Editor: shinoki
Thiếu gia không phải không để ý ăn uống sao?
"Anh không thích uống thì em đi, em cảm thấy rất ngon. " Thời Tiểu Niệm thấy thế từ trong tay Cung Âu nhận lấy chai sữa uống, Cung Âu thấp mắt nhìn về phía cô, tiếng nói u lãnh, "Em rất thích nói giúp người đàn ông khác à?"
"Ông ấy là cha nuôi của em. "
Thời Tiểu Niệm nói.
"Ah. " Cung Âu chợt lên tiếng, sau đó hỏi, "Cho nên?"
Cho nên hắn cho phép cô vì nam nhân khác nói chuyện sao?
"..."
Thời Tiểu Niệm lặng lẽ uống sữa, lời đều không nói.
"..."
Phong Đức nhìn Thời Tiểu Niệm, lại nhìn Cung Âu, vẫn không biết đây là tình huống gì.
Lẽ ra thiếu gia biết mình bị Mona đùa bỡn bốn năm không phải hẳn rất tức giận sao, thậm chí là sẽ không tiếp thu được đến phát điên, nhưng lúc này, sao ông chỉ cảm thấy thiếu gia và Thời Tiểu Niệm lại càng thân mật hơn?
Xe lái về phía cổ bảo Cung gia, rất xa, Thời Tiểu Niệm liền trông thấy cổ bảo nguy nga ánh trên mặt nước, như là có hai cổ bảo, mênh mông tráng lệ.
Lá rụng phủ kín đường, xe lái giữa đường, lá rụng bị dẵm đến nhao nhao văng lên, đẹp không sao tả xiết.
Buổi sáng Cung gia là thời điểm bận rộn nhất, đám người hầu mặc quần áo lao động tinh xảo bận rộn, nhìn thấy xe của bọn họ đi qua đều rối rít dừng bước lại cúi đầu.
Nhìn những người đó, Thời Tiểu Niệm luôn có loại cảm giác mình xuyên vào trong phim.
Cô tựa trong ngực Cung Âu lẳng lặng nhìn bên ngoài.
Xe dừng lại.
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu kéo xuống xe, trước mặt chỉ thấy Charles cùng nhóm nữ hầu.
Nhìn thấy Cung Âu, trên mặt Charles không có thần sắc kinh ngạc, chỉ cung kính cúi đầu, "Chào Nhị thiếu gia, Tịch tiểu thư. "
Chào xong, Charles cùng Phong Đức phía sau Cung Âu đánh mắt, hai ông già vô cùng thân sĩ đều không hẹn mà cùng gật đầu lễ phép.
"Tịch tiểu thư, tối hôm qua cô một đêm không về, phu nhân rất lo lắng, cô hãy đi báo tin bình an với phu nhân a!. "
Charles nhìn về phía Thời Tiểu Niệm nói.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, "Được. "
Nói xong, Thời Tiểu Niệm muốn đi về phía trước, bị Cung Âu kéo một cái, Cung Âu nhìn về phía cô, "Em đi làm chút bữa sáng cho anh trước, anh đói rồi. "
"Nhưng phu nhân bên kia..."
Thời Tiểu Niệm vẫn muốn kính lão trước.
"Anh nói, em đi làm điểm tâm. "
Cung Âu nói, tiếng nói trầm thấp.
Thời Tiểu Niệm chỉ gật đầu, "Vậy được rồi, em đi làm điểm tâm. "
"Đừng làm phức tạp, ly sữa nóng là được. "
Cung Âu liếc tay cô bị thương.
"Vậy sao vừa rồi anh không uống sữa?"
Thời Tiểu Niệm không thấy Cung Âu chỉ là không nỡ tay cô đang bị thương.
"Phong Đức pha sữa sao vào miệng được. " Cung Âu không ngại Phong Đức ở ngay bên cạnh, khinh miệt không đáng một đồng như cũ.
"..."
Phong Đức lặng lẽ cúi đầu đếm lá rụng trên đất.
"Được rồi được rồi, em biết rồi, em đi làm đây. "
Thời Tiểu Niệm nói, hướng một bên đi tới, Charles cùng nhóm nữ hầu lập tức trùng trùng điệp điệp đuổi theo.
Cung Âu hướng về cửa lớn đi tới, Phong Đức đi theo phía sau hắn, vừa vào cửa, Cung Âu cởϊ áσ khoác trên người ra, Phong Đức tự tay tiếp nhận treo lên một bên.
La Kỳ đang ngồi trong phòng khách chỉ huy người hầu treo một bức tranh, trên người mặc váy dài, dáng người tinh tế, khí chất ung dung.
"Mẫu thân. "
Cung Âu nhìn về phía La Kỳ, nhàn nhạt lên tiếng.
La Kỳ quay đầu, nhìn thấy Cung Âu đầu tiên là mỉm cười, lập tức lại giận tái mặt, lạnh lùng thốt, "Con ở đây làm cái gì, trở lại cũng không đến trước mặt mẹ thỉnh an, để Phong Đức hấp tấp trở về tìm người, Mẹ nén không để cha con biết, nếu không...con sẽ bị mời đến nói chuyện. "
Trên mặt của Cung Âu không có một chút lưu ý, trực tiếp ngồi xuống sa lon, bụng rỗng tuếch.
Hắn chờ Thời Tiểu Niệm làm bữa sáng.
"Tịch Tiểu Niệm đâu?" La Kỳ hỏi, ưu nhã ngồi xuống một bên trên salon, "Sao vậy, một đêm không về sợ mẹ nói nó, bảo con qua đây biện hộ cho nó?"
Tịch Tiểu Niệm này cũng rất thích làm nũng Cung Âu, cái gì cũng bảo Cung Âu ra mặt cho cô.
"Cô ấy qua đêm với con, có cái gì mà phải nói với mẹ. "
Cung Âu lãnh đạm nói, thân thể ngửa ra sau.
"Ở với con cũng nên nói với mẹ a!. " La Kỳ nói, giọng có chút không vui, "Tối hôm qua mẹ còn sắp xếp cho nó và phu nhân cùng con gái gia tộc Gers Musk ăn cơm, kết quả nó không có mặt, mẹ rất là bẽ mặt."
Lại là đám quý phu nhân kia.
Trong con ngươi Cung Âu xẹt qua một tia u lãnh, môi mỏng giật giật, đang muốn nói, có người hầu đi tới, hướng hắn cúi thấp đầu, "Phu nhân, Nhị thiếu gia. Lão gia mời Nhị thiếu gia vào thư phòng nói chuyện. "
"Lão gia đã dậy?"
La Kỳ hỏi.
"Đúng vậy. "
Người hầu gật đầu.
"Vậy con đi đi. " La Kỳ hướng Cung Âu nói, "Bưng canh phòng bếp mới vừa nấu lên cho ông ấy đi. "
"Biết rồi. "
Cung Âu lên tiếng, từ salon đứng lên, người hầu liền vội vàng tiến lên bưng canh đi theo Cung Âu.
...
Thời Tiểu Niệm ngại tay bị thương chỉ làm bữa sáng đơn giản, để nữ hầu bưng đến phòng khách.
Đi vào, cô chỉ thấy La Kỳ, không thấy Cung Âu.
"Phu nhân. "
Thời Tiểu Niệm hướng La Kỳ cúi thấp đầu.
"Cô còn biết tới gặp tôi?" La Kỳ đứng ở nơi đó lạnh lùng nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, ánh mắt chạm đến vải xô trên đầu cô nhất thời sửng sốt, "Sao cô lại bị thương?"
"Không cẩn thận bị ngã. "
Thời Tiểu Niệm đưa tay sờ đầu mình một cái.
La Kỳ nhíu chân mày lên, lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, chỉ nói, "Qua đây, tôi xem một chút. "
"Dạ. "
Thời Tiểu Niệm nhu thuận đi tới ngồi xuống bên cạnh La Kỳ, La Kỳ ngẩng đầu kiểm tra vết thương, không khỏi thở dài một hơi, "Sắp tới hôn lễ, mặt mũi cô bị thương sao cử hành hôn lễ được?"
"Không sao, đến lúc đó trang điểm cũng không nhìn ra. "
Thời Tiểu Niệm nói.
"Đồ trang điểm đè lên vết thương, cô còn muốn cái dung nhan trăng tròn này không." La Kỳ xé vải xô mở vết thương của cô, nhăn mày nói, "Lát nữa bảo phòng cứu thương bang lại cho cô, hảo hảo tiêu tan hạ độc. "
"..."
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ kia mỉm cười.
"Cười cái gì?" mắt La Kỳ từ vết thương trên trán cô thu hồi lại, nhìn về phía cô hỏi.
"Ở trước mặt phu nhân, ai dám xưng dung nhan trăng tròn?"
Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói.
Nghe nói như thế, mày liễu của La Kỳ không khỏi giương lên, nhìn cô sẵng giọng, "Sao vậy, sợ tôi trách tội cô, chiêu tỏ ra yếu kém xu nịnh này cũng mang ra?"
Lời này thuận tai bà.
Thời Tiểu Niệm cười cười, "Tôi là nói thật. "
"Được rồi. " La Kỳ vỗ vỗ cô, "Cô đến phòng cứu thương đi!, Điểm tâm này là cho Cung Âu? Lát nữa tôi sẽ đưa cho nó."
"Vâng, phu nhân. "
Thời Tiểu Niệm gật đầu, từ salon đứng lên đang muốn rời đi.
La Kỳ nghiêng người về trước, ưu nhã bưng một chén nước lên đang muốn uống, nghĩ đến một chuyện nhân tiện nói, "Tối hôm qua cô lỡ hẹn với phu nhân Gers Musk, hôm nay theo tôi đến nhà tạ lỗi. "
Phu nhân Gers Musk?
Chính là vị quý phu nhân có thể tổn hại mười tám người kia a! vừa nghĩ tới đầu Thời Tiểu Niệm có chút lớn, vị phu nhân này nói cô luôn phải cân nhắc mấy lần mới phát hiện thì ra đang tổn thương cô.
"Dạ, phu nhân. "
Thời Tiểu Niệm vẫn thuận theo gật đầu.
"Cô ấy sẽ không đi!"
Một thanh âm bén nhọn truyền đến.
Thời Tiểu Niệm cùng La Kỳ không hẹn mà cùng ngước mắt nhìn, chỉ thấy Cung Âu đứng trên thang lầu, một tay đặt trên tay vịn, đôi con ngươi đen lợi hại nhìn về phía bọn họ, mặt lộ vẻ không vui.
"Sao con xuống nhanh vậy, đã đưa canh cho cha con chưa?"
La Kỳ hỏi.
"Rồi. "
Cung Âu lãnh đạm lên tiếng, sau đó sải chân dài, theo từng bậc thang đi xuống, đi tới giữa bọn họ, duỗi tay nắm chặt tay Thời Tiểu Niệm.
La Kỳ đứng ở nơi đó hơi kinh ngạc mà nhìn về phía hắn, mơ hồ cảm giác được đối phương có cái gì không đúng.
"Sau này đừng bắt cô ấy xã giao với quý phu nhân này. " Cung Âu cầm tay Thời Tiểu Niệm nói, thanh âm thờ ơ cố chấp, không có một chút chỗ thương lượng.
"Cung Âu. "
Thời Tiểu Niệm kéo kéo tay áo Cung Âu, hắn đây là đang làm gì?
"Tại sao?"
La Kỳ hỏi ra nghi hoặc.
"Bởi vì con không thích!" Cung Âu trực tiếp nói.
La Kỳ đặt ly nước xuống, từ salon đứng lên, đôi mắt đẹp nhìn về phía Cung Âu, "Làm Thiếu phu nhân tương lai của Cung gia, cần phải lui tới với phu nhân quý tộc, danh viện."
"Nhưng một đám tam cô lục bà ganh đua lẫn nhau, có cái gì cần thiết. "
Cung Âu đứng ở nơi đó lạnh lùng thốt.
"Vậy con biết có bao nhiêu quý tộc kết thành đồng mình là dựa vào nữ nhân như vậy tranh đua đàm luận thành không?" La Kỳ hỏi ngược lại.
" Cung Âu con không cần dựa vào đàn bà. "
Cung Âu đối chọi gay gắt với mẹ mình, không nhường nhịn chút nào.
"Con..."
La Kỳ vô cùng tức giận, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Thời Tiểu Niệm đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn hai người tranh cãi, một câu cũng không chen được, rất bất đắc dĩ.
"Nói chung, đừng ép cô ấy mặc váy gò bó, đừng để cô ấy đi xã giao, cô ấy muốn làm cái gì thì làm cái đó, đừng cầm quy tắc quý tộc đi trói buộc Thời Tiểu Niệm!"
Cung Âu nhìn La Kỳ nói từng chữ từng chữ, kéo Thời Tiểu Niệm xoay người rời đi.
"..."
La Kỳ nhìn hắn dứt khoát rời đi, nhất thời cảm giác vô cùng đau đầu, tự tay xoa đầu ngồi xuống, trong mắt có bối rối, đây là xảy ra chuyện gì, trước không phải nói, bà dạy bảo Thời Tiểu Niệm, bây giờ lại bảo bà đừng cầm quy tắc quý tộc đi trói buộc Thời Tiểu Niệm.
Đứa con trai này của bà thay đổi cũng quá nhanh.
...
Nhà ăn trong vườn, Thời Tiểu Niệm dùng tay trái không bị thương đặt bữa sáng lên bàn, cặp mắt trắng đen rõ ràng trực câu câu nhìn chằm chằm Cung Âu.
Cung Âu ngồi ở chỗ kia trầm mặt, con ngươi đen nhìn chòng chọc bữa sáng trước mặt, không có động tay.
Chim nhỏ trong l*иg tre vui sướиɠ kêu.
Thời Tiểu Niệm đứng ở một bên nhìn hắn, mỉm cười, "Phu nhân cũng không ra sức làm khó dễ em, bà ấy chỉ hy vọng em cũng gánh vác một phần trách nhiệm đối với gia tộc Cung gia. "
Cung gia lớn như vậy cần người chống đỡ, càng nhiều càng tốt, càng đoàn kết càng tốt.
Cô nghĩ, đây chính là mong muốn của La Kỳ.
"Nhưng em không thích. "
Cung Âu ngước mắt liếc cô.
Thời Tiểu Niệm hơi kinh ngạc mà nhìn Cung Âu, nói, "Kỳ thực anh đã sớm nhìn ra em không thích quy củ nơi này a!?"
Chỉ là trước kia hắn vẫn ẩn nhẫn, bức bách mình không làm.
Hôm nay, hắn rốt cục cải nhau với La Kỳ.