Tôi Yêu Người Khi Người Vĩnh Viễn Rời Xa Tôi

Chương 7: Chung cuộc

Ngày thứ ba, buổi tối.

Bạch Độ đi sau Cố Qua, còn Hoắc Hồ đi bên cạnh anh cùng tản bộ trên đường, tấm gương trên xe phản ánh hình ảnh của Liễu Sắc trước ngọn đèn đường, nụ cười của hắn hiện rõ trong gương tuy mỹ lệ nhưng vẫn khiến người ta sởn gai ốc, Bạch Độ xoay người nhìn về phía hắn.

“Dự định thế nào?” Liễu Sắc dùng giọng điệu ung dung hỏi.

“Tôi đồng ý.” Bạch Độ chẳng từ nan nói. Liễu Sắc suýt xoa: “Chỉ để lần nữa làm người, mười kiếp sau đều trở thành súc sinh, hứng chịu đủ mọi đau khổ, tôi đầu tiên nhìn thấy có người đồng ý dùng cách này để trụ lại nhân thế.”

“Luân hồi tái thế, có lẽ vạn năm sau đều cùng Cố Qua vô duyên. Nếu như vậy không bằng một kiếp này được một lần nữa ở bên anh ấy.”

Sắc mặt Liễu Sắc hớn hở, “Rất tốt, tôi cực kỳ mong chờ cảnh Hoắc Hồ bị vứt bỏ.”

Bạch Độ hỏi: “Anh chuẩn bị thân thể cho tôi ở nơi nào?”

“Đi theo tôi.” Liễu Sắc xoay người đi vào bóng đêm, Bạch Độ theo đó bước theo.

Trăng lạnh treo cao, ánh trăng chiếu lên xác chết trắng toát, phía dưới cánh tay có thể thấy những vết thi ban, rất hiển nhiên, toàn bộ cơ thể này đã bắt đầu mục nát.

“Đây là cái xác được bảo quản tốt nhất, rất thích hợp để dùng, cậu xem, dung mạo cũng không tồi.”

Bạch Độ chán ghét nhíu mày: “Anh lấy thứ này từ đâu ra?”

“Thành phố B ngập tràn yêu quái, người bị hại nhiều vô số kể, tôi chỉ tìm từ những nơi tăm tối ấy mà ra. Xem như cậu cũng có phúc lắm, thân thể kẻ này thậm chí còn không có lấy một vết thương.” Liễu Sắc giơ cánh tay xác chết lên, thi ban lộ ra.

Bạch Độ nhìn chằm chằm cánh tay xác chết, ánh mắt nặng nề.

“Bắt đầu đi, tôi muốn biết cụ thể quá trình tá thi hoàn hồn.” Bạch Độ nói.

Liễu Sắc nhíu mày, “Tá thi hoàn hồn? Phép thuật của tôi lý nào quê mùa như vậy, tên nó gọi là…”

Bạch Độ từ trước đến giờ luôn là người hấp tấp, liền giục: “Ít nói nhảm.”

“Được rồi, cậu là người trong cuộc nên có quyền được biết, ta cho cậu biết.” Liễu Sắc đứng dậy, chậm rãi nói: “Người có ba hồn bảy vía, chết rồi đi đến địa phủ luân hồi nhận lấy thân xác mới, tức là hóa kiếp. Tôi có một loại thần đan, có thể không cần đến cõi niếp bàn cũng có thể bám vào một thân thể sống, tiếp tục tồn tại ở dương gian.”

Hắn lấy từ túi ra một bình nhỏ, mở cái nắp, lấy ra một viên thuốc lớn như bi đất, đưa cho Bạch Độ: “Ăn đi, rồi lập tức nằm lên xác chết.”

Viên bi đất này xem qua thì cực kỳ bình thường, không khác nhiều so với loại bán sẵn, nhưng hồn phách lại có thể chạm vào nó, Bạch Độ hỏi: “Thân thể sống hay chết đều có thể nhập vào đúng không?”

“Trên lý thuyết thì không sai.” Liễu Sắc cười hì hì, nhìn chằm chằm Bạch Độ nói: “Có thể nhân quả tuần hoàn, nhưng bọn tôi là thầy trừ tà, sao lại để người sống bị đoạt xác đuổi hồn, hơn nữa, xác người chết cũng dùng được.”

“Anh nói không sai.” Bạch Độ nuốt xuống, sau đó bước đến thân thể Liễu Sắc, thoáng chốc tiến vào hơn nữa.

Liễu Sắc như bị bất ngờ, sắc mặt đột nhiên trắng xám, thái dương đổ mồ hôi hột.

“Mày lừa tao từ đầu đến cuối. Hoắc Hồ biết phép thuật, chắc chắn các người thông đồng với nhau. Tao nhập vào cái xác này, không đầy một tháng sẽ mục nát, cuối cùng là bộ xương khô, chỉ có thể trốn đi, không dám gặp anh ấy. Tính toán được lắm…”

“Tao muốn thân thể của mày!!!”

Liễu Sắc nhìn thấy Bạch Độ la lớn, cánh tay nâng lên lau mồ hơi. Tai họa sắp ập đến mà khóe môi vẫn cong lên.

“Mày biết, thấy trừ tà nâng cao ma thuật bằng cách gì không?” Không có tiếng trả lời, linh hồn cảnh tấn công mãnh liệt, Liễu Sắc nói tiếp: “Không ngừng rèn luyện thần lực của mình, để linh hồn trở nên càng mạnh mẽ…Tao mặc dù không bằng Hoắc Hồ, nhưng vẫn thừa sức…để đối phó với mày.”

Hắn nói xong, miệng đọc thần chú, một tay đẩy linh hồn Bạch Độ đang không ngừng giãy dụa ra, khóe môi cực kỳ tàn nhẫn: “Cảm ơn mày giúp tao nâng cao tinh thần thêm một nấc.”

Xa xa truyền đến tiếng chó sủa, âm thanh ngày một phần. Liễu Sắc nghĩ đến điều gì đó, khóe môi càng cong.

Đường phố với những cây ngồ đồng hai bên đường và những lá cây phiêu linh trên mặt đất

trải cả một đoàn đường dài, phần cuối chỗ ngoặt một ăn mày đầu bù tóc rối, dùng ngón tay đếm tiền xu được người ta bố thí.

Xa xa có hai người đàn ông, một trong số đó tương đối nhỏ gầy, vẻ mặt gian xảo, chỉ về đằng trước: “Anh, nó ở phía trước, là em trai của tình nhân ông chủ, nó giờ chỉ là tên ăn mặt, một chút bạc lẻ cũng không có nổi.”

“Người còn lại trông như hung thần, sắc mặt tà ác cười lạnh một tiếng: “Chứ còn gì nữa. theo như mệnh lệnh, chúng ta đầu tiên dọa cho nó một trận, cướp hết tài sản của nó. Sau đó bắt nó còng lưng ra kiếm tiền cho chúng ta, kiếm đến hết con mẹ nó đời.”

Người nhỏ gầy tiếp tục tán thưởng, liên tục nịnh nọ.

Ăn mày đếm xong tiền, nhin quanh xem có khách qua đường không, thấy hai kẻ kia, lập tức sợ đến nhảy dựng lên, ôm cái chén ăn xin chạy về phía ngõ hẻm.

Hai người thấy tình huống không đúng, lập đúng đuổi theo.

“Tôi như nhìn thấy anh hai.” Cố Qua ngờ vực mà thu tầm mắt lại. Hoắc Hồ mang theo túi mua sắm, nói: “Chỉ là người giống người, anh của em theo Bạch Độ đến Mỹ, chính là đang hưởng phúc mà.”

Cố Qua gật đầu, cảm thấy anh trai không thể ở thành phố B làm ăn mày.

Hoắc Hồ cho Cố Qua chọn mấy bộ quần áo, thời điểm lái xe đến biệt thự, vừa mới xuống xe, một con chó hoang chạy đến bên chân Cố Qua, thân thiết quấn lấy anh.

Hoắc Hồ đi tới, con chó hoang liền trợn ngược mắt. Hoắc Hồ nhíu mày, đem Cố Qua giấu sau lưng.

Cố Qua kéo lấy góc áo Hoắc Hồ, rụt cổ nói: “…Tôi, tôi sợ chó.”

Con chó như hiểu tiếng người, ủ rũ ngồi xổm dưới đất, đầu cũng rủ xuống.

Hoắc Hồ dắt tay Cố Qua, “Có anh đây.”, hắn lạnh lẽo nhìn con chó dưới đất, khẽ hừ một tiếng.

“Chúng ta về nhà.”

Khu biệt thự lớn được bảo vệ nghiêm ngặt, gần đây xuất hiện một con chó, mặc dù mưa to, gió lớn đều ngồi xổm ở cửa lớn, không biết đang nhìn cái gì đó.”

Có một buổi tối nọ, nó lại đến trong tình trạng què một chân, nhưng nó vẫn ngoan cố lết đến cửa lớn, canh giữ chỗ ấy.

Tại quán cà phê.

Vị trí gần cửa sổ có hai người đàn ông, một tóc dài xõa vai, một người mặc Âu phục, khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh rõ ràng.

“Anh dự định tiếp tục lừa gạt anh ta, lừa gạt cả đời?”

“Chứ còn sao nữa?”

Người đàn ông tóc dài khuấy cà phê, nở nụ cười: “Đê tiện, nhưng mà em thích.”

“Đúng vậy.” Người đàn ông tuấn tú nói: “Nó được quyền chờ em ấy dưới mặt trời là may rồi.”

“Kinh tởm, mỗi lần nghe anh nói thế em lại nổi da gà.”

“Bởi thế, cậu không bao giờ hạ hưu được như tôi.”

Người đàn ông tóc dài mím môi, nói: “Bạch Độ thành chó, thậm chí mười đời sau cũng sẽ là chó, duyên phận của nó cùng Cố Qua vĩnh viễn đứt đoạn, anh có thể cả đời vô tư, cả đời không cần lo lắng ai cướp Cố Qua đi. Em giúp anh làm xong chuyện, anh cũng nên giúp em đi!”

“Cậu muốn thế nào?”

Người đàn ông tóc dài cưới nói: “Tìm giúp em một thân xác khác…”

__(ΟΔΟ;;)__