Phong Lưu

Chương 24

Sáng sớm hôm sau, Phượng Lưu ngủ ngon hiếm khi dậy từ rất sớm, toản toản toản, ló đầu từ trong lòng Lãnh Lệ ra, nhìn Lãnh Lệ ngủ say, hắn há miệng cắn bả vai Lãnh Lệ, đến khi Lãnh Lệ hút khí mở mắt, mới ôm chăn lăn ra xa xa mà quay lưng lại với Lãnh Lệ, đùa dai trêu chọc được Lãnh Lệ cười trộm.

Thực ra Phượng Lưu vừa động, Lãnh Lệ cũng đã tỉnh, nhưng còn chưa kịp mở mắt đã bị Phượng Lưu hung hăng cắn một ngụm, chạm vào miệng vết thương rỉ máu. Lãnh Lệ lại cong khóe miệng, chủ nhân vĩnh viễn sẽ không ngoài lúc thư giải du͙© vọиɠ đυ.ng hắn, không biết có thể hi vọng xa vời lưu lại dấu răng không.

Bản hoà tấu Beethoven vận mệnh ngắt ngang thời gian im lặng, Lãnh Lệ cầm di động lên.

“Lãnh Lệ, đừng quên, chiều nay ba giờ, để Lục thiếu gia đến “Thế Giới” tham gia tiệc rượu. Lại không gặp được Lục gia, các fans sắp điên rồi.” Là tin nhắn đến từ Chu Tư, sau khi Phượng Lưu mất trí nhớ, di động vẫn ở trong tay Lãnh Lệ.

Thực ra Lãnh Lệ biết Chu Tư nghĩ ra chủ ý gì, cái gì fans sắp điên rồi, đều là lấy cớ. Còn không phải vì lo lắng Phượng Lưu ở bên cạnh mình xảy ra chuyện gì. Chu Tư cũng không biết quan hệ của bọn họ, lo lắng cũng bình thường, chủ nhân không muốn vài

người bạn kia của hắn cuốn vào thâm uyên, Lãnh Lệ sẽ không nhiều chuyện.

Buổi chiều 3:00, khách sạn Thế giới, phòng khách quý ở tầng trên cùng.

Kẻ đến người đi ăn uống linh đình, nam nam nữ nữ thân phận bất phàm, không phải ông trùm tài chính thì cũng là đám nhân viên quan trọng, không phải nữ cường nhân giới kinh doanh thì cũng là những người ở viện tên tuổi, mà ngôi sao giới giải trí càng là chỗ nào cũng có, bọn họ giơ ly bắt chuyện, tươi cười trên mặt cũng sẽ không mất đi.

Lúc Phượng Lưu và Lãnh Lệ đi vào đại sảnh, bốn phía nháy mắt không có tiếng động, ánh mắt mọi người tụ tập đến nơi đây.

Lãnh Lệ mặc một thân tây trang đen, áo sơmi trắng, caravat hoa văn màu lam, kim cương màu xanh ngọc khảm nạm trên caravat loé sáng dưới ngọn đèn, hắn sửa sang cẩn thận tỉ mỉ lại mái tóc đen ngắn, đường cong gương mặt tuấn tú góc cạnh lạnh nhạt, thời gian dài chưa hiện lên ý cười, môi mỏng nhếch, không giận mà uy, đầy mị lực lãnh ngạo của kẻ ở địa vị cao cao tại thượng.

Phượng Lưu mặc chiếc áo bành tô xám bạc, chiếc kim gài ngực ruby khắc thành hoa hồng, mái tóc đen ngắn hỗn độn lại không để người ta cảm thấy thất lễ, tự nhiên có một phần ý vị phóng đãng không thể tả được, khóe miệng gợi lên độ cong hoàn mỹ, mắt phượng như sao, làm cả phòng đều thất hồn lạc phách.

Lúc nhìn thấy Phượng Lưu, trong nháy mắt Chu Tư có một loại ảo giác vị thiếu gia này căn bản không mất trí nhớ, chỉ là đang đùa bọn họ. Đến khi nhìn thấy Phượng Lưu nắm chặt ống tay áo Lãnh Lệ mới phủ định ý tưởng rối tinh rối mù trong lòng.

“Lãnh tổng.” Trước khi mọi người ngây người còn chưa hồi thần, Chu Tư đã kéo hai người đến một góc không dẫn đến sự chú ý của người khác. Bây giờ Phượng Lưu bại lộ trước mặt người khác, nhiều một giây đều có thể đưa đến sai lầm. “Anh đưa Lục gia đến phòng, một trận vừa rồi đủ hù doạ bọn họ. Dù sao, Lục gia không thích xã giao trước mặt người khác là chuyện mọi người đều biết.”

Chu Tư nhìn Phượng Lưu há miệng thở dốc, cuối cùng không nói gì thêm rồi xoay người, giúp Phượng Lưu ứng phó những kẻ có ý nghĩ xấu xa.

Chu Tư xử lý vài người muốn bắt chuyện kia xong, đi đến phòng lại chỉ nhìn thấy một mình Phượng Lưu.

“Lãnh tổng đâu?” Chu Tư thật kinh ngạc, Lãnh Lệ làm sao có thể thả Phượng Lưu ở trong này một mình, hơn nữa dáng vẻ Phượng Lưu có chút…… không đúng.

Phượng Lưu biếng nhác nằm trên sô pha, một bàn tay chống đầu, một bàn tay thưởng thức kim gài ngực trước ngực, mắt phượng nhìn chằm chằm Chu Tư, có chút nghiền ngẫm: “Thời gian mới bao lâu không gặp đã không nhớ rõ gia?”

“Cậu không mất trí nhớ?” Chu Tư mạnh mẽ nhào qua, đè trên người Phượng Lưu, nhéo áo.

Phượng Lưu không nhanh không chậm đánh tay Chu Tư ra, sửa sang lại áo: “Mất trí nhớ, có điều, khôi phục lại rồi.”

“Dựa vào, khôi phục làm sao không liên lạc với tôi! Để tôi lo lắng vô ích.” Chu Tư ôm cổ Phượng Lưu chất vấn, một bộ dạng hung ác, “Cậu không nói rõ ràng, ông với cậu chưa xong”, lại không che đậy được vui sướиɠ nơi đáy mắt.

Phượng Lưu liếc Chu Tư một cái, cũng mặc kệ hành động động kinh của hắn, nhớ lại tình hình khôi phục ký ức đã cảm thấy đáng cười. Lại nói tiếp, hắn đêm qua mới khôi phục ký ức.

『 Phượng Lưu đi vào phòng tắm, đá ngã những thứ bên trong một trận, chai lọ tung toé đầy đất, sau khi phát tiết xong, hắn xả nước rồi bước vào bồn.

Thực ra bồn rất lớn, rất xa hoa, không khá bể bơi là bao, Phượng Lưu ngâm mình bên trong, độ ấm của nước có chút cao, nóng đến nỗi làn da phiếm màu phấn hồng, thứ thứ ma ma có chút đau. Phượng Lưu chơi một vòng trong bồn, cảm thấy thật nhàm chán, hắn để đầu vào trong nước, ngâm ở trong, trong lúc thật sự khó thở mới lộ đầu ghé vào mép bồn há miệng thở dốc, nước trên tóc theo l*иg ngực loã lồ chảy vào trong nước, lắc đầu run run nước trên đầu, mắt bị nước vào có chút đau mỏi không mở ra được.

Phượng Lưu sờ soạng bò ra khỏi bồn tắm cầm lấy khăn mặt bên cạnh vừa lau vừa đi ra ngoài, hắn nheo mắt, không sao có thể thấy rõ mọi thứ, vì ngâm trong nước ấm hơi lâu, đầu cũng choáng choáng.

Còn chưa đi được vài bước thì dưới chân hắn đạp phải một cái chai, trọng tâm không ổn nên cả người té lăn trên đất, đầu đập mạnh vào thành bồn.

Một trận trời đất xoay vòng, ý thức Phượng Lưu mơ hồ nửa hôn mê nửa thanh tỉnh, hình ảnh trước mắt như chiếu phim, một đám hình ảnh rõ ràng phát ra một cánh cửa khóa bị mở ra, một lượng thông tin lớn tuôn trào, quả thực muốn nứt vỡ đầu, Phượng Lưu không tự giác cuộn thân thể lại ôm lấy đầu.

Không biết qua bao lâu, Phượng Lưu nằm trên mặt đất giật giật ngón tay, mở mắt, sững sờ nhìn trần nhà trầm mặc một lúc lâu, mới miễn cưỡng nhớ lại chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, đỡ cái ót đau nhức không chịu được, hắn đứng lên dựa vào tường, đau quá, may là không sưng, rồi cẩn thận bước qua một đám chướng ngại vật dưới đất, mở ra vòi hoa sen xói khắp thân mình, ngay sau đó hắn nghe được tiếng đập cửa.

Phượng Lưu lấy khăn tắm trên giá xuống từ từ lau khô giọt nước trên người rồi mặc áo ngủ vào, soi mặt trước gương, cẩn thận làm mất đi vẻ tinh tường, thay vào đó vẻ lơi lỏng, giấu đi sự bén ngọn trong mắt mũi, rút đi sự thông minh, hắn nghiêng nghiêng đầu lộ ra nụ cười hồn nhiên, tính trẻ con phồng miệng, nhìn biểu tình ngốc manh của mình trong gương, vừa lòng gật đầu mới đi ra ngoài mở cửa.』