ bắn ra, tất cả các thanh âm đều hoàn toàn biến mất.
Karl chậm rãi quay đầu, nhìn một bên đám người đã đổ mồ hôi lạnh toàn
thân, mỉm cười nhẹ một cái: “Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng ức hϊếp người Leray. Chúng ta đã cửa nát nhà tan, chúng ta đều chỉ còn một cái mạng nát.
Chúng ta, sẽ không bao giờ nói lí lẽ đâu.”