Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 200

“Điểm đến của chuyến này của chúng ta là khu tam giác thành Nam Xuyên thành Tế Dương cùng thành Vũ Càn, mà hiện tại chúng ta đang ở điểm này, muốn đến thành Nam Xuyên có hai con đường khả thi. Thứ nhất, rẽ trái đi vào thành Bích Xuân, vòng qua một mảnh rừng cây cùng sông ngòi, sau đó đến thành Nam Xuyên, đàn ma thú ở nơi này trải qua trận chiến với thành Bích Xuân lần trước, phần lớn cũng đã giải tán, nhưng không ngoại trừ có ma thú lạc đàn, mặt khác tình huống sông ngòi không rõ; thứ hai, rẽ phải đến một trấn nhỏ không người, phía sau trấn nhỏ là một nghĩa trang nổi danh xa gần, tình huống trong nghĩa trang không rõ, sau nghĩa trang, là thành Vũ Càn.”

Mở bản đồ đặt ra trước mặt mọi người, Trang Dịch dùng hồn lực ra dấu, rõ ràng chỉ ra hai con đường.

Đây là ngày thứ ba bọn họ rời Bardon, lúc này đoàn người đang đóng quân dã ngoại.

Thông qua ba ngày tiếp xúc, tuy rằng đội ngũ hoàn toàn mới này không dễ chỉ huy như đội săn ma, thế nhưng tất cả mọi người là người trưởng thành, cho dù trong đội ngũ có người bất mãn, dưới tình huống không đề cập đến lợi ích của bản thân, đại đa số người cũng vẫn an phận nghe mệnh lệnh của Trang Dịch.

Có thành Bardon trấn thủ, hành trình ba ngày qua của bọn họ cũng không gặp được ma thú hoặc dị ma không có mắt nào, theo cách thành Bardon càng ngày càng xa, nhân tố nguy hiểm ở bốn phía cũng dần dần tăng thêm. Dị ma xuất quỷ nhập thần, ma thú ẩn nấp ở bốn phía, không có chỗ nào không phải là sinh mệnh nguy hiểm mà hồn sư nhân loại cần cảnh giác.

Từ vị trí đoàn người Trang Dịch hạ trại đi về phía trước thêm khoảng một nghìn mét, chính là một ngã rẽ, lựa chọn hai bên đường trái phải khác nhau, sẽ quyết định tình trạng kế tiếp bọn họ gặp phải cũng khác nhau.

Đội ngũ mới đang trong thời kỳ cọ sát, vì biểu hiện sự tôn trọng với mọi người, lúc này Trang Dịch mới triệu tập mọi người lại, bàn bạc con đường kế tiếp.

“Nghĩa trang…” Tưởng Tuyên vừa nghe đến thứ này, lập tức liền nhíu chặt chân mày, “Ta phản đối.”

Mọi người nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn về phía hắn.

Sau khi ma thú bị hồn sư thu phục sẽ biến thành hồn thú, bởi vậy rất nhiều người trên đại lục Ade tin tưởng, sau khi nhân loại chết đi, linh hồn vẫn tồn tại như trước, để làm cho người chết ngủ yên, có nhiều nơi bình dân sẽ mai táng người đã chết ở một nơi, để cho sau khi chết đi linh hồn bọn họ cũng có bạn, trong đó trấn nhỏ này nổi danh nhất, vì thế, đời đời kiếp kiếp tích lũy, nghĩa trang chiếm diện tích càng ngày càng rộng.

Nghe nói Hồn điện từng can thiệp chuyện này, chẳng qua sau đó lại chẳng giải quyết được gì, muốn ra sao thì ra. Diện tích khu nghĩa trang này sau lần kia thì không tăng lên nữa, nhưng đủ loại truyền thuyết kỳ kỳ quái quái cũng nổi lên, không ít bình dân thích dùng cái này để hù dọa trẻ con, có lẽ người thường khi nghe nói muốn đi ngang qua nơi này, sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng ở đây đều là hồn sư, trong cơ thể cũng có không ít hồn thú, đối với thứ này, bình thường mà nói, cho dù là nữ hồn sư cũng không sợ chút nào.

Dung mạo vốn diễm lệ của Tưởng Tuyên dưới ánh lửa chiếu rọi càng thêm có vẻ động lòng người, lại thêm dáng vẻ cau mày kia, quả thật thư hùng mạc biện, hồn sư Bardon đã nhìn quen dáng vẻ này của Tưởng Tuyên thì không sao, một số hồn sư trong Huyền Nhạn, nhất thời có chút lúng túng nghiêng đầu.

Tưởng Tuyên nhận thấy được không ít ánh mắt nhìn hắn có vài phần khác thường, biểu cảm trên mặt lập tức hơn vài phần âm ngoan tức giận: “Đó là nơi chôn người chết, thi thể hư thối ở trong đất, hoàn toàn không có đường để đi, có thành thị có thể đặt chân như thành Bích Xuân, chẳng lẽ các ngươi thích xuyên qua giữa thịt người mục rữa thối nát?”

“Nghĩa trang quả thật không quá sạch sẽ.” Ôn Bằng nghe vậy, mở miệng nói, “Nhưng mà sau thành Bích Xuân có rừng cây nguy hiểm, còn có sông ngòi không rõ tình huống, cho dù xuyên qua những khu vực này, còn phải đi thêm một thành Nam Xuyên, mới có thể đến giữa thành Tế Dương cùng thành Vũ Càn; mà đi ngang qua nghĩa trang, có thể trực tiếp đến sau thành Vũ Càn, không chỉ giảm đường đi, còn tiết kiệm thời gian.”

Tưởng Tuyên nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn Ôn Bằng chòng chọc.

Ôn Bằng mỉm cười với Tưởng Tuyên, dường như không chút chú ý đến mắt đao mang theo vài phần uy hϊếp kia của hắn.

Hai đội phó lên tiếng, nói lại là hai phương hướng hoàn toàn tương phản, vào lúc này, Trang Dịch ngồi trên vị trí cao nhất chậm rãi mở miệng: “Vậy đi bên phải.”

Trang Dịch vừa dứt lời, Tưởng Tuyên đang ngồi lập tức đứng dậy, nói cũng không thèm nói liền trực tiếp phất tay áo rời đi.

Hồn sư đi theo phía sau Tưởng Tuyên thấy thế, nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của Tưởng Tuyên, lại nhìn Trang Dịch mặt không chút thay đổi, bọn họ ồn ào lúng túng cười cười với Trang Dịch, cuối cùng đuổi theo.

“Trang đội trưởng…” Ôn Bằng thấy thế, nhìn Trang Dịch muốn nói lại thôi.

“Ý nghĩ của ta cùng ngươi không mưu mà hợp, tuyệt đối không phải vì tranh giành khí phách.” Đi về bên phải, là kết quả sau khi cùng trao đổi của hắn và Lôi Tu, hành động lần này chủ yếu ở cứu người, tuy rằng Tưởng Tuyên rất đáng ghét, nhưng Trang Dịch tuyệt không đến nỗi bởi vì chút ân oán ấy giữa bọn họ, mà đưa toàn đội ngũ vào trong nguy hiểm.

Ôn Bằng nghe vậy, thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang định nói cái gì, lúc này, lều trại lại bị xốc lên lần nữa, Tưởng Tuyên vừa mới rời đi, hiện tại lại quay về.

Tức giận trên mặt giảm đi không ít, cố gắng áp chế cảm xúc làm cho toàn thân Tưởng Tuyên nhìn qua có chút cứng ngắc, thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, Tưởng Tuyên căng ra một nụ cười: “Xin lỗi, người có ba gấp.”

Hắn nói xong, chậm rãi ngồi lại vị trí vừa rồi, thấy tất cả mọi người không nói chuyện, Tưởng Tuyên hơi hơi nhướn mày: “Đi về bên phải đúng không? Nếu Trang đội trưởng cùng Ôn đội trưởng đều là ý này, ta đây cũng chỉ có thể tuân lệnh. Không biết sau khi đi qua trấn nhỏ vượt qua nghĩa trang, đối với thành Vũ Càn tình huống không rõ, các vị có tính toán gì không?”

“Vượt qua nghĩa trang trước lại nói.” Trang Dịch lập tức nói, “Mặc dù cứu người là mục đích hàng đầu của lần xuất hành nhiệm vụ này, nhưng quan trọng hơn là bảo đảm an toàn cho mọi người, nếu như từ nghĩa trang đi vào thành Vũ Càn nguy hiểm hơn so với tưởng tượng mà nói, chúng ta có thể lại cân nhắc đường vòng qua thành Bích Xuân.”

Tưởng Tuyên nghe vậy, hiểu được Trang Dịch là không định nói ra dự định tiếp theo, hắn không âm không dương nói: “Hy vọng chiến tích ở tây bắc trước kia của Trang đội trưởng, có thể tiếp tục kéo dài.”

“Chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, nhất định không có vấn đề.” Tưởng Tuyên đi rồi lại quay về nhanh như vậy, Trang Dịch bỗng nhiên cảm thấy có vài phần không thích hợp, nhưng cho dù là như thế, đối mặt với sự khác thường của Tưởng Tuyên, trên mặt Trang Dịch vẫn cứ duy trì bình tĩnh mà trả lời.

Tưởng Tuyên nghe vậy, biết là Trang Dịch đang ngầm trào phúng hắn không phối hợp, ánh mắt hắn lóe lên, trong mắt giống như hạ quyết tâm nào đó, lóe lên tia sáng kiên định.

Trang Dịch nhìn thấy thay đổi biểu cảm rất nhỏ của Tưởng Tuyên, trong lòng âm thầm chú ý thêm vài phần.

Nhưng mà, hạ quyết tâm là một chuyện, lúc thật sự đối diện tình huống đi xuyên qua nghĩa trang, lại là một chuyện khác.

Dùng thời gian ba ngày đi xuyên qua trấn nhỏ rách nát không người, đội ngũ vốn vẫn duy trì sạch sẽ chỉnh tề, khi đi ra khỏi trấn nhỏ, hầu như mỗi người đều bị tro bụi bên trong sặc cho mặt xám mày tro, cho dù người trong đội ngũ hồn sư Huyền Nhạn, cũng đồng dạng chật vật không chịu nổi, chỉ có Trang Dịch cùng Lôi Tu, biểu hiện đặc biệt bình tĩnh, giống như đã sớm thói quen hoàn cảnh như vậy.

Bọn họ từng xuyên qua vực sâu Liệt cốc chật hẹp dính ngấy, xông qua đại trận sương đen của dị ma, ngang qua sa mạc cùng thành thị đổ nát ở tây bắc, so với những lúc đó, cái trấn nhỏ này không đáng kể chút nào.

Chẳng qua khi nhìn thấy khu nghĩa trang kia, dù là người như Trang Dịch, cũng có chút hơi hơi biến sắc.

Đưa mắt nhìn là một mảnh lớn đất bùn đen tuyền, chất lỏng sền sệt kỳ quái cùng thổ nhưỡng trộn lẫn vào nhau, mỗi cách vài mét lại đùn thành một gò đất thối nát, có nhiều chỗ nhiều hơi nước, thậm chí còn bốc lên bong bóng màu xanh đen. Mùi tanh phá trời bốc ra từ đất bùn, nếu như không phải có hồn lực ngăn cách, người ở nơi này mười sẽ có chín bị huân ngất tại chỗ.

“Chúng ta phải qua thế nào, đi qua sao?” Tưởng Tuyên chú ý đến vẻ buồn nôn của thành viên Huyền Nhạn ở bên cạnh, hắn lập tức nhìn về phía Ôn Bằng hỏi.

Ôn Bằng chần chờ một giây: “Nếu như thật sự không thể chịu đựng, có thể dùng hồn lực bọc lấy chân…”

“Coi như bọc lấy, giẫm lên những bùn đất bốc nước xác chết kia, cảm xúc cũng sẽ không ngừng truyền lên thân thể.” Tưởng Tuyên lập tức nói, bởi vì quá gấp gáp, hồn lực có chút bất ổn, một tia mùi thối xông vào xoang mũi, Tưởng Tuyên kém chút nữa thì cúi người nôn ra.

“Không thể dùng hồn lực.” Đúng lúc này, Lôi Tu nói khẽ với Trang Dịch.

Trang Dịch nghe vậy sửng sốt, hắn đã phát hiện một tia khác thường, nhưng mà từ đầu đến cuối lại không tìm thấy mảnh đất này khác ở chỗ nào, nghe được lời Lôi Tu nói, Trang Dịch lập tức kề sát vào Lôi Tu nói: “Có cái gì ẩn nấp?”

Lôi Tu gật gật đầu, hơi hơi cúi đầu đến gần Trang Dịch, chỉ: “Nhìn kỹ những nơi bốc bong bóng kia, còn có vị trí nước bùn hội tụ.”

Trang Dịch nhanh chóng nghiêm túc kiểm tra, sau một lúc, quả nhiên đã nhận ra dao động hồn lực cực kỳ nhỏ bé: “Đây là… ma thú thực vật?”

Trong khi Trang Dịch cùng Lôi Tu thảo luận, hồn sư ở phía sau đã bắt đầu thương lượng làm sao mới có thể dùng mức độ tối đa hồn lực bao bọc thân thể mình, để vượt qua khu nghĩa trang này, khi Trang Dịch mơ hồ nghe được có người đề nghị tạo thành trận pháp, lại còn được đa số người phụ họa, Trang Dịch vội vàng ngừng thảo luận với Lôi Tu, quay người nhìn về phía mọi người: “Tất cả mọi người tạm thời thu hồn lực vào trong cơ thể, có thể đánh ra bất cứ lúc nào, nhưng không cho phép tùy tiện thả ra.”

“Cái gì?”

“Không có hồn lực giây tiếp theo ta sẽ bị xông chết!”

Các hồn sư lập tức nhao nhao kêu lên.

Ôn Bằng cẩn thận phát hiện vệt ngưng trọng trên mặt Trang Dịch, liền vội vàng hỏi: “Trang đội trưởng, ngươi phát hiện cái gì?”

Trang Dịch có chút đau đầu xoa xoa mi tâm: “Một loài ma thú thực vật rất đặc biệt, cành lá đan xen vắt ngang khắp nghĩa trang, đất bùn chúng ta nhìn thấy, tất cả đều là thân hình của nó, nhưng mà đáng được ăn mừng là, ma thú này hẳn là thực vật bình thường biến dị thành ma thú thực vậy, bây giờ còn đang ngủ say, trừ khi cảm nhận được uy hϊếp, nếu không hẳn là sẽ không chủ động tấn công người.”

“Hẳn là?” Tưởng Tuyên nghe vậy, lập tức lớn tiếng nói, “Nếu như chúng ta thu hết hồn lực lại, mà ma thú này lại đột nhiên tấn công chúng ta, thì phải làm sao?”

“Dựa theo suy đoán của ta, khả năng trên chín mươi phần trăm, nó sẽ để chúng ta rời đi an toàn.”

“Thế nhưng, vạn nhất ——”

“Hồn lực có thể vận sức chờ phát động ở trong cơ thể, một khi gặp nguy hiểm lập tức tiến hành phản kích, phó đội trưởng Tưởng Tuyên, điểm này hồn sư vị thành niên năm nhất cũng có thể làm được!”

“Trang Dịch, ngươi không thể để mọi người mạo hiểm như vậy ——”

“Ta nói rồi, thời điểm đặc biệt, nhất định phải hoàn toàn, vô điều kiện nghe theo mệnh lệnh của ta!” Trang Dịch nhìn chằm chằm Tưởng Tuyên, nhấn từng chữ từng chữ nói, sau đó, Trang Dịch nhìn về phía mọi người, “Có đôi khi thực vật rất chậm chạp, nhưng đôi khi lại vô cùng nhạy cảm, một khi chọc giận chúng nó bị bò lên, dưới tình huống cùng cấp cơ bản không có khả năng thoát khỏi. Người ở nơi này đều biết rất rõ chỗ đáng sợ của ma thú thực vật, hy vọng mọi người có thể nghiêm khắc tuân thủ mệnh lệnh của ta, hiện tại, tất cả mọi người thu hồn lực vào trong cơ thể.”

Trang Dịch nói xong, ánh mắt quét qua mỗi người ở đây.

Ôn Bằng là người đầu tiên chấp hành mệnh lệnh, hồn sư Huyền Nhạn thấy đội trưởng như thế, cũng lập tức thu hồi hồn lực theo. Nguồn:

Không có hồn lực ngăn cách, mùi thối gay mũi chui vào trong cơ thể, một phần nhỏ thành viên của Huyền Nhạn lập tức cúi người nôn mửa ngay tại chỗ, nôn cùng bùn đất trộn lẫn với nhau, nhìn qua càng thêm làm người ta buồn nôn, hồn sư Bardon thấy thế, bị dọa đến mức mặt đều trắng bệch.