Editor: Yuhina
Bỗng dưng, Mộ Thiên Sơ dẫm lên đồ vật, cả người chật vật ngã xuống.
Trước khi ngã xuống, hắn cũng không cầm lấy nhánh cỏ cứu mạng là cô, mà buông tay cô ra, cả người ngã vào bãi cát, cả người dính đầy cát.
Hắn gọi cô là đứa ngốc.
Kỳ thực hắn mới thật sự là đứa ngốc.
Mộ Thiên Sơ nằm ở nơi đó, có chút tự giễu nói, "Nhìn tôi, vừa mở tâm liền đường cũng không đi được rồi."
Thời Tiểu Niệm bị hắn chọc cười, hướng về hắn đưa tay ra, ôn nhu nói, "Đứng lên đi."
Mộ Thiên Sơ nhìn hướng về tay cô, ngón tay của cô nhỏ dài trắng nõn, đôi tay nhìn rất đẹp, ở trong tuyết lần đó, cô vẫn chỉ là một thiếu nữ, tay cô không có lớn như vậy, nhưng cũng đã có thể kéo hắn.
Mộ Thiên Sơ nhìn chằm chằm tay cô đờ ra.
"Làm sao vậy"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Mộ Thiên Sơ nhìn chằm chằm tay cô nói, "Nếu như năm ấy ở trong tuyết, tôi còn có một tia khí lực để làm, tôi nhất định sẽ làm một chuyện."
"Chuyện gì"
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà hỏi, tay dừng ở giữa không trung, Mộ Thiên Sơ bỗng nhiên kéo tay cô qua, kéo cô một phát xuống dưới
"A"
Thời Tiểu Niệm không hề có một chút phòng bị, kinh hô một tiếng, rơi tới trên người hắn, cả người nặng nề đặt ở trên người hắn.
Hắn đúng lúc nâng cánh tay trái của cô lên, không để cho cánh tay trái của cô chịu đến nửa điểm chấn động.
"Chơi vui à" Mộ Thiên Sơ cười nhìn cô, như một đại hài tử bướng bỉnh.
"Chơi không vui."
Thời Tiểu Niệm thành thực trả lời, giẫy giụa muốn đứng lên, Mộ Thiên Sơ nắm lấy cô không cho đứng lên, nằm ở bên trong nắm lấy một nắm cát ném về phía người cô, một bên tung một bên nói, "Nơi này không phải nên tuyết, nếu khoông sẽ lãng mạn hơn nhiều."
"Anh cũng biết a, đừng đổ."
Thời Tiểu Niệm ẩn núp đầu.
Cô không cảm thấy này có cái gì lãng mạn.
Mộ Thiên Sơ chơi nghiện, lại ở trên người cô tung hạt cát, dường như muốn tìm về ký ức năm đó thuộc về hai người.
Thời Tiểu Niệm không khỏi nhớ lại, không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu lên cũng nắm lấy một nắm cát hướng về trên cổ hắn vẩy tới, Mộ Thiên Sơ nằm ở nơi đó đưa tay bận bịu ôm chặt cô.
Cô lại nằm xuống trên l*иg ngực của hắn, được hắn ôm thật chặt, một tay ném nắm cát tung về sa địa bên trovào bên trong bãi cát.
Cảm giác thân mật không kẽ hở này tự dưng khiến cho cô thấy gương mặt Cung Âu phía trước
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm tái nhợt
, trong nháy mắt không còn tâm tư muốn náo động chơi cái gì cả, cười ôn nhu nói, "Được rồi, đứng lên thôi, nếu bị người bên ngoài biết anh đường đường Mộ thị Thái Tử Gia ở đây nghịch cát, bao nhiêu người dù có làm bằng hợp kim Titan thì mắt cũng muốn mù luôn mất."
Mộ Thiên Sơ mặt vô vị, "Bọn họ cũng không biết, Mộ thị Thái Tử Gia đã từng là cái người mù."
Người khác biết đến hắn, đều chỉ là Mộ thị Thái Tử Gia;
Chỉ cần Thời Tiểu Niệm biết được, hắn chỉ là Mộ Thiên Sơ mà thôi.
"…"
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm tựa ở trên l*иg ngực của hắn, trong mắt xẹt qua một vệt bị thương.
Bị mù, bị cha mẹ gởi nuôi ở Thời Gia, cả hai chuyện này đối với Mộ Thiên Sơ mà nói thủy chung là cái chướng ngại trong lòng.
Mộ Thiên Sơ nằm ở nơi đó, thật sâu nhìn chằm chằm cô.
Dưới bóng đêm, mặt cô đặc biệt quyến rũ mê người, cô nhìn thấy hắn, đôi mắt mới đây còn vương lệ đẹp cực kỳ, đôi môi trắng nhạt đang dẫn dụ
hắn.
Mộ Thiên Sơ đem cô ôm thật chặt, chậm rãi ngẩng đầu lên dựa vào hướng về cô.
Thời Tiểu Niệm biết rõ hắn muốn làm cái gì, theo bản năng mà rụt cổ về sau một cái, tay Mộ Thiên Sơ đè ở trên lưng của cô, tiếp tục ngẩng đầu lên hướng về phía cô.
"…"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà nhìn hắn, không có vẻ gì mặt đỏ tim đập, đồng thời, cô cũng tìm không ra lý do từ chối.
Cô nhìn gương mặt đẹp trai của hắn cách cô càng ngày càng gần, càng ngày càng gần
Bỗng nhiên, một trận tiếng xe vang lên trong bóng tối.
Ánh đèn xe mãnh liệt hướng về phía họ chiếu tới
Hai người bị chiếu đén chói mắt, không hẹn mà cùng nhìn về phía trước, chỉ mong ánh đèn nhanh tắt.
"Đến, cẩn thận một chút, đứng lên."
Mộ Thiên Sơ đỡ Thời Tiểu Niệm từ bên trong bãi cát đứng lên, nhíu mày nhìn phía xa phương hướng ánh đèn, giơ lên bước chân đi về phía trước.
Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên ý thức được cái gì, lập tức nắm lấy tay hắn, âm thanh trở nên khàn giọng hoảng sợ, "Đừng lại gần."
"Làm sao vậy"
Mộ Thiên Sơ thấp mâu nhìn về phía cô, tay cô đang run rẩy.
Chỉ nghe gào thét một tiếng, xe kia bỗng nhiên hướng bọn họ thật nhanh chạy mà đến, ánh đèn mãnh liệt thẳng tắp chiếu vào bọn họ.
"Đi"
Mộ Thiên Sơ cầm tay Thời Tiểu Niệm liền cấp tốc lui về phía sau, rời đi bãi cát.
Xe kia cũng thay đổi phương hướng theo, vẫn là hướng bọn họ bay chạy qua đến, lướt qua bãi cát, lốp xe cuốn lên vô số hạt cát
Mộ Thiên Sơ không ngừng mà lôi kéo Thời Tiểu Niệm lui về phía sau.
Xe kia giống như là muốn mạng bọn họ, điên cuồng chạy mà tới.
Mắt thấy sắp đυ.ng tới, Thời Tiểu Niệm không có suy nghĩ nhiều hướng vọt tới phía trước, đứng ở trước mặt Mộ Thiên Sơ, hai con mắt hoảng sợ nhìn phía ánh đèn xe chói mắt.
Mộ Thiên Sơ khϊếp sợ nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, muốn kéo cô về nhưng đã không kịp thời gian.
Xe điên cuồng chạy đến.
Ngay sau đó, chỉ nghe được một tiếng vang thật lớn, tiếng thắng xe, chiếc xe màu đen ở ngay trước mặt Thời Tiểu Niệm đột nhiên dừng lại.
Đầu xe cùng cô, cự ly cách không tới 20 centimet.
Trên đất lưu lại dấu vết phanh xe nặng nề.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, hai chân có chút loạn.
"Tiểu Niệm, em làm sao vậy" Mộ Thiên Sơ phản ứng lại, từ sau ôm cô, trách cứ nói, "Tại sao em có thể che ở trước mặt của tôi"
Thời Tiểu Niệm bật thốt lên, "Em theo thói quen."
Như thời còn trẻ, hắn không nhìn thấy, có rất nhiều chuyện đều là cô che ở phía trước.
Cô quen thuộc chăm sóc hắn.
Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ đau lòng nhíu nhíu mày, "Tôi đã khôi phục thị lực, đứa ngốc."
Hắn là người đàn ông, đã không cần cô đến bảo vệ.
"…"
Thời Tiểu Niệm vẫn là ngơ ngác mà đứng ở nơi đó, con mắt bị ánh đèn xe chiếu vào khó chịu, người được Mộ Thiên Sơ kéo đến một bên.
Mộ Thiên Sơ muốn tiến lên, nhưng thấy sắc mặt Thời Tiểu Niệm khó coi, không thể làm gì khác hơn là đưa cô ôm vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ lưng của cô, an ủi cô nói, "Được rồi được rồi, không có chuyện gì, đừng sợ, giao cho tôi."
"Ầm"
Cửa xe bỗng nhiên bị đẩy ra.
Dưới bóng đêm, một bóng người cao to từ bên trong xe đi ra, mang theo khí thế mạnh mẽ mà mù mịt, như ác ma địa ngục đột nhiên đến.
Cung Âu.
Hắn đứng cửa xe, áo sơmi màu đen cơ hồ cùng bóng đêm hòa làm một thể, mái tóc ngắn chỉnh tể, trên gương mặt anh tuấn không có một chút biểu cảm, hơi thở mang đầy mùi máu, ngũ quan lạnh như băng, một đôi con ngươi màu đen đang nhìn bọn họ, ánh mắt sắc bén, nham hiểu tựa như muốn gϊếŧ người.
Vừa thấy hắn, Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người mà mở to mắt, tay chân nhất thời lạnh lẽo.
Trong nháy mắt đó, cô từ trên mặt Cung Âu tinh tường giấc mộng của cô đã đến lúc bị nghiền nát.
Cho dù cô không muốn tỉnh táo, cũng sẽ có người mạnh mẽ đánh thức cô, người kia chính là Cung Âu.
"Hai vị có vẻ rất vui đi."
Cung Âu giận dữ cười, môi mỏng nổi lên một vệt châm chọc.
Hắn cười, trong con mắt đen kịt nhưng nổi lên sát ý khát máu.
"…"
Lúc Tiểu Niệm che ở trước mặt Mộ Thiên Sơ, hoảng sợ từ hai chân vẫn bốc lên phía trên.
Bên tai cô lập tức vang vọng những lời Phong Đức từng căn dặn cô, ngàn vạn không thể để cho Cung Âu biết được quan hệ của cô cùng Mộ Thiên Sơ.
Nhưng bây giờ, hắn biết tất cả rồi.
Không chỉ có biết, vẫn là đã gặp cô cùng Mộ Thiên Sơ lăn ở bên trong bãi cát.
Cung Âu từ cửa xe sau chậm rãi đi ra, mỗi một bước đều phát sinh tiếng vang trầm nặng.
Mộ Thiên Sơ gặp Cung Âu, trong mắt bất ngờ lóe lên một cái rồi biến mất, trấn định như thường mà đem Thời Tiểu Niệm đẩy ra phía sau mình, nhàn nhạt nhìn về phía Cung Âu, "Cung tiên sinh, gϊếŧ người là phải đền mạng."
Cung Âu nhìn chằm chằm cô đang trốn phía sau Mộ Thiên Sơ, con ngươi đột nhiên căng lại.
Hắn nhìn cô đứng nơi đó.
Hắn ở đây tìm rất lâu, nhưng làm sao hắn cũng không nghĩ đến nghênh tiếp hắn sẽ là hình ảnh như vậy.
Thời Tiểu Niệm.
Mộ Thiên Sơ.
Chị vợ.
Em rể.
A.
Thật một màn kịch.
"Thời Tiểu Niệm, lại đây."
Cung Âu không để ý tới Mộ Thiên Sơ, con ngươi đen nhìn chằm chặp bóng người gầy gò đang đứng phía sau hắn, âm thanh lạnh lẽo.
"…"
Thời Tiểu Niệm đứng phía sau Mộ Thiên Sơ, nghe vậy, có loại ảo giác nghẹt thở, không thể thở nổi.
Hoảng sợ, sợ sệt đồng loạt hướng cô kéo tới.
Cô không thể nhu nhược như thế, cô không thể liên lụy đến Mộ Thiên Sơ.
Cô cứng đờ dịch ra chân, muốn đi ra lại bị Mộ Thiên Sơ nắm chặt tay.
Mộ Thiên Sơ động viên liếc nhìn cô một cái, sau đó nhìn về phía Cung Âu, "Cung tiên sinh, là một người nam nhân, không nên bức bách nữ nhân."
Bức bách nữ nhân.