Bỗng dưng một luồng ánh sáng phát ra từ chiếc rương, ánh sáng phát ra càng mạnh, trái tim của Liễu Hàn Yên càng đập dữ dội, ý thức của cô bắt đầu trở nên mơ hồ, thân thể mềm nhũn, té xuống.
-Bà xã!
Tần Xuyên kêu lên hoảng hốt, vội lao tới đón lấy thân hình của Liễu Hàn Yên, đã thấy cả người cô không còn chút sức lực nào, tay chân đều lạnh lẽo, hoàn toàn không giống nhiệt độ ấm áp của một con người.
-Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, cái rương vỡ tan tành, một vật thể mỏng dẹt hình năm cạnh, tỏa ra ánh sáng màu lam, trông rất giống một chiếc huy chương bay ra.
Hiển nhiên, vật gây ra vụ nổ, chính là huy chương Hải Thần.
Trên thân nó không có bất cứ chữ hoặc đồ hình gì, giống như một miếng nham thạch, hoặc một miếng kim loại, hoàn toàn không thể xác định chất liệu của nó.
Dường như huy chương Hải Thần có linh tính, nó xoay tròn giữa không trung một lúc, rồi nhắm về phía Liễu Hàn Yên, hóa thành một luồng sáng xanh lam, bay tới phía trên trán cô.
Thị lực của Tần Xuyên hoàn toàn không thể nắm được quỹ đạo của huy chương Hải Thần, nhưng hắn đã tìm ra nhân tố khiến diễn ra dị biến, đó là máu!
Hôm nay trán Liễu Hàn Yên bị trầy xước, dù vết thương đã khép miệng, nhưng máu khô vẫn còn dính ở chân tóc.
Ban đầu huy chương Hải Thần bất động, chỉ khi Liễu Hàn Yên đưa đầu tới gần nó, mới xảy ra dị biến, có lẽ là vì nó có cảm ứng đối với máu.
Thế nhưng...vì sao lại là máu của Liễu Hàn Yên? Hay nói cách khác, phỏng đoán của hắn có chính xác?
Tâm tư rối loạn, Tần Xuyên lo lắng, không biết làm thế nào cho phải.
-Bà xã! Em sao rồi?
Tần Xuyên kêu lớn, nhưng Liễu Hàn Yên trong lòng hắn vẫn mê man, hoàn toàn không đáp lại, giống như đã chết, không còn chút huyết sắc nào.
Dường như huy chương Hải Thần “thích chơi đùa”, ánh sáng màu lam sẫm không ngừng phóng ra, từng luồng li ti đi vào cơ thể của Liễu Hàn Yên.
-Mẹ kiếp! Mày làm cái quái gì vậy?!
Tần Xuyên bất chấp tất cả, chụp lấy huy chương Hải Thần, chỉ cảm thấy vật này lạnh thấu xương, chứ không có phản ứng gì đặc biệt.
Dù Tần Xuyên cố sức di chuyển nó đi, nhưng vô phương đưa nó ra xa trán của Liễu Hàn Yên.
Tần Xuyên thay đổi biện pháp, liền ôm Liễu Hàn Yên chạy ra xa, nhưng huy chương Hải Thần vẫn theo sát, không chịu buông tha!
Cứ như thể vật này treo lơ lửng trên không trung, nhưng đã hoàn toàn gắn chặt với Liễu Hàn Yên với một khoảng cách không đổi.
Dần dần, mạch máu trên cơ thể Liễu Hàn Yên bắt đầu lộ rõ.
Mạch máu không còn là màu đỏ, mà là màu xanh lam! Thậm chí da cô cũng bắt đầu biến thành màu lam...
Tần Xuyên ngẩn người mà nhìn, đây rốt cuộc là Liễu Hàn Yên bị trúng độc, hay hắn bị ảo giác?
Nhưng nguy hiểm nhất, là hơi thở của Liễu Hàn Yên càng lúc càng yếu ớt, dường như hết sức đau đớn, thân thể co quắp, run rẩy.
Tần Xuyên lập tức đưa tay ấn lên cổ tay của cô bắt mạch, vừa nghe mạch, hắn liền toát mồ hôi lạnh.
Sức lực của cô đang không ngừng suy sụp, giống như một cây đèn gần hết dầu, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Chẳng lẽ...huy chương Hải Thần đang hút sinh mệnh lực của Liễu Hàn Yên?
Tuy không thể giải thích về mặt y học, nhưng Tần Xuyên vẫn cảm thấy lo lắng như vậy.
Mắt thấy vợ mình vừa rồi còn cười nói với mình, bây giờ sắp phải ngọc nát hương tan, Tần Xuyên hết sức phẫn nộ, trong mắt đầy tia máu và nước mắt.
Cứ tiếp tục như thế này, chỉ sợ thêm một phút nữa thôi, là mạch của Liễu Hàn Yên sẽ ngừng đập!
-Khốn kiếp!
Tần Xuyên bất chấp hậu quả ra sao, buông Liễu Hàn Yên xuống, chạy đi vài bước.
Hắn không cần phải cầm vật gì đó làm kiếm, cả người lập tức bộc phát ra kiếm khí cuồn cuộn!
Thanh Liên kiếm khí như một ngọn núi lửa hoạt động, tạo thành một vòng hình rồng xung quanh người Tần Xuyên, biến tất cả cây cỏ, cát đá thành bụi!
Kiếm khí như có thực chất, ngưng tụ trên người và cánh tay Tần Xuyên, mỗi đạo kiếm khí, đều tạo ra một sự đè ép mạnh mẽ.
Như ở trong một không gian có cường độ áp suất rất cao, đồng thời với việc phóng ra kiếm khí, mỗi bộ phận trên cơ thể, mỗi kinh mạch và tế bào của Tần Xuyên đều rơi vào một thử thách hết sức to lớn.
-Phụt!
Còn chưa ra chiêu, các bộ phận trên cơ thể Tần Xuyên đều xuất hiện tổn thương, hắn thấy cổ họng ngòn ngọt, liền phun ra một ngụm máu tươi.
Với thực lực, tu vi và tình trạng cơ thể hiện giờ của hắn, hắn hoàn toàn chưa thể tiếp nhận cảnh giới kiếm ý cao nhất!
Nhưng hắn cần phải dùng một đòn cực mạnh để đối phó với huy chương Hải Thần, bởi vì thời gian hữu hạn, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Cho dù sau một kiếm này, bản thân hắn sẽ bị thương nặng, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng, hắn cũng phải liều mạng một lần!
Cùng với sự thúc đẩy kiếm khí của Tần Xuyên, trong chu vi một dặm, đông đảo chim chóc hoảng loạn bay khỏi rừng cây, một số loài vật sống trong hang hốc cũng chạy trối chết.
Sự uy hϊếp có tính hủy diệt của kiếm khí tràn ngập quanh Tần Xuyên trong chu vi vài trăm thước, thậm chí, khiến những con cá trong hồ cũng giật mình lặn xuống phía dưới.
Nếu như chưa mê man, Liễu Hàn Yên mà nhìn thấy Tần Xuyên lúc này, hẳn cô cũng sẽ kinh ngạc đến nín thở!
Lúc này, dù là một bậc tông sư về võ thuật, cũng không dám chạm vào kiếm khí của hắn, càng không dám đón một kiếm của hắn!
-Huy chương Hải Thần...nếu mày có ý thức, thì hãy nghe lời cảnh cáo cuối cùng của tao, mau buông vợ tao ra!
Miệng hắn đầy máu tươi, máu mũi đặc sệt cũng đang chảy xuống, nhưng ánh mắt hắn sáng rực, tràn đầy kiên quyết.
Tay phải giơ cao, ngón tay làm kiếm, kiếm khí màu lam ngưng tụ ở đầu ngón tay của hắn, tạo thành một thanh kiếm lớn, lấp lánh ánh sáng.
Dường như huy chương Hải Thần có ý thức, nhưng nó không lùi bước, trái lại còn tục phóng ra luồng khí sắc nhọn màu lam, như muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tần Xuyên.
Nó hoàn toàn không sợ kiếm khí của Tần Xuyên!
Thấy tình trạng của Liễu Hàn Yên đã không thể chậm trễ nữa, rốt cuộc Tần Xuyên không chút do dự, tay phải từ từ đưa ra phía sau, theo đó kiếm quang to lớn cũng ở phía sau lưng hắn.
Tần Xuyên hít vào một hơi thật dài, lẩm bẩm:
-Lão nhân...Ông bảo ta đừng dùng kiếm ý, nhưng ngày hôm nay, không thể không dùng đến...Bất Hủ Thanh Liên, khoảnh khắc trở thành vĩnh viễn!