Kỷ Uyên vừa mới xuống lầu, Tạ Cảnh Thần liền chạy với tới, ngay ở trước mặt Tạ Cảnh Nhiên ôm chặt lấy hắn.
Hắn cảm thấy không thích nghi với sự nhiệt tình này liền lùi về ra sau vài bước, dựa vào tay vịn, đồng thời nghe thấy tiếng hỏi han quan tâm của Tạ Cảnh Nhiên: “Cha tôi không làm gì….”
“Không có.” Hắn không biến sắc né tránh cánh tay của đối phương, lại thấy sự phũ phàng của mình làm đối phương buồn ra mặt, đành thở dài: ‘Cậu lo ông ấy không chấp nhận tôi sao?”
Đối phương không nói gì, chỉ chăm chú nhìn hắn, không chỉ lo lắng mà còn có thứ cảm xúc gì khác không diễn tả được thành lời.
Tạ Cảnh Nhiên giơ tờ báo che khuất mặt, tạo ra dáng vẻ như nhìn thấy thứ gì không quá đặc sắc.
Hắn lôi Tạ Cảnh Nhiên ra khỏi biệt thự, vừa đi vừa nói: “Tạ thúc đối với tôi rất tốt, còn bảo tôi kêu ông ấy là cha.”
Bỗng bên má bị đôi môi mềm chạm lên.
Con mắt Tạ Cảnh Thần sáng lấp lánh, nghiêng đầu hôn lên gò má hắn, môi không tự chủ mà cong một độ lớn.
Hắn bị đối phương chọc cười, hai người cùng lên xe: “Vui đến thế sao?”
“Vui chết đi được!” Tạ Cảnh Thần dùng môi chặn lấy môi hắn, thoạt đầu còn kích động, đầu lưỡi tìm vào bên trong, cẩn thận khám phá khoang miệng, quấn quýt mà tạo thành một nụ hôn triền miên.
Hắn mở mắt ra, nhìn thấy đối phương đang run rẩy, đâu đó từ Tạ Cảnh Thận thoang thoảng mùi thơm nhè nhẹ.
Không gian nhỏ hẹp bên trong như bị thiêu đốt bởi nụ hôn nồng nàn.
Tay đối phương không dừng lại trên người hắn mà bắt đầu lần mò, mò mẫm cởi ra từng quần áo, xác định trần trụi va chạm càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm trí.
Kỷ Uyên trầm mặt, đưa tay ôm lấy eo Tạ Cảnh Thần, kéo bàn tay đang tham lam dò xét của cậu ra, đồng thời dùng đầu ngón tay tìm đến điểm yếu phía sau, nhẹ nhàng ấn một cái.
Tạ Cảnh Thần bỗng rêи ɾỉ, tựa vào vai hắn, gò má ửng hồng đến mức không bình thường.
Hắn vỗ vài cái lên lưng công, cánh tay đang ôm cậu cũng rời đi, lấy khăn giấy lau chùi, dùng giọng thương lượng với cậu: “Về nhà rồi làm. Đồng ý không?”
Tạ Cảnh Thần vẫn trong tình trạng thất thần, nghe được lời của Kỷ Uyên thì lâm vào cảnh mê muội, nhưng cũng không quên đây là Tạ gia. Uống chút nước để lấy lại bình tĩnh, cậu không dám nhìn Kỷ Uyên, trực tiếp phóng xe về nhà.
Quãng đường đi 40 phút bị Tạ Cảnh Thần ép còn 20 phút.
Nhìn hình ảnh phản chiếu của Tạ Cảnh Thần qua gương chiếu hậu, chẳng hiểu vì sao hắn lại thấy nực cười.
Sau khi về đến nhà, quần áo cũng không kịp cởi, mới chỉ mở cửa ra mà đã điên cuồng hôn lấy nhau.
Hắn không hề thua kém mà đáp lại nụ hôn đối phương, trong nháy mắt chỉ còn âm thanh của của môi lưỡi quấn vào nhau, lực quá lớn vô tình cắt nát đầu lưỡi, mang theo mùi tanh thoang thoảng.
Quần áo Tạ Cảnh Thần bị mở ra, vạt áo hai bên mở rộng, lộ ra l*иg ngực trơn bóng mà săn chắc.
Môi vừa dứt ra, hắn lập tức cắn lên yết hầu của đối phương, bàn tay cũng chuyển động, di chuyển đến đầu ngực đỏ hồng, chầm chậm xoa nắm.
Tạ Cảnh Thần khó khăn vặn vẹo cơ thể, ngửa cổ lên, ngực nhấp nhô, không ngừng thở dốc, dùng chút tỉnh táo cuối cùng cất lên tiếng: “….Đi đến ghế sa lông.”
Kỷ Uyên ôm cậu đi đến sa lông, trở về phòng lấy lọ bôi trơn, lại nhìn thấy Tạ Cảnh Thần đã cởi hết quần áo, phơi bày toàn bộ cơ thể, gương mặt vẫn ửng hồng.
Hắn khẽ cười, đoạn vươn tay kéo rèm cửa, phòng khách thoáng chốc tối sầm lại.
Tạ Cảnh Thần mông lung dõi theo hắn, trông
cậu như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào vào hắn.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Tạ Cảnh Thần, một bên nghiêng mặt tiếp đón nụ hôn, một bên bắt đầu mở rộng nơi ấy của cậu.
Nơi ấy của cậu chặt vô cùng, cùng lắm chỉ có thể chứa được ba ngón tay, thêm ngón thứ tư thì Tạ Cảnh Thần lập tức bật ra tiếng thở dốc: “Tiều Kỳ, Tiểu Kỳ…tiến vào đi….”
“…Em muốn anh.”
Thanh âm cậu nghe nức nở, nhưng vẫn trầm thấp êm tai, tạo cảm giác có thể đầu độc chết người.
Hắn đã cương cứng từ lâu, cậu chỉ có thể vươn tay ra an ủi lấy thứ đàn ông ấy, đồng thời tách hai chân ra mời gọi, ánh mắt lộ vẻ mặt cầu xin: “Tiểu Kỳ….”
Kỷ Uyên hôn Tạ Cảnh Thần, đỡ lấy eo cậu, sau đó lập tức tiến vào.
“A——“ Không biết là đau đớn hay hạnh phúc. Tạ Cảnh Thần kêu lên thành tiếng, thân thể nghiêng ra sau, miệng không ngừng phát ra những tiếng run rẩy: “Tiểu Kỳ….”
Hắn hôn cổ cậu, để lại những dấu vết đứt quãng. Động tác liên tục, không ngừng trừu sáp có thể cậu, một một lần ra vào lại mang theo cảm giác ươn ướt, dinh dính.
Tạ Cảnh Thần nằm ngửa trên sô pha, chân ôm lấy eo hắn, hoàn toàn bị chi phối bởi mỗi động tác lay động.. Ánh mắt cậu lưu luyến ở trên người hắn, với mỗi cử động tàn nhẫn không khoan nhượng của hắn mà nước mắt ứa ra, nhưng vẫn liều lĩnh bấu chặt lấy hắn quyết không buông.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt Tạ Cảnh Thần.
Thời gian trong nháy mắt như bị đông cứng lại.
Trong đôi mắt đối phương là si mê, còn có điên cuồng mà cố chấp.
Ánh mắt ấy….giống Kỳ Trầm như đúc.
Ba tháng này, cô số đêm đều nằm mơ, là ánh mắt điên cuồng của Kỳ Trầm, giống như nỗi ám ảnh mãi không tiêu tan, giống như muốn lột trần hắn.
Nỗi sợ hãi thấu xương tủy ấy, giờ lại một lần nữa nổi lên.
Khoảnh khắc sững sờ đó, hắn không kiềm chế được mà xuất ra.
“A!” Tạ Cảnh Thần hét lên kinh hãi, cứng đờ toàn thân, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn cứ thế chảy ra khỏi hậu huyệt.
Bị chấn động vì cảm giác sợ hãi, Kỷ Uyên lập tức tránh xa đối phương, không nói lời nào liền vào thẳng phòng tắm.
Tạ Cảnh Thần sững sờ nhìn hắn bước đi, thân thể còn ám mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ thoáng chốc bị ngập trong mông lung, mịt mờ.
Chống người ngồi dậy, hậu huyệt còn chưa khép kín, mỗi động tác đều khiến tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng tơ máu cứ thế chạy ra. Tạ Cảnh Thần không nghĩ ngợi được nhiều, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại hình ảnh Kỷ Uyên bỏ đi. Ngực như bị tảng đá chặn lên, sầu thảm đến mức thở cũng không thở nổi. Tạ Cảnh Thần đứng dậy muốn tìm đối phương, nhưng hai chân nhũn ra không đứng vững mà ngã xuống, cánh tay bị đập lên bàn mà đau đớn khôn tả.
Nhưng cậu mặc kệ, lần thứ hai đứng lên, dựa vào vách tường mà tìm đến phòng của Kỷ Uyên.
Đến phòng tắm, qua lớp kính mờ nhìn thấy bóng dáng Kỷ Uyên.
Mỗi bước đi đều đau đớn như muốn xé đôi cả người, nhưng Tạ Cảnh Thần làm ngơ, chỉ lết tới tấm kính, quỳ gối xuống.
“Tiều Kỳ, anh đừng như vậy….” Tạ Cảnh Thần mở miệng, hô hấp đứt quãng, âm thanh như muốn vỡ ra từng mảnh.
Tí tách, tí tách, tiếng nước che đậy tiếng nói của hắn.
Ngón tay của hắn đặt lên tấm kính, muốn xóa đi hơi nước đang làm mờ tất cả, khao khát được nhìn thấy Kỷ Uyên một chút, nhưng cánh cửa này biến mọi ước mong trở thành xa vời.
Tạ Cảnh Thần thấp đầu, cay xè khóe mắt, nước mắt không kìm hãm nổi mà tuôn rơi, rơi lên tấm thảm đỏ, để lại một dấu ấn thật đau buồn.
“Anh đừng giận….Đừng bỏ mặc em…” Cậu nghẹn ngào, môi căn ra máu, chảy xuống những dấu hôn khi vừa nãy còn đang yêu nhau. Tạ Cảnh Thần không hiểu nguyên nhân vì đâu, chỉ theo bản năng mà xin lỗi: “Em sai rồi….Tiểu Kỷ, em không thể không có anh….”
Tiếng nước chảy vẫn che đi hết thảy.
Ở bên trong ấy Kỷ Uyên hoàn toàn không phản ứng gì.
Chỉ biết là hồi ức liên tục hiện về, thân thể bị bạo hành, tinh thần bị hành hạ khiến người ta ngập tràn uất ức.
Thời gian ấy, Kỷ Trầm ở trước mặt hắn, nghiền nát tự tôn của hắn.
Không cách nào phản kháng, không cách nào thoát đi, thậm chí ngay cả quyền kêu gào cũng bị tước bỏ.
Có lúc, hắn nghĩ mình sắp phát điên rồi. Giống như các bệnh nhân tâm thần khác, tinh thần tổn hại, thần trí hoảng hốt,
để bản thân đắm chìm vào thế giới ảo tưởng mong được giải thoát.
Chiếm hữu là một thứ du͙© vọиɠ ích kỷ, hủy hoại ý chí của người khác, mang đến tổn thương cho người mình muốn giữ lấy.
Hắn sẽ không để chuyện nực cười như thế lần thứ hai xảy đến với mình.
Cho đến khi hắn mở phòng tắm, nhìn thấy Tạ Cảnh Thần không mảnh vải che thân quỳ xuống. Dùng sự dịu dàng như bước lùi, hắn đỡ cậu lên về gian phòng, bình tĩnh nói: “Tạm thời đừng tới tìm tôi.”
Cậu nắm chặt lấy tay áo hắn chỗ măng sét như là nắm lấy hy vọng sống, l*иg ngực nhấp nhô, thấp giọng cầu xin: “Tiều Kỳ, xin anh đừng.”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tạ Cảnh Thần, hắn chợt mềm lòng, phần lạnh lẽo trong người cũng vơi bớt.
Nhưng một giây sau, lại khôi phục vẻ xa cách, kéo tay đối phương, đi thẳng ra đến cửa: “…Tôi hiện tại không muốn thấy cậu.”
Trước khi bước đi hắn không nói: “Nghỉ ngơi cẩn thận.”
Hắn đưa lưng về phía Tạ Cảnh Thần, hoàn toàn không để ý ánh mắt đáng sợ của đối phương.