“Anh cũng thể cho rằng như thế, nhưng thực tế cũng không hẳn, hãy xem nó như một giao dịch.” Kỳ Trầm lấy máy tính, mở file ra, đưa ra trước mặt Kỷ Uyên: “Anh có muốn xem nội dung giao dịch không?”
Đó là một biểu đồ nối tiếp nhau, chập trùng gợn sóng.
Kế tiếp là nội dung của giao dịch.
Kỷ Trầm hướng hắn nói: ‘Chúng ta làʍ t̠ìиɦ với nhau, em cho anh một nửa số cổ phần của em.”
Hắn sững sờ, động tác đông cứng giữa không trung, lần đầu tiên nghi ngờ thính giác của chính mình: “…Cậu nói cái gì?”
Y phì cười, thân thể dựa vào tường, ánh mắt hư vô: “Cưỡi lên người em một lần, sẽ được một nửa số cổ phần.”
Hắn không nói gì, đi đến trước mặt đối phương, từ trên cao nhìn xuống Kỷ Trầm.
Đối phương ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn cứ luôn như thế, giống như cảnh ngộ này chưa bao giờ xảy ra, ánh mắt vẫn bức người như thế, không bao giờ rơi vào thế yếu.
Mà hắn căm ghét nhất điều này.
Hắn khom lưng, nâng cằm đối phương lên, chậm rãi mở miệng: “Nhiệt tình vậy sao…Thật không hiểu cậu đang nghĩ cái quái gì?”
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên hoa mắt chóng mặt.
Bỗng nhiên người mềm nhũn lại, một sức mạnh vô hình đang rút cạn sức lực trong huyết quản của hắn, huyệt thái dương giật giật, đầu óc như bị phê ma túy.
Hắn thậm chí còn không làm nổi động tác phòng thủ cơ bản, liền bị áp đảo trên giường, choáng váng nhìn vào khuôn mặt Kỷ Trầm, cảm giác đau đớn chân thật truyền lên môi, thậm chí còn thấy hơi ngai ngái.
“Anh trai, hình như em chưa bao giờ nói với anh, em rất yêu anh.”
“Từ khi còn bé, khi lần đầu tiên thấy anh.”
Đầu óc mông lung, hắn nghe thấy tiếng nói của Kỷ Trầm.
“Nhưng nhiều năm trước khi mẹ của em mất, tính cách em theo đó cũng trở nên rụt rè, không dám nói chuyện với anh, sợ anh sẽ ghét em.”.
Hắn đối mặt với Kỷ Trầm, bên trong con ngươi của y đều là hình ảnh của hắn.
“Nếu anh không đẩy em ngã cầu thang, em sẽ không bao giờ biết anh căm thù em…căm thù đến mức muốn gϊếŧ em.”
Kỳ Trầm bật cười ra tiếng, từng tiếng như gãy vụn ra, một giọt nước mắt rơi xuống, nhỏ lên khóe miệng hắn.
Mặn mang theo lạnh lẽo.
“Nhưng em vẫn yêu anh, có vài lần lén lút đi theo anh. Thời gian giam cầm anh, mọi chuyện dễ dàng hơn không ít.
‘Cậu điên rồi.” Hắn muốn đẩy Kỷ Trầm ra, nhưng bị đối phương ôm siết lấy, không thể động đậy.
“Không điên làm sao đi yêu một người suýt nữa gϊếŧ chết em, luôn luôn yêu…dùng mọi thủ đoạn để có được anh.”
Ngực hắn nhói đau, như bị cái gì đó chặn lấy, không sao chịu nổi.
Nhớ lại điều năm đó hắn gây ra cho Kỷ Trầm, thực sự quá quắt.
Đem mọi hận thù dành cho cha đổ hết lên đầu một đứa bé, đối phương như bị hắn ép phải hứng chịu những điều này, hứng chịu lấy sự phản bội của cha, trong khi rõ ràng so với hắn càng thêm vô tội.
Hắn vươn tay, lau đi nước mắt của đối phương, thấy khóe mắt ửng hồng của Kỷ Trầm đột nhiên thấy thật bi ai: “Đừng khóc nữa, tôi biết rồi.”
Kỳ Trầm ôm lấy hắn, hai cái trán cụm vào nhau, đôi môi quấn quýt thành một nụ hôn.
Oành một tiếng.
Cánh cửa bị đá văng ra.
Tạ Cảnh Thần vung chân ra còn không kịp thu lại, cứ bất động tại chỗ, sững sờ nhìn tình cảnh trước mắt.
Thoáng chốc gương mặt cậu trắng bệch lại, lảo đảo sắp ngã xuống đành phải bấu lấy cánh cửa, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay. Khóe mắt đỏ au, môi mím lại, giống như chỉ cần lơi lỏng ra một chút thôi là sẽ ngã xuống.
Kỷ Uyên nghiêng đầu, nhìn thống khổ trong mắt đối phương, vốn trước khi luôn là hạnh phúc hoàn mỹ giờ thì vỡ vụn ra từng mảnh, đau thương sắp tràn ra khóe mắt.
Tạ Cảnh Thần cô đơn đứng nơi cánh cửa, trợn to mắt, như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ.
Giống như chính hắn nhiều năm trước.
Đau đớn như từng sợi cước, cứa siết lấy tim thành từng vết thương.
“Tạ Cạnh Thần” Hắn không nghĩ được nhiều, chỉ biết giải thích: “Tôi không….”
“Tiểu Kỳ, anh hứa với em không tới tìm nó…”
Nhìn Tạ Cảnh Thần như thế, hắn không thể nói thành lời.
Như thể cổ họng bị đập mạnh, chỉ có thể phát âm ra những tiếng ú ớ.
Hắn là người rõ ràng nhất ở đây, chuyện thật sự đã xảy ra, giải thích nhiều hơn cũng chỉ vô dụng.
Chỉ làm mọi chuyện thêm rối tung.
Toàn thân Tạ Cảnh Thần run rẩy, gắng gượng bước về phía trước hai bước.
“Kỷ Uyên, sao anh không nói lời nào?” Giọng cậu bỗng cao hơn, mỗi lời đều đau thương khôn tả, cũng không còn vẻ kiềm chế như xưa.
Kỷ Trầm ngồi dậy, nhân lúc hắn để ý mà chỉnh lại cổ áo, lấy từ túi tiền ra một đồng xu nhỏ có lát cắt màu đen, quơ quơ trước mặt Tạ Cảnh Thần: “Chịu nhận là thứ theo dõi biếи ŧɦái chưa? Mày nghĩ mình là vợ cả của anh ấy à?”
Hắn nhìn đồ vật kia, dấy lên hoài nghi, không hiểu thứ như thế trên người mình có từ lúc nào.
Nhưng vẻ mặt kinh hãi của Tạ Cảnh Thần.
Kỷ Trầm thay đổi tư thế, mỉm cười như cũ, mang theo trào phúng: “Mày biết anh ấy ghét nhất cái gì không?”
“Thứ bệnh hoạn theo dõi, bám đuôi, còn có mấy thằng điên tâm thần. Mày nhìn thế nhưng đủ cả ba.”
Tạ Cảnh Thần ngơ ngác, không lắc đầu phủ nhận, ngực chập trùng kịch liệt, sắc trắng xám hiện lên má hồng, ngữ điệu gấp gáp đứt quãng: “Tiều Kỷ, em không có…anh đừng…xin anh đừng bỏ em.”
“Tao nghĩ mày nên cút vào trại thương điên…mày bệnh còn nặng hơn cả tao, biết đâu có lúc không kiềm chế được làm tổn thương anh yêu của tao thì sao.” Kỳ Trầm thờ ơ, tiếp tục nói: “Còn nữa, mày nghĩ anh ấy sẽ về với mày, không có chuyện tốt….”
“Đừng nói nữa!”
Tiếng nói ngắt lời Kỷ Trầm, chủ nhân của âm thanh này không phải ai khác, chính là Kỷ Uyên.
Nghe vậy Kỷ Trầm ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chỉ dùng ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Tạ Cảnh Thần.
Tạ Cảnh Thần cảm thấy cả người phát lạnh, hàm răng nghiến chặt, vang lên những tiếng ken két không sao chịu nổi.
Giống như bị rút hết máu khỏi cơ thể, tim đập thình thịch, giống như một xác chết lạnh lẽo.
Đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
“Tiểu Tạ.”
Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng hắn truyền vào tai cậu, Tạ Cảnh Thần ngẩng đầu lên, bất ngờ nhìn thấy ánh mắt ân cần của Kỷ Uyên: “Tiểu Tạ, không sao chứ?”
Bàn tay bị nắm chặt, cảm xúc thật mềm mại. Cảm giác ấm áp quen thuộc chạm lên mặt, thân thể cũng ấm lên.
Tạ Cảnh Thần nhìn vào gò má hắn, không phải là vẻ lạnh lùng xa cách như trong dự đoán, mà là biểu hiện thương tiếc, xót xa khiến cậu không kiềm được mà ôm siết lấy hắn.
Kỷ Trầm bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt, chân trái vắt lên chân phải, không chịu được mà lên tiếng: “Anh, anh đừng nói với em là anh định ở bên nó…đến cuối đời?”
“Nó ở Anh quốc làm những chuyện tốt gì chắc anh không biết, là buôn bán vũ khí trái phép…” Nhìn ánh mắt nham hiểm của Tạ Cảnh Thần. như lúc bất cứ lúc nào cũng có thể nhào đến, Kỷ Trầm không khỏi cảm thấy khoái trá: “Thuộc hạ của nó là một đám sát nhân.”
Kỷ Uyên nhìn người trong l*иg ngực đang siết chặt nắm đấm, mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, trong đầu lóe lên kế luận từ những thông tin vụn vặt, về Tạ gia, về Tạ nhị công tử.
Tạ gia chắc chắn không trong sạch.
Về nước để tẩy trắng không biết bao nhiêu lần, tàn ác từ xương tủy, đàm phán bằng súng đạn hoặc gϊếŧ người, mãi mãi vẫn không tẩy trắng được.
“Anh không sợ ngày nào đó nó phát điên sao…” Kỷ Trầm giơ tay lên, nhắm ngay đầu hắn, duỗi ra ngón cái cùng ngón trỏ.