Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 6 - Chương 6: Ngươi không nên trêu chọc nàng (3)

"Tránh ra!" Torik điều khiển [Liệp Sát Giả], một tay đẩy chiếc [ Thiên Phạt] đang chắn ngang ở trước mặt mình. Ở hai bên hắn, chiến sĩ của tiểu đoàn Tiêm Đao cũng ngang ngược gạt đám robot Phỉ Dương sang một bên.

Những chiến sĩ của tiểu đoàn đặc chủng trinh sát này đã đi theo Điền Hành Kiện vào sinh ra tử từ Millok, lúc này đã đỏ hồng con mắt. Hai trăm chiếc [Liệp Sát Giả] toàn thân sát khí, rất có dáng vẻ như một lời không hợp liền hạ tử thủ.

Bất luận là ai, muốn ngăn cản tiểu đoàn Tiêm Đao cứu viện sư đoàn trưởng của bọn họ, nhất định phải tiếp nhận lửa giận của bọn họ. Đám hỗn đản này chưa bao giờ quản cái gì minh hữu địch ta, theo như lời mập mạp thường giáo dục mà nói thì là, nói không hợp liền chém! Ai mà phí công lằng nhằng dây dưa?

Đương nhiên, chém không được liền bỏ chạy, cũng là hạng mục được giáo dục.

Robot Phỉ Dương bị đẩy ra không có một chút tức giận nào, hầu như chạy tránh ra khỏi đường đi. Ngay khi nhận được mệnh lệnh, bọn họ đã cảm thấy chuyện này làm có chút nói không thông. Sáu sư đoàn bọc thép bị ném vào Mosky làm pháo hôi còn chưa tính, bây giờ còn ngăn cản người ta cứu thượng cấp của mình, nỗi oan ức như sinh con không c̠úc̠ Ꮒσα này, chỉ có kẻ ngu mới đi gánh!

Hiện tại bộ hạ người ta đến, để phòng ngừa xung đột, lão tử mấy người tránh ra còn không được sao? Cùng lắm thì tính là chấp hành nhiệm vụ bất lực, chung quy cũng sẽ không vì thế mà cắn chim lão tử đi! ())

Tiểu đoàn Tiêm Đao hầu như một đường thông suốt tiến vào cửa khách sạn. Khi Douglas ra nghênh đón, thiếu tá Torik của Leray nhỏ bé nghếch lên nhìn vị thiếu tướng Phỉ Dương rồi nói: "Ngươi muốn cho ta từ trên người của ngươi đạp đi qua hả?" Trong âm thanh dữ tợn, ẩn chứa một cổ khí tức sát phạt lạnh thấu xương, dường như đứng trước mặt mình là một tên địch nhân không đội trời chung chứ không phải là một vị thiếu tướng quân đồng minh với cấp bậc quân hàm cao hơn mình rất nhiều.

Binh sĩ Gatralan hai bên vốn sớm bất mãn với hành động của người Phỉ Dương đều quay đầu đi. Bọn họ rõ ràng, những binh sĩ Leray này có thể vì sư trưởng của bọn họ, nói được là làm được.

Hễ vị thiếu tướng Phỉ Dương dám từ trong miệng nói ra từ "Phải", thì giây tiếp theo bước chân của chiếc robot kia sẽ không chút nào chần chờ mà đạp trên người hắn. Không riêng gì thiếu tá Leray đạp qua, hơn hai trăm chiếc robot phía sau đều sẽ không do dự tiếp bước .

Binh sĩ Gatralan không muốn trong lúc truy cứu trách nhiệm sau này dùng lời khai chỉ trích bộ hạ mập mạp. Trên thực tế, chuyện người Leray muốn làm, cũng là chuyện chính bọn hắn cũng muốn làm. Những chủ nhân của chính quyền mới ở Gatralan trong tương lai này, đứng ở đây, có hơn phân nửa là người hạ đẳng!

Hơn nữa, đối những chiến sĩ của Tự Do Chiến Tuyến có rất nhiều trong đó mà nói, gã mập mạp kia cũng là lãnh tụ của bọn họ, là thần tượng của bọn họ.

"Ta và các ngươi cùng nhau đi vào." Douglas nói nằm ngoài dự liệu của mọi người, hắn từ vệ binh bên cạnh cầm lấy một khẩu súng trường đột kích tự động, mỉm cười nói: "Lấy danh nghĩa của cá nhân ta."

"Tốt!" Torik điều khiển robot hướng về phía đại sảnh khách sạn phóng đi: "Chờ khi cứu ra sư đoàn trưởng của chúng ta, ta hướng ngươi xin lỗi! Nếu như sư đoàn trưởng xảy ra chuyện, chúng ta liền thanh toán nợ nần!"

Douglas cười khổ một tiếng, xoay người muốn đi, chợt thấy một trận gió thổi qua, chỉ thấy hơn mười binh sĩ Gatralan cùng mấy chiến sĩ Phỉ Dương sớm đã gầm thét theo robot Leray vọt đi vào.

***************************

Thang máy không dây (Nguyên văn "Huyền phù") yên tĩnh chạy lên cao. Trong thang máy, ba chiến sĩ gia tộc Howard lẳng lặng nhìn chữ số biến ảo trên màn hình, mặt không biểu tình, trên người còn lưu lại vài vết máu của bảo vệ khách sạn.

Trong không gian chật hẹp, bầu không khí có chút áp lực, mùi máu tanh nồng nặc.

Vốn tưởng rằng, hơn ba mươi chiến sĩ gia tộc tinh nhuệ đi ám sát một tên mập mạp không có phòng bị, chỉ cần người mang theo một khẩu súng lục năng lượng để tiện bề cất dấu cùng với vài phút đồng hồ là đủ. Ai cũng không ngờ được, sau khi liên tiếp xảy ra việc ngoài ý muốn, cục diện lại diễn biến thành như vậy.

Trong máy thông tin, Reiter còn đang cuồng nộ thúc giục tiếp viện.

Ba chiến sĩ nhíu nhíu mày, bọn họ không rõ vì sao tám người lên trước bọn họ cũng không bắt được hai gã binh sĩ Leray cầm trong tay "Clement" bắn gϊếŧ một cách mãnh liệt. Cho dù khẩu Ivanov trong tay có hoả lực đơn bạc, thế nhưng nếu bắn trúng chỗ hiểm thì cũng chết người mà!

"Ting!" Thang máy không dây giảm tốc độ dừng lại. Ba chiến sĩ gia tộc nắm thật chặt súng trong tay, nhắm ngay cửa thang máy.

Cửa thang máy mở ra, trên hành lang đối diện không có một bóng người, chỉ có trong khu cầu thang cuối hành lang đang truyền đến tiếng súng dày đặc.

Ba người thả lỏng, họng súng hơi hạ xuống, đi ra thang máy, đi về phía hàng lang đối diện.

Trên hành lang, một mảnh hỗn độn, mỗi căn phòng đều mở rộng cửa. Một ít giày dép mũ mão, vật phẩm trong hành lý rải rác mất trật tự trên thảm, chắc là của những khách nhân bỏ lại trong lúc hoảng sợ chạy trốn.

Ngay từ đầu, mỗi khi đi qua một cửa phòng mở rộng, ba chiến sĩ đều dựa theo yêu cầu chiến thuật tiến hành phối hợp cảnh giới trong lúc tiến lên. Thông thường người đầu tiên từng bước tiến gần vào góc an toàn của cửa phòng, đến một góc độ nhất định thì người thứ hai đột ngột nhảy ra phong toả của phòng, sau đó người thứ ba cấp tốc đi qua, tiếp theo sau đi qua là người thứ nhất vốn tiếp cận góc an toàn, sau cùng, người phong toả cửa phòng quay người mặt hướng ra sau, đi lùi tiến lên.

Khu cầu thang càng ngày càng gần, tiếng súng và tiếng hét giận dữ của Reiter càng ngày càng vang lên, động tác giới bị quay vòng của ba chiến sĩ khi đi qua cửa phòng bị buông lỏng xuống. Dù sao, toàn bộ khách sạn coi như là trong vòng khống chế của người bên mình. Hơn nữa trước bọn họ, đã có hai đồng đội cũng đi qua khu vực như thế. Cách khu cầu thang gần như vậy, nếu có địch nhân, Reiter bọn họ không có khả năng không phát hiện ra.

Ba chiến sĩ tăng nhanh tốc độ, hầu như chạy chậm hướng về cầu thang. Càng tới gần khu cầu thang, sự chú ý của bọn họ lại càng bị phân tán bởi tiếng súng kịch liệt trong cầu thang.

Một căn phòng mở rộng cửa an tĩnh không tiếng động nhoáng qua bên cạnh bọn họ. Cự ly cách khu cầu thang còn có hai cửa phòng nữa. Liếc mắt qua hai cửa phòng trống trơn, ở trong ngoại trừ lộn xộn một chút, không có bất cứ vấn đề gì.

Ba chiến sĩ lại tăng nhanh tốc độ. Đúng lúc này, bỗng nhiên, một thân ảnh mập mạp giống như u linh hiện lên tại cửa phòng thứ hai từ cuối đếm lên, chỉ chợt loé đã đến trước mặt bọn họ.

Chiến sĩ chạy tại phía trước tiên bất ngờ không kịp đề phòng, bị người kia một tay thúc vào mặt, chỉ nghe một tiếng "Bum", phần ót của chiến sĩ này đã bị hung hăng đυ.ng vào khung cửa sổ ở sườn bên hành lang, giống như là búa tạ đập vào quả cà chua, trong nháy mắt bị đập nát bét.

Chiến sĩ theo sau căn bản không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, trong lúc ánh chớp lóe lên, thân ảnh kia đã vọt đến trước mặt chiến sĩ thứ hai. Chỉ nghe "Xoạt" một tiếng, một chiếc bàn chải đánh răng đã cắm vào mắt chiến sĩ này. Một tiếng rú thê lương tới cực điểm đột nhiên vang lên, bàn chãi đánh răng nghiêng hướng thẳng lên đâm luôn vào não.

"Là hắn!" Chiến sĩ thứ ba thấy rõ tướng mạo người đánh lén này, chính là mục tiêu của lần hành động này, cái tên mập mạp đã ám sát Stephen, đã đạp chết đại công tước!

Chiến sĩ theo bản năng giơ súng lên, thế nhưng, hắn không có cơ hội nổ súng. Ngay trong nháy mắt hắn vừa giơ súng lên, một cú đá giò lái (HV- hồi toàn phi vũ) như chiếc rìu chiến đã quét đến trước người.

"Răng rắc!" một tiếng, giống như bị một cây gậy sắt quét ngang chém trúng, cánh tay cầm súng của gã chiến sĩ gia tộc này giống như là cọng rơm bị đạp lên, gấp khúc thành một hình dạng quái gở, bị cứng rắn đá gãy. Không đợi hắn cảm giác được thống khổ, thân thể mập mạp chuyển mình như gió lốc, một chân khác nhìn như rất tùy ý quét ngang lên đầu hắn.

Đồng dạng, sau một tiếng kêu trầm muộn làm người ta sợ hãi, gã chiến sĩ giống như là bao tải rách nát, thẳng đờ ngã quỵ trên mặt đất. Cổ của hắn đã bị một cước kia đá gãy, cái đầu mềm oặt rũ xuống, hai mắt trợn tròn.

Chiến sĩ cuối cùng này là đệ tử ngoại vi của một thế gia cận chiến Gatralan. Hắn đã gặp qua rất nhiều cao thủ, cũng nhờ vào chiến thuật cận chiến nhất chiêu chế địch của mình mà được liệt vào hàng tinh nhuệ. Thế nhưng, hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua chiến thuật cận chiến kinh khủng như thế. Trước mặt tên mập mạp vẻ mặt hàm hậu thành thật này, hắn ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

"Mập mạp chết tiệt! Pằng! Mập mạp chết tiệt! Pằng!..." Một tràng tiếng súng nương theo âm thanh ủy khuất mà nghiến răng nghiến lợi của nữ nhân truyền đến.

Trong đồng tử từ từ phóng đại của chiến sĩ này, phản chiếu lại cảnh trong căn phòng thứ hai đếm từ cuối lên, tám thi thể đồng bạn và thân ảnh mập mạp bên cạnh hắn. Trong tiếng kêu của nữ nhân, thân hình mập mạp kịch liệt run rẩy một chút, điên cuồng chạy về phía cầu thang.

********************************

Sau khi Douglas đi vào cửa khách sạn, nguyên bản tiếng súng dày đặc, bỗng nhiên đình chỉ.

Chiến sĩ Leray đi ra khỏi robot, chia làm mấy tiểu đội, phân biệt tiến vào đường cầu thang, hành lang và từng gian phòng. Douglas và mấy chiến sĩ Phỉ Dương đi theo sau đám người Leray, cẩn thận tiến lên.

*******************************

Toàn bộ khách sạn im ắng, không có chút động tĩnh nào.

Không ai biết mập mạp ở đâu, hiện tại như thế nào, địch nhân mai phục tại vị trí nào, còn có bao nhiêu tên? Các chiến sĩ chỉ có thể tiến lên phía trước từng tầng một.

Càng chạy, Douglas và các chiến sĩ tiến vào khách sạn lại càng khϊếp sợ. Mỗi một chỗ trong khách sạn, đều rải rác thi thể. Có thi thể của khách nhân, của bảo vệ, cũng có thi thể thân phận không rõ nhưng có thể nhìn ra manh mối từ trên thể phách (Nghĩa: khí lực và thân thể) chính là chiến sĩ.

Trong nhà ăn ở tầng hai, một chiến sĩ bị vặn đứt cổ. Trong nhà bếp, một chiến sĩ khác ngã trên thớt, trên ngực cắm một con dao nhọn. Trên hành lang, hai chiến sĩ thân thể gấp lại ngã trên mặt đất, từ bọt máu trên khoé miệng và vết chân ở ngực mà xem, bọn họ chính là bị người ta dùng chân rõ ràng mà đá chết.

Tầng ba, tầng bốn, tầng năm, theo đội ngũ càng lúc càng nhanh tìm tòi đi tới, từng cỗ thi thể cầm trong tay "Ivanov" bị phát hiện. Ngoại trừ tại khu cầu thang tầng bốn, tầng bảy, tầng tám ngã xuống tám thi thể và năm thi thể trong đại sảnh là bị người dùng súng bắn chết ra, những người khác không có ngoại lệ, đều là bị tay không gϊếŧ chết!

Thủ pháp hung mãnh, một kích trí mạng, những chiến sĩ mặc quần áo khác nhau nhưng có khí lực cường tráng như nhau này, căn bản không có bất luận cơ hội hoàn thủ nào. Nhất là tầng chín, tại bên ngoài một căn phòng, nằm ba thi thể chiến sĩ bị thủ pháp khác nhau gϊếŧ chết, mà ở trong phòng thì chất đống tám thi thể cũng là chiến sĩ.

Những người này, hiển nhiên là sau khi bị đánh chết mới bị kéo vào trong phòng.

Tất cả mọi người sợ đến lông tóc dựng ngược. Phảng phất như là trong khách sạn có một ác ma không biết tên, có thể trong nháy mắt đem những chiến sĩ thân kinh bách chiến này đơn giản đánh chết. Ba người một tổ, bốn người một tổ, đều không ai có thể tránh được độc thủ của ác ma này.

Chỉ là đơn thuần gϊếŧ chết, súng năng lượng trong tay các chiến sĩ này ngay cả đυ.ng cũng chưa từng đυ.ng đến. Ác ma kia hiển nhiên cho rằng tàn sát những binh sĩ này, không cần phải vận dụng súng ống.

Tay hắn, chân hắn, bàn chải đánh răng, tường, tất cả đều là vũ khí của hắn. Có tên mặc âu phục, là bị cà- vạt của mình thít cho đến chết, còn có một tên, cầm trong tay dao găm (HV- cách đấu thứ) tự đâm vào cằm của mình.

Douglas một đường nhìn thấy mà giật mình, rốt cục đến góc cầu thang tầng mười.

Cầu thang tầng mười một, bị một đám chiến sĩ Leray thần sắc xấu hổ ngăn chặn. Một đám mới vừa rồi còn đang đỏ mắt, hiện đang dồn lại một chỗ, thò đầu ra nhìn lên trên lầu.

"Mập mạp chết tiệt, nói mau!" Một âm thanh phẫn nộ mà dễ nghe đang chất vấn: "Thời gian dài như vậy không một tin tức, ngươi cái đồ vô lương tâm này! Giải thích mau..."

Tất cả mọi người đều đang cười trộm. Douglas không hiểu ra sao liền chen đi vào, thò đầu nhìn. Chỉ thấy tên mập mạp ở trước mặt mình vẫn luôn thối tha không có đối thủ này lại đang mặt mày ủ dột đứng trước mặt một cô gái xinh đẹp, không ngừng mà cúi đầu vâng dạ :" Ta sai rồi!"

"Nhận sai thì có tác dụng sao?" Cô gái rất là ủy khuất, nước mắt trong vành mắt đảo quanh: "Không nói đến chuyện không gửi về tin tức nào, người ta chạy tới tìm ngươi, lại gặp phải người nổ súng đánh ta..."

"Ta sai rồi!"

"Nhất định là ngươi cùng với hắn thông đồng!" Cô gái đưa tay véo má mập mạp.

Mập mạp không né không tránh, ngược lại cúi lưng, vẻ mặt cười hạ tiện đem mặt đưa tới: "Nhéo, nhéo, trong lòng em thấy vui vẻ là được."

"Chột dạ hả? Ta chết rồi ngươi có thể đi tìm người mới đúng không?" Cô gái hai tay trắng nõn véo hai má mập mạp lôi qua lôi lại.

"Ông ết...Ông ết..." Mập mạp một bộ mặt biến hình nhe răng há miệng: "A...am.. ịu... à..."

"***!" Bao gồm Douglas ở bên trong, phân nửa chiến sĩ liền xem thường phun ra một bãi nước bọt. Mặt mũi nam nhân, đều bị tên mập mạp chết tiệt đánh mất hết rồi!

Âm thanh khinh thường của các nam nhân bị hai người nghe thấy được. Cô gái quay đầu lại nhìn thoáng qua, lập tức đỏ mặt lên, nhanh tay buông mặt mập mạp, giậm chân, lắc mình tiến vào hành lang tầng mười một. Vài giây sau, truyền đến tiếng đóng cửa.

"A!" Lập tức, một tiếng kêu thảm vang lên.

Đoàn người ùn ùn lên lầu, đã thấy mập mạp một cước lại một cước đạp loạn trên thân một nam nhân đang bị trói tay, trong miệng hùng hùng hổ hổ: "Ai bảo ngươi chọc phiền toái cho lão tử! Ai bảo ngươi chọc phiền toái cho lão tử! Chán sống rồi hả, không phải đạp chết cha ngươi sao, ngươi lại dám đi chọc cái bà cô kia?"

Dưới cái nhìn chăm chú và vẻ mặt trợn mặt há mồm của đám người, mập mạp càng nói càng ủy khuất: "Ngươi có nói lý không đấy hả!"