Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Chương 129: Phiên ngoại 19: Tiểu Đậu Đậu

Tiêu Duệ đột nhiên băng hà đối với tất cả mọi người là một sự kiện ngoài ý muốn.

Tiêu Minh Xuyên đăng cơ, Tiêu Minh Thanh sau ra hiếu liền đi về đất phong, Phó Thái phi cũng có thể đi cùng với hắn.

“Ôn Huyền, chúng ta…… dừng ở đây đi……”

Trước kia Tiêu Minh Thanh chưa từng có nghĩ tới hắn cùng Ôn Huyền sẽ nhanh chia tay như vậy.

Trước nay Hoàng đế đệ đệ không thích hắn, hắn biết lần này đi sẽ lâu lắm không trở lại Thượng Kinh.

Thân phận Ôn Huyền là thế tử Đại Quốc công, không có khả năng tùy ý rời khỏi Thượng Kinh.

“A Thanh, ngươi……”

“Cái ngọc bội kia Huyền cứ giữ lại, coi như là kỉ niệm.”

Tiêu Minh Thanh không đợi Ôn Huyền trả lời, vội vàng nói:

“Ngày mai cũng đừng đi đưa tiễn ta, để Hoàng đế đệ đệ nhìn thấy chúng ta thân thiết, không biết sẽ nghĩ như thế nào ……”

Ôn Huyền nắm chặt ngọc bội có khắc “Muôn đời Vĩnh Xương”, thật lâu không nói gì.

Sở dĩ họ trao đổi ngọc bội làm tín vật cũng là trùng hợp. Trong lúc vô tình bọn họ phát hiện ngọc bội trên người đối phương cùng ngọc bội của mình ghép lại thì thành một khối hoàn chỉnh. Khi biết lai lịch của hai mảnh ngọc, bọn họ càng cảm thấy đây chính là duyên phận.

Hai mảnh ngọc hình dáng giống nhau như đúc, chỉ khác biệt chữ khắc ở mặt trên. Cho nên bọn họ không hề lo lắng đem ngọc trao đổi, lại chính đại quang minh mà đeo ở trên người mình.

Rời khỏi Thượng Kinh, Tiêu Minh Thanh mang theo Phó Chiêu nghi tới Huệ An. Đối với đất phong của mình, Tiêu Minh Thanh cũng không có trực tiếp quản lý, chỉ cần ngồi chờ thu lợi tức. Bởi vậy cuộc sống hằng ngày của Tiêu Minh Thanh rất nhẹ nhàng, thậm chí so với ở trong cung còn thoải mái hơn.

Đến Huệ An, Phó Thái phi lại nhắc tới hôn sự. Tiêu Minh Thanh nghĩ mình cùng Ôn Huyền không có cơ hội, nên nói chỉ cần Phó Thái phi vừa lòng ai, hắn liền ngoan ngoãn cưới về nhà.

Một ngày nọ, Tiêu Minh Thanh ở thư phòng đánh đàn, đột nhiên có một mảnh giấy vo tròn ném vào phòng.

Tiêu Minh Thanh vươn tay phải, dùng hai ngón tay kẹp lấy cục giấy kia. Mở tờ giấy ra, sắc mặt Tiêu Minh Thanh trở nên cổ quái.

“Ta vì ai mà chờ đợi, thế mà vứt bỏ người cũ muốn thành hôn với người khác, đây là đạo lý gì?”

Tiêu Minh Thanh vì không muốn cho Ôn Huyền tăng thêm phiền toái, tới Huệ An liền cắt đứt liên lạc. Dù sao cũng không có tương lai, nếu để Tiêu Minh Xuyên nghi kỵ Ôn Huyền thì không tốt cho lắm.

Ôn Huyền mới đầu gửi cho Tiêu Minh Thanh hai phong thư, không có thấy hồi âm, cũng không còn gửi nữa. Ai ngờ hôm nay, Tiêu Minh Thanh lại nhìn thấy tờ giấy này, thiếu chút nữa cười ra nước mắt.

Trừ bỏ những chữ kia, Ôn Huyền ghi thêm hai dòng chữ nhỏ, viết thời gian cùng địa điểm.

Khi hai người gặp mặt, Ôn Huyền liền hỏi.

“A Thanh thật sự tính cưới Vương phi sao?”

“Mẫu phi vẫn luôn thúc giục ta, ta cũng không có ……”

Có lý do cự tuyệt.

“Không được, ta không cho A Thanh cưới ai cả.”

Tiêu Minh Thanh thất thần một lát, khẽ thở dài:

“Huyền sao lại tới Huệ An, lén lút tới sao?”

Ôn Huyền cố chấp nói:

“Đừng nói sang chuyện khác, nhanh trả lời câu hỏi của ta, nói sẽ không cưới Vương phi đi.”

Tiêu Minh Thanh vô lực tránh né Ôn Huyền, nhỏ giọng nói:

“Ta không cưới Vương phi chẳng lẽ cưới Huyền làm Vương quân sao?”

“Không phải chỉ có Phó Thái phi bức A Thanh thành thân, đại bá mẫu cùng mẫu thân của ta cũng đang ép ta thành thân. Ta đang phải cực khổ chống đỡ đây.”

Tiêu Minh Thanh nghe vậy có chút ngoài ý muốn, ngay sau đó lại nói:

“Dù chúng ta đều không thành thân, nhưng ta không thể về kinh, Huyền cũng không thể rời Thượng Kinh trong thời gian dài. Vậy có ích gì?”

“Ai nói ta không thể rời khỏi Thượng Kinh trong thời gian dài? Không phải hôm nay đã tới sao?”

Giọng Ôn Huyền hơi có chút đắc ý.

“Không phải lén lút tới sao?”

Ôn Huyền nghiêm mặt nói:

“Đương nhiên không phải, ta là phụng chỉ hành sự.”

Tiêu Minh Xuyên trước kia cùng Cố Thái hậu quan hệ không thân, đăng cơ xong càng bị bó tay bó chân. Ôn Huyền giúp hắn ra ngoài tìm hiểu các tin tức hữu dụng.

Đương nhiên, Ôn Huyền cũng không phải người duy nhất Tiêu Minh Xuyên dùng.

Phụ thân Ôn Huyền là Ôn Nhã là đương kim Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ. Tiêu Minh Xuyên cho Ôn Huyền ra ngoài làm việc cũng là vì người này dùng được. Ôn Huyền có thuộc hạ có binh mã, cũng không cần tự mình đi tìm tin tức. Hắn chỉ cần tập hợp rồi báo lên trên, bởi vậy hắn rất tự do.

“A Thanh, ta nghĩ chỉ cần chúng ta không thành thân, hoàn toàn có khả năng ở bên nhau.”

Tiêu Minh Thanh không thể về kinh, chỉ cần hắn có thể trường kỳ ở bên ngoài không quay về kinh thì có cái gì khác nhau. Nam Dương Vương cùng Phượng Hàn Trì chính là bằng chứng tốt nhất. Hai vị đó bị Đoan Kính Hoàng hậu kiên quyết phản đối, nhưng trừ việc không thành thân, không khác gì phu phu bình thường. Quan hệ của bọn họ toàn bộ Thượng Kinh đều biết chỉ là không biết vì sao không thành thân mà thôi.

Bọn họ trong thời gian ngắn không thành thân thì có thể, nhưng cả đời không con nối dõi thì sao bây giờ. Tiêu Minh Thanh có thể không thèm để ý, nhưng Phó Thái phi không thể không để ý, còn có bá mẫu cùng mẫu thân của Ôn Huyền, những vị trưởng bối kia đều muốn ôm cháu sắp điên rồi.

“Con cái có gì khó, chúng ta sinh một một đứa là được.”

Tiêu Minh Thanh bị Ôn Huyền thuyết phục. Bọn họ đều không để ý danh phận, chỉ cần có thể ở bên nhau thì cái gì cũng có thể.

Ôn Huyền có hoàng mệnh trong người, hắn ngày thường nhìn tự do, nhưng một khi có chỉ thì phải lập tức trở về. Tiêu Minh Thanh hoàn toàn không dám tưởng tượng cảnh Ôn Huyền ôm cái bụng to diện kiến Tiêu Minh Xuyên.

Hai người thương lượng, cuối cùng Tiêu Minh Thanh thuyết phục Ôn Huyền để mình uống đan dược.

Lúc trước thời điểm rời khỏi Thượng Kinh, Tiêu Minh Thanh không nghĩ tới hắn cùng Ôn Huyền còn có thể có tương lai. Cũng may Ôn Huyền không có từ bỏ, vì duy trì quan hệ của bọn họ mà tới tìm. Dù bên nhau thời gian ngắn, nhưng con đường phía trước còn dài lâu, Tiêu Minh Thanh cũng đã thực thỏa mãn.

Phát hiện mình mang thai, Tiêu Minh Thanh hưng phấn thương lượng cùng Ôn Huyền. Tiểu Đậu Đậu về sau họ Tiêu hay là họ Ôn, bọn họ nên làm như thế nào để giải thích với trưởng bối về lai lịch của Tiểu Đậu Đậu mới không bị mắng. Còn phải giấu giếm việc mang thai với Phó Thái phi.

Bởi vì Tiêu Minh Thanh không thành thân, hậu trạch Huệ An Vương phủ đều do Phó Thái phi quản lý, muốn gạt bà cũng không phải dễ dàng. Ôn Huyền thần thông quảng đại, thủ hạ đều là cao nhân mới đem loại việc này xử lý thỏa đáng.

Khi còn không đến ba tháng Tiểu Đậu Đậu được sinh ra, Tiêu Minh Xuyên triệu Ôn Huyền về kinh.

Ôn Huyền không muốn đi. Bất quá quân muốn thần chết thần không thể không chết, Ôn Huyền cũng không có khả năng kháng chỉ không tuân, đành phải thành thật trở về.

“Nếu phải về, dứt khoát tìm cách sắp xếp với trưởng bối trong nhà một chút. Tiểu Đậu Đậu sinh ra liền ôm về Ôn gia đi.”

Ôn Huyền nghe vậy hơi hơi nhíu mày, khó hiểu nói:

“A Thanh, sao lại sửa chủ ý? Chúng ta không phải đã nói mặc kệ Đậu Đậu là trai hay gái đều ở lại Huệ An cùng A Thanh sao. Chuyện ở nhà ta về sau hãy nói, bá mẫu cùng mẫu thân cũng không dám thúc giục ta.”

“Ta đối phó một mình mẫu phi đã mệt. Huyền rời khỏi Thượng Kinh đã hơn một năm, lần này trở về khẳng định bị tấn công mạnh mẽ hơn, ta sợ cánh tay Huyền lại có thêm một đao. Nếu Tiểu Đậu Đậu là trai, Huyền có lý do kháng nghị không thành thân.”

Ôn Huyền bị Tiêu Minh Thanh thuyết phục, nhưng lại có chút bất an nói:

“Tiểu Đậu Đậu cho ta, A Thanh không luyến tiếc sao?”

Tiêu Minh Thanh im lặng không nói, sau một lúc lâu không có ngẩng đầu lên.

Ý thức được mình nói sai rồi, Ôn Huyền nhanh chóng an ủi:

“Không sao đâu, khi đứa bé lớn phải đi ra ngoài học hỏi, Tiểu Đậu Đậu dù ở Đại Quốc công phủ, ta cũng sẽ dẫn nó ra ngoài, một nhà chúng ta vẫn là có thể ở bên nhau.”

Ôn Huyền vừa nói vừa đưa tay sờ lên bụng Tiêu Minh Thanh. Cảm giác được phụ thân, Tiểu Đậu Đậu giơ chân đá một cái, Ôn Huyền trợn mắt há hốc mồm:

“Tiểu Đậu Đậu thật lớn khỏe nha!”

“Ôn Huyền đừng đùa, đứa bé không ngoan chút nào.”

Ôn Huyền không nghĩ giống Tiêu Minh Thanh, nhíu mày nói:

“A Thanh, về sau ít bó bụng đi, ngày thường Tiểu Đậu Đậu buộc chặt quá mới cử động mạnh như vậy.”

Tiêu Minh Thanh thở dài, bất đắc dĩ nói:

“Huyền cho rằng ta muốn chèn ép Tiểu Đậu Đậu sao, nhưng mỗi ngày ta phải gặp mẫu phi, không bó bụng thì bị nhìn ra.”

Kỳ thật Tiêu Minh Thanh vận khí xem như không tồi, dù mang thai nhưng trước tháng thứ năm chỉ cần không cởϊ qυầи áo, hoàn toàn nhìn không ra vóc dáng thay đổi. Hiện tại là tháng thứ sáu bụng phồng lên cũng không nhiều.

Thấy Ôn Huyền lộ vẻ lo lắng, Tiêu Minh Thanh lập tức nói:

“Huyền yên tâm, tháng sau ta sẽ nói với mẫu phi ta muốn đi ra ngoài chơi, vậy không cần chèn ép Tiểu Đậu Đậu nữa.”

Ôn Huyền nghe thế cũng yên tâm một chút. Dù theo quy định Tiêu Minh Thanh không thể rời khỏi đất phong nếu không có thánh chỉ, nhưng đến châu huyện thuộc đất phong của mình chơi cũng không ai để ý. Ôn Huyền sớm đã chuẩn bị một chỗ cho Tiêu Minh Thanh dưỡng thai cùng sinh con.

“A Thanh đừng sợ, ta tranh thủ làm xong mọi việc để trở về cùng các người.”

“Ta không sao, Huyền đi làm tốt việc của mình đi, không cần quá nóng vội.”

Ôn Huyền chẳng hề để ý mà cười cười, vuốt cái bụng của Tiêu Minh Thanh nói:

“Tiểu Đậu Đậu, con phải ngoan ngoãn chờ phụ thân trở về nha.”

Lúc ấy Ôn Huyền cũng không có nghĩ đến rất nhiều năm sau hắn mới gặp được Tiểu Đậu Đậu ở trong hoàng cung. Hơn nữa đứa con xinh đẹp của hắn lại thành một con khỉ nhỏ.

Tiểu Đậu Đậu sinh ra đặc biệt xinh đẹp, đại phu đỡ đẻ cho Tiêu Minh Thanh cũng chấn kinh. Hắn nói mình tiếp nhận không ít trẻ sơ sinh, nhưng chưa thấy đứa bé nào đẹp như vậy, giống như là một tiểu tiên đồng hạ phàm.

Mãi cho đến khi Tiểu Đậu Đậu đầy tháng, Ôn Huyền cũng chưa có trở về. Hắn lệnh người mang thư cho Tiêu Minh Thanh nói là có nhiệm vụ, trong khoảng thời gian ngắn không tới Huệ An được.

Tiêu Minh Thanh chưa nghĩ ra lý do để nói với Phó Thái phi, liền đem con nuôi dưỡng ở bên ngoài, mỗi ngày tìm đủ loại lý do đi thăm con.

Dù cho Ôn Huyền nói Tiểu Đậu Đậu đi theo hắn sẽ tốt hơn, nhưng Tiêu Minh Thanh nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định đem con tới Ôn gia. Hắn cùng Ôn Huyền thương lượng thời gian cùng địa điểm, cho trưởng thị vệ tín nhiệm nhất mang theo Tiểu Đậu Đậu đi Thượng Kinh. Ai ngờ ngàn dặm xa xôi cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng đến dưới chân Mai Sơn, đột nhiên Tiểu Đậu Đậu lại bị mất tích không dấu vết.

Tiêu Minh Thanh cho rằng ngoại trừ người ngồi ở ngai vàng kia, không ai làm chuyện này mà không để lại dấu vết, ngay cả Ôn Huyền cũng điều tra không ra.

Ôn Huyền biết chân tướng sự việc không phải là do Tiêu Minh Xuyên gây ra. Vì Bắc Cương rục rịch, Tiêu Minh Xuyên điều hắn đi làm việc nên không thể đến Huệ An.

Thật ra có vài việc Ôn Huyền không thể nói cho Tiêu Minh Thanh, nhưng dù hắn có nói Tiêu Minh Thanh cũng sẽ không tin. Hiểu lầm vì thế càng lúc càng lớn.

Nếu không phải Tiêu Minh Xuyên nhặt được Tiểu Đậu Đậu, mà còn đi tìm hiểu thân thế của nó, quan hệ của Tiêu Minh Thanh cùng Ôn Huyền sớm hay muộn cũng sẽ kết thúc. Theo góc độ nào đó, Tiêu Minh Xuyên chính là người mai mối cho Ôn Huyền cùng Tiêu Minh Thanh.