Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 93-3: Làm sao dỗ hắn vui lên đây? (Phần 3)

"Nương nương." Đồng cô cô đi tới đỡ hoàng hậu đi vào cung vàng điện ngọc, "Chắc chắn Hi Uyển Nghi sẽ cảm kích thịnh ân của nương nương."

Hoàng hậu khẽ cười một tiếng, không thèm để ý vuốt nhẹ tóc mai, "Nếu không phải cô ta có lòng biết ơn, hôm nay Bản cung cần gì cho cô ta vinh quang chứ. Hôm nay Bản cung có thể nâng lên, ngày khác nếu như cô ta không nghe lời, tự nhiên cũng có thể đạp xuống."

"Nương nương nói đúng." Đồng cô cô đỡ hoàng hậu ngồi xuống, lại hạ giọng nói, "Hy vọng Hi Uyển Nghi có thể mau chóng sinh một hoàng tử mới được, đến lúc đó dưỡng dưới gối nương nương, tất nhiên sẽ thân cận với nương nương."

Hoàng hậu gật gật đầu, "Bản cung cũng đang trông ngóng đây." Nói đến đây dừng một chút, lại nói: "Sắp tới kỳ tuyển tú rồi, lúc đó ngươi cũng chú ý quan sát nhiều hơn, chọn thêm mấy người mạnh khỏe có thể sinh dưỡng được. Trong cung này trẻ con quá ít, bản cung cũng không thể làm ngơ."

"Vâng, nô tỳ sẽ cho người lưu ý nhiều hơn. Từ đó, Hi Uyển Nghi kia mới biết cái gì gọi là bổn phận, nương nương không phải chỉ có thể sử dụng một mình nàng ta."

Hoàng hậu không nói gì, nghiêng đầu nhìn bầu trời đang dần dần tối xuống, con mắt nheo lại nhìn phương xa. Nếu như lúc trước không gả cho Hoàng thượng, biết đâu cuộc sống của nàng ta bây giờ lại thoải mái hạnh phúc hơn chăng?

Biết rõ Hoàng thượng đi Phượng Hoàn Cung, Tự Cẩm đã kêu đóng cửa sân từ rất sớm. Tự mình cũng thả tóc, thay quần áo ngủ rộng rãi mềm mại, cầm một cuốn tạp ký xem say mê. Vớ chân cũng cởi ra, nằm sấp trên giường, dưới người kê chiếc nệm mềm mại rất to do mấy người Vân Thường mới làm xong, cả người có thể lún vào trong gối, cực kỳ thoải mái.

Lúc Quản Trường An gõ cửa liền nhìn thấy nét mặt ngơ ngác lo lắng của Trần Đức An, trong lòng thầm mắng tên này không có ánh mắt, cũng không để ý hắn ta, đi theo sau lưng Hoàng thượng tiến vào sân nhỏ. Hoàng thượng nhìn dãy đèn trong sân đã tắt gần hết, chỉ còn chiếc đèn lớn dưới mái hiên điện chính còn đang chiếu sáng. Trong sân cũng không có một bóng người, thấy rõ là cung nhân đều chuẩn bị đi nghỉ hết.

Giờ này mới giờ nào mà đã không còn ai vậy?

Quản Trường An nhìn nét mặt hoàng đế không thế nào vui vẻ, trong lòng "Chà chà" hai tiếng. Hi Uyển Nghi đóng cửa sân sớm như thế, hiển nhiên là không nghĩ tới Hoàng thượng có thể lại đây, ngay cả cung nhân hầu hạ trong sân cũng cho nghỉ hết, chưa từng thấy tần phinào lơ là như vậy hết.

Lên thềm, Vân Thường mới ở trong nhà đi ra, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy hoàng đế thì giật mình vội vàng quỳ xuống hành lễ. Hoàngđế đi lướt qua nàng ta trực tiếp vào phòng. Vân Thường đang nghĩ ngợi xem có nên thông báo không thì Quản Trường An cười với nàng ta, "Các chủ tử thân cận là chuyện tốt, chúng ta làm nô tài cần gì lắm miệng."

Vân Thường trong lòng thầm mắng một tiếng, ngoài miệng lại cũng không dám làm trái ý Hoàng thượng nhưng vẫn lo lắng chủ tử ở trong phòng. Dáng vẻ không có thể thống như thế, để Hoàng thượng nhìn thấy không biết có tức giận hay không.

Tiêu Kỳ vừa vào cửa, khẽ nhấc tấm rèm cửa bằng thổ cẩm dệt chim xanh, nhấc chân đi vào. Chỉ thấy bên trong phòng một chiếc đèn cung đình treo trên giường lớn, trên giường là cô gái nhỏ đã lâu không gặp, hai chân trắng như tuyết gác lên gối, nằm sấp trên giường, đưa lưng về phía hắn, trong tay cầm một quyển sách đang chăm chú xem.

Chưa từng thấy qua một phi tần không giữ nề nếp phép tắc như thế, Tiêu Kỳ xem nàng cứ như vậy nằm ôm gối, chân thò ra ngoài lắc lư. Dưới ánh đèn mờ nhạt, tất cả đều là cặp chân trắng nõn mềm mại lúc ẩn lúc hiện.

"Vân Thường, đưa trà cho ta."

Nghe Tự Cẩm nói đột ngột, cũng không quay đầu lại, chỉ sợ là coi hắn như cung nhân của mình sai sử.

Tiêu Kỳ chau chau mày, cố ý đi thật khẽ qua, bưng ly trà trên bàn đưa tới.

Toàn bộ tinh thần Tự Cẩm đều đang tập trnung vào cuốn sách, giơ tay nhận, cũng không ngẩng đầu lại nói tiếp: "Mang bánh hoa quế tối nay tới đây, ta còn muốn xem một lát nữa, đang muốn ăn cái gì đó."

"Ái phi thật sự là thoải mái."

Tự Cẩm toàn thân cứng đờ, mạnh mẽ quay đầu lại, liền nhìn thấy Tiêu Kỳ như cười mà như không cười đứng dưới ánh đèn. Nàng giật mình một cái, ngay lập tức ngồi dậy định hành lễ. Ai biết trong lúc vội vàng lại quên trong tay còn bưng trà chén nóng, người vừa động thì ly trà kia lổ trên giường, nước trà nóng bỏng đổ vào bàn tay trắng nõn mềm mại như tuyết của Tự Cẩm.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Tiêu Kỳ cũng chưa kịp giơ tay thì Tự Cẩm đã ôm tay nhíu mày. Ngay cả bị như vậy cũng không dám kêu một tiếng, giống như tư thế từ trên giường lăn xuống, quỳ xuống đất hành lễ, "Thần thϊếp không biết Hoàng thượng giá lâm, mất lễ nghi, xin hoàng thượng tha tội."

Tiêu Kỳ miệng đầy lời nói đều bị một tiếng thỉnh tội này của Tự Cẩm cấp đẩy về. Không nghĩ tới Tự Cẩm lại làm như thế, tựa như giữa hai người bỗng trở nên xa lạ vậy. Tiêu Kỳ vốn đã mất hứng, thấy thế nét mặt càng tối sầm như đáy nồi, ngồi xổm xuống cầm tay Tự Cẩm xem tỉ mỉ. Chỉ thấy trên làn da trắng nõn từng mảng da bị bỏng màu hồng lớn bèn gọi người mang thuốc mỡ vào.

Tự Cẩm bị Tiêu Kỳ kéo tay đứng lên, lại theo động tác của hắn ngồi trên giường lớn, nhìn vẻ mặt hắn như bị chó cắn vội vàng giải thích: "Trà kia đã nguội lâu rồi, cũng không nóng lắm, không có gì đâu ạ." Những chuyện thế này, nếu ở thời hiện đại cũng chỉ cần đi tới vòi nước xả nước lạnh lên vết bỏng, sau đó bôi chút thuốc mỡ là lại lập tức vui chơi thoải mái, chút xíu này thì coi là thương tích gì chứ.

Tiêu Kỳ không để ý Tự Cẩm, Quản Trường An khom người mang thuốc mỡ vào. Nhìn trên giường một đống bừa bộn càng cúi thấp đầu không dám nhìn lung tung. Sau khi dâng thuốc mỡ lên lại lập tức khúm núm lui ra ngoài. Vừa nhìn là biết Hoàng thượng đang tức giận, hắn ta mới không cần ở trong này làm nơi trút giận đâu, đâu có ngốc vậy!

Vân Thường đương nhiên cũng nghe được động tĩnh bên trong, muốn xông vào xem lại không dám, thấy Quản Trường An đi ra vội đi tới hỏi một câu, "Quản công công, nô tỳ vào xem một chút được không?"

"Vân Thường cô cũng là người thông minh, có đôi khi các chủ tử thích tự mình giải quyết, cô đi vào làm gì?"

Chống lại ánh mắt như cười như không của Quản Trường An, trong lòng Vân Thường mắng hắn ta một câu nhưng cũng không dám lỗ mãng. Dù sao chủ tử không gọi nàng ta vào, cũng không thể phá vỡ quy củ.

Quản Trường An không thèm nhìn Vân Thường nữa, trong lòng lại đang suy nghĩ vị Hi Uyển Nghi này, có thể để cho Hoàng thượng nổi giận mà còn che chở, hẳn là người đầu tiên đây?

Mấy ngày này, Di Cùng hiên không hề lơ là dâng thuốc thang, đồ ăn đưa sang Sùng Minh Điện. Nhưng bản thân Hi Uyển Nghi chưa từng xuất hiện lần nào. Hắn ta thấy nét mặt Hoàng thượng càng ngày càng khó coi, nhưng Hoàng thượng không nói gì thì làm nô tài như hắn ta cũng không dám nhiều lời. Muốn nói vẫn là Hoàng hậu nương nương lợi hại, chủ động hạ bậc thềm cho hoàng thượng để Hoàng thượng tới. Nhưng mà hắn ta thấy Hi Uyển Nghi này thật kém may mắn, vừa mới tới đã làm Hoàng thượng tức giận rồi.

Trong phòng Tự Cẩm đang cố gắng nở nụ cười tươi tắn rạng rỡ nhất trên gương mặt khuynh quốc khuynh thành, cmn ai biết rõ hoàngđế người này lén lút như chuột, vào cũng không lên tiếng, làm sao dỗ hắn vui lên đây?

Đây cũng là một kỹ năng!