Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 189

Lúc Trang Dịch trở lại phòng ngủ, Lôi Tu đang chậm rãi thu dọn phòng.

Tuy rằng phòng ngủ trong trường nếu như rất lâu không có người ở, trường học sẽ có phái người đến dọn dẹp, nhưng mà lúc trước Trang Dịch đã bị ngầm thừa nhận đã chết, học kỳ mới chưa đến, không có tân sinh vào ở, phòng ngủ của Trang Dịch cứ thế ngăn cách, nửa năm trôi qua, tích không ít tro bụi. Lôi Tu vừa thu thập vừa chỉ huy sóc con đưa đồ cho hắn, sóc con có chút không tình nguyện, cái đuôi lắc lắc lắc, chẳng qua động tác trên tay cũng không chậm chút nào.

Tiếng vang lúc Trang Dịch vào cửa quấy rầy bọn họ, Lôi Tu nhìn Trang Dịch một lúc, dường như nhận thấy được tâm tình hắn không thoải mái, Lôi Tu kéo ghế dựa ra nói với Trang Dịch: “Ngồi trước trong chốc lát, lập tức là chuẩn bị xong rồi.”

Trang Dịch ngồi xuống, nhìn bóng lưng bận rộn của Lôi Tu, tâm tình dần dần bình tĩnh lại.

Phòng ngủ chất đầy tro bụi rực rỡ hẳn lên, cửa sổ được mở ra thật to thông gió, sóc con ngồi bên chân Trang Dịch, cái đuôi xù xõa tung đặt trên mu bàn chân Trang Dịch, mà Lôi Tu thì ngồi ở đối diện nhìn Trang Dịch.

Trang Dịch nói đại khái chuyện vừa rồi một lần, trọng điểm nói về tình trạng hiện tại của Bardon mà Thượng Quan lão sư cho biết.

Đôi mắt thâm trầm của Lôi Tu vẫn luôn nhìn hắn, sau khi Trang Dịch nói xong, nhịn không được nói ra ý kiến của mình: “So sánh với tây bắc, trung bộ đại lục không bị dị ma xâm lực quả thật chính là thiên đường, phần lớn người còn có thể sinh sống với người thân ở quê hương, tình trạng của Ellen cùng Bardon, thật sự chính là cách biệt một trời, kết quả lại có tai họa ngầm như vậy.”

Nhiệt huyết khi hợp tác chiến đấu với những hồn sư ở tây bắc, theo khoảng cách với trung bộ càng ngày càng gần, giống như ngọn lửa chậm rãi tắt lụi, những câu tâm đấu giác làm người phiền chán kia từng bước nổi lên mặt nước, giống như thủy triều xông tới từ bốn phía cuốn bọn họ vào bên trong, chỉ có kẻ địch xâm lấn đến đường cảnh giới, mọi người mới có thể đoàn kết một lòng, vứt bỏ tất cả đối kháng kẻ địch bên ngoài, mà giống như trung bộ hiện tại, dị ma yếu thế, nhân loại chiếm thượng phong, đấu tranh bên trong sẽ không ngừng lại.

Trang Dịch thậm chí cảm thấy, đối với dị ma hiểu biết nhân loại đến cực điểm, có lẽ là sau khi phát hiện trung bộ là khúc xương khó cắn, dứt khoát lui về phía sau để mọi người thả lỏng cảnh giác, vì thế chúng nó vừa đối phó ma thú trải đường cho tương lai của mình, vừa không nhanh không chậm vây xem nhân loại nội đấu, tự mình tiêu hao.

Trang Dịch may mắn từ tương lai sống lại quay về hiện tại, vào thời khắc này không khỏi có chút ảo não tại sao kiếp trước mình không sống được lâu thêm một chút, nếu như có thể thấy được tương lai xa hơn, nếu như biết nội gián trong nhân loại là ai, nếu như biết cuối cùng là phe nào giành được thắng lợi…

Lôi Tu nhìn lông mày gắt gao nhăn lại của Trang Dịch, đôi mắt màu xám nhạt trong suốt bởi vì cảm xúc không tốt mà phủ kín vẻ u ám nhàn nhạt, Lôi Tu chậm rãi nói: “Trong thế gia qua nhiều năm không ngừng kết thân làm sâu thêm quan hệ như vậy, liên hệ đã sớm phức tạp rắc rối khó gỡ, cho dù biết rốt cuộc là một nhà nào xảy ra vấn đề, trong khoảng thời gian ngắn cũng rất khó lay động, huống chi, chúng ta hiện tại căn bản không xen vào được.”

Hắn nói xong, thấy Trang Dịch ngẩng đầu nhìn hắn, Lôi Tu dùng ngón tay chỉnh lại mái tóc vì không có thời gian để ý mà càng ngày càng dài của Trang Dịch, thấp giọng nói: “Cùng với đau đầu những vấn đề tạm thời không giải quyết được này, không bằng chuẩn bị cho tốt chuyện trước mắt, trận chiến này cũng không phải có thể kết thúc trong thời gian ngắn, sau này, ngươi sẽ có càng nhiều thời gian đi tiếp xúc những thứ càng sâu tầng hơn, từ đó hiểu rõ chân tướng.”

Cho dù bị vây hãm thật sâu ở trong cục diện làm người bất an này, bên cạnh cũng vĩnh viễn đều có người một đường làm bạn hắn, Trang Dịch đi ra từ cảm xúc suy sụp, gật gật đầu: “Ừ. Ngay cả tây bắc cũng đến rồi, chỉ cần hai người chúng ta cùng nhau, nhất định sẽ đợi được đến ngày thắng lợi.”

Lôi Tu chăm chú nhìn nụ cười thoải mái trên khóe môi Trang Dịch, Trang Dịch quay đầu mỉm cười nhìn hắn: “Lần trước lúc còn ở nơi này, ngươi vẫn còn là một con hổ nhỉ.”

Lôi Tu hơi hơi nhướn mày: “Ừ?”

Trang Dịch nhìn nhìn cái giường duy nhất trong phòng, nhìn nhìn bộ phận bị dao sắc do hồn lực hình thành cào ra vết xước trên vách tường, nhìn nhìn phòng tắm, giống như nhớ ra cái gì thú vị.

Lôi Tu đứng lên, hơi cúi đầu nhìn hắn: “Bởi vì thân thể loài thú linh hoạt hơn ngươi, thế nên mỗi lần tỷ thí trong phòng, ta đều thắng được ngươi, đúng không?”

Trang Dịch nghe vậy sửng sốt, ngẩng đầu trừng hắn. Lúc trước không biết Lôi Tu sẽ biến thành người, trong lòng nghĩ cái gì đều nói thẳng ra, bây giờ nhớ lại, hình như không chỉ có một lần hắn thẳng thừng oán giận mỗi lần chiến đấu với Lôi Tu đều thất bại, là bởi vì Lôi Tu là thú, không ngờ đã qua lâu như vậy rồi, Lôi Tu vậy mà còn nhớ rõ những chuyện này.

Lôi Tu lại cười nói: “Bây giờ là hình người, muốn thử một lần không?”

“Ta là cấp bảy đấy.” Trang Dịch rụt rè ám chỉ Lôi Tu, hắn đã không phải tiểu hồn sư luôn bị lão hổ nhà mình đè lên đánh, đến cuối cùng thậm chí mất mặt bị kéo áo ngày xưa…

“Ta cũng sắp đột phá.” Lôi Tu thấp giọng nói, “Coi như là kiểm tra thực lực hiện tại của ta đi.”

“Thật vậy sao?” Trang Dịch nghe vậy, vui vẻ lập tức tản ra từ đáy mắt, Lôi Tu lúc trước là ở cấp bảy bị thương rơi lại về cấp hai cấp ba, hồn sư chữa trị của Ngự Hồn điện đã dự tính Lôi Tu rất khó có thể khôi phục mạnh nhất, nhưng trên thực tế, Lôi Tu chỉ dùng mấy tháng ngắn ngủi, lại sắp khôi phục đến trình độ ban đầu. Cấp sáu đến cấp bảy cần tiến hành một lần tôi luyện thân thể, Lôi Tu là lần thứ hai đến cấp bảy, Trang Dịch tin tưởng, chỉ cần có thể bình an vượt qua, vết thương còn lưu trong cơ thể hắn, nhất định sẽ bị tiêu diệt toàn bộ.

Nghĩ vậy, trầm lặng lúc trước bị quét đi hoàn toàn, Trang Dịch một hơi đồng ý: “Được rồi.”

Ba giờ sau, Trang Dịch tiêu hao phần lớn hồn lực cùng thể lực nằm ở trên giường, hai mắt đăm đăm nhìn trần nhà, không ngừng thở gấp.

Dùng thực lực hiện giờ của bọn họ, toàn lực ứng phó giao chiến khẳng định sẽ san bằng cả căn phòng, vì không làm mình sau đó không còn chỗ ở, Trang Dịch cùng Lôi Tu nhất định phải kiềm chế hồn lực sử dụng kỹ xảo giao thủ, điều này hiển nhiên phiền toái hơn nhiều so với thả toàn bộ hồn lực tấn công, cũng càng thêm dễ dàng làm người mỏi mệt.

Từ sau khi Lôi Tu bị thương, Trang Dịch cũng không còn cùng hắn luận bàn nữa, mấy tháng không giao thủ, lần này đối chiến, Trang Dịch phát hiện không chỉ hắn đang tiến bộ, lý giải cùng vận dụng đối với hồn lực của Lôi Tu cũng kéo lên một trình độ cao hơn, ma thú vốn cấp bậc cao hơn hắn, trải qua một lần hồn lực rơi xuống lại tăng lên tôi luyện, cho dù trước mắt cấp bậc thấp hơn Trang Dịch một bậc, nhưng như trước có thể bất phân thắng bại với Trang Dịch, thậm chí bởi vì thể năng xuất sắc hơn hắn, hiện tại Trang Dịch đang nằm sấp ở trên giường ngẩn người, Lôi Tu lại còn đứng ở bên cạnh thu dọn chỉnh tề căn phòng vừa bị đánh loạn.

Cánh tay nóng rực xuyên qua khe hở giữa giường với thân thể, giữ trên thắt lưng Trang Dịch, Trang Dịch miễn cưỡng mở miệng nói: “Mệt quá, không đánh, lần sau đến Trung tâm kiểm trắc hồn sư lại đến.”

Lôi Tu cúi đầu, hôn lên trán cùng mắt hắn: “Ừ, vậy chúng ta đi tắm.”

Nói xong, cánh tay Lôi Tu dùng lực một chút, một tay ôm Trang Dịch lên.

Trang Dịch đã quen hai người hành động vô cùng thân thiết, nhắm mắt lại lười biếng dựa vào trên người Lôi Tu, tùy ý hắn mang vào phòng tắm.

Hơi nước mịt mờ lan tràn trong phòng tắm, đã từng là cảnh chủ nhân tắm rửa cho ma thú, hiện tại đổi thành Lôi Tu hầu hạ Trang Dịch tắm rửa sạch sẽ, nước nóng đổ lên da Trang Dịch, hắn ngẩng đầu, một cái liếc mắt là có thể thấy được đôi mắt dịu dàng màu đỏ sậm của Lôi Tu.

Ánh mắt kia, cùng với khi là thú… giống nhau như đúc.

Thẳng đến giờ phút này, Trang Dịch mới chân thật cảm nhận được, hắn về tới Bardon. Mà tiếp theo, lại giống như khi vừa mới tới trường học trước kia, phải cố gắng thật tốt, dùng hết sức mình làm được tốt nhất.

Ngày tiếp theo, một cái hộp to bằng bàn tay đặt ở trên bàn của Trang Dịch.

Trang Dịch mới vừa đi đóng gói bữa sáng về, liếc mắt một cái liền thấy Lôi Tu đang tỉ mỉ nhìn vật lạ trên bàn, lập tức tò mò nói: “Đây là cái gì?”

“Có người cố ý đưa đến, nghe nói là thực hiện ước định giữa ngươi cùng lão sư.” Lôi Tu nói xong, mở hộp ra, khi nhìn thấy thứ lớn bằng cỡ móng tay, màu sắc giống như da người bên trong, ánh mắt chợt dừng, hắn cầm thứ này lên, đón ánh mặt trời, quả nhiên thấy bên trong mơ hồ có dao động hồn lực đang quay vòng.

“Hình như là đồ dùng cho ngụy trang…” Trang Dịch nói, Thượng Quan Tịnh từng đáp ứng giúp hắn che giấu thân phận của Lôi Tu, Trang Dịch vẫn luôn tò mò Thượng Quan lão sư sẽ sử dụng phương pháp như thế nào, kết quả không ngờ lại dùng linh khí để che chắn.

So với trận pháp Trang Dịch sử dụng, hiển nhiên linh khí xa xỉ hơn rất nhiều, lấy tính cách của Thượng Quan lão sư, Trang Dịch tin tưởng, nếu đã lấy thứ này ra, vậy nhất định đã làm chuẩn bị đầy đủ, xuất phát từ cẩn thận, đem trên dưới linh khí kiểm tra một lần, sau khi xác nhận không thành vấn đề, Trang Dịch nhìn Lôi Tu dán thứ này lên mi tâm.

Mi tâm là nơi hồn lực sinh động nhất, sau khi thứ màu da này dính lên làn da Lôi Tu, cảm ứng được hồn lực trong cơ thể hắn, thứ này lập tức giống như có sinh mệnh, bắt đầu nhúc nhích, hai giây sau hoàn toàn dung nhập vào trong da Lôi Tu, từ bề ngoài nhìn vào không phát hiện chút khác thường nào.

Mà khuôn mặt Lôi Tu, trong lúc vô ý, cũng đã xảy ra thay đổi rất nhỏ, đôi mắt màu đỏ sậm đậm hơn, nhìn không kỹ còn tưởng rằng là màu đen, mà ngũ quan lạnh lùng cực kỳ giống cường giả đệ nhất đại lục, sau khi đường cong được cải tạo nhu hòa hơn, khí chất toàn thân cũng đã xảy ra thay đổi.

Không hổ là linh khí, tác dụng che chắn dung mạo của một người, thậm chí còn tốt hơn trận pháp Trang Dịch sử dụng.

Trong lòng Trang Dịch sợ hãi than, cao thấp đánh giá Lôi Tu một lần, sau đó nói: “Không chỉ mặt bị sửa lại đâu… Ta cảm thấy ngươi…”

“Thuộc tính hồn lực cũng bị che giấu.” Lôi Tu phát hiện tình huống thân thể biến hóa, khi hắn phóng hồn lực ra bên ngoài cơ thể, tác dụng che giấu của linh khí lên hắn cũng biến mất, khí thế mạnh mẽ độc hữu thuộc về Lôi Tu trở về, nhưng mà sau khi Lôi Tu thu hồn lực lại, rõ ràng là cùng một người, nhìn qua lại chênh lệch cực lớn với lúc trước.

Hồn lực là sức mạnh chuyển động ở quanh người, vô hình trung sẽ ảnh hưởng cảm giác tổng thể mà một hồn sư mang lại cho người khác, lực lôi điện của Lôi Tu cương mãnh mạnh mẽ, sau khi bị che lại, lực uy hϊếp yếu đi, tự nhiên làm cho hắn trở nên ôn hòa xuống.

Đột nhiên, Trang Dịch chú ý đến trong hộp hình như còn có thứ khác, hắn cúi đầu nhìn, là Thượng Quan Tịnh viết cho hắn.

“Năng lực hành động của Thượng Quan lão sư còn nhanh hơn một chút so với tưởng tượng của chúng ta, phía nhà trường đã được thu xếp xong, về phần linh khí này, mặc dù dùng tốt, đáng tiếc không phải vạn năng, chỉ có người dưới cấp tám mới có thể phát huy đầy đủ hiệu lực.” Bạn đang

“Cấp Vương cùng cấp cao là một đường ranh giới.” Lôi Tu thản nhiên nói.

Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang, Trang Dịch ngạc nhiên, ngẩng đầu cùng Lôi Tu nhìn nhau một cái, hắn nhanh chóng cất kỹ chiếc hộp, đồng thời dùng trận pháp phong tỏa lại, xác nhận sau khi thay đổi bề ngoài Lôi Tu không có chút khác thường nào, Trang Dịch lúc này mới mở cửa ra, ngoài dự kiến là, một đám người đứng ở ngoài cửa, tất cả đều là gương mặt quen thuộc.

“Trang Dịch!”

“Vậy mà thật sự ở!”

“Rất không có nghĩa khí, quay về trường mà lại không chủ động liên lạc chúng ta.”

“Nếu không phải Hoàng Kiệt cùng Lâm Duệ nói trước, sau khi tin tức của ngươi truyền khắp cả trường, chúng ta mới biết được chuyện ngươi trở về, ngươi biết chúng ta thương tâm bao nhiêu không.”

“Một năm không gặp chẳng lẽ ngươi không nhớ chúng ta?”

Tiếng thiếu nữ trẻ tuổi líu ríu vang lên ở ngoài cửa, mà Lâm Duệ đã khôi phục sức sống khỏe mạnh đứng ở trước nhất, nhìn biểu cảm ngẩn ngơ của Trang Dịch, lập tức xấu xa chớp chớp mắt với Trang Dịch: “Nghe lão sư nói ngươi không tiện đến gặp chúng ta, thế nên chúng ta liền mang theo các học sinh đến thăm ngươi! Đủ nghĩa khí chưa!”

“Các ngươi… hôm nay không tham gia huấn luyện sao?” Bảy tám học sinh đứng ở ngoài cửa, không phải ai khác, chính là nhóm học sinh có quan hệ không tệ với hắn khi Trang Dịch ở lớp phụ hồn sư.

“Vì ngươi chúng ta đây là lén lút cúp học.”

“Một năm không gặp, ngươi làm sao lại phải vừa thấy chúng ta liền hỏi chuyện học tập thế.”

“Trang Dịch, chúng ta mang đến tin tức tin cậy có lợi cho ngươi nha.”

Không hề nghĩ đến sẽ bị bạn học đánh bất ngờ, Trang Dịch nhìn đám học sinh hoạt bát này, vừa thân thiết lại vừa bất đắc dĩ: “Được rồi, nếu như không chê mà nói, giữa trưa mời mọi người ăn cơm…”

“Hứ, ngươi nghĩ chúng ta đặc biệt đến đây chỉ là vì cọ ăn cọ uống sao?”

“Được rồi, nếu Trang Dịch đã thịnh tình không thể từ chối như vậy, chúng ta đây liền gắng gượng mà đồng ý đi.”

“Đúng rồi, Trang Dịch, nghe nói ngươi dẫn theo một bằng hữu trở về, cao cao lớn lớn, hắn ở đâu?”

Nói nửa ngày, không chào hỏi một tiếng đã gϊếŧ đi qua, thật ra là vì cảm thấy hứng thú với Lôi Tu đúng không.

Không đợi Trang Dịch nói tiếp, thanh âm của Lôi Tu đã truyền đến từ phía sau hắn: “Các vị không muốn mời ta tham gia sao?”

Mọi người nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Tu.

Tuy rằng đã biết Trang Dịch có một bằng hữu theo hắn từ tây bắc trở về, cũng đã chuẩn bị thật tốt để gặp mặt đối phương, nhưng mà nam nhân cao lớn đột nhiên xuất hiện, bất luận dung mạo hay khí chất đều là cao cấp, các nữ sinh còn giữ nguyên tính cách ngây thơ đáng yêu như lúc trước khi Trang Dịch rời đi, ánh mắt lập tức sáng.

Vài giây sau, lập tức có người phục hồi tinh thần, nói thầm: “Tuy rằng có chút giống cường giả đệ nhất, nhưng làm gì có giống nhau như đúc, Tưởng Tuyên hoa mắt đúng không.”

“Nghe nói lúc trước bị thương, sau đó không gian tinh thần của hắn liền xảy ra vấn đề, hiện tại tuy đã khôi phục, nhưng đại khái ánh mắt không tốt nữa.”

“Nhưng mà bằng hữu của Trang Dịch vẫn là vô cùng mê người nhỉ.”

Mọi người thấp giọng khẽ cười nói, bởi vì quan hệ với Trang Dịch không tệ, ngược lại cũng không cố gắng hạ giọng kiêng dè hắn, Trang Dịch vừa nghe, tâm hơi hơi trầm xuống, hắn quay đầu nhìn thoáng qua gương mặt sau khi thay đổi của Lôi Tu, hai người trao đổi ánh mắt hiểu trong lòng mà không nói ra.