Suốt một đêm, ánh đèn của chủ quán hai đại lưu phái Tuyệt Sát Lưu cùng Phá Sơn Lưu, đều là đang sáng trưng.
Các phóng viên vẫn đang chờ đợi ở trong gió lạnh, chưa hề nhận được bất
cứ tin tức gì. Bất quá, chỉ cần chụp lại mấy khuôn mặt xám xịt đang ra
ra vào vào của hai đại lưu phái, cũng đã đủ để chế ra một chương trình
hợp với tình hình để giữ vững tỉ lệ người xem rồi.
Ngay cả tên của chương trình, các phóng viên cũng đã nghĩ được rồi.
{{ Hai đại lưu phái suốt đêm nghiên cứu đối sách, có thể sẽ triển khai trả thù Thái Lưu}}
Các lưu phái khác, có rất ít người đi quan tâm. Chân chính có thể hô ứng được với Thái Lưu, cũng chỉ có Phá Sơn và Tuyệt Sát mà thôi. Nếu như
Tuyệt Sát và Phá Sơn quyết tâm trả thù rồi lại chiếm thượng phong, vậy
thì những lưu phái bị thích quán này nói không chừng sẽ phái người đi
thuận theo chiều gió. Còn nếu như Tuyệt Sát và Phá Sơn lại nuốt xuống
cục tức này, như vậy, bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không nhảy ra liều mạng
với Thái Lưu. Dù sao cũng là lưu phái nhỏ, chân chính mất mặt thì chỉ có Tuyệt Sát và Phá Sơn vẫn luôn đứng chắn ở trước mặt.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi.
Có vị phóng viên chỉ e thiên hạ không loạn, thậm chí còn đem cả tờ báo nhanh Mars đưa tới trước cửa của Tuyệt Sát Lưu.
{{ Hắn nói, các ngươi không thích quán lại, các ngươi chính là con lợn }}
Cái tiêu đề cực đại này màu đỏ tươi chói mắt.
" Muốn ta nói, vậy thì ngày hôm nay toàn bộ phái hết người đi ra ngoài,
đến thích tất cả các phân quán của Thái Lưu!" Trong phòng hội nghị của
Tuyệt Sát Lưu, một đại hán mặt đầy râu đang gào rống: "Ta không tin, cái đám bụi đời ma cà bông này, lại thực sự có được năng lực gì!"
Là Chiến thần robot cấp ba của Tuyệt Sát Lưu, Harriman khi nói chuyện
làm việc, cho tới bây giờ đều là trực tiếp như thế, đều có được khí
phách kiên quyết không lùi như thế.
Đáng tiếc, hiện tại trong toàn bộ phòng hội nghị, đều là sự im lặng, không có ai phụ họa lời Harriman nói.
Hiện tại, không phải là vấn đề đánh hay không đánh.
Tuyệt Sát Lưu cũng tốt, Phá Sơn Lưu cũng được, đều đã đâm lao phải theo
lao. Lần này, nhất định phải thích quán lại. Vấn đề chính là, Tuyệt Sát
và Phá Sơn, ai sẽ xung phong? Đối mặt với phân quán Genel của Thái Lưu,
ai có nắm chắc tuyệt đối? Còn nếu né tránh phân quán Genel, vậy thì mặt
mũi đi đâu tìm đây?
Mà Thái Lưu con sói ác này, tuyệt đối chính là một gậy đánh không chết được, quay đầu liền muốn ăn thịt người.
Bọn hắn gây sự như vậy, hậu chiêu sẽ là cái gì? Tùy tiện đi thích quán, có thể là đúng ý của bọn hắn hay không?
Mấy vấn đề này, không ai biết đáp án.
Ngoài cửa sổ, sắc trời đang sáng lên rồi.
Mọi người, đều đem ánh mắt hướng về tông chủ Kilburn đang ngồi ở vị trí
chủ tọa của Tuyệt Sát Lưu. Vị thiên tài này năm nay không đến bốn mươi
sáu tuổi, đã yên ổn ngồi ở trên bảo tọa Chiến thần robot cấp một của
giới cách đấu robot dân gian được mười sáu năm, chính là cây Định Hải
thần châm của Tuyệt Sát Lưu. Chỉ có ông ta, mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng.
Các loại suy đoán, các loại giả tưởng, nên đề xuất thì đều đã nói ra hết rồi. Hiện tại cần thiết, chỉ là quyết định của một người.
" Ánh mắt của chúng ta, không thể đặt ở trên người Phá Sơn Lưu." Kilburn lẳng lặng nhìn hình ảnh chiến đấu thực tế đang truyền phát nhiều lên
trên màn hình ảo, trong mắt lóe ra tinh quang: "Luận bài danh, chúng ta
số một, bọn họ số hai. Chân chính tập trung sự chú ý, chính là Tuyệt Sát Lưu của chúng ta. Lần kɧıêυ ҡɧí©ɧ này, chúng ta không được phép né
tránh một chút nào."
" Nếu muốn đánh, vậy thì không thể để cho Thái Lưu có bất cứ sức hoàn
thủ gì!" Kilburn lạnh lùng mà cười cười, đối với thực lực nắm trong tay
mình, ông ta khá có tự tin: "Tây Ước cũng tốt, Phỉ Minh cũng được, sợ
rằng đều có người đang quan sát cuộc xung đột này. Kẻ thất bại trong
cuộc xung đột, sẽ bị đào thải ra khỏi thế cục. Bất quá, hiện tại Cảng Tự Do Mars, vẫn còn là thiên hạ là của chúng ta. Thế nên ta quyết định,
tất cả các phân quán, đồng thời khiêu chiến tất cả các phân quán của
Thái Lưu. Lệnh cho Tuyệt Sát quân đoàn tập hợp đợi mệnh..."
Mặc dù sớm biết rằng sẽ có một ngày như thế này, tất cả các thành viên
Tuyệt Sát Lưu ở đây vẫn không nhịn được mà cùng chấn động ở trong lòng.
Tuyệt Sát quân đoàn là thứ gì, mỗi người đều rõ ràng.
Ở dưới móng vuốt sắc bén của con mãnh hổ này, bị xé nát, sợ rằng không chỉ có Thái Lưu.
Một khi phát động, liền khuynh hết toàn lực.
Đây là một cuộc chiến tranh!
Hoặc là, Tuyệt Sát Lưu từ nay về sau biến mất. Hoặc là, Tuyệt Sát Lưu từ nay về sau tung bay thẳng cánh. Sau lần này, chỉ có vị trí thứ nhất,
không có vị trí thứ hai, không có vị trí thứ ba...
" Kilburn so với chúng ta lại càng thiếu kiên nhẫn."
Trong phòng hội nghị của Phá Sơn Lưu, bầu không khí thoải mái hơn nhiều
so với tưởng tưởng của các phóng viên đang ngểnh đầu trông ngóng trong
gió lạnh ở ngoài võ quán cách đấu. Con nối nghiệp cha, tiếp nhận chức vị tông chủ chủ tông Phá Sơn Lưu chưa đến hai năm, tiểu Borksall đang nhẹ
nhàng mà thổi thổi lá trà trôi trong chén trà, ngữ khí tỏ ra bình tĩnh.
Nếu như không phải hai năm nay Phá Sơn Lưu vẫn thủy chung vững vàng ngăn chặn Thái Lưu mà yên ổn ở vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng, vậy thì
hầu như tất cả mọi người đều không tin cái người thanh niên gần ba mươi
tuổi và chỉ có danh hiệu Thống Lĩnh robot cấp ba này, vậy mà có thể lãnh đạo được Phá Sơn Lưu.
Sự trấn tĩnh của hắn ta, rất dễ bị người ta cho rằng là một sự vô năng.
Thế nhưng, chỉ có thành viên trung tâm của Phá Sơn Lưu mới biết được,
điểm khác nhau lớn nhất giữa tiểu Borksall và lão Borksall cha hắn chính là, tiểu Borksall cho tới bây giờ vẫn không tính là một cơ sĩ chân
chính. Mặc dù hắn đạt được danh hiệu Thống Lĩnh robot cấp ba, thế nhưng
công sức hắn tiêu tốn ở trên phương diện điều khiển robot, cũng sẽ không quá các Thống Lĩnh cấp ba khác một phần mười.
Từ mặt nào đó mà nói, tiểu Borksall mới là chân chính là thiên tài.
Đáng tiếc, hắn lại không hề có hứng thú đối với điều khiển robot. Hứng
thú của hắn, chỉ ở trong việc thiết kế và chế tạo robot. Hắn là một
trong vẻn vẹn mấy kỹ sư máy móc cấp tông sư của thế giới Tự Do.
Sau khi lão Borksall chết, hắn liền trở thành tân nhậm tông chủ của Phá
Sơn Lưu --- Vị tông chủ có đẳng cấp điều khiển robot thấp nhất, đồng
thời cũng là được tôn kính nhất từ trước tới nay của Phá Sơn Lưu.
Không ai dám xem thường Borksall. Khả năng nhìn thấu, tầm mắt và tính
toán của hắn, khiến cho Phá Sơn Lưu phát triển không ngừng. Đồng thời
hắn lãnh đạo việc thiết kế chế tạo robot, mặt khác, cũng khiến cho kỹ
xảo điều khiển robot của lưu phái có được sự cách tân và đề cao cực đại. Tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục.
Trải qua một đêm thảo luận tương tự, lúc này, cũng tới thời khắc Phá Sơn Lưu làm ra quyết định.
"Chuyện thích quán, chúng ta chỉ cần đứng xem là được rồi." Tiểu
Borksall cho tới bây giờ tựa hồ cũng không có cảm giác vinh hạnh khi làm cơ sĩ: "Để Tuyệt Sát Lưu đi xung phong. Dù sao bọn họ cũng xếp hạng
phía trước chúng ta. Đệ nhất lưu phái, cũng sẽ có đệ nhất giác ngộ."
Trong tràng cười, tiểu Borksall nhìn ra ngoài cửa sổ đang dần sáng lên,
các tòa nhà ở xa xa đang dần dần rõ nét, trầm giọng nói: "Ta phỏng
chừng, lúc này dựa vào phương thức khiêu chiến truyền thống chính là
không giải quyết được mâu thuẫn. Tiến hành kinh doanh nhiều năm như vậy, nếu như đã xé da mặt, lập tức chính là cục diện không chết không ngớt.
Thông báo xuống phía dưới, các Phá Quân doanh chuẩn bị chiến đấu cho
tốt."
"Rõ!"
Sau một hồi ầm ĩ ngắn ngủi, trong phòng hội nghị, lại lâm vào một hồi trầm lặng khó tả.
Ở thế giới Tự Do, thế lực nào lại không có một chút nội tình riêng?
Trường kỳ ỷ mạnh hϊếp yếu, khiến cho mỗi người đều hiểu rõ, ở cái thế giới này, nên làm thế nào để bảo vệ mình.
Cửu lộ Phá Quân doanh, chính là tổ chức quân sự hóa của Phá Sơn Lưu.
Trong đó, đều là đệ tử tinh tuyển của mấy đời gia tộc tồn tại cùng Phá
Sơn Lưu. Sự trung thành và sức chiến đấu của bọn họ không thể nghi ngờ.
Thế nhưng, thực sự đã tới ngày phải sử dụng đến bọn họ sao?
Khi ánh sáng của hằng tinh một lần nữa trải rộng khắp nơi trên Cảng Tự
Do, phủ lên những bức tượng người khai hoang với thần thái khác nhau
cùng đường nét trơn mượt một bộ quần áo màu vàng rực rỡ, thành Trung Tâm Mars, đã thức tỉnh trong buổi sớm rồi.
Tựa hồ ngay trong nháy mắt, trên con đường cái đang lơ lửng vắng lặng
giống như dải lụa giữa không trung trong thành phố, những chiếc xe bay
đã cùng nhau tụ tập lại thành dòng xe mà di chuyển lưu động. Cửa hàng ở
hai bên đường đã mở cửa, dòng người kết thành đám đông đang tuôn ra từ
trong thành vũ trụ, rộn ràng nhốn nháo đi dọc theo con đường một cách
vội vã.
Trong nhà hàng ăn sáng tự động đã ngồi đầy người. Phi thuyền của những
nhà thám hiểm gấp gáp xuất phát đã chuẩn bị cất cánh. Tàu buôn trong
cảng vũ trụ ra ra vào vào như nước chảy. Chiếc cần cẩu máy móc khổng lồ, đem từng khoang hàng hóa vận chuyển kiểu phân tách từ trong chiến hạm
vận tải vũ trụ ra lắp ghép đến trên bến cảng, rồi để cho robot vận
chuyển tiến hành bốc dỡ. Vài tiếng còi tập hợp rõ to vang lên, các căn
cứ lính đánh thuê phân bố ở khắp thành phố, đã bắt đầu tập hợp huấn
luyện, mà một số xã đoàn bang hội, thì cũng đã đốt hương tuyên huấn
(nguyên văn: 训话, huấn thoại, kiểu như xếp thành nhiều hàng nghe hô hào
như chào cờ ấy) .
Chiến tranh, còn chưa mang đến ảnh hưởng gì cho cái thế giới ồn ào này. Mọi người vẫn như cũ trải qua cuộc sống như thường ngày.
Không có tài nguyên, tất cả mọi thứ của Cảng Tự Do Mars, đều chỉ có thể
dựa vào vị trí địa lý đặc thù của cái tinh cầu này trên tuyến đường bay
để duy trì.
Xếp đầy các khoáng thạch, khối năng lượng thể rắn cùng các loại vật
chất, các chiến hạm vận tải được tập trung đến nơi này, sau khi thông
qua các xí nghiệp gia công của thế giới Tự Do để trở thành các loại sản
phẩm, liền được vận chuyển đi. Trong những sản phẩm này có robot, chiến
hạm, vũ khí, cũng có thực phẩm, sản phẩm công nghiệp nhẹ, đủ chủng loại
phong phú.
Cảng Tự Do Mars có rất nhiều ngành sản xuất chính là đứng đầu toàn vũ
trụ, giả dụ như mấy xưởng sản xuất giày thủ công ở mấy con đường khu
phía nam thành Trung Tâm. Rất nhiều phú hào của các quốc gia, thậm chí
còn chuyên môn phái người đón phi thuyền đến các cửa hàng thủ công ở đây để làm giày theo yêu cầu. Đương nhiên. nổi tiếng nhất, có lẽ là các xí
nghiệp chế tạo robot tư nhân do lưu phái robot dân gian dẫn dắt.
Hình thái xã hội tự do, đã tạo nên sự phồn vinh cho Cảng Tự Do Mars. Ở
thế giới Tự Do, chính là không bị cấm vận vật chất. Nếu như ngươi không
sợ đấu đá mà nói, cho dù ngươi vận chuyển chính là cả tàu độc phẩm, ở
đây cũng không có ai quản lý ngươi.
Thế nên, hiện tại khi chiến tranh bộc phát toàn diện, nơi đây cũng trở
thành điểm tập trung cho tàu vượt biên của các quốc gia vận chuyển vật
chất chiến lược.
Tục ngữ nói "Người không làm ăn bất chính thì không giàu, ngựa không ăn
cỏ đêm thì không béo". Càng là các quốc gia bị phong tỏa, thì lại càng
dễ kiếm tiền. Giả dụ như Liên Bang Leray hiện tại cùng Cộng hòa
Gatralan, bởi vì bị các quốc gia Tây Ước như Deseyker, Sous cùng Jaban
phong tỏa chặt chẽ tuyến biến giới, vậy nên có rất nhiều vật chất vốn
dựa vào mậu dịch nhập khẩu, đã trở nên thiếu thốn một cách nghiêm trọng.
Bất kể là máy móc, khối năng lượng, hay là sản phẩm điện tử, nguyên liệu kim loại, thực phẩm cùng dược phẩm. Chỉ cần có thể vận chuyển vào một
con tàu, lập tức có thể thu được lợi nhuận cao hơn mười lần thậm chí mấy chục lần so với bản thân giá trị của con tàu.
Lợi nhuận như vậy, đủ để cho đại đa số người mạo hiểm liều mạng cầu phú
quý trong nguy hiểm. Đối với những kẻ buôn lậu và thương đoàn của thế
giới Tự Do mà nói, cơ hội như vậy chính là ngàn năm có một. Toàn bộ nhân sinh của bọn họ, đều là vì chờ cơ hội này tới để đánh một quả.
Đây là Cảng Tự Do. Mỗi ngày dựa vào mậu dịch tự do, sản xuất chế tạo
cùng mạo hiểm, đánh bạc, chém gϊếŧ, cướp bóc để mưu sinh, chính là cuộc
sống của người dân trong Cảng Tự Do.
Từ bề ngoài, hôm nay vẫn là một ngày bình thường như mọi ngày. Thế
nhưng, chỉ cần tỉ mỉ quan sát là có thể phát hiện ra, trên khuôn mặt của mỗi người đang đi lại, vậy mà lại có thêm một chút vẻ mặt ngưng trọng
mà hưng phấn khác với ngày thường.
Bất kể là ở trên đường phố, trong khu thương mại, văn phòng hay là nhà
máy phân xưởng bến cảng bến tàu, bất kể là các nhân viên văn phòng đi
giày da, hay là các công nhân mồ hôi đầm đìa, đều đang thảo luận một chủ đề giống nhau. Người quen biết nhau thì gặp mặt hỏi han, mặc dù không
kịp nói mấy câu, cũng sẽ trao đổi ánh mắt một cách ý vị thâm trường nào
đó.
Ở cái thời đại này, có rất nhiều tin tức chỉ cần vài phút thậm chí vài giây ngắn ngủi, là có thể truyền khắp toàn bộ tinh cầu.
Hiện tại, đã không có ai là không biết chuyện Thái Lưu thích liền chín
quán nữa rồi. Cái tin nóng như quả bom nổ này, đã kinh động ra hết toàn bộ thế giới Tự Do rồi.
Ngưng trọng, là bởi vì tất cả mọi người biết, các lưu phái phân tranh
cùng nhau, vậy thì cuộc tẩy bài của thế giới Tự Do, cũng sắp tới rồi. Mà hưng phấn, lại là một nghi vấn chung.
Chín đại lưu phái bị thích quán, liệu có thích quán lại không?
Câu hỏi này, kỳ thực là đã có đáp án.
Chuyên đề đặc biệt trên tờ báo tường Mars ngày hôm đó, đã được mợi người xem đi xem lại. Bắt đầu từ trận quyết đấu đầu tiên với Thiên Quân Đạo
trở đi, cái gã mập mạp quán trưởng phân quán Genel Thái Lưu kia, chính
là không cho các lưu phái khác bất cứ cơ hội nào. Hắn chỉ là mang theo
hơn một trăm thành viên Thái Lưu, tìm tới cửa của từng phân quán một,
sau đó đánh bại đối thủ. Bất kể là đối mặt với phong cách kỹ thuật nào,
với đối thủ có đẳng cấp nào, hắn đều chỉ nói hai chữ.
"Thích quán."
Chín quán, tám cuộc so đấu, cái gã mập mạp kia hoàn toàn không hề có một động tác hoa hòe hoa sói nào, vừa lên robot là liền xoay cánh tay máy
xông lên đập phá. Ít nhất có ba cơ sĩ của ba quán, không có sức chống
trả, trực tiếp bị hắn mãnh liệt vùi dập suốt cả trận. Thống Lĩnh cấp hai cũng tốt, mà Thống Lĩnh cấp một cũng xong, ở trước mặt hắn, bất quá chỉ là một tượng đất mặt mày xám như tro tàn.
Tất cả các võ quán robot trên đại lộ số 1 của thị trấn Genel, chính là liên tiếp như thế bị một người phong quán hết.
Lúc đó mấy nghìn người tụ tập trên cả đại lộ số 1 chỉ có thể đứng xa mà
nhìn người của Thái Lưu xông vào trong một võ quán robot. Qua một lúc
khi đi tới thì võ quán robot bị thích đã lập tức đóng cửa, tắt đèn trên
bảng hiệu, đem đèn hiển thị đại biểu kinh doanh màu xanh lục, biến thành ngọn đèn hiển thị đại biểu phong quán màu trắng.
Có thể nói, đây là Thái Lưu đã cho tất cả các lưu phái robot tự cho mình là chính thống một cái tát vang dội.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi.
Chờ đợi một cuộc xung đột long trời lở đất, đã định trước là sẽ bộc phát.
Ở quảng trường tự do phía nam của Thành Trung Tâm, chính là một quảng trường nhỏ hình tròn.
Được quây xung quanh bởi giáo đường Gothic và các tòa kiến trúc đỉnh
nhọn màu đỏ, ở trong bể phun nước nằm giữa của quảng trường nhỏ, đang
đứng thẳng một pho tượng kỵ sĩ bằng đồng. Chiến mã đứng thẳng lên, ngẩng đầu hí dài. Mà kỵ sĩ ở trên chiến mã, thẳng như tùng bách, đội mũ tam
giác đặc trưng của Cảng Tự Do Mars, ánh mắt kiên nghị. Trong tay, một
ngọn cờ lớn đang lay động chí về phương xa.
Ở phía sau kỵ sĩ, chính là một tòa tiểu lâu màu vàng nhạt. Tòa nhà là
điển hình của phong cách kiến trúc Mars, tường gạch bên ngoài màu vàng
cũng không ngay ngắn, thế nhưng lại có hàm xúc riêng, chỉnh thể đường
cong vuông vắn mộc mạc, lấy một chút đường viền màu trắng làm trang
trí, thanh thoát mà u tĩnh. Đây chính là tổ chức cầm quyền tối cao trên
danh nghĩa của Cảng Tự Do Mars --- nơi tọa lạc của chính phủ Cảng Tự Do
rồi.
Trong phòng làm việc hình bát giác ở lầu ba của tòa tiểu lâu, trưởng
quan hành chính cấp cao nhất của Mars, Selwall đang bưng một chén cà phê trong tay, cau mày ngồi ở trên ghế sô pha. Tư thế như vậy, hắn đã bất
tri bất giác giữ nguyên được rất lâu rồi. Nguyên nhân, đều ở trên tờ báo nhanh Mars trước mặt kia.
" Rốt cục đã loạn rồi." Selwall tựa hồ có chút nghi hoặc, dần dần, đầu
mày của hắn giãn ra, khóe miệng hiện lên một nét cười nhàn nhạt: "Thời
gian, đã tới rồi sao?"
Trong phòng làm việc, mấy chục nam tử quần áo cầu kỳ khí độ khác nhau
đang lẳng lặng đứng ở trước mặt Selwall. Người tuy nhiều, thế nhưng,
trong toàn bộ phòng làm việc vậy mà lại không phát ra một âm thanh nào.
Những người này, có một số là nhân viên môi giới cao cấp nhất của sảnh
giao dịch, có một số là tổng giám đốc tập đoàn chế tạo robot nào đó, có
một số lại là thủ lĩnh đoàn lính đánh thuê, đầu lĩnh hải tặc nổi tiếng
nào đó. Hầu như mỗi một người đều là nhân vật danh chấn một phương trong các ngành nghề. Thế nhưng hiện tại, trong con mắt của những nhân vật
chỉ cần giậm chân một cái là sẽ làm run rẩy cả thế giới Tự Do này, thế
giới, phảng phất chỉ còn lại có một mình Selwall với vóc người cũng
không cao lớn.
Ở đây, bọn họ chỉ có một thân phận. Đó chính là thành viên của liên minh thương nghiệp Phương Bắc! Cái thân phận này, chính là do Selwall ban
cho bọn hắn, và cũng là căn bản cho bọn hắn đặt chân ở trong thế giới Tự Do.
Liên minh thương nghiệp Phương Bắc, chính là liên minh đứng đầu trong năm đại liên minh thương nghiệp ở Cảng Tự Do Mars.
Hạm đội thương nghiệp, xí nghiệp chế tạo cùng đoàn bảo an dưới trướng có vô số kể. Ba năm trước đây, hội trưởng liên minh Selwall bằng việc trả
một cái giá trên trời, đã thầu được quyền chấp chính ở Cảng Tự Do Mars,
trở thành một câu chuyện kỳ lạ đương thời.
Mọi người đều biết, ở thế giới Tự Do, cái gọi là quyền chấp chính bất
quá chỉ là một cách xưng hô cho quyền bảo mệnh. Đạt được cái quyền này,
cơ bản đều là bên thất bại sa sút trong việc đấu đá giữa các thế lực
lớn. Tham dự đấu thầu, bản thân ý nghĩa rằng đã chịu khom người cúi đầu
nhận thua. Phần lớn các ngành nghề lớn cùng với quân đội ở Cảng Tự Do,
đều là do các thế lực lớn thẩm thấu nắm giữ. Liên minh chấp chính, ngoại trừ một phần thu nhập từ thuế để bồi thường cùng với địa vị trung lập ở ngoài cuộc trong bốn năm ra, không còn một chỗ tốt nào nữa.
Đối với liên minh thương nghiệp Phương Bắc lúc đó như mặt trời ban trưa
mà nói, đầu thầu quyền chấp chính, quả thực chính là một quyết định
không hề có một chút đạo lý nào.
Thế nhưng, Bắc Minh cái đoàn thể khổng lồ này, đối với quyết định của
Selwall, lại không có một chút dị nghị nào. Đối mặt với sự hoang mang
của ngoại giới, người phát ngôn của Bắc Minh chỉ nhẹ nhàng mà nói một
câu: "Bắc Minh không muốn đem tinh lực đặt vào bất cứ cuộc tranh đấu làm bất lợi cho sự đoàn kết của thế giới Tự Do nào. Chúng tôi đấu thầu
quyền chấp chính, không bị bất cứ kẻ nào bức bách. Trên thực tế, cũng
không có kẻ nào có thể bức bách được chúng tôi. Ngoại trừ thái độ trung
lập ra, chúng tôi hi vọng, có thể vì Cảng Tự Do làm ra một chút hồi
báo."
Lời của người phát ngôn, không ai coi là thật. Thế giới này thờ phụng chính là kiếm chác, hồi báo cái khỉ ấy!
Mọi người suy đoán, nội bộ Bắc Minh chắc đã xuất hiện nguy cơ nào đó. Để đề phòng bốn năm sau này bị các thế lực khác lợi dụng, bọn họ đã sớm
chiếm cái vị trí trung lập duy nhất được công nhận và bảo vệ này ở Cảng
Tự Do. Đây là thủ pháp trước đây, chính là rất nhiều bang hội hoặc tập
đoàn thường dùng.
Sự suy đoán này, một năm sau đó đã bị lãng quên rồi.
Nội bộ Bắc Minh tựa hồ không có thanh âm không hài hòa nào. Ngược lại,
tất cả các thành viên của cái tổ chức này, vẫn như cũ bị cái hội trưởng
có phong độ ưu nhã của quý tộc cổ, bình dị gần gũi mang tên Selwall
khống chế một cách vững vàng. Thương đội của bọn họ trải khắp vũ trụ,
lực lượng bảo an của bọn họ thực lực mạnh mẽ, xưởng đóng tàu của bọn họ, tập đoàn chế tạo robot của bọn họ, vẫn như cũng sản xuất ra những chiếc chiến hạm và robot tiên tiến nhất. Mọi ngành mọi nghề, đều có bóng dáng của con quái vật khổng lồ Bắc Minh này.
Mà sau khi chiến tranh bộc phát, lợi ích mà Bắc Minh thông qua quyền
chấp chính nhận được, đã khiến cho mọi người đỏ mắt, đồng thời cuối cùng cũng hiểu rõ tầm nhìn xa của Bắc Minh khi đoạt quyền chấp chính.
Ngoại trừ một số lượng lớn dân chạy nạn xâm nhập vào thế giới Tự Do cùng với các khoản thu nhập từ thuế khiến cho Bắc Minh thu đến mỏi cả tay
ra, sự tập trung của các tàu vượt biên, tàu buôn lậu, hải tặc , cũng
khiến cho mậu dịch của Cảng Tự Do đạt được cấp độ chưa từng có. Mỗi
ngày, kim ngạch giao dịch hàng chục tỉ hàng trăm tỉ trong đại sảnh giao
dịch tự do, chỉ thuyết minh một điều, đó chính là lợi ích cực lớn mà Bắc Minh nhận được.
Quan trọng hơn là, khi các quyền hạn của một chính quyền như mậu dịch,
thu thuế, vận tải, phòng vệ, thậm chí là trị an, quản lý cảng được tập
trung trong tay một tổ chức, vậy thì các sản nghiệp dưới tên của cái tổ
chức này có thể thu được chỗ tốt đến mức nào, đã không còn ai có thể nói rõ ràng được rồi.
Dù cho những quyền lợi này, có rất nhiều thứ trước đó chỉ là trên danh nghĩa.
Ngược lại, mọi người chỉ biết, trong cảng được ra vào ưu tiên nhất vẫn
luôn là tàu buôn của Bắc Minh. Trên tuyến đường bay, an toàn nhất, cũng
là tàu của Bắc Minh. Trong đại sảnh giao dịch, nắm giữ phân phối tài
nguyên cung cấp chính là Bắc Minh. Hợp tác thương mại cùng các quốc gia
khác, được chỗ tốt lớn nhất, có lẽ vẫn là Bắc Minh.
Trong tay Selwall, những quyền lợi nguyên bản phân tán khiến cho người
ta không hề quan tâm kia, sau khi chiến tranh bộc phát không chỉ trở nên nóng đến bỏng tay, cũng đã dần dần tập trung lại ở trong tay Bắc Minh.
Sự mạnh mẽ của Bắc Minh, đã đảm bảo cho những quyền lợi này được thực
thi. Mà vị trí trung lập cùng những thủ đoạn vận dụng quyền lợi vô thanh vô tức của bọn họ, lại khiến cho các thế lực lớn cùng liên minh khác
hoàn toàn không thể làm gì, chỉ có thể tranh giành hợp tác cùng bọn họ.
Lúc này. Không ai nguyện ý đắc tội Bắc Minh. Nếu như ngươi không muốn
bỗng nhiên lại phát hiện ra mình đã có thêm rất nhiều đối thủ cạnh
tranh, thiếu đi rất nhiều bạn hàng, không muốn cho tàu của mình đến càng mà lại không vào được trong cảng, không muốn hàng hóa tồn kho bị mượn
cớ giam giữ hoặc là ngăn trở kéo dài, không muốn cho những khoản thuế,
giao dịch, cùng với khoản tài chính, một chút nho nhỏ trong thời khắc
mấu chốt, thế nhưng lại trục trặc đủ để thay đổi cả kết cục, như vậy,
ngươi tốt nhất là không nên đơn giản đi trêu chọc Bắc Minh.
Selwall lúc này, thanh danh bất kể là ở trong nội bộ Bắc Minh, hay là
trong toàn bộ Cảng Tự Do, đều đã đạt được tầm cao khiến cho người ta
kính ngưỡng. Mọi người bỗng nhiên phát hiện ra, hóa ra, quyền chấp chính còn có thể nghịch được như vậy. Hóa ra, thực thi mấy quyền lợi nào đó,
lại không dùng để trở mặt với các thế lực khác, có lúc, khi hợp tác sản
xuất mang lại hiệu quả và lợi ích lớn hơn cả trước đó.
Khi mọi người đều đang bội phục tầm nhìn xa của Selwall, không ai biết
được, ngày Selwall làm ra cái quyết định này, không phải là ba năm trước đây, mà chính là hai mươi năm trước --- Khi hắn bị phái đến Cảng Tự Do
Mars để kinh doanh một xưởng đóng tàu nho nhỏ, hắn cũng đã chuẩn bị tốt
để trở thành trưởng quan hành chính cao nhất của Cảng Tự Do Mars.
Selwall không phải là nhà tiên tri gì, cũng chẳng phải nhà dự đoán hay
là kẻ xuyên việt đến từ tương lai. Thứ mà hắn quan tâm, không phải là
lợi ích, lại càng không phải là địa vị trung lập lập nên từ ước định.
Thứ mà hắn cần chính là danh nghĩa --- Một danh nghĩa có thể quét sạch
tất cả các thế lực chống đối, rồi thống trị thế giới Tự Do!
Ban đầu khi Gatralan cùng Leray bộc phát chiến tranh, Selwall liền biết được, cơ hội mà mình chờ đợi nhiều năm, đã đến rồi.
Hậu duệ hoàng tộc lưu lạc khắp nơi trên thế giới, vẫn đang đợi đến một ngày này.
Selwall đã nắm được quyền chấp chính. Bằng thái độ trung lập, đem liên
minh thương nghiệp Phương Bắc thoát khỏi sự tranh đấu của các lưu phái
kia. Đối với Selwall mà nói, những quy tắc này của thế giới Tự Do, căn
bản là một trò cười. Những lưu phái robot nực cười kia, đang dựa vào một thứ truyền thống không ăn nhập, để nắm giữ cái thế giới này.
Trên thực tế, bọn hắn chỉ là một đám kỹ nữ, một đám kỹ nữ đang tụ tập
tranh giành đánh ghen trước mặt khách làng chơi! Trước mặt thực lực
tuyệt đối, chuyện duy nhất mà đám kỹ nữ này có thể làm, chính là cởi
quần của các nàng ra.
Ba năm nay, liên minh thương nghiệp Phương Bắc sớm đã vô thanh vô tức
lợi dụng quyền chấp chính, đem xúc tua trải ra toàn bộ thế giới Tự Do.
Hiện tại, quân đội của Cảng Tự Do Mars, có hai phần năm đã nằm trong sự
khống chế tuyệt đối của liên minh thương nghiệp Phương Bắc. Những xưởng
tàu Tự Do, trạm không gian trải rộng trên tuyến đường bay khắp các tinh
hệ kia, cũng có một bộ phận tương đối nằm trong tay của liên minh Phương Bắc.
Nếu như nói, thế lực lưu phái, bất quá chỉ là các loại đoàn thể vì một
lập trường và lợi ích nào đó mà quấn lấy nhau. Như vậy, liên minh Phương Bắc, dưới sự kinh doanh của Selwall, đã trở thành một tổ chức quân sự
tiêu chuẩn với kết cấu chặt chẽ. Các thành viên trung tâm của liên minh, đều là do Selwall trực tiếp khống chế. Mỗi một câu nói của hắn, đều là
mệnh lệnh phải chấp hành một cách nghiêm ngặt nhất.
Quan trong nhất chính là, liên minh thương nghiệp Phương Bắc, đã đạt
thành hiệp nghị với đế quốc Sous. Đối với đế quốc Sous mà nói, trong
thời gian chiến tranh, có thể trở thành minh hữu với một tổ chức đã
chiếm được danh nghĩa và lực lượng như thế, có thể bảo đảm ổn định và an toàn cho tuyến đường bay trong thế giới Tự Do, chính là cầu còn không
được.
Selwall vẫn đang chờ đợi một cơ hội, một cơ hội khiến cho những lưu phái ngu ngốc của thế giới Tự Do kia tự gϊếŧ lẫn nhau. Rất hiển nhiên, hiện
tại, cơ hội này đã đến rồi.
Selwall uống hết cả phê trong chén, mí mắt cũng không nháy một cái mà
phát ra mệnh lệnh đầu tiên khi hắn thống trị thế giới Tự Do.
Mệnh lệnh rất đơn giản, chỉ có bốn chữ ngắn ngủi.
" Bỏ đá xuống giếng"
***************************
Trên bàn cơm vắng lặng, Helen đang nhẹ nhàng mà húp cháo trắng, thỉnh
thoảng lại đưa mắt nhìn gã mập mạp đang ngồi ở phía đối diện.
Gương mặt bên trái đang in dấu của năm ngón tay, mập mạp vẫn tỏ ra vẻ
đạo mạo, giống như không có việc gì mà ăn tiếp bữa sáng. Thấy Helen nhìn mình, liền đánh qua một ánh mắt nghi vấn, hỏi: "Thế nào, có chuyện gì
vậy?"
Helen hận đến ngứa cả răng, thật muốn đánh cho bên phải khuôn mặt của gã mập mập này thêm một dấu ấn năm ngón tay nữa.
Gặp qua vô liêm sỉ, chưa thấy qua vô liêm sỉ như thế. Gã mập mạp chết
tiệt này bị mình bắt ngay ở hiện trường, vậy mà lại còn dám hỏi mình có
thích mặc quần áo hay không! Đã bị một cái tát in năm ngón tay lên nửa
bên mặt, vậy mà cũng vẫn tự nhiên như ruồi, giống như chưa từng xảy ra
chuyện gì.
"Phi, đồ vô lại!" Helen nhổ ra một ngụm.
Hình tượng anh hùng trước đó của mập mạp, sớm đã hoàn toàn sụp đổ. Hiện
tại, từ từ tiếp nhận hình tượng một gã mập mạp hoàn toàn khác biệt, bản
thân Helen cũng không biết trong lòng đang có cảm giác gì.
Gặp phải gã mập mạp này, chính là không có chuyện gì tốt. Trước đây trên tàu {Rose Brand}, bất cẩn để hắn ôm lấy sờ soạng. Hiện tại, lại bị hắn
nhìn thấy hết...
Vừa nghĩ đến trong phòng tắm, cái biểu tình khi mập mạp kinh ngạc hỏi
mình kia, Helen cảm thấy hai gò má thoáng cái đã nóng cả lên --- Mình
vậy mà lại ngơ ngác đứng đó để cho hắn nhìn no cả mắt.
Nhất thời tâm phiền ý loạn, bên tai lại truyền đến thanh âm kinh ngạc của mập mạp: "Ô? Mặt cô sao mà lại đỏ lên thế?"
Nếu như không phải có tiếng đập cửa, vậy thì bát cháo trong tay Helen, chắc đã bị hất đi.
Mập mạp ra mở cửa phòng.
Ngoài cửa, là tam trưởng lão Sanji đang đứng, vẫn còn mang theo nẹp nối xương ngón tay.
Phía sau Sanji, chính là hai người trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi.
Trong đó một người vóc dáng có chút thon gầy, giống như mập mạp, đều là
da vàng. Từ trên người người này, mập mạp liếc mắt liền nhìn ra được một cỗ khí chất sắc bén.
Mập mạp tâm niệm thay đổi thật nhanh, không cần hỏi, đây chính là Chiến
thần trấn quán của Thái Lưu --- thất trường lão Vệ Kiến Sơn rồi. Còn nam nhân mập mạp vẻ mặt hòa khí, có chút hói đầu bên cạnh Vệ Kiến Sơn kia,
tự nhiên chính là tứ trưởng lão Jefferey.
Trong tình báo của Barbarossa, tam trưởng lão Sanji, tứ trưởng lão
Jefferey cùng thất trường lão Vệ Kiến Sơn, chính là thế lực truyền thống của Thái Lưu. Từ lúc Thái Lưu còn là lưu phái hạng ba, ba người này
chính là những đệ tử tuổi trẻ tốt nhất mà Thái Lưu rèn giũa ra được. Nếu như ban đầu không phải tứ trưởng lão Jefferey khinh thường việc đấu đá, vậy thì vị trí quán trưởng này, chính là thế nào cũng không rơi được
xuống tay của Cooper.
Mập mạp biết, ba người này kỳ thực từ lúc tối hôm qua cũng đã tới phân
quán Genel. Mình gây ra náo loạn lớn như vậy, bọn họ có thể đợi được đến lúc này mới ra đối mặt với mình, hiển nhiên là đã chuẩn bị sẵn.
" Tam trưởng lão!" Mập mạp diễn trò từ trước đến nay vẫn rất tự nhiên
nói ra là ra, trong ánh mắt liền lộ ra kinh hỉ: "Ngài thế nào lại tới
đây, mau mau... đến đây ngồi."
Mập mạp nhiệt tình dào dạt lôi kéo Sanji đi vào gian phòng. Người không
biết, còn tưởng rằng hắn tha hương gặp bạn cũ, tự nhiên không biết rằng
ngay mới buổi tối ngày hôm trước thôi, hắn còn đã xiết đứt ngón tay cái
của người ta.
"Ha ha." Sanji mỉm cười, tránh khỏi bàn tay của mập mạp, nhàn nhạt nói:
"Ta nên xưng hô cậu là Quách trưởng lão, hay là Điền tướng quân đây?"
"Xoảng" một tiếng, trong phòng, Helen đã lỡ tay làm rơi chiếc bát trong tay.
"Mấy bà cô phá hoại này." Mập mạp coi như không có việc gì, cười ha ha
nói: "Xưng hô thế nào đều được, có can hệ gì, chúng ta cứ như thế này đi nha."
Helen đang dựng đứng lỗ tai vẻ mặt kinh hoàng ở trong phòng đều muốn
phát điên rồi. Thân phận bị vạch trần, thế nào mà gã mập mạp này vẫn còn cười được?
Sanji sắc mặt cổ quái, Jefferey cùng Vệ Kiến Sơn nhìn nhau sửng sốt.
Bọn họ thường ngày đã gặp qua nhiều người, thế nhưng nhưng cho tới bây
giờ vẫn chưa thấy qua cái tên nào như vậy. Giống như việc thân phận bị
vạch trần, chính là một chuyện cỏn con không có gì đặc biệt vậy, không
một chút phật ý. Da mặt dầy, quả thực không gì bì được.
" Vậy thì gọi cậu là Điền tướng quân đi." Trong ba người, hiển nhiên là
lấy Jefferey dẫn đầu. Người đàn ông trung niên tướng mạo hiền lành đã có chút béo phệ này, trước tiên đi vào trong gian phòng.
" Buổi sáng tốt lành." Jefferey đi vào trong gian phòng liền khom lưng
chào Helen một cách ưu nhã, cười nói: "Không hổ là đóa hoa của Leray,
tiểu thư Helen quả nhiên là quốc sắc thiên hương."
Bị nhìn thấu thân phận, mắt thấy ba vị trưởng lão đang nối đuôi nhau mà
vào, Helen liền luống cuống chân tay đứng lên cúi đầu chào hỏi, sau đó
lại quay đầu nhìn mập mạp, đã thấy cái tên này vẫn đang cười hì hì như
cũ, hoàn toàn không có một chút dáng vẻ khẩn trương nào.
"Thật sự nghĩ không ra..." Sau khi ngồi xuống, Vệ Kiến Sơn sắc mặt lạnh
lẽo liền lạnh lùng nói với mập mạp: "Trưởng lão thứ mười một mà quán
trưởng Cooper vận dụng quyền hạn đặc biệt mời tới, vậy mà lại là vị anh
hùng của Liên Bang Leray uy danh hiển hách. Gϊếŧ Gandhi, phế Monroe,
trong sáu giờ đã phong liên tiếp chín quán. Không biết Điền tướng quân
chính là có dụng ý gì?"
Mập mạp cười hắc hắc. Lão Vệ Kiến Sơn này người cũng như tế, không hề
quanh co lòng vòng một chút nào, vừa vào đã đi thẳng vào vấn đề.
Nếu như đã vạch áo, mập mạp cũng ngại nói nhiều, châm thuốc, khoan thai
hỏi thăm: "Dụng ý gì thì sau này chúng ta sẽ nói. Không biết ba vị thế
nào mà biết được thân phận của chúng ta."
"Ở đâu có cách của nơi đó." Jefferey mỉm cười nói: "Những người khác có
thể không nhận ra cậu. Thế nhưng, đối với chúng ta mà nói đây cũng không phải là việc gì khó. Nếu như đã nhận ra được cậu, tự nhiên cũng biết
được thân phận của tiểu thư Helen. Điều mà chúng ta không rõ chính là,
lấy thân phận của cậu, lại hạ mình đến Thái Lưu làm một trưởng lão, tới
cùng là có ý đồ gì."
" Nghe nói Thái Lưu đang muốn thông đồng với Tây Ước." Mập mạp nói: "Ta chỉ đến quấy rối mà thôi."
Lời kia vừa thốt ra, ba vị trưởng lão cùng sửng sốt.
Sau khi biết được chuyện mập mạp thích liền chín quán, bọn họ đầu tiên đã đi đến phân quán Genel.
Sau đó, ba người liền nhốt mình ở trong phòng, cả đêm xem tư liệu hình ảnh về cuộc thích quán.
Càng xem, bọn họ lại càng khϊếp sợ, cũng càng kích động. Về sau, sau khi thông qua một con đường nào đó biết được thân phận của mập mạp, phản
ứng đầu tiên của bọn họ, chính là nghĩ rằng Cooper đang hợp tác cùng Phỉ Minh. Thế nhưng ngay lập tức, suy đoán này, đã bị một tin tức khác gạt
bỏ rồi.
Bởi vậy, trước khi đi tới nơi này, bọn họ sớm đã biết cái gã mập mạp này không cùng một phe với Cooper, cũng biết được lần thích quán lần này,
cũng không phải xuất phát từ Cooper bày đặt mưu kế.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Nếu đã biết được thân phận của
mập mạp, biết được quan hệ giữa hắn cùng Cooper, ba vị trưởng lão tuy
rằng vẫn còn không rõ ý đồ của mập mạp, thế nhưng đại thể cũng có chút
suy đoán. Cũng bởi vậy, sau khi xem xét, bọn họ đã quyết định đi tới gặp mập mạp.
Ai mà biết biết được mới nói một hai câu, mập mạp vậy mà lại không hề che giấu liền chứng thực luôn suy đoán của bọn họ.
Cái đáp án này, khiến cho ba người đều có chút trở tay không kịp. Phải
biết rằng, bọn họ thế nhưng đều là người của Thái Lưu. Giữ gìn, cũng
nhất định là địa lợi của Thái Lưu.
Đã ăn cắp mà còn la làng trước mặt đương sự với khí thế hào hùng như
vậy, trên thế giới này chỉ sợ cũng chỉ có một mình gã mập mạp này thôi.
" Ngươi có ý tứ gì?!" Sắc mặt Jefferey trước hết trở nên xám đen, vỗ bàn đứng lên: "Nói như vậy, ngươi trà trộn vào Thái Lưu của chúng ta, là
muốn quấy rối?"
Jefferey bỗng nhiên đề cao thanh âm, dọa cho Helen sắc mặt trắng bệch.
Dù sao trước đó đã có kinh nghiệm tương tự, Helen mới phát hiện ra, lá
gan của mình, tựa hồ cũng không lớn như trước đây đã tưởng tượng.
Lập tức, nàng liền nghe thấy câu trả lời khiến cho người ta phát điên kia của gã mập mạp: "Không quấy rối thì ta tới làm gì?"
Trái tim của Helen, đã nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Thế nhưng, trong phòng khách lại không xảy ra xung đột kịch liệt như trong tưởng tượng, trái lại lại là một hồi yên lặng.
Chỉ có cái gã mập mạp kia, vẫn như trước không biết sống chết: "Trừng mắt với ta làm gì, đố kị ta đẹp trai hơn lão sao?"
Một lúc lâu....
Jefferey lạnh lùng thốt: "Ngươi có biết hay không, chỉ cần ta ở chỗ này
kêu lên một tiếng, ngươi lập tức sẽ chết không có chỗ chôn!"
"Biết." Thanh âm của mập mạp vẫn như trước không nhanh không chậm.
"Ngươi không sơ?"
"Sợ!"
"Vậy ngươi thế nào...." Jefferey nhìn mập mạp, giống như đang nhìn thấy một gã ngu ngốc.
Mập mạp rít một hồi thuốc, cũng không ngẩng đầu lên: "Ông yên tâm, ta
nếu đã không muốn cho các ông kêu lên, vậy thì các ông ba người sẽ không có ai có cơ hội phát ra bất cứ thanh âm gì..."
"Buồn cười!" Vệ Kiến Sơn vỗ, cùng Sanji đồng thời đứng lên.
Jefferey lớn tiếng nói : "Ta hiện tại liền..."
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy gã mập mạp đang ngồi trên sô pha bỗng nhiên
bắn mình lên, như thiểm điện mà hư trảo một cái trên yết hầu của ông ta, sau đó lập tức nghiêng người ra chân, đầu ngón chân, liền đặt cứng trên yết hầu của Sanji...
Một trảo này, nhanh đến cực hạn. Jefferey ba người ngơ ngác đứng tại
chỗ, mồ hôi lạnh, đã ướt đẫm y phục của bọn họ. Nếu như không phải mập
mạp lưu thủ, lúc này, cổ họng của bọn họ, đích xác là sẽ không thể phát
ra bất cứ thanh âm nào.
" Rất nhanh..." Jefferey gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, cắn răng nói: "Ngươi có thể đồng thời gϊếŧ chết được hai người, thế nhưng chúng
ta có ba người."
Tương tự vừa dứt lời, ba trưởng lão chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, đầu
ngón chân của mập mạp như huyễn ảnh mà hư điểm lên hầu kết của Vệ Kiến
Sơn một chút, sau đó lại quay về nằm yên trên yết hầu của Sanji.
Jefferey chậm rãi ngồi xuống trên sô pha.
Ông ta biết, nếu như cái gã mập mạp này muốn động thủ, vậy thì hắn tuyệt đối có thể trong nháy mắt gϊếŧ chết ba người mình một cách vô thanh vô
tức .
Cái gã mập mạp này, căn bản là không có sợ hãi.