Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 316: Diễn rất tốt

Trong thoáng chốc, đoàn xe dừng trên đường, không dám tới gần.

Long Hải Hiên nhìn thấy ngọn lửa bao trùm nhà hàng Độ Giả, giận tím mặt nói:

-Tại sao lại như vậy? Sao nhà hàng lại bị tập kích?

Một sĩ quan cùng ngồi trong xe sợ hãi nói:

-Thủ trưởng, chúng tôi không nhận được bất cứ tín hiệu cảnh báo nào! Không có ai xâm nhập cả!

-Không có ai xâm nhập? Chẳng lẽ là...

Long Hải Hiên sững sờ.

Những người khác cũng nghĩ tới, chỉ có thể là nội gian!

Mặt Chester cũng tái nhợt, kêu lên:

-Không xong rồi! Huy chương Hải Thần đã được đưa tới nhà hàng! Phải mau chóng đi bảo vệ huy chương!

Nhưng Long Hải Hiên lại không quan tâm lắm đến việc đó, lập tức mở cửa xe nhảy xuống, hô lớn:

-Liễu tướng quân đâu rồi!?

Mấy binh sĩ chỉ một chiếc xe jeep đang hướng về phía tửu điếm, báo cáo:

-Thủ trưởng, tướng quân ở đó!

Long Hải Hiên quay lại nhìn, quả nhiên thấy Liễu Hàn Yên một mình một xe, đang nổ máy chạy về phía nhà hàng.

Long Hải Hiên đang bực mình vì Liễu Hàn Yên đơn thương độc mã đi như vậy, chợt nghe chuông điện thoại của mình vang lên.

Thấy là Ban An ninh gọi tới, y lập tức nhận cuộc gọi, sau khi nghe xong, mặt liền tái nhợt.

-Cái gì? Xe vận tải?

Long Hải Hiên đặt điện thoại xuống, chạy về xe, nói với Chester:

-Chester tiên sinh, bọn trộm vứt cái rương đó trên một chiếc xe vận tải ở cảng Đông Hoa! Chúng đã phát hiện cái rương không thích hợp, binh lính của chúng ta đã tới đó, nhưng không thu được gì cả!

Chester sợ run, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vừa nghĩ tới huy chương Hải Thần mất đi từ tay mình, y muốn ngất xỉu.

-Long tiên sinh! Mau liên lạc với nhân viên của tổ trực thăng trực ban! Xác định vật kia còn ở đó không!

Chester kêu lên, cả người run rẩy.

Long Hải Hiên lập tức truyền tin tới người phụ trách tổ lái trực thăng, nhưng không ai trả lời.

-Chết tiệt!

Long Hải Hiên chửi một câu, tâm trạng vui vẻ trước đó, hoàn toàn tan biến, trở thành nặng nề bực bội, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục liên lạc với Ban An ninh, nhanh chóng phong tỏa tất cả các con đường xung quanh, đồng thời phái trực thăng triển khai tuần tra.

Nhưng vùng phụ cận toàn là đồi núi rậm rạp, việc lục soát hết sức gian nan.

Cùng lúc đó, khi lái xe tới nhà hàng, vẻ mặt của Liễu Hàn Yên cũng rất nặng nề.

Phía trước nhà hàng đã biến thành một biển lửa, hiển nhiên là thủ phạm phá hoại đã đốt một số vật dễ cháy, thậm chí là cả đường ống dẫn gas.

Điều đó đã khiến rất nhiều binh sĩ vô tội và nhân viên phục vụ của nhà hàng bị thương vong.

Mọi người bỏ chạy tứ tán, nhưng Liễu Hàn Yên vẫn muốn tìm tung tích của huy chương Hải Thần, thời gian vô cùng cấp bách.

Liễu Hàn Yên cũng không biết phải làm sao, bởi vì sự tình xảy ra quá đột ngột.

Cô tưởng rằng kế hoạch lần này của Ban An ninh quốc gia Hoa Hạ và cơ quan tình báo MI6 Anh quốc, là không chê vào đâu được, nhưng hiển nhiên là đối phương cũng đã có chuẩn bị trước, ăn miếng trả miếng tới cùng!

Hoang mang không biết nên làm thế nào, trong đầu Liễu Hàn Yên chợt hiện ra bóng dáng của một chàng trai...

Cô rút điện thoại di động ra, nhớ Tần Xuyên từng nói, có chuyện gì thì gọi điện cho hắn...

Nhưng cô do dự một lát, lại thả điện thoại xuống.

Nơi này quá nguy hiểm, cô không muốn hắn tới.

Nhưng đúng lúc này, trong khu rừng ven đường phía trước, đột nhiên một bóng người chạy ra, đó là Tần Xuyên.

Trong lúc đoàn xe dừng lại, Tần Xuyên dùng khinh công, chạy tới vùng phụ cận nhà hàng.

Hắn thấy Liễu Hàn Yên ngồi trong xe cầm lấy điện thoại, rồi lại bỏ xuống, im lặng không nói, rốt cuộc khi nào cô gái này mới trở nên yếu đuối một chút?

Lẽ nào gọi mình một tiếng để mình đến hỗ trợ, lại khó mở miệng như vậy sao? Lòng tự tôn đến mức như thế này, khiến Tần Xuyên cảm thấy hơi quá.

Tần Xuyên vọt tới, nhảy lên xe jeep, sau khi chụp lấy nóc xe, liền đưa tay còn lại mở cửa xe.

Theo bản năng, Liễu Hàn Yên giảm tốc độ xe xuống, để Tần Xuyên ngồi ở vị trí lái phụ.

-Anh...

-Anh làm sao!? Ngay cả một cuộc gọi mà em cũng không muốn gọi, anh không canh chừng trên đường, thì có thể làm sao bây giờ?

Tần Xuyên bất lực than thở.

Trong mắt Liễu Hàn Yên có một chút lo lắng không rõ nguyên nhân:

-Nhưng có thể sẽ rất nguy hiểm, dù anh rất lợi hại, nhưng nếu gặp phải một vụ nổ mạnh, thì cũng có thể gặp chuyện không may!

Tần Xuyên sửng sốt, trong lời nói của cô, dường như rất lo lắng cho sự an nguy của hắn.

Chẳng lẽ...Liễu Hàn Yên không nhờ hắn hỗ trợ, không cho hắn bảo vệ cô, là vì sợ hắn gặp nguy hiểm?

-Yên tâm đi, anh còn rất nhiều việc phải làm, sẽ không chết ngay đâu. Trước hết, hãy nói về tình huống trước mắt.

Tần Xuyên cũng thấy khó hiểu, sao đột nhiên phía trước nhà hàng lại bị cháy?

Liễu Hàn Yên nhíu mày:

-Hẳn là đối phương biết huy chương Hải Thần thật đã được trực thăng chuyển tới nhà hàng, mới sai nội ứng ở bên trong phá hoại, rồi nhân lúc hỗn loạn, mang huy chương Hải Thần đi. Nói cách khác, không thể có chuyện người bên ngoài mạnh mẽ tấn công hoặc trà trộn vào.

-Có nhiều người có tư cách tiếp cận trực thăng không?

Tần Xuyên hỏi.

-Đương nhiên là khá nhiều, bởi vì trước đó không ai biết, huy chương Hải Thần được chở từ đâu tới, chắc chắn phải là sĩ quan cấp tá trở lên mới có cơ hội tiếp cận và lấy thứ gì đó đi.

Tần Xuyên nheo nheo mắt:

-Như vậy thì...trong thời gian ngắn nhất, phải tìm bắt người có khả năng cao nhất ra tay trộm huy chương Hải Thần.

Lúc này Liễu Hàn Yên đã lái xe tới bên ngoài nhà hàng, binh lính đang sơ tán dân thường và một số chuyên gia.

Khói đen tràn ngập, ánh lửa nỏi lên bốn phía, cảnh tượng hết sức hỗn loạn.

-Không còn thời gian nữa rồi, trước hết tới chỗ trực thăng rồi nói sau.

Nhưng Tần Xuyên đã kéo cô lại, lắc đầu:

-Đừng gấp gáp, nếu như nó ở chỗ trực thăng, không thể biết được là lúc nào bay đi, nhưng nếu nó đã bị lấy đi, dù chúng ta đi tìm trực thăng thì chỉ phí thời gian mà thôi.

-Vậy làm sao bây giờ?

Liễu Hàn Yên hỏi theo phản xạ tự nhiên.

-Anh nghĩ có một người rất khả nghi, em phải điều tra trước, xem hắn ở đâu.

-Ai vậy?

-Trương Hạo Dương.

Suy nghĩ một chút, rồi Tần Xuyên nói lên cái tên này:

-Hắn có tham gia hành động lần này không?

Phản ứng của Liễu Hàn Yên rất nhạy bén, cô nhanh chóng nhận biết tình thế, vội nhảy xuống xe, túm lấy một thượng úy chỉ huy, hỏi:

-Thượng tá Trương Hạo Dương ở đâu?

-Thượng tá Trương đích thân dẫn người tới phía bắc nhà hàng tổ chức cứu hỏa và sơ tán

Liễu Hàn Yên chạy về xe, cũng bất cháp hai bên là bồn hoa, lái xe vượt qua một cách thô bạo, đi tắt về phía bắc của nhà hàng.

-Tôi sơ suất quá, lẽ ra phải nghĩ ra sớm, Đao Quỷ kia hung tàn như vậy, ngay cả người của chúng cũng bị gϊếŧ, vì sao đêm đó lại buông tha cho Trương Hạo Dương?

Liễu Hàn Yên đập mạnh vào vô lăng, vô cùng căm giận trước sự phản bội của cấp dưới.

Tần Xuyên cảm khái:

-Không chỉ có như vậy, ngẫm kỹ lại, đêm đó nếu như không bị anh ngăn cản, hai binh sĩ giả mạo đã có thể trà trộn vào quân khu của bọn em. Nhưng các binh sĩ đều biết nhau, nếu có binh sĩ phát hiện và nói có binh sĩ lạ xâm nhập, chắc chắn sẽ gây ra rối loạn.

-Mà bản thân Trương Hạo Dương là thượng tá, hắn có thể bịa ra một cái cớ, để hai binh sĩ giả mạo kia không bị tố giác.

-Chỉ có thể nói, tên Trương Hạo Dương đó diễn quá tốt, khiến chúng ta không để ý một số chi tiết...Nhớ lại chuyện ở nhà kho lần trước, là do nội gian gây ra, lần này cũng vậy, có lẽ là người của Thánh giáo gây ra. Thánh giáo này thật sự là đáng lo ngại...

Được Tần Xuyên nhắc nhở như vậy, Liễu Hàn Yên càng tin chắc Trương Hạo Dương là nội ứng, ánh mắt càng lạnh như băng.

Chỉ trong chốc lát, hai người lái xe đến phía bắc nhà hàng, nhìn thấy xác người đầy trên mặt đất, ngoại trừ nhân viên của nhà hàng ra, còn có rất nhiều quân nhân đang dùng vòi cứu hỏa để chữa cháy, thì bị kẻ địch bắn từ phía sau!

Tần Xuyên xuống xe, đưa tay sờ mũi vài người, phát hiện họ đều đã chết.

-Muộn rồi, không còn cứu được nữa.

Tần Xuyên thương xót, những quân nhân này, trước khi chết đều đang bận bịu cứu hỏa, cứu người, rốt cuộc không biết mình chết như thế nào.

Liễu Hàn Yên đưa mắt nhìn xung quanh, thấy cách đó không xa trên đám cỏ, in hằn dấu bánh xe.

-Hắn chạy về phía kia, phía đó đường không tốt, có thể đuổi kịp.

Tần Xuyên lo lắng cô đi một mình không tốt, lập tức quay trở lại xe.

Trong cơn tức giận, Liễu Hàn Yên đạp mạnh chân ga, chiếc xe kêu lên “vù” một tiếng, phóng vụt về phía trước!