Sương trắng tan đi, dị ma bị gϊếŧ sạch, tử đằng trở thành hồn thú của Trang Dịch, toàn bộ thành Vũ Càn đối với đội ngũ hồn sư mà nói, không còn có bất cứ uy hϊếp nào, nhưng mà, trên đường trở về, không khí trong cả đội ngũ lại càng nặng nề hơn so với lúc đến.
Trang Dịch đi phía trước đội ngũ, bóng lưng im lặng mà cô độc, không một người dám đi lên hỏi hắn về chuyện Lôi Hổ, cả hành trình mọi người đều thấy Trang Dịch cùng Lôi Hổ thân thiết thế nào, sau khi Lôi Hổ mất tích, tuy rằng ngoài miệng Trang Dịch không nói gì thêm, nhưng từ việc hắn làm với mấy người Tưởng Tuyên, là có thể nhìn ra được hắn tức giận thế nào.
Tuy rằng hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Tưởng Tuyên đáng chết, nhưng những lời Tưởng Tuyên nói với mọi người trước khi chết, cũng để lại bóng ma trong lòng bọn họ.
Hồn sư còn lại hiện giờ cơ bản đều là thành viên Huyền Nhạn, tất cả đều là bình dân sinh ra, xiềng xích nặng nề thế gia mang đến chặt chẽ buộc lại tư tưởng của bọn họ, không ai dám tưởng tượng sau khi trở về, bọn họ nên làm thế nào
Có một hồn sư cấp tám như Trang Dịch mở đường, mọi người thông suốt đi ngang qua vài tòa thành thị, tòa thành tiếp theo là thành Bích Xuân, sắc trời đã tối, bọn họ tạm thời hạ trại ở vùng ngoại ô, trời sáng thì đi vào thành.
“Trang Dịch.” Lục Duẫn Vi đi thăm ct cùng Lôi Tu xong, đi đến bên cạnh Trang Dịch.
Trang Dịch đang nhắm mắt tu luyện, nghe được tiếng Lục Duẫn Vi, mở mắt: “Học tỷ?”
Lục Duẫn Vi ngồi xuống bên cạnh Trang Dịch, nói: “Chúc mừng ngươi bước vào cấp tám, trở thành hồn sư cấp Vương.”
Trang Dịch lắc đầu cười. Tu luyện bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không bước vào cấp tám nhanh như vậy, là Lôi Tu thăng cấp kéo hồn lực của hắn tăng trưởng, nếu như có thể, Trang Dịch tình nguyện lùi lại ba năm năm năm, cũng không hy vọng phải xa cách Lôi Tu như vậy.
Lục Duẫn Vi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Trang Dịch, nói: “Ngươi là học sinh Bardon, lại là cấp Vương, chuyện lần này là Tưởng Tuyên làm sai, nhà trường nhất định sẽ cố gắng giữ ngươi, chẳng qua… Bardon bây giờ đã không phải Bardon thuần túy ngày xưa, Chiến Hồn điện cùng Bardon nối tiếp chặt chẽ, lực ảnh hưởng của thế gia tăng lớn, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng. Ma thú càng cao cấp càng khó tìm, huống chi là phụ hồn thú quý giá, chỗ Bardon…”
Người ở lại bên ngoài chỉ nhìn thấy không gian vỡ vụn, còn tưởng rằng tử đằng cũng biến mất theo, bọn họ không phát hiện dị ma, tự nhiên cũng không thấy được quá trình Trang Dịch thu phục ma thú. Trang Dịch quay đầu nhìn Lục Duẫn Vi cười: “Cảm ơn học tỷ, yên tâm đi, phụ hồn thú ta đã có.”
Ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt Trang Dịch, đồng tử màu xám nhạt phản chiếu ngọn lửa, khóe môi hơi cong lên, khuôn mặt dịu dàng thanh nhã, tươi cười gần như giống hệt nụ cười buổi sáng sớm hai năm trước.
Lục Duẫn Vi có chút mất tự nhiên nghiêng đầu, sau đó nghe được Trang Dịch nói: “Chuyện Tưởng Tuyên ta sẽ cho nhà trường một lời giải thích, ta là đội trưởng đội ngũ hồn sư lần này, tất cả trách nhiệm do ta gánh vác ——”
“Trang Dịch, ta đến tìm ngươi không phải ý tứ này.” Lục Duẫn Vi nghe vậy, hơi hơi nhíu mày.
“Ta biết.” Trang Dịch nhìn Lục Duẫn Vi, “Nhưng mà mọi người rất bất an, học tỷ có thể hỗ trợ đem ý của ta nói cho mọi người không?”
Lục Duẫn Vi nhìn Trang Dịch, giật mình. Không, so với hai năm trước, lại có chút không giống.
Người từ thiếu niên trưởng thành thành thanh niên trước mắt này, so với quá khứ càng thêm bình tĩnh mạnh mẽ, không chỉ là hồn lực thay đổi, còn có lột xác từ trong ra ngoài.
Chuyện bọn họ vẫn luôn lo lắng, đặt trước mắt Trang Dịch, tựa như trở nên nhỏ bé không đáng kể đến.
Tự hỏi lòng mình, nếu như chết là người thường, không phải Tưởng Tuyên, nàng sẽ lo lắng như vậy sao… Đáp án là sẽ không.
Bởi vì thân phận của Tưởng Tuyên mà có chút lo lắng bất an, cho dù nàng vẫn luôn bài xích quý tộc, nhưng khi chân chính đối mặt, lại vẫn cứ mất đi bình tĩnh.
Thời gian xuất phát ngày hôm sau, không khí trong đội ngũ vẫn không dịu đi, nhưng ánh mắt mọi người nhìn về Trang Dịch lại đã xảy ra một chút thay đổi.
Trang Dịch đi ở phía trước nhất đội ngũ, một đường nhìn phương xa, không để ý đồng đội phía sau khác thường.
Phong cảnh ven đường càng ngày càng quen thuộc, lúc trước Trang Dịch cùng Lôi Tu mang theo Lý Lan mẫu tinh tinh trở lại thành Bích Xuân, đi chính là con đường này.
Khi Trang Dịch mang theo mọi người đi qua tường thành thành Bích Xuân, nhìn đường phố không một bóng người phía trước, bước chân Trang Dịch khựng lại.
Ngay sau đó, binh lính ẩn nấp ở nơi bí ẩn hai bên ven đường trào ra, mười mấy hồn sư cũng đi ra, khống chế hồn lực ngăn cản đường đi của đoàn Trang Dịch, mà cổng thành mở ra sau lưng bọn họ kia, lúc này cũng nhanh chóng đóng lại.
Ngay khi binh lính xuất hiện, nhóm hồn sư sau lưng Trang Dịch đã lập tức bước vào trạng thái đề phòng, bởi vì bao vây bọn họ là binh lính bình thường, hai bên đều là nhân loại, các hồn sư cũng không tiện tấn công. Nhưng Huyền Nhạn dù sao cũng là đội ngũ hồn sư có kinh nghiệm, trải qua một chuyến thành Vũ Càn thử thách, phản ứng cũng vô cùng nhanh chóng, ngự hồn sư lập tức xông ra vòng ngoài đội ngũ, bố trí l*иg phòng ngự, đề phòng vạn nhất.
L*иg phòng ngự nửa trong suốt ngăn cách Trang Dịch cùng hồn sư đối diện, nhưng mà hai bên vẫn có thể nhìn thấy mặt đối phương.
Khi thấy rõ khuôn mặt Trang Dịch, hồn sư đối diện nhất thời cả kinh, một hồn sư trong đó còn trực tiếp kêu lên: “Trang Dịch?”
Hồn sư này không phải ai khác, chính là lão sư trung niên mà lúc trước khi Trang Dịch đi vào thành Bích Xuân đã gặp được ở học viện thành Bích Xuân, được Chung Đào giới thiệu, Trang Dịch mới có thể gặp mấy người Ô thành chủ, sau đó trở thành người truyền tin của thành Bích Xuân, trở lại Bardon.
Từ lúc Trang Dịch rời thành Bích Xuân đến bây giờ, thời gian còn chưa đến hai tháng, Chung Đào có thế nào cũng không ngờ được, hắn lại gặp lại Trang Dịch nhanh như vậy, hơn nữa còn là trong loại trường hợp này.
Nghĩ vậy, Chung Đào khó xử quay đầu, Ô thành chủ, Uông đội trưởng cùng ca ca của Chung Đào, Chung Ngu, đang cùng một nam nhân trung niên mặc quần áo màu tím, chậm rãi từ phía sau đội ngũ hồn sư đi tới.
“Trang Dịch?” Nhìn thấy Trang Dịch, cho dù Ô thành chủ cũng là ngạc nhiên, hắn nhịn không được nhìn về phía hồn sư mạnh mẽ bên cạnh, “Trịnh tiên sinh, đây…”
“Không sai, chính là hắn, thế nào, Ô thành chủ quen người kia?” Nam nhân áo tím liếc Ô thành chủ một cái, thong thả hỏi.
Ô thành chủ sau lưng phát lạnh, nhìn Trang Dịch, không lập tức trả lời lại.
Nam nhân áo tím thu hồi ánh mắt, đi về phía trước một bước, trên cao nhìn xuống Trang Dịch giống như đang nhìn con kiến: “Tưởng Tuyên đâu?”
Đội ngũ hồn sư không hiểu đầu đuôi vừa nghe đến tên Tưởng Tuyên, biểu cảm trên mặt tất cả mọi người cứng đờ.
Trang Dịch không dấu vết đánh giá nam nhân áo tím. Tuy rằng đã là tuổi bốn mươi, nhưng từng vị trí trên thân thể đều bảo dưỡng vô cùng tốt, áo tím trên người là kiểu dáng triệu hoán sư, vải dệt cao cấp, tự mang trận pháp phòng ngự cỡ nhỏ, nhìn ra được, đây là một nam nhân sống an nhàn sung sướиɠ. Nguồn:
Từ thái độ Ô thành chủ đối đãi với hắn có thể phán đoán, nam nhân này không chỉ sinh ra ở thế gia, thực lực còn tương đối không tầm thường. Cẩn thận cảm ứng, Trang Dịch phát hiện người này hình như cũng là cấp Vương.
Tuổi tác này, thân phận này, cấp bậc này, lai giả bất thiện(1), vừa thấy mặt đã mở miệng hỏi Tưởng Tuyên… Người Tưởng gia Trang Dịch đều gặp qua, như vậy khả năng duy nhất chính là… Trịnh Nam của Trịnh gia.
Xác nhận thân phận đối phương, biểu cảm trên mặt Trang Dịch không thay đổi chút nào, hắn nhìn thẳng nam nhân, nói: “Chúng ta là đội ngũ hồn sư Bardon, trừ khi là lão sư Bardon, nếu không bất cứ kẻ nào cũng không có tư cách tra hỏi chúng ta bất cứ chuyện gì.”
Trịnh Nam không nghĩ đến ts sẽ trả lời mình như vậy, hắn hừ lạnh một tiếng: “Ta là hồn sư Trịnh gia của Phụ Hồn điện, ta hỏi ngươi, Tưởng Tuyên đâu?!”
thấy Trang Dịch không để ý mình, Trịnh Nam trừng mắt nhìn những người sau lưng Trang Dịch, nhìn thấy vẻ mất tự nhiên trên mặt mỗi người bọn họ, Trịnh Nam nói: “Xem ra Tưởng Tuyên thật sự là bị các ngươi hại chết! Có gan ở dưới mí mắt Trịnh Nam ta động người của ta, hôm nay phải cho các ngươi biết, cái gì gọi là hối hận!”
Trịnh Nam nói xong, hồn sư đi theo hắn lập tức xông ra, không đến một phút đồng hồ, đã đập tan l*иg phòng ngự của đội ngũ hồn sư.
Ôn Bằng lập tức dẫn đầu mọi người đánh trả, mà Lục Duẫn Vi thì đứng dậy, nhìn chằm chằm Trịnh Nam, quát lớn: “Chúng ta là đội ngũ hồn sư của Bardon, chấp hành nhiệm vụ xong chuẩn bị trở về trường phục lệnh(2), vốn tưởng rằng đi ngang qua thành Bích Xuân sẽ an toàn, kết quả còn nguy hiểm hơn thành trống, không ngờ chúng ta không chết trong tay ma thú cùng dị ma, hiện tại lại phải bị chính người một nhà bắt! Thế gia cùng ba học viện lớn chưa bao giờ nổi mâu thuẫn, các hạ là người của Phụ Hồn điện, hôm nay sai người đến bắt chúng ta, chẳng lẽ là muốn gây ra nội chiến, tuyên chiến với Bardon?”
Lời Lục Duẫn Vi nói lập tức làm cho đám hồn sư kia ngừng động tác trong tay, quay đầu nhìn về phía Trịnh Nam.
“Tiểu nha đầu tài ăn nói không tệ, chẳng qua, Tưởng Tuyên của Trịnh gia mấy hôm trước bị gϊếŧ hại, căn cứ bảo khí của ta đưa trở lại, Tưởng Tuyên không phải bị ma thú hay dị ma gϊếŧ chết, mà là chết trong tay người một nhà! Dù là ngày thường, Hồn điện cũng cấm hồn sư vô cớ tự gϊếŧ lẫn nhau, huống chi trong lúc chấp hành nhiệm vụ… Hôm nay cũng không phải ta muốn bắt các ngươi, là một phụ thân, biết được tin tức con mình tử vong, đau lòng không thôi, cho nên nhịn không được muốn mời các ngươi đi theo ta, phối hợp điều tra mà thôi.” Trịnh Nam ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Tử vong? Trang Dịch hơi nâng mi.
Trang Dịch là biết trên người con cháu thế gia đều sẽ tùy thân mang theo loại bảo khí này, giống như cái nhẫn lúc trước Tưởng gia cho Trang Dịch kia, là có thể gửi hình ảnh hung thủ gϊếŧ người trước khi Trang Dịch chết đi, cho nên Trang Dịch mới lựa chọn tử đằng chịu tội thay, chẳng qua… Tưởng Tuyên bây giờ còn đang ở trong chiếc hộp của triệu hoán sư chịu đủ tra tấn, Trang Dịch xác định hắn còn hơi thở mạng sống.
Chẳng lẽ trong nháy mắt Trang Dịch ném Tưởng Tuyên vào trong hộp, bảo khí liền gửi hình ảnh của Trang Dịch ra ngoài?
Chuyện hình như trở nên thú vị rồi.
(1) Người đến ko có ý tốt
(2) Hoàn thành xong nhiệm vụ quay về báo cáo kết quả