Nhϊếp ảnh gia đã sợ ngây người, Claire làm nhϊếp ảnh gia hơn mười năm gặp qua vô số tuấn nam mĩ nữ, nhưng cho tới nay chưa từng gặp qua một người như vậy. Phượng Lưu tuyệt đối sẽ toả sáng, giờ khắc này hắn rất tin không thể nghi ngờ.
“Có thể không? Claire tiên sinh?” Phượng Lưu kéo kéo áo cởi bỏ ba cúc áo phía trên, vẫn có chút không quen cài cúc áo cẩn thận tỉ mỉ như vậy.
“Chậm đã, đừng động.” Claire quát to một tiếng dọa Phượng Lưu giật mình, hắn nghi hoặc khó hiểu nhìn Claire.
Claire nhanh chóng cầm lấy máy ảnh, ấn shutter, tách tách tách, chụp liên tiếp mấy tấm ảnh, sau đó thì cười ha ha như bệnh thần kinh.
Cung Tự cầm lấy máy ảnh nhìn ảnh chụp ngây ngẩn cả người. Những người khác cũng rất ngạc nhiên để sát đầu vào xem, sau đó ngốc ngốc nhìn về phía Phượng Lưu.
Chàng trai tóc đen ngắn, mặc quân phục, một tay đỡ bội kiếm, một tay đặt ở cổ áo, lộ ra xương quai xanh tinh tế, mắt phượng lãnh đạm nhìn màn ảnh lộ ra nghi hoặc nhàn nhạt, vốn là hình ảnh nghiêm cẩn nháy mắt trở nên mị hoặc, vẻ đẹp cấm dục làm người ta muốn quỳ rạp xuống dưới chân hắn, lấy lòng hắn, nhìn khóe mắt hắn nhiễm lên tìиɧ ɖu͙©. Đó thật mĩ lệ biết bao.
“Khụ khụ, sao vậy?” Phượng Lưu bị mọi người xem có chút mạc danh kỳ diệu, xem mọi người không có dấu hiệu hồi thần, không thể không lên tiếng nhắc nhở.
Mọi người phục hồi tinh thần, cũng có chút ngượng ngùng nhìn Phượng Lưu. Nói thế nào, nhìn người ta nhìn ngốc là sự thật nha. Lại không ngờ Claire lập tức chạy qua trước người Phượng Lưu kích động ôm hắn. Lời nói vì kích động có chút hỗn loạn “Người mới, không đúng, Lục, Lục gia, cậu chính là tổ tông của tôi. Cũng không đúng, tổ tông nhỏ, sao vẫn cảm thấy là lạ. Tóm lại, cậu có thể theo tôi, ở cùng tôi. Không, không đúng, là làm người mẫu của tôi. Trong triển lãm ảnh nước Anh, tôi cảm thấy cậu đặc biệt phù hợp với tôi, à, là đặc biệt phù hợp ý muốn của tôi. Cái loại cảm giác này! Tóm lại, giúp tôi một lần được không, cậu có yêu cầu gì tôi cũng thỏa mãn hết!” Nói xong đoàn lời dài miên man, Claire nháy ánh mắt tinh tường, tràn ngập chờ mong nhìn Phượng Lưu.
“Được thôi, chuyện này không thành vấn đề. Vậy ông phải mời tôi một bữa.” Phượng Lưu giao tiếp với người ngoài, luôn giữ hình tượng một người thân thiện ôn nhu. Hôm nay bị Claire kẻ điên này lây, hắn hiếm khi nói đùa trước mặt người khác, làm được mọi người cười lăn lộn.
Không khí vui vẻ, hiệu suất tăng lên, kết thúc công việc chỉ mới khoảng 6 giờ. Phượng Lưu làm việc rất thoải mái, sau khi kết thúc công việc cũng không có việc gì khác. Phượng Lưu cũng quen mọi người cãi nhau ầm ĩ. Mọi người ăn ý quyết định đi quán bar uống thật sảng khoái. Mà kẻ điên Claire kéo Phượng Lưu cứ như da trâu, bỏ cũng bỏ không được. Cuối cùng không còn cách nào, nhân tiện đưa Claire và Cung Tự cùng vào quán bar.
Tục ngữ nói, thiên tài và kẻ điên chỉ thiếu một đường ranh giới, mà Claire rất lợi hại đã vượt qua ranh giới này. Đầu óc kẻ điên người bình thường sao có thể hiểu được “Lãnh tổng!” Lúc mọi người dìu nhau đi ra cửa quán bar thì thấy Lãnh Lệ đang dựa vào một chiếc Porsche đen hút thuốc, hiển nhiên là chờ đã lâu.
“Ừm.” Lãnh Lệ lãnh đạm cất tiếng trả lời. Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Claire được Phượng Lưu dìu, kẻ điên kia còn đang lớn miệng kéo Phượng Lưu than thở.
Phượng Lưu nhìn Lãnh Lệ vốn không nên xuất hiện ở chỗ này. Vẻ không vui trong mắt chợt lóe rồi dần biến mất: “Lãnh tổng, sao lại đến đây?”
“Tới đón cậu, cậu uống rượu, không được lái xe.” Lãnh Lệ nói.
Vì có toà núi băng Lãnh Lệ này ở đây, không khí có chút cứng đờ.
Phượng Lưu giao Claire cho Cung Tự, vỗ vỗ vai Ngô Thiên Lượng: “Thiên Lượng, cậu và chị Quyên đưa Tư về, Cung tổng đưa Claire, được chứ?” Ánh mắt dò ý Cung Tự.
“Không thành vấn đề, chưa say đâu.” Cung Tự gật gật đầu.
Giúp Ngô Thiên Lượng kéo Chu Tư lên xe, nhìn chiếc xe từ từ chạy đi, Cung Tự trầm tư nhìn hướng Phượng Lưu và Lãnh Lệ đi, Phượng Lưu thật sự đang được Lãnh Lệ bao dưỡng? Cũng không đúng, theo tính cách Phượng Lưu biểu hiện ra ngoài, chắc không phải người làm người khác lo lắng. Nhìn vẻ mặt của Lãnh Lệ hình như không vui lắm, không biết có xảy ra chuyện gì hay không. Được rồi, không nghĩ nữa, hắn rất thích thằng nhóc Phượng Lưu này, sau này có gì xảy ra có thể giúp đỡ hắn. Kéo Claire không yên lên xe, hắn xoa xoa khuôn mặt ngốc nghếch kia, một trận nhức đầu, tên phiền toái này.