Ai cũng không nghĩ đến, bản thể trí tuệ thực vật bị bọn họ đánh cho cực kỳ chật vật phải trốn vào trong không gian lại khôi phục hồn lực nhanh như vậy, còn đột nhiên làm khó dễ.
Lúc này đây, không có Trang Dịch ngăn cản, bản thể trí tuệ thực vật thành công đánh thức thực vật trong cả tòa thành thị, giống như đã sớm xác định vị trí của đội ngũ, hung mãnh dẫn dắt vô số thực vật xông về phía bọn họ!
“Chạy nhanh đi, thất thần làm cái gì! Chiến hồn sư mang theo phụ hồn sư đi trước, ngự hồn sư đệm sau, nhanh chóng rời khỏi nơi này!” Tưởng Tuyên tỉnh lại ngay sau khi Trang Dịch rời đi không lâu hét lớn với mọi người.
Vô số thực vật cuộn lên tận trời, giống như làn sóng thực vật quay cuồng, bùn đất dâng trào, dường như lập tức muốn nuốt hết bọn họ.
Nghe xong Tưởng Tuyên nói, mọi người lập tức phục hồi tinh thần, bản năng muốn nghe theo hắn chỉ huy.
“Không thể!” Lục Duẫn Vi lập tức hét lớn, “Động tác của thực vật quá nhanh, chúng ta quá nhiều thương binh, căn bản trốn không thoát, biện pháp duy nhất chính là trấn thủ tại chỗ, ngăn cản chúng nó! Chúng ta có thể đánh bản thể trí tuệ kia quay về sào huyệt một lần, nhất định có thể làm lại một lần nữa!”
“Ngu xuẩn! Lúc trước khi các ngươi đối phó bản thể trí tuệ thực vật, nó cũng không mang theo thực vật trong cả tòa thành đối phó các ngươi!” Tưởng Tuyên quát Lục Duẫn Vi, “Thương binh ở lại giữ chân chúng nó, người có thể đi, hiện tại lập tức đi!”
“Tưởng Tuyên, ngươi không thể làm như vậy!” Ôn Bằng cả kinh, lập tức nói.
“Cút, ngươi là ai, cũng xứng nói chuyện với ta như vậy!” Sống chết trước mắt, Tưởng Tuyên cũng lười làm công phu mặt ngoài, mặt lộ vẻ dữ tợn nói với Ôn Bằng.
“Người như ngươi mà xứng làm đội phó! Hèn nhát bỏ rơi đội viên bản thân bỏ trốn, ta ——” Lục Duẫn Vi nói xong, đột nhiên nhìn thấy cái gì, nhất thời dừng lại.
“Nói đi, làm sao không tiếp tục nói?” Tưởng Tuyên hung tợn trừng mắt nhìn Lục Duẫn Vi, “Vậy ngươi cứ chết ở đây đi, vừa lúc giúp ta kéo dài một chút thời gian.”
Tưởng Tuyên nói xong, lập tức quay người, khi nhìn thấy một người đứng ngay sau lưng lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, Tưởng Tuyên hoảng sợ: “Trang Dịch…!”
Tiếp xúc đến ánh mắt lạnh như băng của Trang Dịch, Tưởng Tuyên kinh ngạc một chút, hắn có chút hoảng loạn dời tầm mắt không dám đối diện với Trang Dịch, nhưng một giây sau, Tưởng Tuyên lại ngẩng đầu, cố gắng làm cho mình nhìn qua không khác thường: “Nghe nói ngươi đuổi theo bằng hữu của ngươi, đuổi kịp không, hắn không sao chứ?”
Trang Dịch nghe vậy, trong mắt hiện lên vài tia sát khí khát máu, hắn nhìn chằm chằm Tưởng Tuyên, không trả lời câu hỏi, ngược lại hỏi: “Dự tính năm phút sau bản thể trí tuệ thực vật sẽ xông đến trước mặt chúng ta, Tưởng đội phó dự định chỉ huy đội ngũ như thế nào?”
Tưởng Tuyên thấy Trang Dịch lại không thèm nghe lời hắn nói, sắc mặt tối sầm có chút khó coi, hắn nói: “Nếu Trang đội trưởng đã trở về, quyền chỉ huy đột ngũ này cũng giao lại cho ngươi đi.”
Khóe môi Trang Dịch hơi cong lên, khuôn mặt càng thêm lạnh lùng: “Ta tự nhiên là muốn nghe ý kiến của mọi người. Mới vừa nghe Tưởng đội phó nói muốn để cho những người nào đó chống, chúng ta nhân cơ hội rời đi, không bằng… cứ dùng kế sách này.”
“Trang Dịch…” Ôn Bằng cùng Lục Duẫn Vi nghe vậy, nhịn không được gọi một tiếng, hồn sư đợi nghe chỉ huy bên cạnh nghe được Trang Dịch lại chọn dùng biện pháp của Tưởng Tuyên, nhất thời vẻ mặt khác nhau, không bị thương bất luận có đồng ý hay không, đều vẻ mặt phức tạp, người bị thương nhất thời đầy mặt tuyệt vọng, ánh mắt nhìn Trang Dịch cùng Tưởng Tuyên, tràn đầy hận ý.
Trang Dịch đối diện với Tưởng Tuyên, thanh âm của hắn nhu hòa chưa từng thấy: “Đám thực vật này nhìn thì thanh thế lớn, nhưng chúng ta cũng không phải không có cách nào, chỉ cần một nhóm người dẫn dắt chúng nó rời đi, cho chúng ta chút thời gian, chờ lúc chúng ta đến sào huyệt của bản thể trí tuệ, ta tự nhiên có cách đối phó nó. Mà nhiệm vụ dẫn dắt ma thú thực vật rời đi này, hy vọng Tưởng đội phó có thể hoàn thành thật tốt.”
“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì, ta chính là đội phó, ngươi muốn ta đi chết?!” Đã biết Trang Dịch không có khả năng thoải mái buông tha mình, Tưởng Tuyên trừng mắt quát to với Trang Dịch.
“Ta cùng đội phó Ôn Bằng đều từng lấy thân vượt nguy hiểm giao thủ với nó, Tưởng đội phó thân là một thành viên của đội ngũ này, tự nhiên cũng không thể ngoại lệ ——”
“Đó có thể giống nhau sao? Hiện tại đi đối phó quái vật kia, chính là đi chịu chết! Trang Dịch, trước mặt nhiều người như vậy, ngươi dám hãm hại ta?!”
Trang Dịch nhẹ nhàng cười một tiếng: “Tưởng Tuyên, ta đây là quang minh chính đại ra lệnh cho ngươi chấp hành nhiệm vụ, về phần hãm hại… Lúc ngươi hãm hại đồng đội, cũng không thấy ngươi kích động như bây giờ.”
Sắc mặt Tưởng Tuyên hơi đổi: “Ngươi có ý gì…”
Trang Dịch giơ tay, ném mạnh khuyên tai lên không trung.
Hồn lực từ lòng bàn tay nối với khuyên tai, hình ảnh bên trong chiếu ra ngay trong không trung, cảnh tượng Tưởng Tuyên nhân lúc Lôi Tu chiến đấu cố ý phá hỏng trận pháp do đội ngũ hồn sư tạo thành, rõ ràng hiện ra từng chút một.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, trừ hơn mười tâm phúc kia của Tưởng Tuyên ra, tất cả mọi người không thể tin nhìn Tưởng Tuyên, hoàn toàn không thể tưởng tượng được, bọn họ lại cùng một đội ngũ với một kẻ ti tiện như vậy!
“Ta cùng Ôn Bằng mang theo mọi người chiến đấu đẫm máu ở phía trước, Lôi Tu liều chết bảo vệ Tưởng Tuyên cùng mọi người… Nhưng kết quả thì sao?! Người thần bí kia theo chúng ta một đường, Tưởng Tuyên cấu kết với hắn, giúp hắn nắm giữ rõ ràng nhược điểm cùng động tĩnh của chúng ta, đến hại chết tất cả mọi người chúng ta! Tưởng Tuyên, bất luận là ngươi xuất phát từ nguyên nhân gì, ở thời khắc mấu chốt hãm hại đồng bạn của mình, cái thứ buồn như ngươi, không xứng đồng hành với ta!”
Tưởng Tuyên không ngờ được Trang Dịch lại có ảnh tinh ghi lại tất cả mọi chuyện lúc đó, cảm nhận ánh mắt cực kỳ chán ghét từ những người quanh mình, toàn thân hắn phát run, nhịn không được lui về phía sau hai bước, nhưng một giây sau, Tưởng Tuyên như là nghĩ đến điều gì, sắc mặt thay đổi, dữ tợn nhìn chằm chằm Trang Dịch quát: “Bất luận quá trình thế nào, trong trận chiến đấu kia, chết toàn bộ đều là hồn sư bình dân! Cho dù bằng hữu Lôi Hổ của ngươi, cũng chỉ là một kẻ không rõ lai lịch mà thôi. Mà ta, Tưởng Tuyên, sinh ra thế gia, dòng máu của Tưởng gia, đời sau của Trịnh gia! Trang Dịch, hôm nay ngươi mà dám gϊếŧ chết ta, sau khi trở về Bardon, ngươi cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ!”
Hắn nói xong, nhìn về mỗi người chung quanh: “Không chỉ hắn, hôm nay ta mà chết, trừ khi các ngươi muốn làm con chuột, bị Hồn điện truy nã, sống cuộc sống trốn đông trốn tây cả đời, nếu không, toàn bộ đều phải chết!”
Trang Dịch nhìn Tưởng Tuyên giãy giụa trước khi chết, nhẹ giọng nói: “Vì sao ta không dám… Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy, ta trải qua, còn có hắn trải qua… Ta nhất định cho ngươi bồi thường gấp đôi.”
Trang Dịch nói xong, chậm rãi đến gần Tưởng Tuyên, thanh âm của hắn nhu hòa không dứt, biểu cảm trên mặt lại cực kỳ túc sát lạnh lẽo, khác biệt quỷ dị như vậy, lại thêm khí thế triệu hoán sư cấp bảy đỉnh phong của hắn, chỉ cần nhìn đã đủ làm người khϊếp sợ, căn bản không ai dám ngăn cản hắn.
Trong số hồn sư ở đây, trừ Tưởng Tuyên ra, chỉ có Lục Duẫn Vi đã quen biết Trang Dịch từ lâu, trong trí nhớ của nàng, Trang Dịch dịu dàng khiêm tốn, vẫn để lại ấn tượng khắc sâu cho nàng. Cuộc trò chuyện vào sáng sớm ở Rừng rậm Ma thú ngày hôm ấy, mỗi một chi tiết, còn có nụ cười trấn an lòng người của Trang Dịch, Lục Duẫn Vi vẫn luôn ghi khắc đến nay.
Nhìn vẻ mặt xa lạ giống như thay đổi một người của Trang Dịch lúc này, tuy rằng nàng cũng cực kỳ chán ghét Tưởng Tuyên, nhưng vừa nghĩ đến thân phận của hắn, Lục Duẫn Vi chống uy áp khí thế từ trên người Trang Dịch, mở miệng nói: “Trang Dịch, ngươi bình tĩnh một chút ——”
“—— Ta rất bình tĩnh.” Không đợi Lục Duẫn Vi nói hết lời, Trang Dịch lập tức nói.
Ngay sau đó, Lục Mang Thúy Phượng Điệp từ sau lưng Trang Dịch giương cánh xuất hiện, đôi cánh hồ điệp màu xanh đen cực lớn, làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn lạnh như băng của Trang Dịch, có loại yêu dị nói không nên lời.
“Chiến… chiến hồn thú! Ngươi là hồn sư hai hệ?” Tưởng Tuyên đã chuẩn bị chiến đấu xong, thấy Trang Dịch gọi ra lại không phải là Hướng Âm Quỳ vương, mà là Lục Mang Thúy Phượng Điệp, lập tức nhịn không được sợ hãi kêu lên.
Đóa hoa hạt hoa Hướng Âm Quỳ quay tròn quanh người Trang Dịch, thực vật vốn màu đỏ đen, sau khi tăng thêm chất độc của Lục Mang Thúy Phượng Điệp, mặt ngoài nhuộm một tầng xanh biếc óng ánh xinh đẹp.
Hồn lực của Trang Dịch thả ra toàn diện, hồn lực đỉnh cấp bảy bày ra không chút che dấu, Tưởng Tuyên thấy thế, không chần chờ một chút, xoay lưng bỏ chạy!
Trang Dịch phẩy cánh, trước tiên đuổi theo.
Tưởng Tuyên đang chạy trốn quay đầu thấy Trang Dịch truy sát phía sau, trong mắt hiện lên một tia ngoan độc, không chỉ hồn lực của phụ hồn sư cấp sáu phóng thích mà ra, đồng thời bí kỹ gia tộc của Tưởng gia, cũng nhanh chóng được Tưởng Tuyên dùng đến, ý đồ dùng vòng bảo vệ ngăn cản Trang Dịch, sau đó chạy trốn dưới sự trợ giúp của phụ hồn thú.
Trang Dịch nhìn màn hồn lực màu trắng vờn quanh thân che chở Tưởng Tuyên kia, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, bí kỹ của thế gia đúng là lợi hại, nhưng cũng phải xem đó là loại người gì đang dùng!
Thôn Thiên Cự Ưng khí thế dâng trào ngẩng đầu phát ra một tiếng kêu to cao vυ't, từ trong cơ thể Trang Dịch bay ra, ngay sau đó, đánh về phía Tưởng Tuyên như một tia chớp!
Đọ sức giữa ngự hồn sư, cho dù bí kỹ của gia tộc Tưởng Tuyên có lợi hại nữa, dưới thế tấn công của ma thú Thôn Thiên Cự Ưng mạnh nhất cấp bảy, l*иg phòng ngự được Tưởng Tuyên cho rằng là kiên cố, ngay tại chỗ hóa thành mảnh nhỏ!
Cùng lúc đó, Trang Dịch bay đến trước mặt Tưởng Tuyên, từ trên cao nhìn xuống hắn giống như đang nhìn một con kiến.
Tưởng Tuyên đầy mặt hoảng sợ, hắn run rẩy thân thể, giơ ngón tay phát run chỉ Trang Dịch, kinh hoàng hét to: “Hồn sư ba hệ! Ngươi là triệu hoán sư!!”
“Đúng thì đã sao.”
“Đây là đối tượng toàn đại lục truy sát, Hồn điện sẽ không bỏ qua ngươi, một khi chuyện này bị phát hiện, ngươi sẽ lập tức phải chết!”
Trang Dịch cười lạnh một tiếng, lấy ra chiếc nhẫn lúc trước trưởng lão Tưởng gia cho hắn: “Nhìn cho rõ, đây là cái gì.”
Tưởng Tuyên ngẩn ngơ: “Tín vật của trưởng lão Tưởng gia… Làm sao có thể!”
Trang Dịch lại lấy lệnh bài ra: “Đây là cái gì?”
Lệnh bài này lúc trước Tưởng Tuyên đã từng thấy, nhưng lúc ấy Trang Dịch đang sử dụng thứ này để chiến đấu, Tưởng Tuyên chỉ đoán ra nó là một linh khí cấp cao nhất, lúc này nhìn kỹ, sắc mặt Tưởng Tuyên lập tức trắng bệch: “Vệ gia… ngươi…”
“Đại trận phòng ngự của Ngự Hồn điện cùng Thần tích chi tường là ta sửa chữa, ngươi cho rằng Hồn điện là muốn giữ Ngự Hồn điện, hay là muốn gϊếŧ ta?” Trang Dịch nhìn dáng vẻ chịu đả kích sâu đậm của Tưởng Tuyên, lại dùng sức mạnh triệu hoán sư đỉnh cấp bảy của hắn áp chế toàn diện, đối phó với Tưởng Tuyên cấp sáu, không đến một phút đồng hồ đã bắt được hắn.
Mang theo Tưởng Tuyên trở lại trong đội ngũ, nhìn khuôn mặt kinh hoàng của tâm phúc của Tưởng Tuyên, Trang Dịch không có một chút thương hại, dùng chất độc của Lục Mang Thúy Phượng Điệp, khống chế toàn bộ đám người tin phục Tưởng Tuyên.
Quay đầu nhìn thực vật cuộn sóng cách bọn họ không đến hai trăm mét, Trang Dịch nói với Lục Duẫn Vi: “Học tỷ, tranh thủ cho ta hai phút.”
Lục Duẫn Vi nhìn Tưởng Tuyên bị Trang Dịch kéo trên mặt đất giống như chó chết, gật gật đầu.
Trang Dịch kéo Tưởng Tuyên đi ra phía sau đội ngũ, Lục Mang Thúy Phượng Điệp thoát ly bay ra khỏi thân thể Trang Dịch, dừng ở trên trán Tưởng Tuyên.
Trải qua đả kích vừa rồi, tinh thần lực của Tưởng Tuyên rơi vào đáy cốc, đồng loạt sử dụng ảo trận cùng chất độc, Lục Mang Thúy Phượng Điệp nhanh chóng xâm lấn đầu óc Tưởng Tuyên, kéo Tưởng Tuyên vào ảo cảnh, tiện cho Trang Dịch đặt câu hỏi.
Sau khi xác nhận Tưởng Tuyên đã bị mình khống chế, Trang Dịch nhìn chằm chằm Tưởng Tuyên nói: “Người cấp Vương thần bí kia là ai?”
“Ta… cũng không biết…” Tưởng Tuyên giơ đôi mắt vô thần, khô khan trả lời.
Không biết? Trang Dịch sửng sốt, không tiếp tục lãng phí thời gian, hỏi: “Là ai sai ngươi làm việc này? Ngươi muốn đối phó ai? Ta, hay là Lôi Hổ?”
“Ngay từ đầu là Thanh vân nói với ta…”
Trong mắt Trang Dịch lộ ra sát khí: Thượng Thanh Vân?!
“… Thanh Vân nói Trang Dịch hiện tại cánh chim đã lớn, muốn đối phó hắn không dễ dàng, không bằng chặt đứt phụ tá đắc lực của hắn trước, Lôi Hổ không rõ lai lịch, cho dù gϊếŧ cũng không ai để ý… Ta không thích Thanh Vân nói về Trang Dịch, cho nên không đồng ý…”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó không lâu, người Trịnh gia tìm đến ta, cũng muốn ta đối phó Lôi Hổ… Ta muốn gϊếŧ Trang Dịch, nhưng mà bọn họ nhất định muốn ta gϊếŧ Lôi Hổ trước… Có lần ta ở trường học nhìn thấy Lôi Hổ hôn Trang Dịch, hai người bọn họ mà là loại quan hệ này, Lôi Hổ chết, Trang Dịch nhất định đau đớn đến muốn chết mà không được… Cho nên ta đồng ý…”
Thượng Thanh Vân cùng Trịnh gia đều muốn đối phó Lôi Tu?