Tổng Tài Tại Thượng

Chương 134: Cho cô tắm

Editor: nguyentrangjr

Tổ tiên cô đời trước nhất định là đồ tể.

Bằng không, cô làm sao không biết chỗ nào một đao có thể đâm chết hắn, đâm đến trí mạng nhất.

""

Thời Tiểu Niệm trầm mặc.

Tiếp đó, dọc đường đi Cung Âu cũng không tiếp tục nói chuyện, lái xe đến cực tốc, liều lĩnh chạy ở trên đường cái.

Thời Tiểu Niệm đau đến ngồi dựa vào chỗ cạnh tài xế, cau mày, không biết Mộ Thiên Sơ thế nào rồi.

Hắn bị Cung Âu đấm gãy một chiếc răng, lại đánh cho đầy rẫy vết thương.

Hồi lâu, cô mới giương mắt lên nhìn về phái trước, chỉ thấy trước mắt không phải đường về Thiên Chi Cảng, hắn muốn dẫn cô đi đâu.

Cô muốn hỏi, nhưng vừa nhìn thấy gò má tái nhợt của hắn, chỉ có thể đem lời nói nuốt trở vào.

Đau, như hình với bóng.

Thời Tiểu Niệm cho là chính mình sẽ đau đến ngất đi, nhưng vẫn tỉnh, ý thức có chút tan rã.

Qua không lâu sau, Thời Tiểu Niệm mới phát hiện Cung Âu là lái xe về đế quốc pháo đài, xe đi nhanh ở ven rừng rậm, rất xa, cô liền trông thấy pháo đài ở dưới bóng đêm dáng vẻ mơ hồ mà hùng vĩ.

Cung Âu lái xe tiến vào cửa lớn đế quốc pháo đài, thắng gấp một cái.

Có nữ hầu đi qua, suýt chút nữa bị đυ.ng vào.

Cung Âu mặt không thay đổi đẩy cửa xe ra, vòng qua xe, đem cửa ghế phụ thô bạo kéo ra, mạnh mẽ lôi Thời Tiểu Niệm ra ngoài.

Thời Tiểu Niệm một điểm khí lực chống lại đều không có.

Cung Âu trực tiếp nâng cô lên, cõng trên vai, hướng về bên trong pháo đài đi đến.

Thời Tiểu Niệm ngã ở trên người hắn, đầu như bị giật điện, người khó chịu đến không nói ra được, cô nhìn thấy sàn nhà bóng loáng, trong mắt có mê man.

Cô không biết cái gì đang chờ đợi cô.

Là cái chết sao?

Hay là cái gì?

Cung Âu sắc mặt khó coi tới cực điểm, ngũ quan lộ ra sát khí khiến cho người hầu dọc đường gặp phải cũng không dám vấn an.

Cung Âu cõng cô một đường đi vào trong, đẩy ra một cánh cửa, mở đèn, thả Thời Tiểu Niệm xuống, liền hướng bên trong ném một cái.

"Ầm"

Thời Tiểu Niệm bị hắn nặng nề ném vào trong một bể nước ấm, bắn lên vô số giọt nước.

Nước ngập quá đầu cô, cướp đi hô hấp của cô.

Cô đưa tay muốn xẹt qua mặt nước, nhưng không có một điểm khí lực, chỉ có thể bi ai mà nhìn đáy nước, cảm nhận tính mạng của chính mình từng điểm từng điểm trôi qua.

Hắn thực sự là muốn gϊếŧ cô sao.

Mộ Thiên Sơ phải làm sao bây giờ, Mộ Thiên Sơ có thể từ trong tay Cung Âu tự vệ sao.

""

Thời Tiểu Niệm cảm giác như sắp nghẹt thở vậy, cô dần dần từ bỏ vùng vẫy mặt nước, tùy ý để mình chìm ở trong nước, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Bỗng nhiên, một cái tay trói lại bờ vai cô.

Thời Tiểu Niệm cả người bị nhấc lên từ trong nước, Cung Âu nửa ngồi nửa quỳ ở bên cạnh bồn tắm, thấp mắt nhìn cô, đôi đồng tử đen láy nhìn chằm chặp cô, một vệt căng thẳng lóe lên một cái rồi biến mất.

"Cạch"

Thời Tiểu Niệm phun ra một ngụm nước, cả người khó chịu đến không nói được.

"Dừng lại cho tôi" Cung Âu trừng mắt cô, "Muốn chết dễ dàng như vậy, em quá ngây thơ rồi"

""

Thời Tiểu Niệm giẫm hai chân xuống, lúc này mới phát hiện nước chỉ sâu đến bờ vai cô, cô có thể đứng thẳng.

Cô đầu óc đần độn rồi.

Cô chuyển mắt nhìn về xung quanh, bên trong nơi này là một suối nóng rất lớn, toàn bộ đầm nước lại như một bể bơi ấm áp

.

Rất lớn.

Nước ấm chảy xuôi ở bên cạnh cô.

Cô đứng trong bể nước, mái tóc dài hoàn toàn bị ướt nhẹp dán chặt lấy gò má, nước lay động quá bóng người của cô, ở trước người của cô trập trùng lên xuống, quần áo ẩm ướt dán vào người cô.

Cung Âu nhìn chằm chằm cô, tầm mắt đột nhiên xẹt qua xương quai xanh của cô, da thịt trắng nõn, ánh mắt đen sẫm, thân thể căng thẳng lên.

Đối với cô, du͙© vọиɠ của hắn luôn không thể kiềm chế được.

Nhưng bây giờ, hắn sẽ không vào chạm cô.

Vừa nghĩ tới hình ảnh ở công viên trò chơi, hắn liền hận không thể bóp chết cô.

"Em đến, cho tôi đi vào"

Cung Âu buông cô ra, đứng bên cạnh bể lớn tiếng mà quát.

Một đám nữ hầu nối đuôi nhau đi vào.

"Cho em tắm rửa " Cung Âu thấp mắt trừng Thời Tiểu Niệm, tiếng nói âm lệ mà quát, "Tắm suốt ba ngày, tôi muốn em sạch sành sanh mà đi ra"

Hắn muốn trên người cô không hề có một chút khí tức của Mộ Thiên Sơ.

""

Thời Tiểu Niệm đứng trong bể nước, kinh ngạc nhìn về phía Cung Âu, lại nhìn về phía một hàng nữ hầu kia, thấp giọng nói, "Tôi có thể tự mình tắm rửa"

"Tắm cho cô ấy "

Cung Âu quát, trong mắt bắn ra tia căm ghét.

Ai biết cô có thể hay không không nỡ lòng bỏ đi mùi của Mộ Thiên Sơ.

""

Thời Tiểu Niệm ngậm miệng lại.

"Nếu như có thể, tôi thật muốn đem lục phủ ngũ tạng của em móc ra, dùng nước khử trùng một lần" Cung Âu trừng mắt cô nói, tiếng nói rống đến khàn giọng.

Cô là của hắn.

Không thể chia sẻ với bất kỳ nam nhân nào.

""

Đứng trong bể nước ấm áp, Thời Tiểu Niệm không nhịn được rùng mình một cái, lạnh cả người.

Lời nói của hắn thật đáng sợ.

Cung Âu nói xong, xoay người nhanh chân rời đi, khí tức trên người đầy rẫy mùi vị khát máu.

Đám nữ hầu dồn dập hướng Thời Tiểu Niệm đi tới, Thời Tiểu Niệm vội vàng nói, "Để tôi tự tắm."

"Không được, thiếu gia đã căn dặn"

Đám nữ hầu một mặt làm khó dễ.

Bỗng nhiên, âm thanh hung hăng, cao cao tại thượng của Cung Âu lại truyền tới, "Không cho phép chạm vào nơi tư mật của cô ấy, ai dám chạm, tôi chặt tay"

Cô là của một mình hắn.

Nữ nhân cũng không thể chạm vào cô.

""

Nữ hầu hai mặt nhìn nhau, cái gì gọi là nơi tư mật, những nơi nào được gọi là tư mật.

""

Thời Tiểu Niệm đứng trong đó không biết nói gì, trong đầu Cung Âu rốt cục là muốn cái gì.

Hắn đến cùng muốn bắt cô như thế nào.

Đám nữ hầu đứng ở nơi đó, nhìn Thời Tiểu Niệm trong bể nước, mặt mỗi người đều lộ vẻ khó xử, này muốn tắm làm sao.

Tắm không tốt thì bị chặt tay.

Hiếm thấy thiếu gia về đế quốc pháo đài một lần, lại mang theo tức giận đầy người trở về, thật là đáng sợ, như vậy còn không bằng không trở lại.

Cung Âu mặt lạnh đi ra ngoài, dọc đường thấy cái gì liền cầm lên vứt xuống đất.

Một đường đi, một đường đập.

Bên trong pháo đài xa hoa hùng vĩ, phía sau hắn là một đường bừa bãi.

Đố kị, phẫn nộ bao phủ hắn.

Hắn cho rằng cô cười lên vẫn luôn là tâm sự nặng nề, không nghĩ tới, cô cùng Mộ Thiên Sơ kia lăn trong cát sẽ cười đến vui vẻ như vậy.

Hài lòng đến thật giống như không hề có một chút sầu lo như thế.

Nghĩ đến cái nụ cười chói mắt kia, ánh mắt Cung Âu lộ ra sự thù hận, đưa tay lên tường kéo xuống một tác phẩm hội họa thế kỷ, tàn nhẫn mà vung xuống đất.

"Thiếu gia." Phong Đức đâm đầu đi tới, "Thiếu gia, ngài làm sao đột nhiên trở về"

Vừa ở ven đường, hắn còn đang căn dặn mọi người tìm người, chỉ thấy xe thiếu gia

lướt như bay qua, tốc độ nhanh sánh bằng tàu vũ trụ, phi thuyền, hắn còn tưởng rằng chính mình mắt lão bất tỉnh.

Hắn vội vã sai người đuổi theo nhưng mất dấu.

Phân tích phương hướng thiếu gia lái xe, hắn mới sai người đuổi theo tới đế quốc pháo đài.

Cung Âu ánh mắt sâu kín liếc hắn một cái, tiện tay đem một vật trang trí bằng thuỷ tinh ném xuống đất, tiếng nói u chìm, "Tra cho tôi, tra Thời Tiểu Niệm cùng Mộ Thiên Sơ có quan hệ gì."

"Cái gì"

Phong Đức cả kinh, ngơ ngác mà đứng ở nơi đó.

Nói như vậy, quan hệ của Mộ thị Thái Tử Gia kia cùng Thời tiểu thư bị thiếu gia biết rồi

Cung Âu ánh mắt lạnh lùng theo dõi hắn, "Vẻ mặt này của ngươi là đã sớm biết"

"Thiếu gia, cái này..."

Cung Âu một phát tóm chặt cổ áo của hắn, phẫn hận trừng mắt hắn, "Lão già, ngươi dám nhìn tôi bị cắm sừng, ngươi là không phải muốn chết"

Người bên cạnh hắn đây là thế nào, từng người từng người đến lừa dối hắn

Phong Đức bị tóm, biến sắc, "Thiếu gia, người hiểu lầm rồi, Thời tiểu thư làm sao sẽ cùng Mộ thị Thái Tử Gia có quan hệ"

"Hai con mắt của tôi đều hiểu lầm, vậy nếu không muốn phiền phức, ngươi đưa cho ta một đôi mắt khác đi "

Hắn bây giờ lại muốn một đôi mắt.

Hắn muốn một đôi mắt chưa từng thấy Thời Tiểu Niệm cùng Mộ Thiên Sơ chơi đùa cùng nhau.