Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 129

Cái khung cảnh giống như ngày tận thế này giằng co tròn năm phút, khi giác quan của nhân loại cùng dị ma trở về trong cơ thể, ở trước mắt bọn họ, tất cả cảnh tượng đã xảy ra biến hóa cực lớn so với lúc trước.

Nếu như nói đại trận phòng ngự lúc trước giống như một cái l*иg hữu hình bao trùm Ngự Hồn điện, thì lúc này cái l*иg đó đã hoàn toàn biến mất không thấy, dường như đã hoàn toàn tan vào trong những kiến trúc hùng vĩ kia, xa xa nhìn lại, mỗi một viên ngói đều được bọc lên một tầng sáng bạch kim, bắt đầu từ Ngự Hồn điện, nối tiếp tới Thần tích chi tường, kéo dài vạn dặm.

Trận pháp bạch kim cùng với chân trời chiều tà nối thành một mảnh, toàn bộ Tây Bắc đều bị bao phủ dưới ánh sáng, cát vàng phản chiếu ánh sáng, một mảng biển trời, lấp lánh rực rỡ, trước mặt phong cảnh kỳ lạ này, bất luận là nhân loại hay là dị ma, đều có vẻ yếu ớt cùng nhỏ bé như vậy.

Mà ở phía trước Ngự Hồn điện, đại quân dị ma vô biên vô hạn lúc trước gần như sắp bao vây san bằng Ngự Hồn điện, sau trận nổ mạnh này bị thanh lý sạch 3/5, đội hình của 2/5 còn lại cũng hoàn toàn bị tán loạn ra dưới chấn động của luồng sức mạnh này.

Bên trong đại quân dị ma, cấp bậc phổ biến của chúng đều tương đối thấp, trí lực cùng năng lực phản ứng cũng kém một chút, sau khi gặp phải loại tình huống này, trước khi chưa nhận được mệnh lệnh rõ ràng từ quan chỉ huy, đại đa số dị ma đều ngẩn ngơ ngây ngốc bay lơ lửng ở giữa không trung, không biết nên làm thế nào cho phải.

Hồn sư nhân loại cũng bị luồng sức mạnh này chấn động, nhưng vì lúc trước dị ma chiếm ưu thế, tình thế hết sức nguy cấp, nhân loại dựa lưng vào Ngự Hồn điện chiến đấu, phạm vi càng ngày càng hẹp, sau khi lực lượng mạnh mẽ này bùng nổ, phần lớn hồn sư nhân loại đều được đại trận phòng ngự Ngự Hồn điện bảo vệ, cho nên số hồn sư tổn thất so sánh với dị ma thì quả thực có thể coi như không có.

Đúng lúc này, ba luồng sáng đỏ như máu trốn từ bên trong đại trận phòng ngự ra, đại quân dị ma đã dần dần nhận ra ba luồng sáng này, dị ma lơ lửng ở giữa không trung xôn xao, không đến một lúc, một số dị ma cấp bảy, thậm chí cấp tám nhảy ra, quay về phía ba luồng sáng đỏ như máu kia mà nghênh đón, giống như muốn giúp đỡ chúng nó đi vào bên trong đại quân dị ma.

“Chạy chỗ nào!” Ở phía sau đại quân dị ma, trong trung tâm đại trận phòng ngự, một thanh âm già nua vang lên, sau đó, ba luồng sáng trắng cũng đuổi theo ra, ở bên ngoài luồng sáng trắng còn mơ hồ có ánh sáng vàng đang lưu chuyển, dưới sự gia tăng của sức mạnh thần bí này, tốc độ của trưởng lão Ngự Hồn điện vậy mà đuổi kịp sau đó vượt qua dị ma, không chỉ ngăn trước mặt dị ma, còn nhanh chóng phản công, trực tiếp xuyên thấu trung tâm thân thể ba dị ma huyết hồng.

Sau khi ánh sáng màu trắng xuyên thấu thân thể dị ma tạo thành một cái lỗ lớn, ở bên cạnh miệng vết thương của dị ma, ánh sáng vàng không ngừng ăn mòn thân thể nó, dị ma cấp chín không thể tin nhìn thân thể mình dần dần biến mất, thời khắc cuối của sinh mệnh, chúng nó chậm rãi quay đầu, nhìn Ngự Hồn điện cùng Thần tích chi tường được bao phủ dưới đại trận phòng ngự không gì phá nổi, chỉ nghe mấy tiếng “phanh”, thân thể đỏ tươi của một con lại tiếp một con bị nổ tung ra, giống như hoa khói màu máu nở rộ trên không trung, sau khi rơi xuống mặt đất thì bị đất đai hấp thu trong chớp mắt, ba cường giả cấp chín, cứ như vậy ngã xuống!

Đại quân dị ma tổn thương thảm trọng cuối cùng cũng nhao nhao phục hồi tinh thần, trong miệng chúng nó phát ra tiếng gào thét thật lớn, không ít dị ma xúc động lập tức gϊếŧ về phía nhân loại, trong đó lấy mấy dị ma cấp bảy cấp tám lên nghênh đón dị ma cấp chín nhưng lại phải trơ mắt nhìn chúng tử vong làm đầu, dẫn dắt dị ma cấp thấp gϊếŧ vào trận doanh nhân loại, đại khai sát giới!

Hồn sư nhân loại thấy dị ma chém gϊếŧ mà đến, tự nhiên không thể tùy ý cho chúng chiếm được, chiến đấu lại khai hỏa một lần nữa, khác biệt chính là, đúng lúc này, ở trung tâm đại trận phòng ngự, mắt trận màu vàng kim kia xoay tròn, một lát sau, vài luồng sáng bạch kim chiếu ra từ trong Ngự Hồn điện, phàm là hồn sư nhân loại được đại trận phòng ngự chiếu rọi đến, nhất là ngự hồn sư, không chỉ có hồn lực trong cơ thể được bổ sung một lượng nhất định, lực phòng ngự cũng tăng lên không ít.

“Đại trận phòng ngự thức tỉnh!”

“Đại trận phòng ngự đang dùng trận pháp bổ sung hồn lực cho chúng ta!”

“Lực phòng ngự của ta tăng lên, Ngự Hồn điện đang bảo vệ chúng ta!”

Trên chiến trường, nhóm hồn sư cảm ứng được sức mạnh từ đại trận phòng ngự lập tức kêu lớn lên, tâm tình của nhân loại trong chiến đấu càng vang dậy, đại trận phòng ngự thức tỉnh cùng ba con dị ma cấp chín tử vong khiến sĩ khí cùng niềm tin của hồn sư nhân loại đạt tới đỉnh cao nhất, người chỉ huy nhân loại trên tường thành nghe vậy, lập tức đứng ra rèn sắt khi còn nóng nói: “Dị ma cấp chín đã chết, dị ma chỉ còn binh tàn tướng bại, gϊếŧ sạch đám dị ma này, đuổi chúng nó ra khỏi mảnh đất của chúng ta —— nhân loại tất thắng!”

“Nhân loại tất thắng!”

Bên kia, trung tâm trận pháp.

Trang Dịch ôm Lôi Tu sống chết không rõ, cảm nhận cảm giác lạnh như băng truyền qua làn da hắn, toàn thân Trang Dịch không khống chế được mà phát run.

“Lôi Tu…” Trang Dịch kề sát vào Lôi Tu thì thầm, thấy hai mắt Lôi Tu nhắm nghiền, nhiệt độ cơ thể ngày càng thấp, theo phần màu đen ở miệng vết thương trên ngực Lôi Tu không ngừng mở rộng, làn da Lôi Tu thậm chí mơ hồ nổi lên màu xanh đen!

Trang Dịch bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, hắn nâng cánh tay run rẩy, muốn phóng thích hồn lực đưa vào trong cơ thể Lôi Tu, giúp hắn chuyển dời vết thương, thế nhưng vừa điều động hồn lực trong cơ thể, Trang Dịch lập tức cảm giác trước mắt biến thành từng mảng màu đen, đồng thời thân thể đau đớn giống như bị xé rách vậy.

Lúc này Trang Dịch mới kịp phản ứng, tinh thần lực cùng hồn lực của hắn đã tiêu hao không còn, không thừa một tia, đừng nói chuyển dời vết thương cho Lôi Tu, ngay cả phóng thích hồn lực dùng thực vật cầm máu cho Lôi Tu cũng không làm được!

“Lôi Tu, Lôi Tu…” Trang Dịch hoàn toàn luống cuống.

Từ ngày đầu tiên nhìn thấy Lôi Tu, Trang Dịch đã quyết định cả đời này đều sẽ đi qua cùng con triệu hoán thú này, hắn coi nó là sinh mệnh quan trọng nhất trong đời, hắn có nghĩ tới một ngày nào đó bọn họ cùng chết trong đủ loại chiến đấu, lại chưa từng nghĩ tới, Lôi Tu sẽ vì hắn mà tiếp nhận một kích trí mạng, tử vong trước hắn một bước!

Đột nhiên, Trang Dịch ngẩng đầu nhìn ba vị trưởng lão Ngự Hồn điện vừa gϊếŧ chết ba dị ma huyết hồng đang đứng ở cách đó không xa.

Buông thân thể Lôi Tu, Trang Dịch chạy nhanh đến trước mặt ba vị trưởng lão.

Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt cùng nhiều vị cường giả cấp chín trong khoảng cách gần như vậy, hơn nữa ba người này còn không phải hồn sư bình thường, mà là trưởng lão nắm trong tay quyền lực cao nhất Ngự Hồn điện, cho dù đưa mắt nhìn khắp đại lục, thực lực của ba người cũng tuyệt đối có thể xếp trước hai mươi!

Nếu là trước đây, Trang Dịch nhất định sẽ sinh lòng lo lắng không yên, phải do dự vài lần chuẩn bị đầy đủ rồi mới dám đi lên, thế nhưng lúc này liên quan đến tính mạng Lôi Tu, căn bản không cho Trang Dịch có thời gian mà căng thẳng.

Trang Dịch hít sâu một hơi, hắn không có vẻ mặt kinh hoảng, cũng không hèn mọn nước mắt lưng tròng, Trang Dịch cúi một cái trước ba vị trưởng lão, sau đó thấp giọng nói: “Ta được Vệ Dụ Phong tiền bối nhờ vả, tới nơi này thức tỉnh mắt trận đại trận phòng ngự, ở thời điểm cuối cùng bị dị ma tấn công, suýt chút nữa thất bại trong gang tấc, bằng hữu của ta ở thời khắc mấu chốt vì ta mà đỡ một kích trí mạng này, lúc này hắn bị dị ma cấp chín trọng thương, ba vị trưởng lão có thể có biện pháp cứu hắn, có thể, ra tay cứu giúp…”

Ba vị trưởng lão nghe vậy, nhìn nhau một cái, một vị trưởng lão trong đó nói: “Chúng ta thử xem.”

Cống hiến của Trang Dịch cùng Lôi Tu với Ngự Hồn điện bọn họ đều nhìn thấy, hơn nữa trước khi tới đại trận phòng ngự, bọn họ tận mắt thấy Lôi Tu vào trong đại trận, lại còn không ra tay ngăn cản, hiện tại bọn họ vốn có chút sinh lòng áy náy, lại đúng lúc Trang Dịch thỉnh cầu, dưới nhiều nhân tố liền đồng ý.

Trang Dịch nghe vậy, một tia hy vọng nhảy lên cao trong lòng. Hắn lập tức giữ vững tinh thần, đi lại bên người Lôi Tu, cẩn thận bảo vệ ở bên cạnh, nhìn ba vị trưởng lão đưa hồn lực vào trong cơ thể Lôi Tu điều tra tình huống của hắn.

Sau một lát, ba vị trưởng lão nhìn nhau một cái.

Trang Dịch nhìn môi ba người động, lại không nghe được bọn họ nói cái gì, biết đây là phương pháp đặc hữu của cường giả cấp chín. Lúc này các trưởng lão nói chuyện cố ý không cho hắn nghe, Trang Dịch mới chợt nhớ tới, Lôi Tu là triệu hoán thú của hắn biến hóa thành.

Bất luận là luồng lực lượng mạnh mẽ trong cơ thể Lôi Tu kia hay là hắn từ thú biến thành người, cùng với bởi vì hắn là triệu hoán thú của Trang Dịch nên giữa hai bên có khế ước nối tiếp, tùy tiện một trong ba điểm này, nếu bị vạch trần e là đều sẽ gây nên sóng to gió lớn.

Các trưởng lão nói chuyện với nhau rất ngắn, thời gian không vượt quá nửa phút.

Trang Dịch nhìn ba vị trưởng lão dùng hồn lực bao trùm quanh thân Lôi Tu, sử dụng bản lĩnh cao cường mà hắn hiện tại không thể thấy rõ cứu trị cho Lôi Tu, biểu cảm trên mặt Trang Dịch chậm rãi bình tĩnh lại.

Hắn biết được nguy hiểm trong đó, nhưng lúc này tình huống Lôi Tu nguy cấp, hắn cũng không để ý nhiều như vậy được.

Trang Dịch kiếp trước, đến chết vẫn đều là cô độc một mình, đời này, bởi vì có Lôi Tu làm bạn, mới trở nên khác biệt. Nếu như người mà hắn toàn tâm toàn ý tín nhiệm này cũng mất, hắn nên làm cái gì bây giờ…

Chỉ cần Lôi Tu sống sót, cho dù tất cả bí mật bị phát hiện cũng được… Chỉ có Lôi Tu làm bạn bên cạnh hắn, hắn mới có dũng khí đi đối mặt tất cả nguy cơ, mới có tín nhiệm, ủng hộ hắn tiếp tục đi tới.

Đột nhiên, một chút ma khí màu đen chợt xuất hiện bên trong hồn lực của ba vị trưởng lão.

Dần dần, những ma khí màu đen kia hướng lên trên theo hồn lực bao trùm trên người Lôi Tu, dường như đã tìm được món gì thơm ngon ngọt ngào vậy, vặn vẹo ngọ nguậy theo hồn lực của ba vị trưởng lão, cuối cùng phân làm ba luồng, đều bị ba vị trưởng lão hấp thu đi.

Sau khi ma khí màu đen bị ba vị trưởng lão hấp thu hoàn toàn, hồn lực màu trắng rút đi, thân thể Lôi Tu lại hiện ra một lần nữa, Trang Dịch tập trung nhìn vào, phát hiện vết thương trên ngực Lôi Tu tuy vẫn còn đó, nhưng sức mạnh ăn mòn màu đen đã biến mất, đồng thời, màu xanh đen trên da Lôi Tu cũng biến mất không thấy.

Trang Dịch vội vàng cầm tay Lôi Tu, cảm giác lòng bàn tay hắn truyền đến ấm áp như bình thường, hai tay Trang Dịch run lên, nước mắt cuối cùng không khống chế được trào ra.

Từ khi có trí nhớ đến giờ Trang Dịch đã không còn khóc mất mặt như vậy nữa. Rất nhanh ý thức được sự thất thố của mình, Trang Dịch vừa lau nước mắt đi, vừa nhịn không được cúi người ôm lấy thân thể Lôi Tu, giống như trước kia Lôi Tu ôm lấy hắn vậy. Chôn mặt ở cần cổ Lôi Tu, nghe tiếng hắn hít thở, thân thể Trang Dịch còn đang run rẩy, tim vẫn đập bình bịch.

“Xong rồi, giữ được tính mạng.” Vệ trưởng lão trong ba vị trưởng lão thấy thế, nói với Trang Dịch.

Trong ba vị trưởng lão này, trưởng lão Vệ gia lớn tuổi nhất, đầu đầy hoa da^ʍ, thân hình câu lũ, thanh âm cũng vô cùng già nua, thanh âm tập hợp hồn sư lúc trước chính là hắn phát ra. Còn trưởng lão Trần gia cùng trưởng lão Tưởng gia, so sánh mà nói thì tuổi trẻ hơn, nhưng cũng đều là dáng vẻ trung niên.

Lúc này, ba vị trưởng lão vừa phóng thích hồn lực đánh chết dị ma, lại giúp Lôi Tu rút công kích của dị ma cấp chín lên người mình, cho dù là cường giả cấp chín như bọn họ, trên mặt cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.

Trưởng lão Vệ gia thấy nét mừng rỡ trên mặt Trang Dịch, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của hắn cùng Lôi Tu, trên mặt trưởng lão Vệ gia cũng có nụ cười nhàn nhạt.

Ở trong mắt hắn, Trang Dịch cùng Lôi Tu cũng vẫn chỉ là đứa trẻ mà thôi, tuy còn trẻ tuổi, lại là mầm tốt cực kỳ đáng giá chú ý cùng bồi dưỡng. Hai người không chỉ có tu vi vượt xa bạn cùng lứa tuổi, hôm nay lại vì Ngự Hồn điện mà lập công lao không thể thay thế, xuất phát từ cảm kích cùng tán thưởng, vị trưởng lão này đối với Trang Dịch cùng Lôi Tu, tự nhiên là yêu thích xuất phát từ nội tâm, hắn nói với Trang Dịch: “Đối mặt công kích của dị ma cấp chín, người bằng hữu kia của ngươi có thể kiên trì đến lúc chúng ta ra tay cứu trợ, thực lực của hắn có lẽ không chỉ đơn giản là cấp bảy như vậy. Theo lý mà nói, lấy thực lực hiện tại hắn bày ra, hẳn là đã sớm vượt qua cấp tám, ta không biết nguyên nhân gì khiến hắn áp chế cấp bậc của mình, không chịu thăng cấp, thế nhưng cấp bảy đến cấp tám là một lần tinh thần lực bay vọt, nếu như bây giờ hắn là cấp tám, bị thương sẽ tuyệt đối không nặng như vậy. Lần này có chúng ta ở, giúp hắn rút đi ma khí, để hắn giữ được tính mạng, lần sau lại chưa chắc có may mắn này, ngươi khuyên hắn nhiều một chút đi.”

Trang Dịch nghe vậy, trong lòng khẽ kinh ngạc.

Từ trước đến giờ thực lực của Lôi Tu tăng lên cực kỳ nhanh, một năm qua này lại càng ngày càng chậm, đặc biệt là sau khi rơi vào Liệt cốc đến bây giờ, đã nhiều tháng như vậy, Lôi Tu lại vẫn luôn dừng lại ở cấp bảy, thủy chung không có tăng lên.

Trang Dịch vẫn cứ nghĩ là do ma thú tu luyện đến giai đoạn sau nên càng ngày càng khó, dù sao phần lớn ma thú đều là loại tình huống này, thấy luồng sức mạnh khổng lồ trong cơ thể Lôi Tu kia vẫn luôn không bị hấp thu không ngừng, Trang Dịch cũng không lại nghĩ nhiều, không ngờ hôm nay lại nghe được loại đáp án này từ trong miệng trưởng lão Ngự Hồn điện.

Lôi Tu không muốn thăng cấp, vì sao?

Đột nhiên, trong đầu không hiểu sao thoáng qua vài hình ảnh hắn cùng Lôi Tu đối thoại, tim Trang Dịch như ngừng lại, một loại cảm xúc không nói nên lời lan tràn trong lòng.

Là vì hắn sao…

Nghĩ nghĩ, đầu Trang Dịch càng ngày càng đau, không biết có phải do tiêu hao quá độ hay không, trước mắt từng cơn biến thành màu đen.

Trang Dịch vội vàng gật đầu với Vệ trưởng lão, nói: “Vâng.”

“Tuy rằng không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng dù sao công tích của dị ma cấp chín không phải dễ nhận như vậy. Thân thể hắn đã bị ma khí của dị ma ăn mòn, cho dù phụ hồn sư hệ chữa trị cũng không thể chữa khỏi trong thời gian ngắn, biện pháp duy nhất chính là tĩnh dưỡng từ từ. Từ giờ cho đến lúc chân chính bình phục, người này tốt nhất ít dùng hồn lực cùng tinh thần lực thôi, còn có, cho dù một thời gian sau, hắn khôi phục hoàn toàn, chúng ta cũng không thể cam đoan cấp bậc của hắn có khả năng giảm xuống hay không… Tất cả phải xem vận may của hắn.”

“Vâng.” Nghe trưởng lão dặn dò, dường như không phát hiện thân thể Lôi Tu không giống như người thường, Trang Dịch nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Còn như hồn lực cùng tinh thần lực không thể phát huy hoàn toàn trong khi tĩnh dưỡng, cùng nguy cơ cấp bậc giảm xuống sau khi bình phục… Nhưng cái này Trang Dịch ngược lại không quá để ở trong lòng, Lôi Tu có thể sống sót là tốt rồi, còn thực lực… Giữa hắn cùng Lôi Tu có khế ước nối liền, cho dù Lôi Tu có thật sự giáng cấp(1), Trang Dịch cũng có thể kiên nhẫn trao đổi hồn lực với hắn, dùng nó xúc tiến cấp bậc của Lôi Tu đi lên.

Không dám cam đoan Lôi Tu còn có thể có tốc độ tu luyện như trước kia, nhưng ít ra không kém hắn. Nếu như thực sự có một ngày như vậy, dù chỉ vì Lôi Tu, Trang Dịch cũng sẽ cố gắng tu luyện.

Nghĩ như vậy, đầu Trang Dịch càng ngày càng choáng, tầm mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ, tiếng nói của Vệ trưởng lão cũng càng ngày càng xa…

“Chuyện bằng hữu của ngươi nói rõ rồi, kế tiếp, ngươi có thể nói cho ta vì sao các ngươi xuất hiện ở trong này không, Vệ Dụ Phong đâu ——” Vệ trưởng lão nói được một nửa, thấy thân thể Trang Dịch lại đang chậm rãi ngã xuống đất, cuối cùng cùng Lôi Tu nằm trên mặt đất, nhìn sắc mặt Trang Dịch tái nhợt, ba vị trưởng lão Ngự Hồn điện lúc này mới phát hiện, hồn lực cùng tinh thần lực trong cơ thể Trang Dịch lúc này, vậy mà đều bị ép đến sạch sẽ, một tia không không dư lại!

“Đứa bé này…” Thấy Trang Dịch cái gì cũng chưa nói liền ngã xuống, Vệ trưởng lão quan tâm tung tích Vệ Dụ Phong, vì sốt ruột mà nhịn không được khẽ cau mày.

“Cũng khó cho hắn, có thể đánh thức mắt trận, nói vậy đại trận phòng ngự cũng là hắn sửa. Lấy thực lực vừa thăng lên cấp bảy mà làm được những việc này, còn cắn răng kiên trì tới hiện tại… Người này, tiền đồ vô lượng.” Trưởng lão Tưởng gia nhìn Trang Dịch, bình luận.

Trưởng lão Trần gia nghe vậy, cũng gật gật đầu, hiển nhiên vô cùng tán thành lời trưởng lão Tưởng gia nói.

“Nơi này là trung tâm trận pháp, không thể ở lâu, đại chiến bên ngoài vẫn đang tiếp tục, dẫn bọn họ ra ngoài đi.” Trưởng lão Vệ gia nói xong, dẫn đầu đứng dậy.

Tuổi tác hắn đã cao, cho nên Trang Dịch cùng Lôi Tu đã hôn mê tự nhiên là do hai vị trưởng lão khác mang theo.

Khi năm người cùng đi ra khỏi đại trận phòng ngự, chiến đấu bên ngoài đã bước vào giai đoạn kết thúc.

Ưu thế lớn nhất của dị ma là chủng tộc kỳ lạ cùng với số lượng khủng bố. Lúc này số lượng dị ma giảm mạnh tạo cho đại quân dị ma đả kích nặng nề nhất, hơn nữa ba con dị ma huyết hồng tử vong cũng khiến dị ma gần như tuyệt vọng.

Dưới tình huống số lượng hồn sư nhân loại ngang hàng đại quân dị ma, cấp bậc phổ biến của dị ma lại thấp hơn hồn sư nhân loại, hơn nữa đại trận phòng ngự đã hoàn toàn mở ra, không chỉ có thể phòng ngự, còn có thể gia tăng hồn lực cho hồn sư nhân loại, lúc này mà so dài ngắn, ưu thế của dị ma tự nhiên xoay ngược lại, chiến bại đã thành kết cục đã định! Nguồn:

Khi thấy người chỉ huy dị ma dẫn dắt binh tàn tướng bại lui về phía sau, mà một phần hồn sư nhân loại bị thắng lợi làm đầu óc mê muội, muốn thừa thắng xông lên, quan chỉ huy trên tường thành lập tức hét lớn: “Giặc cùng đường đừng đuổi, trở về!”

Dưới tường thành, tận mắt nhìn thấy dị ma chiến bại xám xịt rời đi, nghĩ đến bao vây, tàn sát, phụ thể, cắn nuốt vân vân… mấy tháng qua chúng làm với nhân loại. Hồn sư nhân loại nắm chặt nắm tay, có người yên lặng quỳ xuống, hai mắt đỏ bừng nhìn chiến trường, tựa như đang nhìn xuyên qua không gian nào đó mà nhìn về phía những đồng đội đã hy sinh kia, có người không khống chế được mà gào thét, phát tiết tâm tình tuyệt vọng đã từng do dị ma mang đến, có người ôm lấy đồng đội, mừng phát khóc…

Nhưng mà, bất luận có làm phản ứng gì, trong thâm sâu đôi mắt mỗi người đều khó nén giải thoát thật sâu —— bọn họ, thắng lợi!

Trải qua hưng phấn ngắn ngủi, đội săn ma cùng Tuyết Nhận chậm rãi yên tĩnh lại, nhất là Tuyết Nhận, vốn đã tổn thất thảm trọng, bây giờ nhìn thi thể khắp nơi trên mặt đất, thi thể chồng chất thi thể, tứ chi tàn tạ cùng thân thể tung tóe, ai cũng không biết cái nào là ai… Ai cũng không biết, đồng đội mấy ngày trước còn cùng bọn họ nói cười vui vẻ, bây giờ, sau khi đã biến thành thi thể, ngã xuống ở nơi nào.

Bọn họ cắn chặt răng, yên lặng chăm chú nhìn vào mặt đất bị máu tươi nhuộm đỏ.

Đúng lúc đó, không biết ai nhẹ giọng nói: “Đội trưởng đâu?”

Đội trưởng?

Người đội săn ma sửng sốt, lập tức bắt đầu nhìn khắp nói. Người Tuyết Nhận phản xạ có điều kiện liếc nhìn Trương Thừa Lạc một cái, sau khi hiểu được đang nói Lôi Tu, bọn họ đối với Lôi Tu là khâm phục từ trong lòng, cũng lập tức nôn nóng tìm kiếm bóng dáng Lôi Tu.

“Đội phó Lôi Y cũng không ở…”

“Lúc trước Lôi Y ở trung tâm đại trận phòng ngự, là hắn mở ra đại trận phòng ngự!”

“Lôi Hổ đi tìm hắn, bọn họ nhất định ở trong Ngự Hồn điện, nhất định rất an toàn, không có việc gì.”

Mọi người còn chưa nói dứt lời, đúng lúc đó, đại trận phòng ngự Ngự Hồn điện xuất hiện dao động rất nhỏ, năm bóng người chậm rãi đi ra từ trong đại trận.

Khí tức của ba vị trưởng lão khiến tất cả mọi người sinh lòng thần phục, khi bọn họ xuất hiện ở trước mặt mọi người, tất cả hồn sư đều cúi người, cung kính cúi chào bọn họ.

“Mọi người vất vả, chúng ta, thắng lợi.” Thanh âm già nua của Vệ trưởng lão vang vọng toàn chiến trường, hắn nhìn mỗi gương mặt đang ngước lên, nhìn mỗi khuôn mặt trẻ tuổi, trầm trọng nói: “Cảm ơn mọi người ở đây, bảo vệ Ngự Hồn điện, bảo vệ Tây Bắc, trông coi quê nhà của chúng ta. Mỗi người các ngươi đều biểu hiện cực kỳ xuất sắc, ta lấy các ngươi làm vinh quang! Mà những người đã chết kia… Chúng ta vĩnh viễn nhớ kỹ sự hy sinh của bọn họ, khắc ghi tên của bọn họ.”

Lời trưởng lão nói khiến không ít người đều kích động chảy nước mắt, thậm chí có người không thể nào nhẫn nại được nữa, quỳ gối trên mặt đất, ôm mảnh vỡ thi thể đồng đội, bắt đầu gào khóc.

Vệ trưởng lão thấy thế, nhẹ nhàng thở dài, hắn chậm rãi xoay người về tới Ngự Hồn điện, thân thể vốn đã già nua câu lũ, càng thêm uốn cong. Trong lòng hai vị trưởng lão khác cũng không dễ chịu, đỡ Trang Dịch cùng Lôi Tu, cũng chậm rãi đuổi theo.

Người đội săn ma cùng Tuyết Nhận thấy thế, mỗi người nhìn chằm chằm bóng lưng vài vị trưởng lão, bọn họ chưa kịp bi thương, bởi vì đội trưởng cùng đội phó nhà mình, xuất hiện.

“Ta… có nhìn nhầm không… Hình như ta thấy được đội trưởng cùng đội phó?”

“Khụ… ở trong ngực hai vị trưởng lão Ngự Hồn điện, đúng không?”

“Hai vị trưởng lão —— hai vị cường giả siêu cấp đứng đầu đại lục —— tự mình đỡ bọn họ… đi vào?”

Người đội săn ma hai mặt nhìn nhau, thấy được kinh hoàng trong mắt đối phương.

(1) Cấp bậc hạ xuống