Ngày quay phim thứ ba, Thẩm Thư Kiệt gặp được người diễn viên được nâng đỡ vào đoàn phim đó.
Người đó đem theo bảy tám trợ lý, ngẩng cao đầu đi đến trước mặt Thẩm Thư Kiệt, nữ chính và Thẩm Thư Kiệt đang đối diễn với nhau, nghe thấy tiếng động liền đảo mắt nhìn qua, người đó và nữ chính nhìn nhau hai giây nhưng không chào hỏi, ngược lại hất cằm hừ lạnh với Thẩm Thư Kiệt: “Chính là cậu cướp vai diễn của tôi?”
Thẩm Thư Kiệt sững sờ, sau đó lắc đầu vô tội: “Cho hỏi cậu là?”
“Tôi là Đinh Thuỵ.”
“Xin chào.”
“Ha ha, cậu rất có bản lĩnh.”
“Quá khen.”
“Cậu đừng có đắc ý.” Nói xong câu này liền quay đầu đi mất.
Thẩm Thư Kiệt lẩm nhẩm kịch bản, chớp chớp mắt rồi tiếp tục đối diễn với nữ chính.
Nữ chính là tiểu hoa đán mới nổi gần đây, cô ấy gia nhập giới giải trí sớm hơn, còn ở chung công ty với Thẩm Thư Kiệt, Thẩm Thư Kiệt vẫn gọi cô ấy là tiền bối, cô ấy nhíu mày chế nhạo: “Vịt trời ở đâu tới đây?”
Thẩm Thư Kiệt không nói tiếp, chỉ rót nước cho cô.
Việc Đinh Thuỵ dựa vào quan hệ không phải là bí mật gì, tính cách của hắn kỳ lạ không để ai vào mắt, nhưng mà hắn có người nâng đỡ cho nên mọi người không thích cũng không chọc hắn, hắn không thích Thẩm Thư Kiệt, muốn gạt chân cậu nhưng hắn và cậu không có cảnh nào diễn chung, chỉ có mấy lần chạm mặt tình cờ, đều là diễn chung với mọi người, hắn không có vai diễn của Thẩm Thư Kiệt, biên kịch liền viết thêm cho hắn một vai quần chúng, Tôn Đạo đang nổi tiếng, mỗi bộ phim đều có ảnh hưởng sau này, ông không muốn đổi Thẩm Thư Kiệt, mặc dù diễn xuất của Thẩm Thư Kiệt không tốt nhưng khí chất và nhan sắc rất phù hợp với miêu tả trong bản gốc, vừa đứng trước máy ảnh là có thể hấp dẫn một phần ba fan nguyên tác.
Đinh Thuỵ cũng là người mới, nhưng mà hắn không có may mắn như Thẩm Thư Kiệt, chỉ có thể chủ động bò lên giường kim chủ, cũng may là được sủng, làm kim chủ yêu thương như si như dại, mở miệng hứa sẽ cho hắn diễn phim này, Tôn Đạo sống chết bảo vệ nam chính và nam phụ, lại không bảo vệ được Thẩm Thư Kiệt, lần đầu Tôn Đạo nhìn thấy Đinh Thuỵ thì lập tức nói ra hai chữ: Loè loẹt. Nhưng mà không ngờ, Thẩm Thư Kiệt lại chủ động tìm đến ông để tranh thủ vai diễn này, ý tưởng của cậu đúng lúc trùng với ý muốn của Tôn Đạo, tính tình của hai người cũng hợp nhau, ảnh chụp gửi lên Weibo cũng được fan của Thẩm Thư Kiệt ủng hộ, tuy cậu không có nhiều fan cho lắm nhưng đa số đều biết đến bộ phim này.
Bên phía sản xuất chỉ nhìn đến lợi ích, nhìn thấy bình luận phát triển theo hướng khen ngợi thì liền bắt đầu cân nhắc, quyết định viết thêm cho Đinh Thuỵ một vai diễn.
Đinh Thuỵ thù dai, đối với hắn mà nói, vai diễn không còn quan trọng nữa, cho dù kim chủ tuyên bố cho hắn diễn vai nam chính thì hắn cũng từ chối, không có ý gì khác, chỉ vì hắn muốn kiếm chuyện với Thẩm Thư Kiệt mà thôi.
Vài ngày trước việc quay phim rất thuận lợi, lúc nào trên mặt Thẩm Thư Kiệt cũng có nụ cười, nhân duyên hay danh tiếng đều không tệ, Đinh Thuỵ rất muốn nhìn thấy dáng vẻ nhớn nhác của Thẩm Thư Kiệt.
Nam chính và nữ chính đang diễn cảnh sinh ly tử biệt, quay dưới màn mưa hai ngày, cuối cùng cũng chờ được tiếng “cut” từ bi của Tôn Đạo, rời khỏi màn mưa, nhanh chóng chạy vào trong khăn, trời vừa vào thu nên rất lạnh, Thẩm Thư Kiệt vội vàng đưa nước gừng nóng cho mọi người, nữ chính uống hai hớp mới thổi ra được khí nóng: “Chỉ có Tiểu Thẩm hiểu chị.”
Sau khi kết thúc công việc, thiết bị mưa còn chưa dừng lại, Thẩm Thư Kiệt chủ động giúp đỡ dọn dẹp hiện trường, trong lúc đang giúp người quay phim thu dọn chân dựng thì nam nữ chính đến gọi cậu ăn cơm, cậu gật đầu đồng ý rồi đi mấy bước thì cảm thấy mưa to tầm tả nện xuống đầu mình, cậu bị giội đến sững sờ, run rẩy chạy ra khỏi thiết bị tạo mưa, nữ chính hoảng sợ kêu lên rồi chạy lấy thảm bao lấy cậu: “Không sao chứ?!”
Thẩm Thư Kiệt lau mặt cười cười: “Dọn nửa ngày mà thiết bị còn bật cũng không thấy.”
Nam chính đưa nước gừng nóng cho Thẩm Thư Kiệt: “Còn lại không ít, thay quần áo đi rồi đi ăn cơm.”
Thẩm Thư Kiệt uống một ngụm rồi nói lời cám ơn, mọi người không ai để ý đến Đinh Thuỵ đang đứng bên cạnh thiết bị, ngay cả lời kịch cũng chuẩn bị tốt vậy mà không ai hỏi câu nào là sao? Hắn tức giận đá vào thân xe, lập tức cảm nhận được sức mạnh của sắt thép.
Thẩm Thư Kiệt hắt xì cả đường, mấy diễn viên cùng nhau trở lại khách sạn, Chu Lâm tức giận nhíu mày: “Đinh Thuỵ quá đáng lắm rồi.”
Thẩm Thư Kiệt cười cười: “Chị Lâm, không sao đâu.”
Chu Lâm thấy Thẩm Thư Kiệt không để ý thì thở dài: “Em chú ý nhiều một chút, nếu thấy hắn làm nữa thì lập tức lật tẩy bộ mặt của hắn.”
“Dạ.”
Trở lại phòng mình, Thẩm Thư Kiệt vội vàng tắm nước nóng rồi leo lên giường điện cho Giang Hạo Phong, lần đầu gọi không ai bắt máy, Thẩm Thư Kiệt lật di động xem thời gian, cậu đoán là anh đang tắm, đợi nửa tiếng nữa điện lại, điện thoại reo vài giây thì có người bắt máy, giọng điệu không vui: “Anh đang ngủ.”
“A, ngủ sớm vậy, em còn tưởng là anh đang tắm chứ.”
“Anh tắm đến nửa tiếng sao?”
Thẩm Thư Kiệt nhìn đồng hồ trên vách tường khách sạn: “Chẳng lẽ, anh vẫn luôn chờ điện thoại?”
“…”
“Nếu thấy em gọi nhỡ, vì sao không gọi lại?”
“…”
“Lỡ như đêm nay em không gọi nữa thì sao? Anh cứ chờ hoài hả?”
“Ai nói là chờ?”
Thẩm Thư Kiệt não bổ ra vẻ mặt bực bội của anh thì lập tức bật cười, kết quả là do ban ngày bị lạnh, cậu nhịn không được mà hắt hơi, cậu xoa mũi rồi nói: “Gần đây trời trở lạnh, anh nhớ mặc thêm quần áo.”
“Hình như người hắt xì là em?”
“Được rồi, em cũng mặc thêm.”
Đinh Thuỵ âm thầm ngáng chân Thẩm Thư Kiệt vài lần, nhưng không phải bị cậu né thoát thì chính là không thèm để ý đến hắn, hắn giống như dùng hết sức đánh mạnh vào bông gòn, hoàn toàn không có tác dụng gì, hắn nhìn thấy dáng vẻ cười tủm tỉm cả ngày của Thẩm Thư Kiệt thì ánh mắt ngày càng hung ác.
Cảnh nam nữ chính kết hôn được quay bên ngoài, mặt cỏ bên ngoài biệt thự, hoa nở đầy đất, Thẩm Thư Kiệt và những diễn viên khác ngồi dưới lều che nắng, sẵn tiện nghe mọi người trò chuyện, cảnh đầu không có nữ chính cho nên những diễn viên phụ lần lượt ra ngoài, chỉ còn lại Thẩm Thư Kiệt và nữ chính, gần hai tuần ở chung làm cho cô có ý muốn bảo vệ đàn em này: “Tiểu Thẩm, em rất chăm chỉ, sớm muộn gì cũng có thể nổi tiếng.”
Thẩm Thư Kiệt cám ơn chân thành: “Cũng nhờ có chị Lâm dạy bảo.”
“Aiz, chị có dạy được em gì đâu, ngày nào chị cũng bị mắng vì diễn xuất bình hoa đây này, nhưng mà bình hoa thì sao chứ, dù sao chị cũng nổi.” Nói xong liền che miệng: “Chính là tự phụ như vậy đó.”
Thẩm Thư Kiệt cười ha ha: “Chị Lâm có bản lĩnh để tự phụ mà.”
Chu Lâm nhìn đồng hồ rồi đứng dậy sửa sang váy cưới: “Chúng ta qua đó đi.”
Thẩm Thư Kiệt gật đầu đứng dậy, đột nhiên nghe thấy lều che nắng phát ra tiếng vang “kẽo kẹt kẽo kẹt”, sau đó một đoạn dây cố định ở cách đó không xa bị đứt, bởi vì đoàn phim cảm thấy cảnh quay này không lâu nên dựng lều che nắng rất cẩu thả.
“Ầm ầm”, lều che nắng sụp đổ, từ khi Thẩm Thư Kiệt nghe thấy tiếng kẽo kẹt thì cậu đã đẩy Chu Lâm rời khỏi lều, may mà động tác của cậu nhanh nên đẩy được Chu Lâm ra ngoài, mình thì bị thương nhẹ.
Chu Lâm kéo áo cưới đứng dậy, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, mọi người đang quay phim nhìn thấy bên này có tiếng động lớn thì lập tức chạy qua, thấy hai người không sao mới nhẹ nhàng thở ra, cánh tay Thẩm Thư Kiệt bị đè, cậu cử động nhẹ thì cảm thấy không sao, Đinh Thuỵ khoanh tay đứng ở xa xa, khoé môi nhếch lên nụ cười khinh thường, vẻ mặt xinh đẹp của Chu Lâm nhăn nhó, không còn cẩn thận nữa: “CMN, vịt trời chết tiệt, khi dễ Tiểu Thẩm thành thật sao? Bà đây muốn xé rách mặt nó!”
Chu Lâm: Trường quay xảy ra tan nạn, cám ơn ân nhân
@Thẩm-Thư-Kiệt.
Một bài đăng Weibo làm mọi người bùng nổ, bởi vì Chu Lâm rất nổi tiếng, còn nữa, tai nạn cũng không phải là chuyện nhỏ. Chu Lâm không nói rõ là ai, nhưng fan đều là Sherlock Holmes. Tìm đầu mối, tiến hành dò xét, tổng kết dấu vết còn sót lại, cuối cùng tất cả mũi nhọn đều chỉ về phía Đinh Thuỵ.
Đinh Thuỵ cũng có đầu óc, ngoại trừ lần đầu hắn tự tay mở chốt thiết bị mưa thì những chuyện khác đều tìm người làm, hắn muốn bo bo giữ mình, nhưng vẫn không qua mặt được hàng ngàn hàng vạn fan của Chu Lâm.
Thẩm Thư Kiệt quay phim xong nhưng không về nhà, Chu Lâm ra mặt cho cậu làm cậu có chút băn khoăn, Chu Lâm ở trước mặt cậu nói năng hùng hồn, cách làm việc cũng không thích giấu diếm: “Em đã cứu mạng chị, còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện này sao? Huống chi nó chỉ là vịt trời mà cũng đòi so với chị sao? Hôm nay cho dù em không cứu chị, chị cũng giúp em vì chị là đàn chị của em!”
* * *
Giang Hạo Phong ở nhà đợi một ngày nhưng không thấy ai về, anh lập tức gọi điện cho Lý Minh: “Vì sao vợ tôi không về nhà?”
Lý Minh nhìn thoáng qua bảng chức vụ trên bàn làm việc: “Tôi là người đại diện của cậu ta?”
“Cậu chỉ cần nói cho tôi biết vì sao là được.”
“Cậu không lên mạng à?”
“Có ý gì?”
“Chuyện trong đoàn phim của vợ cậu rất ồn ào náo nhiệt mà.”
“Em ấy xảy ra chuyện gì?!”
“Aiz, đừng có gấp, không sao, nhưng mà cũng coi như là nổ lửa rồi.”
“Nếu không sao, vì sao không về nhà?”
“… Sao tôi biết!?”
Tắt điện thoại, Giang Hạo Phong tải Weibo về máy, di động của anh ngoại trừ việc gọi điện thì không có ứng dụng giải trí nào khác, anh đăng ký tài khoản, tìm tên Thẩm Thư Kiệt, bấm theo dõi, sau đó liền phát hiện ra thế giới mới.
Giang Hạo Phong nhíu mày tải ảnh của vợ mình về máy:
Nhiều quá.
Tiện tay bấm trúng bình luận, chân mày lập tức nhíu thành hình chữ 川:
Quá nhiều!
May mà Thẩm Thư Kiệt không đăng nhiều bài cho lắm, Giang thiếu gia nghiêm túc tải ảnh xong, tiện tay kéo làm mới, lập tức nhìn thấy rất nhiều bài chuyển tiếp.
Thẩm Thư Kiệt:: Cám ơn mọi người đã quan tâm.
Phía dưới là ảnh chụp chung với nhân viên đoàn phim, Giang Hạo Phong đâm đâm mắt kính của Thẩm Thư Kiệt, nhanh chóng tải ảnh về máy, lại mở bình luận, đã có hơn trăm cái.
“Cám ơn Thư Thư đã cứu Lâm của chúng em, cầu nguyện cho tình hữu nghị giữa hai nhà mãi mãi trường tồn.”
“Cám ơn Thư Thư đã cứu mạng!!! Thư Thư mãi mãi xinh đẹp!!”
“Cám ơn.”
“Hôm nay không cướp được sô pha của Thư rồi!!! Lăn lộn!!!”
“Vì sao Thư Thư lại cười đẹp như thế!!!!”
“Mắt kính mắt kính mắt kính!!!!!”
“Aaa, Thư Thư đeo mắt kính, tim em tan chảy rồi!!”
“Thư đeo kính!!! Nhìn thật đen tối, em rất thích!!!”
Người sử dụng số 5201314123:
Đẹp, rất thích.