Cũng không lâu sau, Y Phi liền gửi một tín hiệu truy tung tới bản đồ trên điện thoại của Liễu Hàn Yên.
Tần Xuyên đưa mắt nhìn, phát hiện tín hiệu điện thoại của Đường Vi liên tục di động, dường như đang đi tới nơi nào đó.
Điều này khiến Tần Xuyên thở phào nhẹ nhõm, xem ra Đường Vi không gặp chuyện gì bất trắc, mà đang đi đường, không chú ý tới điện thoại.
- Cô ấy hẳn là đang lái xe, anh muốn đuổi kịp cô ấy thì cần tăng tốc.
Liễu Hàn Yên nói.
Tần Xuyên cũng biết chính mình cần phải tăng tốc. Mặc dù vừa học lái xe chưa bao lâu, nhưng Tần Xuyên đã biết rõ những chi tiết cần chú ý khi lái xe, chân dí mạnh một cái, đạp vào bàn ga, chiếc xe đột ngột tăng tốc lao về trước.
Khi xe chạy được nửa đường, Liễu Hàn Yên đột nhiên nói:
- Anh dừng ở nhà ga phía trước, để Thiển Thiển xuống xe, không thể để nó gặp nguy hiểm được.
- Đừng mà! Có chị ở đó, em không có việc gì đâu!
Liễu Thiển Thiển không muốn bỏ qua trò hay sát thủ đối đầu.
Nhưng mệnh lệnh của Liễu Hàn Yên không cho cãi lại, cô căn bản không hề có ý thương lượng.
Tần Xuyên cũng hiểu được, em vợ không biết võ này xuống xe là tốt nhất, vì vậy phanh gấp, để Liễu Thiển Thiển xuống xe.
Liễu Thiển Thiển thấy chông vợ hài này thống nhất ý kiến, đành biệt khuất bĩu môi, yên lặng xuống xe.
- Gọi xe trở về nhà, không được chạy loạn.
Liễu Hàn Yên nói một câu, sau đó để Tần Xuyên nhanh chóng lái xe rời đi.
Tần Xuyên sững sờ:
- Vợ, em không xuống cùng Thiển Thiển sao?
- Những kẻ đó là sát thủ nước ngoài xâm lấn Hoa Hạ ta, anh bảo một quân nhân Hoa Hạ như tôi lại đào ngũ sao?!
Liễu Hàn Yên sắc mặt lạnh lùng hỏi lại.
Tần Xuyên không có thời gian cãi nhau với Liễu Hàn Yên, dù sao cô cũng có năng lực tự bảo vệ bản thân, vì vậy không nói thêm gì.
Hắn đuổi theo hai mươi phút, trên đường liên tục gọi bảy tám cú điện thoại, Đường Vi cũng không nghe, cũng không biết tình hình của cô như nào.
Chỉ có điều dường như Đường Vi cố ý lái xe chậm lại để Tần Xuyên có thời gian đuổi theo.
- Có thể là điện thoại của cô ấy bị người nghe lén, không dám nhận điện thoại, chỉ có điều có lẽ cô ấy không có chuyện gì.
Liễu Hàn Yên đã đổi sang ngồi bên ghế phụ.
Tần Xuyên không nói lời nào, ánh mắt hắn chăm chú nhìn con đường phía trước, hận không thể mọc cánh bay tới.
Liễu Hàn Yên đưa mắt nhìn Tần Xuyên, phát hiện biểu lộ của hắn vô cùng nghiêm túc, đầy sự lo lắng, biết rõ hắn đang lo lắng cho cô gái tên Đường Vi kia.
- Xem ra anh rất thích cô ấy.
Liễu Hàn Yên lạnh nhạt nói một câu.
Nếu như là bình thường, Tần Xuyên nhất định hỏi Liễu Hàn Yên có ghen tị hay không. Nhưng giờ khắc này, Tần Xuyên không nói câu nào.
Xe đi qua nội thành, tiến vào một khu dân cư ở ngoại ô thành phố, tất cả đều là nhà dân tự xây, giữa ban ngày đa số dân chúng đều đi làm, bên trong vô cùng thanh tĩnh.
- Vì sao cô ấy lại tới nơi này?
Liễu Hàn Yên hỏi.
Tần Xuyên rốt cục trả lời một câu:
- Có lẽ không phải cô ấy muốn tới, mà do có người ép cô ấy.
Đúng lúc này, trên bãi đỗ xe của khu dân cư xuất hiện một chiếc BMW màu đỏ, rõ ràng là xe của Đường Vi!
Tần Xuyên vội vàng dừng xe lại, cùng Liễu Hàn Yên xuống xe, phát hiện trong xe đã không thấy Đường Vi đâu.
Cũng may hai người đều có cảnh giới Tiên Thiên, có thể do thám hướng đi chân khí ở khoảng cách khá xa. Lại thêm Đường Vi không hề có ý định che dấu hơi thở, cho nên hai người họ rất dễ tìm được vị trí.
- Phía bên kia!
Tần Xuyên dẫn đầu chạy về phía bắc khu dân cư.
Liễu Hàn Yên sững sờ, Tần Xuyên tìm được Đường Vi trước cô, vậy chẳng phải nghĩa là tu vị của Tần Xuyên cao hơn cô?!
Cô ngày càng phát hiện mình không thể nhìn thấu người chồng bất đắc dĩ này, sự sâu cạn của hắn đúng là một câu đố khó!
Phía trước xuất hiện một tòa nhà bốn tầng, trang trí hoa lệ hơn nhà của hắn, hiển nhiên là chủ nhân có chút giàu có.
- Vi Vi!
Quả nhiên Tần Xuyên phát hiện một bóng dáng thướt tha đang đi về phía nhà dân, chính là Đường Vi.
Lúc này Đường Vi xoay người lại, khi thấy Tần Xuyên tới thì liền thở phào nhẹ nhõm, những khi nhìn thấy Liễu Hàn Yên đi sau thì cặp mày đen nhíu lại.
Tần Xuyên gần như trong nháy mắt chạy tới trước mặt Đường Vi:
- Rốt cục xảy ra chuyện gì, sao lại không nghe điện thoại?!
- Vừa rồi tôi nhận được điện thoại, chú Lam bị người uy hϊếp, đối phương muốn tôi tới nhà chú Lam đàm phán, hơn nữa không cho phép tôi báo chuyện này cho người khác.
Điện thoại của tôi cũng bị nghe lén, cho nên tôi không dám nghe điện thoại của cậu. Tôi biết rõ cậu có thể truy tìm tín hiệu điện thoại của tôi, cho nên cố ý giảm tốc độ chờ cậu tới.
Đường Vi giải thích.
- Đây là nhà của chú Lam?
Tần Xuyên giật mình.
- Ừm. Sau khi chú Lam rời khỏi bang hội thì ở cùng nhà với người thân ở quê, buổi tối tới quán bar làm việc, tôi cũng chỉ mới tới một lần.
Đường Vi ánh mắt cảnh giác nhìn vào căn nhà không có chút động tĩnh,
Lúc này Liễu Hàn Yên đi tới, hỏi:
- Người liên hệ với cô đâu? Ở bên trong sao?
Đường Vi suy nghĩ một chút, lắc đầu với Liễu Hàn Yên:
- Không rõ nữa, bọn chúng chỉ gửi một tin nhắn không có số cho tôi, nói chú Lam và người nhà đã bị bắt, lại gửi ảnh chụp, những tin tức khác đều không đưa.
- Tôi đi vào cùng chị.
Tần Xuyên lo lắng Đường Vi đi một mình sẽ gặp nguy hiểm, quay đầu nói với Liễu Hàn Yên:
- Vợ, em ở ngoài chờ chút, anh hoài nghi bên trong có bẫy rập.
Đường Vi nghe Tần Xuyên gọi một tiếng ‘vợ’, không khỏi mấp máy môi, trong mắt hiện vẻ u oán.
Liễu Hàn Yên rất không vui:
- Dựa vào gì mà tôi phải nghe lời anh, tôi không cần anh phải bảo vệ.
Nói xong, Liễu Hàn Yên tự mình đi về phía cửa lớn.
Tần Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu, tác phong nữ cường nhân của Liễu Hàn Yên đúng là không thể sửa nổi.
Ba người đẩy cửa lớn ra, cánh cửa cũng không khóa, đi vào trong phòng khách cũng không hề thấy dấu vết đánh nhau.
- Có mùi máu tươi…
Tần Xuyên sờ mũi một cái:
- Ở tầng trên!
Đường Vi nghe xong, không nghĩ gì, vội vàng chạy lên tầng hai:
- Chú Lam! Chú Lam!!
- Vi Vi!
Tần Xuyên thầm kêu không tốt, nếu như Lam Trung Hoa đã gặp bất trắc, vậy nơi này quá nửa là một cái bẫy chết chóc. Ba người chính mình cần phải nhanh chóng chạy ra mà không phải lên lầu xem, như vậy chẳng khác nào đã mắc bẫy đối phương!
Nhưng hai cô gái đều lên rồi, hắn cũng chỉ có thể lên theo.
Khi đi vào một căn phòng ở lầu hai, mùi máu tươi nồng nặc phả vào mặt!
Chỉ thấy một nhà sáu người, hai già, hai trung niên, một lớn và một nhỏ đều đã chết!
Máu tươi bao phủ cả căn phòng, máu chảy lênh láng trên nền gạch.
Sở dĩ như vậy vì những người này đều trực tiếp bị cắt đầu!
Sáu cái đầu đặt song song nhau trên mặt đất, mỗi cái đều mang biểu lộ đau đớn, trong đó bao gồm của Lam Trung Hoa!
- Chú Lam!
Đường Vi thét chói tai, hai mắt đỏ bừng, nước mắt như hồng thủy vỡ đê trào ra.
Tần Xuyên và Liễu Hàn Yên cũng chấn kinh, hai người đều không ngờ tới đối phương không chỉ gϊếŧ người, còn gϊếŧ cả nhà! Thậm chí dùng phương thức máu tanh như vậy!!
Mấu chốt ở đây còn có hai đứa nhỏ vô tội, một đứa mới học trung học, một đứa mới là học sinh tiểu học, tất cả đều bị gϊếŧ hại một cách tàn nhẫn!
Đường Vi khóc không thành tiếng, cực kỳ bi ai quỳ trên mặt đất:
- Là do tôi hại chú… Tôi đã hại cả nhà chú…
- Vết máu trên đất đã bắt đầu khô lại, hẳn là đã chết được một lúc, đoán chừng sau khi chúng chụp ảnh cho cô thì lập tức ra tay gϊếŧ người, cô tới sớm cũng không thể cứu được.
Liễu Hàn Yên cũng có chút không đành lòng, nói để Đường Vi không quá tự trách bản thân.
Đúng lúc này, trong một nhà dân ở cách đó không xa.
Một người mai phục dùng kính viễn vọng giám sát tầng hai, sau khi thấy Đường Vi xuất hiện, yên lặng ấn nút điều khiển.
Ba người tỏng nhà Lam Trung Hoa lập tức nghe thấy tiếng nổ cực lớn từ dưới truyền đến.
Ầm! Ầm! Ầm!
Thuốc nổ điều khiển từ xa giấu trong phòng được kích hoạt!
Ma trước mặt ba người, trong căn phòng tràn ngập máu tươi cũng lóe lên ánh nửa, thuốc nổ cất giấu trong một cỗ thi thể cũng nổ tung!
Trơ mắt nhìn thi thể người nhà Lam Trung Hoa đều bị nổ thành thịt vụn, cả người Đường Vi gần như chết điếng đi.
Tần Xuyên tỉnh táo, trước tiên vội vàng ôm lấy Đường Vi quỳ trên mặt đất, điên cuồng chạy về phía cửa sổ trong WC.
Toàn bộ căn nhà bốn tầng như bị dỡ bỏ, nổ tung. Trong tiếng nổ cực lớn, bụi đất bay mù mịt, cả khu dân cư như vừa trải qua một cơn động đất.