Sau khi rón ra rón rén lại gần, robot khô lâu thử đưa chân dí dí đạp đạp vào khoang lái của chiếc [Hàn Mang] với linh kiện tứ tung.
Khoang lái hơi rung động lên, robot khô lâu liền giật mình một cái, nhanh chóng lui ra.
"Mau ra nhanh một chút, ta nói cho ngươi biết, ta cực kỳ nóng tính đấy nha!" Mập mạp cả giận nói.
Trong khoang lái vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Robot khô lâu trốn ở xa vểnh tai lên, ngưng thần tĩnh khí nghe đến nửa ngày, cuối cùng lại do do dự dự lại gần.... Thuận tay kiếm ra một cái ống vặn vẹo, chọc chọc....
Vẫn không có phản ứng.
"Giả chết hả? Không biết xấu hổ hả?" Robot khô lâu tựa hồ yên tâm, hung hăng giẫm lên khoang lái, nhảy nhảy đạp đạp ở trên đó: "Vậy thì ngươi cũng đừng trách ông đây khi dễ ngươi!"
Các người chơi hoàn toàn không có lời gì để mà nói nữa rồi. Chơi người ta ra như vậy, vẫn còn chưa tính là khi dễ?
Tất cả mọi người đều cảm thấy may mắn. Vạn gia sinh Phật Đàm Tiếu Gian nha, hi sinh một mình hắn mà cứu được bao nhiêu người? Nếu thực đổi lại làm mình ngồi ở trong khoang lái, chắc là lúc đó đã tự sát rồi.
Sau khi khoang lái robot bị chiếc robot khô lâu cao hứng bừng bừng mà đạp cho triệt để trở thành một khối sắt thép không còn ra hình dạng, theo một tiếng "Tích" vang lên, cuộc ngược đãi dài dằng dặc cuối cùng đã kết thúc.
>
>
>
>
>
Khi mập mạp offline, Đàm Tiếu Gian cũng từ đó mà không thấy tung tích, trong toàn bộ đại sảnh quan chiến, một tràng ồn ào. Các người chơi đang thở dài, nghị luận tới tấp. Các chủ đề và nghi vấn xung quanh cuộc thi đấu đã dẫn ra đủ loại tiêu đề bắt mắt vọt lên diễn đàn của trò chơi.
Các người chơi đối với sức chiến đấu cường đại mà SM-01314 thể hiện ra, cùng với chiếc robot khô lâu thần bí kia, tỏ ra hết sức hứng thú. Đồng thời với việc tiến hành bàn luận sôi nổi, cũng đã tổng kết ra một số kinh nghiệm giáo huấn.
"Ta rốt cuộc đã hiểu ra, con mẹ nó có trêu ai, thì cũng đừng trêu vào SM-01314, tuyệt đối là không bình thường. Rơi vào trong tay hắn, vậy thì xong! Nếu ta bị cái tên biếи ŧɦái này chơi đùa, khóc thì cũng đã khóc chết."
Một lời này, được bình là câu nói khẳng định phù hợp nhất của người chơi. Từ đó, SM đã trở thành đại danh từ ác mộng ở trên mạng.
Mà Đàm Tiếu Gian, lại trở thành một câu chuyện cười. Khi các người chơi phát sinh tranh chấp, thông thường sẽ nói: "Tỏ ra nguy hiểm hả? Có tin ta đánh cho ngươi thành Đàm Tiếu Gian tan thành tro bụi không?"
Lời này vừa nói ra, lập tức lộn xộn thành một đống.
"Ai là Đàm Tiếu Gian, ngươi mới là Đàm Tiếu Gian. Cả nhà ngươi đều là Đàm Tiếu Gian!"
"...."
Người được lợi lớn nhất từ cuộc quyết đấu này, có lẽ là Margaret rồi.
Nữ thượng tá Cộng hòa Phỉ Dương vốn trú tại Bộ tham mưu tác chiến thuộc sư đoàn thiết giáp 112 căn cứ quân sự liên hợp Hán Kinh Trenock này, bởi vậy mà thành công thoát khỏi sự dây dưa của Đàm Tiếu Gian.
Chỉ có điều, bởi vì Đàm Tiếu Gian đã tuyên bố rõ ràng là vì Margaret, lại mất sạch mặt mũi, vậy nên giữa các bằng hữu biết rõ nội tình, Margaret liền bị trêu chọc chê cười, đối với cái tên hỗn đản SM-01314 kia, cũng càng lúc càng thống hận.
*************************************
Một chiếc máy bay vận chuyển kiểu {Cá Heo} màu trắng bạc, từ sân bay quân dụng Galypalan bay lên trời, nhanh chóng vượt qua tầng mây, phi vào trong vũ trụ, hướng về cảng vũ trụ của một chiếc tàu khu trục kiểu mới.
Điền Hành Kiện đang ngồi ở máy bay, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ mạn tàu.
Trong tầm mắt, tinh cầu Millok với mây mù quấn quanh vàng lục giao nhau khổng lồ vô cùng dần dần biến thành một quả cầu lơ lửng trong vũ trụ thâm thúy, rời hắn càng lúc càng xa.
Hơn mười hai giờ sau khi kết thúc cuộc thí nghiệm robot nhàm chán ở trên mạng kia, mập mạp đã cáo biệt An mụ cùng An Lôi đang u u sầu sầu, bị đón lên một chiếc xe chuyên dụng đi về phía sân bay quân dụng.
Mễ Lan và Bonnie, trước đó cũng đã cùng lên một chiếc xe như vậy đi về sân bay quân dụng ở phía đông Galypalan. Bọn họ lại lên một chiếc phi thuyền khác, bay về thủ đô Ludritte.
Mễ Lan phải đi tiếp nhận công tác tiếp sau của giáo sư Boswell ở phòng nghiên cứu Học viện quân sự thủ đô số 1. Mà Bonnie, thì lại đi gặp mặt Bộ Thống soái và Russell.
Máy bay chậm rãi tiếp nối với tàu khu trục thành công. Theo đèn cân bằng áp lực sáng lên, cửa khoang nối đã mở ra, mập mạp đi vào tàu khu trục.
"Mập mạp!"
Vừa mới đi vào khoang hạm, mập mạp đã nghe thấy một thanh âm quen thuộc, quay đầu nhìn lại. Carl đang kiễng cái đầu to lớn của hắn, cố gắng co ngực hóp bụng mà chen qua hai binh sĩ, chạy về phía mình.
" Carl?" Mập mạp sửng sốt. Hắn không nghĩ tới, ở chỗ này lại gặp được gã tham mưu thực tập lúc trước đã từng chém gió cả ngày cùng mình ở phòng nghiên cứu số 6 thuộc Bộ tác chiến: "Ngươi cũng đi Trenock?"
"Đúng vậy!" Carl chạy đến trước mặt mập mạp, vui mừng nói: "Ngươi không biết sao, ta cũng học viên trong lần giao lưu này nha. Biết ngươi lên chiếc tuần dương hạm này, vừa lên thuyền ta đã đi tìm ngươi."
Mập mạp thấy quân hàm trên quân phục của Carl, cười nói: "Ngon cơm nha. Đã thiếu tá rồi cơ đấy!"
Carl không chịu nổi sự khen ngợi, lúc này đắc ý nói: "Sớm đã được rồi. Ta là nhóm tham mưu quân sự đầu tiên được thăng chức sau chiến dịch Lucerne!"
"Ngươi còn có mặt mũi nhắc đến Lucerne." Mập mạp hừ một tiếng, trợn mắt với Carl, càn quét liên tục. Cho tới bây giờ, hắn vẫn còn mang thù lúc đó cái tên quái vật đầu to này không cho mình tiết lộ kế hoạch đổ bộ lên Lucerne.
Đã từng bị mập mạp bắt nạt trong thời gian dài, Carl vừa thấy có chút bất bình thường, lập tức né chủ đề, vỗ to mông ngựa nói: "Em làm sao có thể sánh với đại ca được." Hắn khoa tay múa chân: "Đại ca không biết đâu, lúc đó khi em biết đại ca làm ra chuyện này, cái cằm suýt chút nữa rơi xuống đất! Nói thật chứ, đời này, em còn chưa thấy ai trâu bò được giống như đại ca. Chuyện trước kia khỏi cần nói nữa, chỉ riêng chuyện anh bắt cóc James, oa, đại ca không biết quốc nội náo động thế nào đâu."
Mập mạp mặt mày hớn hở, lúc này liền đem Carl làm tri kỷ, một chút bất mãn tất cả đều ném lên lên chín tầng mây, giả bộ khiêm tốn nói: "Đó không tính là cái gì cả... Ngươi nói một chút xem, náo động đến như thế nào?"
"Nếu nói, thì ba ngày ba đêm cũng không hết...."
"Không sao, thời gian chung đường này, ngươi cứ nói đi, ta sẽ không thấy phiền đâu."
"Là như thế này... Nói đến lúc đó...."
Trong sự ca tụng vỗ mông ngựa liên hoàn như thủy triều của Carl, mập mạp tươi cười rạng rỡ đi về phía khoang sinh hoạt, một đường cứ gật gật đầu liên tục.
" Đây là anh hùng Liên Bang?" Trong một góc, Helen sững sờ đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn về phương hướng rời đi của mập mạp và Carl.
Lần này, Helen là một ký giả đi theo đoàn phỏng vấn do phó Tổng Thống Flavio dẫn đầu đi Trenock.
Khổ cực ở thủ đô Ludritte xin quyền hạn phỏng vấn Điền Hành Kiện, nhưng cuối cùng bởi vì mập mạp bỗng nhiên rời khỏi thủ đô mà mất đi cơ hội tiến hành đưa tin liên tục đầu tiên, Helen liền nhịn lại mong muốn đem gã mập mạp này ngồi xuống trước mặt mình trả lời vài câu hỏi.
Nguyên bản, Helen hẳn là nên xuất phát từ thủ đô Ludritte, thế nhưng, sau khi nàng lật lại danh sách lên chiến hạm cũng Cũng không có phát hiện ra ba chữ Điền Hành Kiện, nàng lập tức xin chuyển sang một chiếc tàu khu trục khác xuất phát từ Galypalan.
Cuộc hành trình lần này, phải thông qua một điểm Bước Nhảy loại nhỏ. Chỉ có tàu khu trục mới có thể đảm nhiệm được. Trong hai chiếc tàu khu trục đi nước ngoài, mập mạp nếu không ở trong một chiếc này, vậy thì sẽ ở bên trong một chiếc khác rồi.
Vì thế, Helen còn dùng cả phi thuyền chuyên dụng riêng của gia tộc để đi Galypalan. Sau đó mới từ sân bay quân dụng Galypalan đón máy bay lên tàu, chỉ vì để trong một chuyến đi có thể tiến hành một lần phỏng vấn giao lưu mặt đối mặt với anh hùng Liên Bang Điền Hành Kiện.
Là một ký giả, Helen coi việc phỏng vấn được vị anh hùng Liên Bang này là sứ mệnh của nghề nghiệp. Mà là một người hâm mộ của anh hùng, nàng có rất nhiều vấn đề muốn có đáp án.
Thế nhưng, vừa nãy, khi nàng thấy được Điền Hành Kiện, chưa cả kịp khống chế sự kích động muốn đi lên ở trong lòng. Cuộc đối thoại của hai người, cũng đã đem sự nhiệt tình của nàng dội cho một gáo nước lạnh đến thấu tim.
Có lẽ đã bị sự hạn chế của tưởng tượng, hay là ấn tượng về nụ cười của mập mạp trên áp-phích kia quá mức sâu sắc, Helen thế nào cũng không nghĩ ra, vị anh hùng được tất cả người dân Liên Bang cực kỳ kính trọng kia, người chiến sĩ điều khiển robot đã chiến đấu anh dũng bất khuất giữa trăm nghìn địch nhân kia, vậy mà lại là một gã mập mạp hèn mọn ham hư vinh, ngả ngớn, bình thường với vẻ mặt si ngốc như vậy!
"....Khi video chiến đấu thực tế được chiếu trên TV, toàn quốc đều đã loạn cả lên rồi. Đại ca biết có bao nhiêu mỹ nữ phát thệ muốn gả cho anh không?" Carl đang nước miếng tung bay.
"Bao nhiêu?" Mập mạp vẻ mặt ngây ngốc.
"Hàng ngàn hàng vạn!" Carl như đinh đóng cột.
"Nhiều vậy sao?" Mập mạp hít vào một hơi lạnh, u buồn nói: "Ta vì sao lại vội vàng đi vậy chứ?"
"...."
Hai gã ngốc biến mất ở cuối đường.
Helen không cách nào dùng ngôn từ để miêu tả ra tâm tình của mình lúc này. Gã mập mạp trước mắt này, cùng với hình tượng anh hùng vĩ đại chính trực anh dũng vô tư trong cảm nhận của nàng lại chênh lệch lớn như vậy. Lớn đến mức khiến cho nàng không thể tiếp nhận được.
Cái người anh hùng mà khi mình nghe được tin tức hắn còn sống, đã mừng rỡ mà chạy vào trường quay, dùng thanh âm run rẩy không thể che giấu được mà thông báo, có thật là gã mập mạp trước mắt này không?
" Được rồi!" Helen cắn môi xoay người đi về hướng ngược lại: "Ta nhất định sẽ biết, một Điền Hành Kiện chân chính! Khiến cho ta nhận thức ngươi lại một lần nữa ----- 'Anh hùng Liên Bang' !"
Hành trình, đã được an bài tỉ mỉ. Sau hai ngày di chuyển trong vũ trụ, khi chiếc tàu khu trục mang tên {Rose Brand} đến được một điểm Bước Nhảy loại nhỏ xa xôi trong tinh hệ tự do của tinh vực trung ương Leray, một chiếc tàu khu trục khác chở đoàn phỏng vấn cùng một bộ phận học viên, cũng đã đến được đây.
Chiếc chiến hạm này cũng dùng tên bến cảng với loài hoa để làm tên, tàu khu trục kiểu mới {Lily Castle}, chính là chiến hạm chị em đồng cấp với Rose Brand. Dưới sự hộ tống của sáu chiếc tàu bảo vệ cấp {Terrick}, chúng sẽ vượt qua mười hai điểm Bước Nhảy ở tinh hệ công cộng để đến được Cộng hòa Trenock.
Đây là một lữ trình dài dằng dặc. Sự khô khan, có lẽ là nan đề lớn nhất trong lộ trình rồi.
Về phần an toàn, mọi người ngược lại lại không phải lo lắng. Dù sao thì những tinh hệ đã vượt qua được này, đều không phải là tinh hệ công cộng không người. Những tinh hệ này, không có điểm Bước Nhảy loại lớn có thể cho chiến hạm có cấp ngoài tàu khu trục đi lại. Hoạt động trên những tuyến đường như thế này, chỉ có một số tàu chở khách, tàu buôn, tàu buôn lậu cùng một chút ít hải tặc.
Mà với lực lượng của hải tặc, chính là tuyệt đối không cách nào uy hϊếp được đến một hạm đội với hai chiếc tàu khu trục kiểu mới cùng sáu tàu bảo vệ.
Nhất là hải tặc ở trên những tuyến đường hẻo lánh này, phần lớn đều còn đang sử dụng những con thuyền buôn rách nát để làm chiến hạm.
Chiến hạm, đang dùng tốc độ vũ trụ cấp ba một cách nghiêm mật tiến vào điểm Bước Nhảy. Tất cả các thiết bị động lực đều được đóng lại. Ngoài cửa sổ mạn tàu, ánh sáng màu xanh lam từ thông đạo Bước Nhảy thần bí càng ngày càng sáng, xuyên thấu qua cả chiến hạm, đem chiếc chiến hạm đang im lặng biến thành một thế giới hải dương như mộng ảo.
Mập mạp nằm ở trên giường, cảm nhận được rung động khi chiến hạm đi qua điểm Bước Nhảy, nghe được tiếng xì xì phát ra từ đường ống cấp không khí khi không khí được rót đầy ra toàn bộ chiến hạm, trong lúc nhất thời tâm tư ngổn ngang.
Thông đạo Bước Nhảy Không Gian như vậy, loài người đã vượt qua được mấy nghìn năm. Thế nhưng, đằng sau cái ánh sáng màu xanh lam này, vẫn còn ẩn giấu bí mật mà loài người đến nay vẫn không thể nào phát hiện ra được.
Giữa cửa vào và ra điểm Bước Nhảy này, có thật là không còn thông đạo khác hay không? Vì sao có nhiều phi thuyền không dùng tốc độ vũ trụ cấp ba tiến vào thông đạo, lại đều không ngoại lệ mà biến mất? Vì sao Boswell lại nói, bố mẹ của mình, lại đã từng tốc độ không theo bình thường mà vượt qua được thông đạo giữa các hành tinh, rồi thuận lợi trở về địa điểm xuất phát? Trước khi công phát hiện trọng đại nhất của nền văn minh nhân loại, là ai, đã kéo nhân loại vào vây khốn trong cái l*иg giam của điểm Bước Nhảy này?
Trong vũ trụ mênh mông, còn ẩn chứa bao nhiêu bí mật nữa?
Mập mạp nhìn chăm chú vào trần khoang đang bị ánh sáng xanh chiếu xạ đến có chút cảm giác trong suốt, bao ý niệm trong đầu rối rắm lẫn lộn. Nghĩ đến kỹ thuật Bước nhảy Không Gian, lại phỏng đoán về tương lai đi Trenock, chẳng biết từ lúc nào, suy nghĩ đã chuyển về thế cục lúc này của Leray.
Chính thức trở về Leray, trong mấy ngày sinh hoạt ở Galypalan, hắn mới thực sự cảm nhận được hoàn cảnh của Leray. Có một số thứ, chính là ở trên chiến trường không cảm nhận được. Chỉ có ở trong sinh hoạt, trên ngã tư vắng vẻ im ắng, mới có thể phát hiện ra, sự tàn phá của chiến tranh đối với cái quốc gia này, đã tới mức như thế nào.
Đô thị phồn hoa đã dần dần hoang tàn. Trăm nghề hưng thịnh cũng điêu linh đến nỗi không ra hình dạng gì. Nam nhân đều đã lên tiền tuyến. Hiện tại trong nhà xưởng, nữ nhân chiếm đại đa số, giống như người máy mà phải làm việc liên tục, sản xuất cung ứng cho tiêu hao nơi tiền tuyến.
Năng lượng, là đã sớm tiến hành theo kiểu phân phối rồi. Nông nghiệp vẫn còn cầm cự được, nguồn thực phẩm chính không thiếu. Thế nhưng, mội số thực phẩm phụ cao cấp có chút tinh xảo, đã là không thể dễ dàng mua được rồi. Còn các đồ xa xỉ như trang sức, lại càng chỉ có ở chợ đồ cũ mới mua được.
Các cửa hàng trên đường, có phân nửa đều đã đóng cửa không tiếp tục kinh doanh. Nửa còn lại, cũng không có đồ gì bán được, đều chỉ là vài thứ tốn công tìm ra để bán kiếm chút tiền. Sự tiêu điều khiến cho người ra lạnh lẽo. Những công ti bách hóa lớn bán đồ xa hoa trước khi khai chiến, lúc này cũng đã trở thành siêu thị tạp hóa.
Mấy ngày trước, thậm chí còn nghe được thông tin vì thành vũ trụ không đủ năng lượng, đã dẫn đến hệ thống sinh thái bị mất cân đối.
Nhóm thanh niên từng tốp từng tốp một mặc vào quân phục đi lên tiền tuyến. Lứa tuổi trưng binh cũng đã kéo lên đến 45 tuổi. (theo text là 145 tuổi, thấy ghê quá, không hợp lí lắm, sửa lại)
Tâm huyết của người Leray, chính là không thể chê trách gì được rồi. Bảo vệ quốc gia, cũng vẫn cứ lộ ra vẻ ung dung, cứ vậy mà điền vào giấy xin nhập ngũ, đi vào doanh trại huấn luyện, sau đó vác súng ra ra tiền tuyến. May mắn, thì vẫn còn đang được chém gió chửi bậy trên tiền tuyền, núp ở trong chiến hào, ôm sẵn lựu đạn nhiệt hạch, chờ cho địch nhân xông lên rồi làm một cú hung ác.
Còn nếu không may mắn, vậy thì sớm đã đem thân thể hóa thành máu thịt tan tác, tí tách rơi ở trên mặt đất màu đen của trận địa. Chỉ để lại một cái tên, điền vào trên thư báo tử trận, cho vào phong thư đưa về nhà.
Sinh hoạt, cứ như thế mà bị xé rách một cách rõ ràng. Đánh tới mức này, cho dù vẫn nỗ lực trợ giúp chiến sự ở tiền tuyến, thế nhưng trong lòng của dân chúng, đã thấp đến cực điểm.
Dân chúng không sợ chiến tranh, thế nhưng, bọn họ sợ không nhìn thấy được tương lai.
Tiếng kêu than dậy khắp trời đất, hễ gió đổi chiều thổi là cây cỏ kinh hãi. Nếu như bị người cố ý kích động một chút, hoặc là gặp phải đả kích nào đó không thể chịu nổi, vậy thì lập tức sẽ biến thành một hồi long trời lở đất.
Đợi được đến khi Liên Bang hao hết khí lực ở trong chiến tranh, bất kể là ai chấp chính hay là đầu phục ai, cái quốc gia này đều chỉ còn lại một mảnh đất khô cằn, không ai còn đủ để lo cho thân mình nữa.
An mụ, An Lôi, Mễ Lan... Đến lúc đó, bọn họ, sẽ phải đối mặt với cuộc sống sinh hoạt như thế nào?
Đế quốc Binalter, Cộng hòa Phỉ Dương, Cộng hòa Trenock, đế quốc Jaban, đế quốc Sous, Liên Bang Naga, Cộng hòa Ryan.... Từng quốc gia một, từng tấm ảnh của các danh tướng đứng trên bảng xếp hạng lướt qua trong đầu mập mạp, khiến cho hắn đứng ngồi không yên.
Leray, cái quốc gia đã hòa bình được ba trăm năm này, thực sự chỉ có thể chìm ngập trong cái vũng xoáy này sao? Vinh quang, tương lai cái quốc gia này, thực sự chỉ là một giấc mơ sao?
Suy nghĩ của Boswell, liên tiếp được suy diễn trong đầu mập mạp. Suy đoán khoa trương tới cực điểm, khó khăn tới cực điểm đồng thời cũng xa vời tới cực điểm này, chính là tương lai duy nhất mà lúc này có thể nghĩ đến!
Phi thuyền nhẹ nhàng chấn động, ánh sáng màu xanh biến mất.
Ngoài cửa sổ mạn tàu, đã là một không gian xa lạ và khác hẳn.
Động lực của chiến hạm đã khôi phục rồi, ánh đèn trong khoang thuyền đã sáng lên. Nhìn khuôn mặt của mình phản chiếu trên cửa sổ mạn tàu, nhìn một trời vũ trụ thâm thúy ngoài cửa sổ. mập mạp biết, mình sỡm đã không có lựa chọn nào khác nữa rồi.
Con đường phía trước tuy rằng gập ngềnh, nếu đã đi, thì phải đ tiếp đến cuối cùng, đưa thế giới của mình và thân nhân, trở về bình yên như cũ.
Kẻ nào muốn hủy diệt cuộc sống của mình, như vậy, mình cũng muốn hủy diệt cuộc sống của bọn chúng! Bất kể là kẻ nào đứng cản đường ở phía trước, hay cuối cùng là tên danh tướng chó má nào!
Mập mạp nghiến răng nghiến lợi hung ác cả nửa ngày, rồi xoay người bước ra khoang nghỉ ngơi.
***, đói bụng rồi!