- Chương 196: Nhất định hắn sẽ không chết
Anh nhắm vô tận thất vọng lại.
Thua rồi.
Anh hoàn toàn thua rồi.
Cho dù là chấm hết với anh, cô cũng vẫn không do dự mà lựa chọn Cung Âu.
...
Thời Tiểu Niệm lái xe rời đi, một tay cầm lái, một tay lau nước mắt, đi về phía cầu Tả Hoa.
Trên đường đi lên cầu rất chật chội, thật giống như tất cả mọi người đều đổ dồn về nơi đó vậy.
Tất cả xe đều bị chặn qua một bên, ở giữa là lối đi nguy cấp riêng, thỉnh thoảng có xe cứu thương lui tới, cái loại âm thanh dành riêng cho xe cứu thương vang lên trong mưa to, làm cho người nghe cảm thấy rất khó chịu.
Đoàn xe không thể đi về phía trước.
Thời Tiểu Niệm bị chặn ở đó, chỉ nghe trên radio không ngừng báo cáo tình huống của tai nạn trước mắt...
“Xin mời mọi người muốn đi ngang qua thống nhất đi vào đường bên phải, nhường ra một lối đi nguy cấp, để cho xe cảnh sát và xe cứu thương chạy, xin mọi người nhất định phải phối hợp.”
“Nhận được báo cáo mới nhất từ hiện trường, có mười ba người mất mạng tại chỗ, hơn hai mươi người bị thương nặng.”
“Số người chết lại tăng lên mười bốn người.”
“...”
Thời Tiểu Niệm ngồi trong xe, ngơ ngác nghe radio, cả người ướt đẫm càng lạnh lẽo hơn.
Sẽ không.
Nhất định không có Cung Âu.
Nhất định sẽ không có Cung Âu đâu, hắn sẽ không chết, hắn sẽ không chết.
Hắn còn chưa thấy được bất ngờ mà cô chuẩn bị cho hắn, cô còn chưa nói với hắn, cô không có xem hắn như rác rưởi, cô không có cảm thấy hắn không tốt.
Hắn không thể chết được.
Hắn không thể chết được.
Nhìn lại có thêm một chiếc xe cứu thương chạy qua, Thời Tiểu Niệm không muốn nhẫn nại chờ xe lưu thông nữa, cô đẩy cửa xe bước xuống, không để ý đến mưa to chạy vào trong.
Hình ảnh giống như đã từng quen biết.
Lần trước, cô cũng chạy lên cầu như vậy, phải đi tìm Mộ Thiên Sơ.
Mà lần này, cô vẫn là đang chạy, nhưng lại đi tìm Cung Âu.
Cung Âu hắn ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện.
Sắc trời âm u, u ám giống như buổi tối vậy, cảnh sát mặc áo mưa phong tỏa hiện trường.
Thời Tiểu Niệm chạy thở hồng hộc, kéo dây phong tỏa ra muốn đi vào, cảnh sát vội vàng cản cô lại: “Cô là ai, xin mời những người không liên quan rời khỏi hiện trường, đừng làm trễ nãi chúng tôi cứu người.”
“Bạn trai của tôi cũng ở trong tai nạn lần này, xin cho tôi đi qua!”
Thời Tiểu Niệm gấp gáp thốt lên, không nghĩ gì chui qua dây phong tỏa, chạy lên cầu.
“A? A! Cô là người đó....”
Mấy cảnh sát đứng dưới mưa to, bỗng nhiên nhận ra Thời Tiểu Niệm, mọi người trố mắt nhìn nhau.
Cô ta không phải chị của Thời địch sao?
Bạn trai? Không phải là Mộ Thiên Sơ chứ? Lúc trước mới nói Mộ Thiên Sơ bị thương nặng ở trong bệnh viện mà, sao cô lại chạy lên cầu chứ?
Thời Tiểu Niệm xông lên cầu, cô cho là mình tới trễ, nhưng đến hiện trường mới phát hiện bọn họ xử lý tai nạn rất chậm chạp.
Trên chiếc cầu thật dài nhiều ánh đèn lóe lên, có một hàng xe nhìn không tới cuối chặn ở giữa, hàng rào bên cạnh cầu bị một chiếc xe lớn đυ.ng gãy, xe lớn vẫn còn trong trạng thái nửa trong nửa ngoài.
Chỉ thấy mọi người đang xây tạm một căn lều, để cho mấy người bị thương còn chưa chờ xe cứu thương tới được vào trong trốn trước.
Người trên cầu rất nhiều, có người đang khóc, có người đang kêu đau.
Toàn cảnh tai nạn hiện trường, làm cho người nhìn không lạnh mà run.
Cô nhìn thấy một người vệ sĩ quen thuộc liền lập tức xông tới, chỉ thấy Phong Đức đang mặc áo mưa đứng đó ra lệnh mấy người vệ sĩ.
Tái nhợt cùng tuyệt vọng trên mặt Phong Đức làm cho Thời Tiểu Niệm sợ hãi, thậm chí muốn chạy trốn.
Nhưng cô vẫn là vọt tới bên cạnh Phong Đức, khẩn trương hỏi: “Phong quản gia, Cung Âu đâu? Đã tìm được chưa? Có phải đã đưa đi bệnh viện không?”
Cô vội vàng muốn biết câu trả lời, nhưng lại sợ biết câu trả lời.
Loại mâu thuẫn trong lòng này làm cô sợ hãi không dứt.
“Không có, không có đi bệnh viện.”
Phong Đức lắc đầu, người luôn luôn bình tĩnh như Phong Đức lần đầu tiên hoảng hồn, nói chuyện cũng mang theo vài phần run rẩy: “Tôi cho mọi người đi tìm khắp nơi, nhưng cũng không tìm được thiếu gia, không thấy thiếu gia.”
“Vậy xe hắn đâu?”
Ở trên cầu mưa to cùng tiếng người ồn ào, Thời Tiểu Niệm dùng hết sức lực la lớn.
Sắc trời càng ngày càng tối.
Mưa càng ngày càng lớn, ánh đèn trên cầu chiếu sáng cả thế giới bóng tối này.
“Ở bên kia.” Phong Đức chỉ một chỗ.
Thời Tiểu Niệm nhìn theo tay ông, chỉ thấy một chiếc xe thể thao dính thật chặt với một chiếc xe nhỏ, phía sau chiếc xe thể thao đã hoàn toàn biến hình, nhưng thật may chỗ ngồi vẫn còn nguyên, túi hơi an toàn đã được mở ra.
Thấy một màn này, trong mắt Thời Tiểu Niệm sáng lên chút hy vọng, lớn tiếng nói: “Nhất định hắn không sao, cửa xe này là bị đẩy ra từ bên trong, nhất định hắn đã an toàn.”
Ít nhất ở chỗ ngồi còn nguyên, Cung Âu ngồi ở đây cũng sẽ không đến nổi bị thương nặng.
“Cái này tôi biết, tôi mới vừa khẩn cấp đi xem video ghi hình, lúc xảy ra chuyện, xe của thiếu gia không phải bị thương nặng nhất, ngài ấy là tự mình xuống xe, nhưng đi chỗ nào thì không biết.”
Phong Đức mặc áo mưa trong suốt đứng ở đó nói, cả người gấp như kiến bò trên chảo nóng, tay vuốt mặt một cái, lau đi những hạt nước mưa.
Nghe vậy, trái tim đang treo cao của Thời Tiểu Niệm cũng hơi hạ xuống, đứng trong mưa to nói: “Đó không phải chứng minh nhất định Cung Âu đã an toàn sao, hắn không có sao mà.”
Tại sao Phong quản gia lại hoảng hốt như vậy?
Vừa dứt lời, một người vệ sĩ vội vã chạy tới, báo cáo với Phong Đức: “Quản gia, chúng tôi đã ra lệnh cho rất nhiều nhân viên chuyên nghiệp lặn xuống hồ cứu người.”
“Xuống hồ? Tại sao phải xuống hồ?” Sắc mặt Thời Tiểu Niệm nháy mắt ảm đạm xuống.
Xe của Cung Âu không rơi vào trong nước, tại sao phải xuống hồ cứu người.
Sắc mặt của Phong Đức cũng không tốt hơn cô bao nhiêu, nhìn cô, giọng nói run rẩy: “Thời tiểu thư, cô không phải là không biết thiếu gia sợ cái gì nhất.”
Sợ nhất là tai nạn xe cộ.
Gương mặt bị mưa ướt đẫm của Thời Tiểu Niệm không còn một giọt máu.
Cung Âu ngay cả chỉ nhìn video tai nạn xe cộ tinh thần cũng đã bị mất khống chế, chứ nói chi là gặp phải tai nạn thật sự.
“Tôi không phải sợ thiếu gia trong tai nạn bị gì, tôi chỉ là lo lắng tinh thần của ngài ấy bị mất khống chế sẽ xảy ra chuyện gì.” Phong Đức chỉ về phía xa: “Cô xem, có xe lớn đυ.ng gãy hàng rào bên đó, vừa lúc nơi đó lại là nơi không nằm trong phạm vi camera theo dõi.”
Ý của Phong Đức là, tinh thần Cung Âu bị mất khống chế sẽ đi loạn, sau đó rơi xuống hồ.
“Sẽ không, nhất định sẽ không đâu.”
Thời Tiểu Niệm nhào tới bên cạnh hàng rào nhìn xuống dưới, cái hồ này rất rộng rất sâu, mưa to không ngừng rơi trên mặt hồ, chỉ thấy tất cả vệ sĩ của Cung Âu đều đứng dọc theo bờ hồ.
Có vài nhân viên đang lặn xuống nước.
Cái hồ này sâu như vậy, không phải biết bơi là có thể giải quyết, huống chi tinh thần của Cung Âu lúc xảy ra tai nạn nhất định không được bình thường.
Thời gian từ khi xảy ra tai nạn đến bây giờ đã rất lâu, nếu như cung Âu thật sự rơi vào trong hồ, sợ rằng bây giờ xuống nước không phải cứu người, mà là..... tìm xác.
Thời Tiểu Niệm nhìn từ trên xuống dưới mặt hồ kia, nhìn vô số hạt mưa rơi phía trên, trong lòng không ngừng run rẩy.
Có loại cảm giác không chân thật.
Một giây tiếp theo, cô liên tục lui về phía sau, không ngừng lắc đầu: “Không đâu, sẽ không, chắc chắn sẽ không.”
Lời này của cô, giống như là tự nói cho mình nghe.
“Điện thoại, dùng điện thoại xác định vị trí.” Thời Tiểu Niệm cầm tay Phong Đức nói.
Trên đường tới, cô cũng đã gọi điện thoại cho Cung Âu, không có người nhận, nhưng cũng có thể xác định vị trí.
“Thời tiểu thư, điện thoại của thiếu gia chính là được tìm thấy bên cạnh hàng rào bị gãy kia.” Phong Đức nhìn cô, trên mặt tái nhợt, giọng nói run rẩy: “Cho nên tôi mới....”
Cho nên mới nói xuống nước cứu người.
Thời Tiểu Niệm nghe ông nói, ngây người, thân thể lại càng lạnh như băng.
Phong Đức nhìn cô, gương mặt bỗng nhiên già hơn rất nhiều: “Thời tiểu thư, lỡ như thiếu gia....”
“Không có lỡ như.” Cung Âu buông tay mình, nhìn ông chằm chằm: “Nhất định hắn sẽ không chết, nhất định hắn không có trong nước, tôi phải đi tìm hắn, bây giờ tôi phải đi tìm hắn...”
Thời Tiểu Niệm xoay người, chạy tìm dọc theo cầu.
Người trên cầu quá nhiều, ai ai cũng mặc áo mưa, trên đầu đội nón kín mít.
Thời Tiểu Niệm đi trong mưa to, vén từng cái từng cái nón lên, nhìn kỹ mỗi một gương mặt, cô biết, những chuyện này Phong Đức cũng đã cho người làm.
Nhưng cô không cam lòng.
Nhất định Cung Âu sẽ không chết, hắn còn trẻ như vậy, không phải hắn rêu rao có thể làm cho khoa học kỹ thuật của loài người tiến bộ mấy trăm năm sao, không phải hắn chuyên chế phải dính chung một chỗ với cô suốt hai mươi bốn giờ một ngày sao?
Hắn còn chưa làm gì cả, làm sao hắn sẽ chết được.
Hắn tuyệt đối không thể chết được.
“Cung Âu..... Cung Âu....”
Thời Tiểu Niệm vừa tìm vừa kêu lớn tiếng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thời Tiểu Niệm tìm từ đầu cầu đến cuối chân cầu, mỗi một người có bóng lưng giống hắn cô đều kéo qua kiểm tra.
Mỗi một người đều không phải.
Đến cuối cùng, giọng nói của Thời Tiểu Niệm càng ngày càng khàn khàn, kêu càng lúc càng tuyệt vọng, cô đi xuống cầu.
Dưới cầu một mảnh đen tối, chỉ có ánh đèn bên bờ hồ, Phong Đức đang phái người lục soát.
Chung quanh đây cũng không có.
Không tìm được.
Thật không tìm được.
“Cung Âu.....”
Thời Tiểu Niệm dùng hết sức lực kêu gào nhưng không ai đáp lại, cô gần như tuyệt vọng đứng ở đó.
Sẽ không.
Chẳng qua là không có ở đây, có lẽ Cung Âu đã trở về lâu đài đế quốc, có thể hắn đã sớm không ở đây, nhất định hắn sẽ không rơi xuống nước.
Đúng, cô muốn trở về tìm.
Nghĩ như vậy, Thời Tiểu Niệm quyết định đi dọc theo đường trở về lâu đài đế quốc một lần, cô mới vừa bước chân ra, bỗng nhiên ngực hung hăng nhói lên một cái, trong mắt lướt qua một tia suy nghĩ, cả người cứng đờ ở đó.