Tự Cẩm cúi đầu nhìn, nhìn thấy vật trong tay hắn thì sững sờ, nét mặt đang tươi cười mang theo vài phần cứng ngắc. Chỉ thấy một đôi hoa tai bằng đá hình hoa lựu lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay rộng lớn của Tiêu Kỳ. Trong lòng nàng đột ngột dâng lên cảm xúc chua xót, ký ức nguyên chủ tựa như thủy triều ùa vào lòng.
“Đây là vật trang sức thần thϊếp đeo lúc còn ở nhà, sao lại … trong tay bệ hạ vậy?”
“Vui hay không?”
Nghe Tiêu Kỳ hỏi một đằng, trả lời một nẻo, Tự Cẩm không biết mình có vui hay không nhưng lúc này cũng biết trước mặt hắn phải tỏ ra rất vui mừng, nhẹ nhàng gật đầu. Đưa ngón tay trắng nõn cầm lấy đôi khuyên từ bàn tay hắn, giơ lên trước mắt tinh tế quan sát. Đây là hoa tai của ca ca nguyên chủ tặng cho muội muội của mình.
“Rất vui.” Tự Cẩm khẽ nói, đầu nhỏ tựa trên vai Tiêu Kỳ nỉ non, “Cảm ơn Hoàng thượng.”
Tiêu Kỳ ôm Tự Cẩm vào lòng nói: “Đây là phụ thân nàng mang vào cho trẫm.” Nói đến đây thì hơi dừng lại, chợt buồn bực nói: “Bởi vì nàng ba phen mấy bận không chịu gặp người nhà nên người trong nhà rất nhớ nàng, đành gửi đồ này vào đấy.”
Mắt Tự Cẩm đỏ lên. Nàng xuyên tới đây vẫn luôn cảm thấy mình là kẻ cô độc, trong cung cấm cưỡi đao vượt lửa mà gắng sống qua ngày. Ngày hôm nay đột nhiên nhận được cái này mới thật sự cảm giác được, hóa ra trên đời này vẫn có người quan tâm lo lắng cho mình.
“Thần thϊếp thực có lỗi với cha mẹ huynh trưởng, biết rõ bọn họ lo lắng cho mình mà …” Tự Cẩm không nói được, nàng có thể nói gì đây? Nói thế nào cũng sai hết.
Tiêu Kỳ nhìn nước mắt Tự Cẩm rơi từng giọt từng giọt, lấy khăn của mình ra lau nước mắt cho nàng, “Trẫm xem cha và ca ca nàng đều tốt tính, ôn nhu, sao lại sinh ra con gái bướng bỉnh như nàng chứ.” Nói xong, cũng thở dài thườn thượt.
Tự Cẩm hiểu rõ Tiêu Kỳ nói vậy không có ý thăm dò nàng, ngược lại trong suy nghĩ hai người đều giống nhau, nàng liền thuận theo ý hắn: “Đương nhiên thần thϊếp nhớ người nhà, có điều không đành lòng gây thêm phiền toái cho họ, cũng không muốn khiến bệ hạ thêm rắc rối. Chung quy sẽ có một ngày, thϊếp nguyện đứng bên bệ hạ, lúc đó tâm nguyện sẽ đạt được.”
Tiêu Kỳ nghe vậy trong lòng căng thẳng, siết chặt tay Tự Cẩm cúi đầu nhìn nàng, từ trước đến nay lại không nghĩ nàng có lòng tin như thế đối với mình.
Ngay cả chính hắn còn chưa có tự tin vào bản thân như vậy. Tiên đế để lại cho hắn một tình hình rối rắm, đăng cơ mấy năm phải gian nan đi tới, mỗi một bước đi đều dốc hết tâm huyết. Nửa đêm tỉnh dậy lăn lộn khó ngủ, hắn đã từng nghĩ tới, nếu như không chống đỡ được thì cứ tùy theo bọn họ thôi.
Quý tộc rắn như sắt đá, hoàng tộc mềm như nước chảy, từ xưa tới giờ đã như vậy.
Nhưng hắn không cam lòng.
“Nàng còn chưa cập kê, chắc là chưa có tên chữ.”
“Khuê trung nữ nhi đến tuổi cập kê thường do trưởng bối trong nhà hoặc ân sư lấy tên chữ cho. Thần thϊếp mười ba tuổi đã tiến cung, được bệ hạ không ghét bỏ cho hầu hạ phụng dưỡng bên cạnh. Chắc người nhà chưa có cơ hội đặt tên chữ cho thần thϊếp.” Tự Cẩm nói đến đây đôi mắt đẹp long lanh nhìn Tiêu Kỳ chăm chú, kéo tay áo hắn khẽ đung đưa, “Bệ hạ thưởng cho thần thϊếp ân huệ này đi.”
Tiêu Kỳ cúi đầu nhìn vào mắt Tự Cẩm, chậm rãi nói: “Trẫm nghĩ để phụ thân nàng lấy tên chữ cho nàng đưa vào cung.”
Tự Cẩm tỏ vẻ nhất định không chịu, “Dân gian có tục ngữ, lấy chồng theo chồng, gả cho chó thì theo chó, gả con khỉ phải đi khắp núi. Đã nhập cung thì thần thϊếp liền là người của hoàng thượng, chuyện thế này này phải do Hoàng thượng hao tâm tổn trí mới đúng chứ, sao lại lười biếng đẩy cho người nhà thϊếp?”
Tiêu Kỳ lập tức cười, “Nàng lại quen thói ỷ lại nói hỗn rồi.”
Tự Cẩm che miệng cười, tỏ vẻ đắc ý vô cùng.
“Tính cách nàng thiên chân hồn nhiên, gặp chuyện lại có vài phần kiên cường, cũng khá thông tuệ, nhưng trong thâm cung...” Tiêu Kỳ dừng một chút không nói gì thêm, ngón tay thon dài cứng cáp khẽ lướt qua lông mày như vẽ của Tự Cẩm, “Nàng cầu xin trẫm ban thưởng tên chữ, trẫm chỉ mong nàng bình an như ý, một đời an vui, vậy gọi tên là Ngôn Thanh đi. Để sau này nhắc nhở nàng cẩn trọng hơn trong lời nói, việc làm. Khi trẫm không ở cạnh nàng thì có chuyện gì nàng cũng không được xúc động, nói chuyện phải suy nghĩ cẩn trọng, lưu lại cho mình ba phần đường sống.”
Lần này Tự Cẩm thật sự rõ ràng sửng sốt. Giọng nói Tiêu Kỳ nhu hòa nhẹ nhàng từ tốn, đang nhìn mình với ánh mắt trong suốt sáng ngời, ngón tay lướt qua trán như nóng cháy. Hai chữ Ngôn Thanh, từ ngón tay ấy bỗng chốc rơi vào torng tim nàng.
Mặc kệ Tiêu Kỳ là loại người nào, giờ khắc này, hắn đã thật lòng thật dạ cầu phúc cho nàng.