Thấy Tiết Kiệt cùng Lâm Khê lâm vào giằng co, Trang Dịch bắt đầu suy nghĩ biện pháp.
Đúng lúc này, Tiết Kiệt tính tình nóng nảy nhịn không được sử dụng hồn lực trước, Lâm Khê thấy thế, biến sắc, cũng lập tức thả hồn thú tra, Tiết Kiệt vốn là muốn dọa lui Lâm Khê, cho nên chỉ dùng hồn lực mà không dùng hồn thú, thấy Lâm Khê vậy mà dứt khoát triệu hồi con sứa của hắn ra, Tiết Kiệt quyết định thật nhanh, cũng thả ra hồn thú của mình, hai hồn thú lớn giằng co giữa không trung, lôi điện đánh vào trên làn da hơi mờ của con sứa, mặc dù con sứa bị cháy rụi, nhưng rất nhanh đã phục hồi trạng thái ban đầu, sau đó phản công, chủ động tấn công.
Nửa năm trước Tiết Kiệt đã là cấp bốn thượng giai, trong nửa năm này, vậy mà chỉ có một chút tiến bộ, đến cấp bốn đỉnh phong, trái lại là Lâm Khê, vậy mà đuổi kịp Tiết Kiệt, hắn quả nhiên giống như người anh song sinh của mình, đạt tới cấp bốn đỉnh phong.
Hai hồn sư chiến ngự cùng cấp với nhau chiến đấu, trong thời gian ngắn căn bản không thể phân ra thắng bại, Trang Dịch nhìn hai người bọn họ vậy mà lại đánh nhau, lập tức hiểu, đây là một cơ hội tốt!
Thừa dịp Tiết Kiệt cùng Lâm Khê phóng thích lượng lớn hồn lực, không rảnh bận tâm bốn phía, Trang Dịch chăm chú ngắm chuẩn một con sóc con cấp hai trên cái cây đối diện, lặng lẽ thả đóa hoa bồ công anh ra, bay tới trước mặt sóc con, chế tạo ảo cảnh, khiến sóc con sinh ra hứng thú với bồ công anh.
Bây giờ Trang Dịch là hồn sư cấp bốn, một chiêu ảo thuật mô phỏng này nhằm vào đồng cấp thì hắn còn chưa làm được, nhưng đối phó với cấp hai vẫn tương đối dễ dàng, sóc con lập tức sinh ra thích thú với bồ công anh, một đôi mắt lóe sáng lóe sáng, nhịn không được duỗi móng vuốt ra chụp vào bồ công anh, bồ công anh lập tức lui về phía sau một chút, sóc con lại duỗi móng vuốt ra càng đi về phía trước một ít, bồ công anh tiếp tục lui về phía sau, chính là không cho nó bắt được.
Thừa dịp lực chú ý của sóc con đều bị đóa hoa bồ công anh chú ý, Trang Dịch dùng ngự hồn thú cấp ba Thôn Thiên Cự Ưng của hắn lặng lẽ bảo vệ sóc con an toàn, tạm thời chế tạo cho nó một cái “áo bảo vệ”, sau đó bồ công anh ở đằng trước hấp dẫn sóc con, bắt đầu chậm rãi thổi đến phía con Tử Tinh Hoàng Điểu kia.
Tử Tinh Hoàng Điểu bị Tiết Kiệt nhốt ở bên cạnh, không xa chỗ của hắn cùng Lâm Khê, bởi vì là chim non cho nên hình thể còn nhỏ hơn sóc con một chút, Trang Dịch để bồ công anh hấp dẫn sóc con bay tới bay lui ở phụ cận Tử Tinh Hoàng Điểu, sóc con thuận theo hướng bồ công anh một đường nhảy xuống, khi nó cách Tiết Kiệt cùng Lâm Khê khoảng 20m, sóc con nhìn hai hồn sư cấp bốn đang chiến đấu, co rúm lại một chút, dừng bước.
Trang Dịch chăm chú nhìn sóc con, có thể trộm được Tử Tinh Hoàng Điểu này hay không, liền trông cậy vào nó.
Tiết Kiệt cùng Lâm Khê đang toàn lực chiến đấu, thân thể sóc con nhỏ, hình thể linh hoạt, màu sắc bên ngoài thân tầm thường, lại chỉ có cấp hai, dưới sự bảo vệ của Trang Dịch, cơ bản sẽ không bị hồn lực đang chiến đấu ảnh hưởng đến, do nó đi trộm Tử Tinh Hoàng Điểu, Tiết Kiệt cùng Lâm Khê tất nhiên sẽ không phát hiện.
Sóc con không dám đi qua, lại đặc biệt muốn bắt được bồ công anh, nó có chút hấp tấp nhảy tới nhảy lui tại chỗ, đúng lúc này, dư âm hồn lực mà Tiết Kiệt cùng Lâm Khê đang chiến đấu đột nhiên bay tới trước mặt sóc con, sóc con hoảng hốt, ngay lúc nó cho là mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, quanh thân của nó bỗng nhiên phát ra một luồng sáng trắng nhu hòa, phòng ngự Trang Dịch bố trí cho nó, giúp nó triệt tiêu toàn bộ sức mạnh.
Sóc con nghi ngờ nhìn thân thể mình bình yên vô sự, nó không nghĩ ra lý do vì sao đột nhiên mình có lực phòng ngự, bởi vì tuổi còn nhỏ, cũng không suy nghĩ nhiều, sau một lát, hai mắt nó tỏa sáng nhìn về phía bồ công anh phía đằng trước.
Trang Dịch thấy nó cuối cùng cũng có gan chạy tới, thở dài một hơi, lén lút tăng mạnh phòng ngự cho sóc con, thấy sóc con lén lút chạy đến trước mặt Tử Tinh Hoàng Điểu, dưới ám chỉ của Bồ Công Anh Ảo Giác, rốt cuộc ôm luôn cả Tử Tinh Hoàng Điểu đi, Trang Dịch miễn cưỡng thở dài một hơi, nhưng mà như thế này vẫn chưa xong, hắn phải làm cho sóc con an toàn rút lui mới được, thấy sóc con chậm rãi chạy khỏi bên cạnh Tiết Kiệt cùng Lâm Khê, 10m, 15m, 20m…
Đúng lúc này, Tiết Kiệt đã chiến đấu trong chốc lát, rốt cục nhịn không được mở miệng, hắn trừng mắt nhìn Lâm Khê, hét lớn: “Lâm Khê, ngươi thật đúng muốn đối nghịch với ta, cũng đừng quên, đứng đầu năm thứ ba năm nay là ta!”
Tiết Kiệt đột nhiên mở miệng nói chuyện, dọa Trang Dịch nhảy dựng, sóc con ở xa xa cũng thiếu chút nữa bị hù chết, một cái không đứng vững, kéo theo Tử Tinh Hoàng Điểu cũng ngã sấp xuống rồi.
Trang Dịch nhìn hai ma thú nhỏ bị ngã sấp xuống kia, tim cũng sắp nâng lên đến cổ họng, nhưng mà hoàn hảo, bất luận là Tiết Kiệt hay là Lâm Khê, lực chú ý đều đang ở trên người đối phương, tạm thời còn chưa phát hiện sóc con cách bọn họ 20m đang từ từ đứng lên, tiếp tục ôm Tử Tinh Hoàng Điểu chạy trốn.
Thấy sóc con biến mất ở trong rừng cây, Trang Dịch rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, bởi vì sóc con đã rời khỏi tầm mắt của hắn, cho nên phòng ngự của Thôn Thiên Cự Ưng lập tức biến mất, trở lại trong cơ thể Trang Dịch, mà đóa hoa bồ công anh, bởi vì giống, nên còn có thể tiếp tục đi theo, bởi vậy Trang Dịch không chút lo lắng mất tung tích của sóc con.
Sóc con rời đi, Trang Dịch cũng không có ý định ở lâu, hắn đứng dậy lặng yên không một tiếng động, dùng cành lá bồ công anh che dấu thân thể của mình hình, trong một mảnh màu xanh lá, lặng yên biến mất, trở lại ngã ba đường ban đầu, sau đó đi về phía con đường bên trái kia.
Bên này, Lâm Khê nghe Tiết Kiệt dùng thân phận đứng đầu năm áp chế hắn, cười lạnh một tiếng: “Đứng đầu năm thì sao, thực lực của ta đã ngang hàng với ngươi, sang năm ai làm đứng đầu năm, còn không nhất định đâu. Hơn nữa ma thú hôm nay này, ma thú cấp bốn hai thuộc tính, mặc dù ta không dùng được, nhưng lấy ra đi trao đổi, ta có thể lập tức đổi một ma thú cấp năm rất phù hợp với ta, Tiết Kiệt, ngươi cũng đánh chủ ý giống như ta đi, như vậy hẳn ngươi cũng biết rõ, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho nó.”
“Ngươi còn lâu mới lên được cấp năm đâu!” Tiết Kiệt hừ lạnh, “Chúng ta còn đánh tiếp như vậy, chỉ có tiêu hao hồn lực lẫn nhau, muốn thu phục ma thú cùng cấp bốn, không có đầy đủ hồn lực chống đỡ, coi chừng cứ như thế không chỉ không thể thu phục nó, ngược lại còn bị nó cắn trả!”
“Đó cũng không nhọc ngươi đến quan tâm, ta có biện pháp của ta.” Lâm Khê không lo ngại nở nụ cười, chẳng qua một giây sau, tiếng cười của hắn bỗng nhiên ngừng lại, nụ cười cứng lại ở trên mặt, hắn trừng mắt chỉ vào chỗ vốn là của Tử Tinh Hoàng Điểu, “Điểu… Ma thú đâu rồi?!!”
Tiết Kiệt sửng sốt, mãnh liệt nhìn lại, sau khi thấy nơi vốn đặt Tử Tinh Hoàng Điểu vậy mà không còn cái gì, tròng mắt Tiết Kiệt đều sắp trừng đi ra, hắn lập tức bổ nhào về phía vị trí vốn có của Tử Tinh Hoàng Điểu, tìm tòi bốn phía: “Vừa rồi rõ ràng ở chỗ này, làm sao sẽ không thấy!”
“Cái đồ ngu xuẩn ngươi, sau khi bắt được ma thú, chẳng lẽ không biết dùng hồn lực giam cầm nó lại sao” Lâm Khê cùng Tiết Kiệt tranh đấu cả buổi, kết quả trong quá trình hai người chiến đấu, ma thú lại biến mất, hắn tức giận khó chịu, cả người đều sắp phát điên, chỉ vào mũi Tiết Kiệt mà mắng to.
Tiết Kiệt đã chịu đủ Lâm Khê cuồng vọng, tâm tình của hắn so với Lâm Khê còn tồi tệ hơn. Thật vất vả bắt được một con ma thú hai thuộc tính hiếm thấy, kết quả còn chưa động tay, Lâm Khê đã chặn ngang một chân, hiện giờ không thấy ma thú, Lâm Khê ngược lại dùng dáng vẻ chủ nhân chỉ vào hắn, dù là tính tình Tiết Kiệt tốt hơn, cũng không thể nhịn được nữa, huống chi tính khí hắn vốn đã nóng nảy, chỉ thấy hắn mạnh mẽ điều động hồn lực toàn thân, không nói hai lời một luồng lôi điện liền bổ về phía Lâm Khê!
“Con mẹ nhà ngươi coi ta là thần tiên a, dưới tình huống cùng cấp, sức mạnh một thuộc tính làm sao vây được ma thú hai thuộc tính?!” Tiết Kiệt không kiên nhẫn hét lớn, sau đó nhanh chóng quay người đi.
“Ngươi đi đâu vậy!” Lâm Khê bị Tiết Kiệt bổ một phát như vậy, rất khó chịu, nhưng bây giờ Tiết Kiệt đã ở trạng thái bùng nổ, Lâm Khê cũng không dám tận lực chọc giận hắn lần nữa, thấy Tiết Kiệt rời đi, Lâm Khê phản xạ có điều kiện hỏi.
Tiết Kiệt không trả lời, đi vào chỗ sâu trong rừng rậm.
Sắc mặt Lâm Khê biến đổi mấy lần, cuối cùng đổi một hướng ngược lại rời đi —— không thấy Tử Tinh Hoàng Điểu, hắn lại không có nhiều thời gian đi tìm như vậy, chỉ có thể kiếm ma thú khác, tranh thủ trở thành người đầu tiên đạt được hồn thú!
Cùng thời khắc đó, Trang Dịch nhanh chóng đi trên đường nhỏ bên trái.
Lúc sóc con rời đi, hắn liền điều khiển bồ công anh, khiến cho sóc con bị mê hoặc, cố gắng đi về phía bên trái, rừng rậm này vốn là dọc ngang đan chéo vào nhau, tuy nói là Trang Dịch đi ở bên trái, nhưng sóc con hoàn toàn có thể đi từ giữa, xuyên qua cây cối, đi ngang sang đây, hơn nữa chỉ cần tìm đúng đường, gặp mặt là rất nhanh.
Từ lúc Trang Dịch chỉ huy sóc con trộm Tử Tinh Hoàng Điểu đến hiện tại, chớp mắt hơn nửa canh giờ đã qua.
Mặc dù không thấy được phản ứng của Tiết Kiệt cùng Lâm Khê sau khi phát hiện không thấy ma thú, nhưng mà Trang Dịch phỏng đoán có lẽ bọn họ cũng sẽ không treo cổ trên một cái cây, tất nhiên sẽ đi tìm ma thú khác, có trời mới biết bọn họ có thể có thể vận cứt chó mà nhanh chóng đυ.ng tới một ma thú thích hợp hay không, ba người thì chỉ có người đầu tiên có thể có được ma thú, cho nên Trang Dịch phải nắm chặt thời gian chạm mặt với sóc con mới được.
Ở bên trong đường bên trái bởi vì tụ tập không ít ma thú trên cấp năm, cho nên càng đi vào bên trong, uy áp vô hình trong không khí lại càng rõ ràng, Trang Dịch càng chạy bước chân càng chậm, sâu vào bên trong cũng có chút nguy hiểm, cảm giác sóc con cách hắn ngày càng gần, cuối cùng Trang Dịch tìm một nơi an toàn, sau đó chờ đợi sóc con đến.
Khi sóc con xuất hiện trước mặt Trang Dịch, Trang Dịch nhìn đôi mắt nhỏ mê mang của nó, biết rằng chỉ sợ nó còn chưa hiểu, vì sao mình lại ôm một con chim con chạy đến nơi này.
Bởi vì tác dụng mê ảo của bồ công anh, sóc con nhìn thấy Trang Dịch cũng không sợ hãi, một đường nó chạy tới đây mà còn ôm Tử Tinh Hoàng Điểu trên tay, đã sớm mệt muốn chết, lúc này rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ, sóc con lập tức buông Tử Tinh Hoàng Điểu.
Trang Dịch liếc nhìn Tử Tinh Hoàng Điểu kia một cái, chỉ thấy ánh mắt của nó giống như thủy tinh màu tím, lông vũ toàn thân hiện lên màu vàng nhạt nhẹ nhàng, phần mỏ, viền cánh, chân, còn có lông đuôi thật dài, đều hiện lên màu tím nhạt xinh đẹp, bởi vì tuổi còn nhỏ, mỏ vẫn còn tương đối ngắn, lông tơ trên người mềm như nhung thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu, móng vuốt mặc dù còn rất nhỏ, nhưng lại rất sắc bén, dưới ánh mặt trời, cái đuôi màu tím nhạt lóe từng điểm từng điểm huỳnh quang, cho dù là một con chim non, nhìn lâu cũng khiến người không nhịn được mà động tâm, hoàn toàn có thể ngẫm lại sau khi con chim này lớn lên, sẽ trở nên chói mắt như thế nào.
Tử Tinh Hoàng Điểu là một ma thú cao cấp, sau khi trưởng thành bình thường có thể đạt tới cấp tám, gen tốt dẫn đến chúng nó trời sinh đã là ma thú cấp ba, so với Thôn Thiên Cự Ưng của Trang Dịch còn đáng sợ hơn.
Loài ma thú cấp càng cao, thường thường xác suất sinh sản đời sau càng thấp, Tử Tinh Hoàng Điểu là một loài chim có chỉ số thông minh tương đối cao, thân là cha mẹ, đáng tin cậy hơn Thôn Thiên Cự Ưng nhiều, muốn trộm trứng từ trong tay chúng, là chuyện cực kỳ khó khăn, càng đừng nói Tử Tinh Hoàng Điểu này còn là hai thuộc tính, Trang Dịch cảm thấy nó có thể ấp trứng thành công ra ngoài, đều là kỳ tích, chỉ từ trên người nó, liền nhìn ra được học viện Ellen xác thực mạnh quyết tâm bỏ được tiền vốn, ngay cả ma thú quý giá như vậy cũng có thể thả ra.
Lúc này, Tử Tinh Hoàng Điểu này đang mở to hai mắt hoảng sợ nhìn Trang Dịch, Trang Dịch phát hiện cánh cùng móng vuốt của nó đều tổn thương ở trình độ không đồng đều, nhất định là Tiết Kiệt không thể giam cầm nó, cho nên dứt khoát làm nó bị thương, khiến nó không thể chạy thoát.
Trang Dịch thu vết thương của nó vào đáy mắt, sau đó đặt ánh mắt lên người sóc con, đối lập với thần sắc hoảng sợ trong mắt Tử Tinh Hoàng Điểu, sóc con liền lộ ra ngốc manh nhiều hơn.
Đây là một con Kim Hoa Tùng cấp hai, màu lót phần lông trên lưng là màu vàng, có vài hoa văn màu đen chạy thẳng từ phần cổ đến chóp cái đuôi như cây chổi, bởi vì là ma thú, hình thể lớn hơn sóc bình thường một chút, đôi mắt giống như đậu đen, vừa sáng vừa tròn, lúc này nó đã có chút tỉnh táo lại từ trong ảo thuật, ánh mắt nhìn Trang Dịch có chút sợ sệt, nhưng mà thấy bồ công anh bay tới bay lui quanh thân Trang Dịch, lại có chút tò mò nhịn không được mà liếc trộm những đóa bồ công anh kia.
Trang Dịch nhìn bộ dáng này của nó, cảm thấy có chút yêu thích, thấy móng vuốt của sóc con bởi vì ôm một Tử Tinh Hoàng Điểu thể tích xấp xỉ nó bôn ba một đường, dĩ nhiên là nứt ra lúc nào không biết, Trang Dịch liền vội vàng bao phủ hồn lực lên người sóc con, chuyển dời vết thương của nó lên người mình.
Sóc con cảm thấy vết thương của mình biến mất, móng vuốt khôi phục linh hoạt, ánh mắt nó sáng lên, sợ hãi đối với Trang Dịch nhất thời biến mất hơn phân nửa, Trang Dịch thấy thế, nghĩ nghĩ, lấy ra một cái nhẫn từ trong không gian.
Cái nhẫn này chỉ dùng thuần túy thực vật tạo thành, ở giữa khảm một loại hạt giống thực vật giống như hạt thông, không biết lấy tới dùng làm gì, lúc ấy khi Trang Dịch xuất phát đến Ellen, không cẩn thận thu nó lại, sau đó khi vào Ellen rồi mới sắp xếp đến nó, cái này có chấn động hồn lực rất yếu, Trang Dịch cũng không coi trọng, mãi cho tới ngày hôm nay thấy sóc con mới nhớ tới, nhìn hạt thông màu vàng trong nhẫn kia, cực kỳ tương tự phần lông vàng trên lưng sóc con, Trang Dịch cảm thấy sóc con hẳn sẽ thích cái này, hắn đưa chiếc nhẫn đến trước mặt sóc con, làm lễ vật cảm ơn.
Sau khi sóc con nhìn thấy hạt thông màu vàng này, tò mò nhìn chăm chú rất lâu, thấy Trang Dịch đưa tới trước mặt nó, lập tức nhịn không được thò tay ra cầm, bởi vì tay của nó nhỏ hơn nhân loại rất nhiều, nhẫn nhân loại mang trên ngón tay, nó đeo ở trên cánh tay ngược lại vừa vặn.
“Hôm nay cám ơn ngươi.” Trang Dịch sờ sờ cái đầu nho nhỏ trơn bóng của nó, cười nói.
Sóc con nhìn Trang Dịch vài lần, giống như đã biết mình bị Trang Dịch lợi dụng một lần, cuối cùng không khách khí mang theo chiếc nhẫn, vừa chạy vừa nhảy đi.
Sau khi sóc con đi rồi, Trang Dịch đưa ánh mắt đặt lên Tử Tinh Hoàng Điểu ngã ở bên cạnh.
Tử Tinh Hoàng Điểu tận mắt thấy Trang Dịch trị liệu cho sóc con, đề phòng trong mắt lập tức giảm đi không ít, thấy Trang Dịch đi tới chỗ nó, nó lập tức tội nghiệp giơ móng vuốt cùng cánh lên cho Trang Dịch xem.
Trang Dịch thấy thế, nhất thời sửng sốt.
Hắn trị liệu cho sóc con, là bởi vì cảm ơn sóc con lén đem Tử Tinh Hoàng Điểu ra cho hắn, nhưng là Tử Tinh Hoàng Điểu là đối tượng kế tiếp hắn muốn thu phục, vì là hai thuộc tính, quá trình thu phục lại tương đối khó khăn, hiện tại nó bị Tiết Kiệt tổn thương, địch ý đối với hắn cũng giảm đi nhiều, đúng là thời cơ thu phục tốt nhất, nhưng là thấy nó đưa bộ phận bị thương bại lộ trước mắt mình, ánh mắt màu tím trơn bóng như nước nhìn mình, cuối cùng Trang Dịch bất đắc dĩ cúi người, giúp nó chuyển dời vết thương lên người mình.
Móng vuốt của sóc con là vì quá dùng sức mà vỡ ra một chút, vết thương cũng không sâu, Tử Tinh Hoàng Điểu này lại không giống, dù hình thể Trang Dịch lớn hơn Tử Tinh Hoàng Điểu rất nhiều, chuyển dời vết thương của Tử Tinh Hoàng Điểu lên trên cánh tay mình, cổ tay Trang Dịch lập tức xuất hiện hai vết thương thật sâu.
Trang Dịch có chút bị đau cầm máu vết thương trên cánh tay, sau đó giương mắt, liền nhìn thấy Tử Tinh Hoàng Điểu vỗ cánh muốn bay đi.
Vì là chim non, xương cánh cùng lông vũ còn chưa mọc đủ, mặc dù bay lên, nhưng tốc độ cũng không nhanh, còn chưa bay được chốc lát đã lại rơi xuống mặt đất, sau đó nó lại vỗ cánh vài cái, lại bay lên, chốc lát sau lại rơi xuống đất.
Thấy Trang Dịch đã phát hiện nó chạy trốn, Tử Tinh Hoàng Điểu phát ra một tiếng kêu thanh thúy, càng dùng sức vỗ cánh, muốn chạy xa hơn, miễn cho bị Trang Dịch đuổi theo.
Trang Dịch không nghĩ tới chỉ số thông minh của con chim non này cũng cao quá đi, nó xem hết quá trình Trang Dịch trị liệu cho sóc con, đại khái lại nhìn ra yêu thích của Trang Dịch với sóc con, bởi vậy cố ý giả trang bộ dáng nhu nhược, để Trang Dịch trị lành vết thương cho nó, sau đó thừa dịp Trang Dịch cầm máu, muốn chạy trốn.
Từ trong cử động của nó có thể nhìn ra được Tiết Kiệt tạo thành tổn thương rất lớn với nó, nó căn bản không tín nhiệm nhân loại, dù là Trang Dịch đến bây giờ còn cái gì cũng chưa làm, nó cũng sinh lòng nghi ngờ Trang Dịch, vội vã muốn chạy trốn.
Trang Dịch nhìn thân ảnh Tử Tinh Hoàng Điểu chậm rãi biến mất trong tầm mắt mình, hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không đuổi theo.
Hắn đã quyết định, sau này thu phục ma thú, nhất định phải cam tâm tình nguyện trở thành hồn thú của hắn, tiến vào tinh thần không gian của hắn mới được, con Tử Tinh Hoàng Điểu này có trí tuệ cao như vậy, lại bài xích nhân loại như thế, dù là hiện tại Trang Dịch cưỡng ép thu phục nó, chỉ sợ sau này cũng không thể phát huy thực lực chân chính của nó.
Chẳng qua là, cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay mình, Trang Dịch kéo tay áo xuống che khuất nó, trong lòng cảm thấy có chút thất lạc, cũng có chút bất đắc dĩ. Làm cả buổi, hắn cũng giống Tiết Kiệt bọn họ, cũng là công dã tràng a.
Ngay khi Trang Dịch muốn quay người rời đi nơi này, cũng đi thử vận may tìm kiếm ma thú khác, đột nhiên, tiếng hót thanh thúy của Tử Tinh Hoàng Điểu lại vang lên, Trang Dịch kinh ngạc quay đầu, khi thấy Tử Tinh Hoàng Điểu vội vội vàng vàng bay trở lại, nhất thời sửng sốt.
Nhưng mà rất nhanh, Trang Dịch đã biết rõ nguyên nhân Tử Tinh Hoàng Điểu lại có thể chịu quay đầu tìm hắn, bởi vì ở sau lưng Tử Tinh Hoàng Điểu, lại là Tiết Kiệt đi theo!
Tiết Kiệt nhìn thấy Trang Dịch, cũng khẽ giật mình, khi thấy Tử Tinh Hoàng Điểu vậy mà trốn sau lưng Trang Dịch, sắc mặt Tiết Kiệt nhất thời trở nên khó coi vô cùng.
“Trang Dịch, tại sao ngươi lại ở đây?” Tiết Kiệt nhìn Trang Dịch, ánh mắt có chút hoài nghi âm trầm.
Trang Dịch trong lòng rùng mình, chuyện vừa rồi kia, mặc dù là Lâm Khê cùng Tiết Kiệt bất nghĩa trước, nhưng mà chuyện Trang Dịch làm cũng không phải chuyện tốt gì, việc này có thể giấu diếm tự nhiên tốt nhất, miễn cho một hơi đắc tội hai người.
Suy nghĩ trong lòng Trang Dịch quay đến trăm lần, biểu hiện trên mặt lại cực kỳ trấn định, hắn nhìn chằm chằm Tiết Kiệt, cũng nhíu mày nói: “Ta còn muốn hỏi ngươi tại sao sẽ ở nơi này đâu, không phải ngươi đi con đường ở giữa sao, nơi này là đường bên trái… hay là nói, ngươi muốn đi qua đoạt ma thú với ta?”
Tiết Kiệt biết rõ con đường bên trái căn bản không có hy vọng, phản xạ có điều kiện cười nhạo một tiếng: “Đoạt ma thú? Ta ngược lại muốn hỏi có phải ngươi làm cái gì sau lưng ta hay không, con Tử Tinh Hoàng Điểu này là ta thấy trước, ta đã làm nó bị thương, hiện tại nó lại vui vẻ xuất hiện ở phụ cận, hơn nữa sau khi nhìn thấy ta, còn trốn ra phía sau ngươi, ngươi nói, không phải ngươi trộm đi ma thú của ta, còn có ai?”
Trang Dịch nghe vậy, sắc mặt triệt để âm trầm: “Tiết Kiệt, nói chuyện là phải coi trọng chứng cớ, ngươi là người đứng đầu một niên cấp, thuận miệng vu oan người cũng không phải là thói quen tốt. Ba người chúng ta tự mình chọn một con đường, ta luôn luôn đi về phía bên trái, một lòng tìm kiếm ma thú thích hợp mình, làm sao làm gì sau lưng ngươi? Ngược lại ngươi từ giữa chạy đến nơi này, nhìn thế nào cũng là không có ý tốt! Về phần con chim non này, ta cũng không phải hồn sư hệ chữa trị, vết thương của nó tự nó tốt lên, ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?”
“Từ lối rẽ đi đến nơi này, chỉ cần nửa giờ, từ khi chúng ta tiến vào nơi này, đã hơn một giờ, nửa giờ còn lại kia ngươi đi đâu?” Tiết Kiệt cao giọng hỏi.
Trang Dịch ha ha bật cười, chỉ vào đường phía trước nói: “Nếu ngươi có bản lĩnh, thuận theo đường này đi 10 lộ trình, ta liền tự động rời khỏi, như thế nào?”
Tiết Kiệt nghe vậy, có chút kỳ quái nhìn lại theo hướng Trang Dịch đang chỉ, nhìn vài giây cũng không phát hiện dị thường, hắn có chút nghi ngờ nhìn vẻ mặt chắc chắn của Trang Dịch, Tiết Kiệt nhìn kỹ hơn 10 giây, cuối cùng biến sắc.
Chỉ thấy cách 300m phía trước, có hai chạc cây mọc ở ven đường liền cùng một chỗ, xa xa nhìn lại, giống như một cánh cửa, nhưng nếu nhìn kỹ, liền có thể phát hiện, cái thứ liền cùng một chỗ kia, căn bản không phải chạc cây, mà là một con cái kia liền cùng một chỗ, căn bản cũng không phải là chạc cây, mà là một con Mã Lục màu nâu xám! Mã Lục bình thường chẳng qua chỉ là một loài sâu mà thôi, tối đa cũng chỉ có 30cm chiều dài, nhưng là con Mã Lục này, có nhìn thế nào cũng phải có hơn 10m… tỉ mỉ cảm ứng một chút, liền có thể mơ hồ phát giác khí thế của Mã Lục này, tuyệt đối là trên cấp năm…
Nghĩ đến việc đối mặt với một con sâu dài trên 10m cấp năm trở lên, dù là tự xưng thiết huyết cứng rắn như Tiết Kiệt, cũng nhịn không được toàn thân sợ hãi.
Trang Dịch như nguyện nhìn thấy Tiết Kiệt thay đổi sắc mắt, nói: “Nếu ngươi không đi lên phía trước, vậy liền trở về con đường của mình, Tiết Kiệt, mặc dù ngươi là đứng đầu niên cấp, nhưng nếu lật lọng, cũng đừng trách ta không khách khí.”
Tiết Kiệt nghe vậy, hắn nhìn Tử Tinh Hoàng Điểu trốn sau lưng Trang Dịch kia, mặc dù lời Trang Dịch nói tạm thời không tìm ra lỗ thủng gì, nhưng hắn chính là cảm thấy Trang Dịch có vấn đề.
Thật vất vả tìm được con Tử Tinh Hoàng Điểu này, muốn hắn cứ như vậy mà đi, Tiết Kiệt tự nhiên không chịu, hắn nhìn chằm chằm Tử Tinh Hoàng Điểu đang dùng cánh ôm chặt bắp chân Trang Dịch hồi lâu, cuối cùng nói: “Như vậy ngươi giao con chim kia cho ta, ta liền đi.”
Trang Dịch lập tức cười lạnh: “Ngươi nói ngược lại nhẹ nhõm, ma thú ở nơi này, ai có thể đoạt được, chính là của người đó, con chim này thích ta, muốn đi theo ta, đến trong tay ta, ngươi còn muốn đoạt?”
Tiết Kiệt nghe vậy, hôm nay hắn liên tục gặp cản trở, tính tình vừa chạm liền nổ, đối mặt Lâm Khê là ngự hồn sư, Tiết Kiệt còn có mấy phần bận tâm, nhưng đối mặt phụ hồn sư cấp bậc thấp hơn hắn như Trang Dịch này, hơn nữa ma thú đáng sợ kia lại không bên cạnh hắn, Tiết Kiệt dĩ nhiên không khách khí, dữ tợn cười một tiếng với Trang Dịch: “Lúc khai giảng muốn tìm ngươi chiến đấu, lại bị Đường Việt ngăn cản, không ngờ hôm nay còn có cơ hội như vậy, Trang Dịch, đây là ngươi tự tìm, cũng đừng trách ta!”
Hắn vừa mới dứt lời, hồn lực nhanh chóng được phóng xuất ra. Hồn thú của Tiết Kiệt là một con Kim Điện Điểu, thân thể có phần lưng màu đen, phần bụng màu bạch sắc, miệng màu vàng lợt, lông cánh sắc bén, há miệng có thể nhả ra lôi điện, tính công kích của con chim này rất mạnh, hơn nữa là động vật biết bay, rất khó đối phó.
Trang Dịch nhìn Kim Điện Điểu dưới sự điều khiển của Tiết Kiệt, bay lên giữa không trung, nhìn chằm chằm chính mình, Trang Dịch chậm rãi lui về phía sau hai bước, nhìn chằm chằm Kim Điện Điểu giữa không trung, cúi đầu xuống nói với Tử Tinh Hoàng Điểu: “Ngươi trước trốn qua một bên đi.”
Tử Tinh Hoàng Điểu nhìn Trang Dịch một cái, sau đó nhảy đến chỗ cách Trang Dịch bảy tám mét, co rúc ở trong bụi cỏ.
Trang Dịch liếc nhìn vị trí nó ẩn nấp một cái, thầm than con chim này quả nhiên thông minh, phụ cận đây có trận pháp do hắn bố trí, chỗ Tử Tinh Hoàng Điểu nấp nhìn như bình thường, kì thực là điểm an toàn nhất trong trận pháp này. Nếu không phải ngoại hình nó nhỏ, nói nó là một con chim trưởng thành, Trang Dịch cũng không có chút hoài nghi.
Khó trách nó không đơn giản chịu trở thành hồn thú cho nhân loại, Trang Dịch quả thực hoài nghi, lấy trí tuệ của con ma thú này, dù cho Tiết Kiệt có cưỡng ép mang nó đi, muốn trở thành hồn thú cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, dù sao sinh vật trí tuệ càng cao, lực ý chí càng ương ngạnh, cắn trả cũng càng kịch liệt.
Đúng lúc này, Kim Điện Điểu của Tiết Kiệt đáp xuống từ giữa không trung, bởi vì tốc độ của nó quá nhanh, khi lôi điện hội tụ quanh thân phá tan không khí, lôi quang màu tím hình thành một vòng bán nguyệt, thanh thế thoạt nhìn có chút dọa người.
Trang Dịch chăm chú nhìn Kim Điện Điểu, thấy nó sắp bay đến trước mắt, trong đầu Trang Dịch điều khiển hồn lực, trận pháp sớm đã được hắn bày ra bốn phía, trong nháy mắt Kim Điện Điểu xông tới, bỗng nhiên mở ra!
Lá cỏ dại màu xanh biếc trên mặt đất tự động lấy Trang Dịch làm trung tâm, cách ra ngoài 15m, từng điểm bố trí trận pháp, bỗng nhiên bắn ra 10 luồng sáng màu trắng, gặp nhau ngang dọc giữa không trung, mặc dù ánh sáng không phải cực kỳ chói mắt, nhưng khiến người hoa mắt, khi ánh sáng giao thoa, 10 luồng sáng giống như biến thành trên 100, thân ảnh Trang Dịch cùng Kim Điện Điểu cũng bị chiếu vào, bị ánh sáng chia cắt thành những cái bóng nhỏ vụn, ngăn cách hơn phân nửa tầm mắt Tiết Kiệt đứng ở bên ngoài.
Tiết Kiệt không nghĩ tới Trang Dịch sẽ ra một chiêu này, khi nhìn thấy những ánh sáng kia, hắn sợ hết hồn, giờ phút này phục hồi tinh thần lại, hắn nhìn bóng dáng ma thú cùng Trang Dịch bừa bãi lộn xộn nát vụn bên trong, trong lòng thầm mắng mình đáng chết, vậy mà quên mất, trận Trang Dịch đánh bại Lâm Lưu ba ngày trước, chính là dùng trận pháp ngăn cách, mặc dù hôm nay hơi có chút khác biệt, nhưng mà tình huống Tiết Kiệt bây giờ rõ ràng càng xui xẻo hơn Lâm Lưu, bởi vì tốt xấu gì thì Lâm Lưu còn có người cùng một chỗ với hồn thú, mà Tiết Kiệt đã tách khỏi hồn thú rồi.
Lúc này Tiết Kiệt muốn triệu hồi Kim Điện Điểu lại, nhưng là đã không còn kịp rồi, Trang Dịch ở bên trong đã dùng bồ công anh quấn lên Kim Điện Điểu, lực tấn công của thực vật không mạnh, năng lực ẩn nấp cùng quấn người lại không tồi, dù sao thực vật không biết đau, dù bị thương, chỉ cần hồn sư có hồn lực ủng hộ, thực vật có thể vẫn luôn chiến đấu đến chết, hơn nữa toàn lực ứng phó, trên đường hoàn toàn không có lúc kiệt sức.
Giờ phút này Tiết Kiệt muốn triệu hồi Kim Điện Điểu đi, trừ khi hắn nguyện ý để cho Kim Điện Điểu thiếu một bên cánh hoặc là một cái chân. Đối với điều này, Tiết Kiệt tự nhiên không chịu, ánh mắt hắn không nhìn thấy tình hình bên trong, chỉ có thể vừa chỉ huy thông qua hồn lực cảm ứng, vừa phóng bước chân, tìm kiếm đường vào trong cái cảnh làm cho người ta hoa mắt này.
Đúng là chết tiệt, rõ ràng chỉ là đoạn đường vài giây, Tiết Kiệt lại phát hiện tầm mắt của mình dưới ảnh hưởng của ánh sáng trắng, dẫn đến hắn vậy mà đi đường vòng nguyên tại chỗ!
Một bên nóng vội muốn đi vào, một bên còn phải chuyên tâm cảm ứng hồn lực chỉ huy hồn thú của mình, loại phương thức chỉ huy này khiến Tiết Kiệt cực kỳ không thích ứng, hơn nữa tâm tình tồi tệ, bởi vậy liên tiếp sai lầm chồng chất, sở sĩ công kích lôi điện đáng sợ, một là do lực sát thương mạnh, còn có một chính là tốc độ cực nhanh.
Hiện giờ Kim Điện Điểu mất độ chính xác, dù cho tốc độ có nhanh nữa cũng vô dụng, Trang Dịch tự nhiên thừa dịp ngươi bệnh muốn mạng ngươi, dùng hết khí lực, có thể thương đến Kim Điện Điểu bao nhiêu thì thương bấy nhiêu.
Tiết Kiệt cảm thấy hồn lực vừa mới bổ sung sau khi chiến đầu cùng Lâm Khê của mình lại nhanh chóng xói mòn lần nữa, sắc mặt của hắn ngày càng âm trầm, đột nhiên, ánh mắt hắn sáng lên, dứt khoát nhắm mắt lại, thẳng tắp đi về phía trước.
Trang Dịch thấy Tiết Kiệt tìm đúng phương pháp vào, hiện giờ hắn chuyên tâm đối phó Kim Điện Điểu, không rảnh đi tấn công Tiết Kiệt, bằng không giờ phút này Tiết Kiệt nhắm mắt lại, chính là thời khắc tốt nhất!
Trang Dịch thầm than đáng tiếc trong lòng, Tử Tinh Hoàng Điểu luôn luôn trốn ở một bên giống như đoán được Trang Dịch đang suy nghĩ gì, mạnh mẽ xông lên, như một viên đạn pháo bình thường, hung hăng đập vào đầu Tiết Kiệt.
Thấy Tử Tinh Hoàng Điểu sắp đυ.ng vào Tiết Kiệt, Tiết Kiệt cũng mở mắt trong tình trạng nguy cấp, chợt nghiêng người một cái, cuối cùng Tử Tinh Hoàng Điểu đánh trúng vào lưng Tiết Kiệt, Tiết Kiệt liền tại chỗ nôn ra một búng máu!
Tử Tinh Hoàng Điểu một kích đã trúng, cũng không ham chiến, nó lập tức nhảy ra, vỗ cánh, nhảy nhảy lui trở về nơi an toàn nhất.
Trong nháy mắt Tiết Kiệt thổ huyết, Trang Dịch tự nhiên nhân cơ hội này, chỉ huy cành lá bồ công anh, hung hăng đâm vào trong cánh Kim Điện Điểu, Kim Điện Điểu phát ra một tiếng gào thét, dùng hết toàn lực cố sức giãy giụa, trở lại bên người Tiết Kiệt.
Tiết Kiệt cong lưng, chậm rãi đứng thẳng lên, hắn lau vết máu ở khóe miệng, ngẩng đầu, ánh mắt trở nên âm trầm trước đó chưa từng có.
Trang Dịch thở hồng hộc nhìn Tiết Kiệt, cảm nhận sát ý trong mắt Tiết Kiệt, trong lòng rùng mình, dù hắn biết rõ Tiết Kiệt nhất định không dám gϊếŧ hắn, nhưng mà một khi hắn bị hạn chế, chỉ sợ Tiết Kiệt sẽ đưa hắn cùng Tử Tinh Hoàng Điểu hung hăng tra tấn một trận.
Tiết Kiệt giống như nhìn thấy kiêng kị trong mắt Trang Dịch, chậm rãi kéo khóe miệng còn mang một chút vết máu, hắn giơ tay lên, hồn lực toàn thân nhanh chóng bắt đầu khởi động quanh người hắn, hư ảnh Kim Điện Điểu đã bị hắn thu hồi vào trong cơ thể chậm rãi hiện ra, một giây sau, quanh thân Tiết Kiệt nổi lên hư ảnh Kim Điện Điểu, Tiết Kiệt mở hai tay, từ xa xa nhìn lại, liền giống như con Kim Điện Điểu được phóng to lên đang dang đôi cánh vậy.
Hồn thú phụ bên ngoài cơ thể, đây là kỹ năng cấp năm mới có thể sử dụng, Tiết Kiệt vào cấp bốn đỉnh phong đã lâu, cưỡng ép sử dụng kỹ năng này cực kỳ khó khăn, nhưng không thể nghi ngờ, tốc độ hồn thú của hắn phụ thể rồi phóng ra ngoài so với Lâm Lưu lúc trước thì nhanh hơn nhiều.
Trong khi hồn thú của Tiết Kiệt phụ bên ngoài cơ thể hắn, Trang Dịch cũng không nhàn rỗi, đóa hoa bồ công anh co rút lại thành hình dạng nụ hoa chớm nở, từng nụ hoa bồ công anh giống như từng viên đạn, thấy hai tay Tiết Kiệt mạnh mẽ nắm chặt, sau đó nhấc chân vọt về phía hắn, Trang Dịch nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời, nụ hoa bồ công anh hung mãnh bắn vào những điểm yếu ớt trên người Tiết Kiệt, một giây sau, đóa hoa tản ra, tập trung bám dính vào nửa người trên của Tiết Kiệt.
Tiết Kiệt mộng kêu lên một tiếng đau đớn, đòn tấn công này của Trang Dịch phối hợp với chuyển dời của hắn, dù cho ngẫu nhiên không bắn trúng, cũng bởi vì chuyển dời mà trực tiếp đánh vào nơi yếu ớt nhất, điều này không thể nghi ngờ là làm cho người ta cực kỳ chán ghét, vì bị bắn trúng nên tốc độ của Tiết Kiệt phải chịu ảnh hưởng rất nhỏ, nhưng mà trận pháp này có phạm vi lớn như vậy, rất nhanh, hắn liền đuổi theo Trang Dịch, nhìn Trang Dịch gần ngay trước mắt giơ bồ công anh quay mặt về phía mình, trên mặt Tiết Kiệt lộ ra một tia cười nhạo: “Phụ hồn sư cũng dám chiến đấu chính diện cùng chiến hồn sư, ta thật nên bội phục dũng khí của ngươi, nhưng mà, hôm nay ta muốn cho ngươi biết, vì sao từ xưa đến nay, phụ hồn sư đều là kẻ hèn nhát trốn sau lưng chiến hồn sư cùng ngự hồn sư, bởi vì các ngươi căn bản không có lực chiến đấu!”
Tiết Kiệt nói xong, vươn tay, một đấm đánh lên người Trang Dịch, kèm theo lực lượng lôi điện, mặc dù Trang Dịch kịp thời né tránh, tránh được một kích trí mạng, nhưng lôi điện lại không thể tránh thoát.
Ánh sáng màu tím nhanh chóng lập lòe quanh thân Trang Dịch, Trang Dịch bị điện giật làm cho toàn thân tê rần, chân lập tức mềm nhũn, cả người cũng có phần đứng không vững.
Tiết Kiệt thấy thế, nhanh chóng đi lên phía trước, đá một phát về phía Trang Dịch, Trang Dịch vội vàng nghiêng người tránh, lại một lần nữa tránh được Tiết Kiệt tấn công, nhưng mà cũng vì như vậy, hắn lập tức ngã trên mặt đất, trong lúc Trang Dịch đang định dùng hồn lực phòng hộ, Tiết Kiệt thấy thế, lập tức xông lên trước, một chân hung ác dẫm lên đùi Trang Dịch, chỉ nghe một tiếng “rắc”, tiếng xương cốt bị bẻ gãy vang lên, gương mặt Trang Dịch bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, nhưng dù là toàn thân đều đang đau đến phát run, nhưng ngay cả hừ Trang Dịch cũng chưa từng hừ ra một tiếng.
Tiết Kiệt có chút ngoài ý muốn nhìn Trang Dịch, trong mắt hắn, Trang Dịch da mỏng thịt mềm, so với hắn, quả thực chính là một tên đàn bà, kết quả không ngờ tên đàn bà này kiên cường như vậy, chân bị đánh gãy cũng không kêu một tiếng.
Nhưng mà nghĩ đến mình vừa nãy bị Trang Dịch thiết kế, không chỉ có hồn thú bị thương, bản thân mình còn bị Tử Tinh Hoàng Điểu kia đánh phun máu, Tiết Kiệt liền tức giận không chỗ phát tiết, hắn tiện tay bổ một tia chớp vào trên người Trang Dịch, thấy Trang Dịch đau đến toàn thân run rẩy, run lên run lên, đừng nói chiến đấu, ngay cả đứng lên cũng là một vấn đề, xác định hắn không chết được, lại không ảnh hưởng được đến mình, lúc này Tiết Kiệt mới quay người đi về phía Tử Tinh Hoàng Điểu.
Tử Tinh Hoàng Điểu luôn luôn trốn bên trong trận pháp, thấy Trang Dịch đã bị Tiết Kiệt đánh bại, chân bị đánh gãy, hiện giờ ngã ở một bên đau khổ muốn chết, nó nhìn Tiết Kiệt quay người, vẻ mặt dữ tợn đi về phía mình, trong mắt lóe ra ánh sáng điên cuồng, trong đôi mắt màu tím của Tử Tinh Hoàng Điểu tràn đầy bi thương, nó gần như có thể đoán trước, nếu mình rơi vào trong tay Tiết Kiệt sẽ có kết cục như thế nào.
Nó nhìn Tiết Kiệt càng ngày càng gần, lại nhìn Trang Dịch ngã xuống đất, cuối cùng, thấy Tiết Kiệt vươn tay bắt lấy nó, trong mắt Tử Tinh Hoàng Điểu hiện lên một tia kiên quyết.
Một giây sau, một luồng ánh sáng màu tím bỗng nhiên tách ra từ quanh thân Tử Tinh Hoàng Điểu, ánh sáng tạo thành một hình cầu đường kính một mét quanh thân Tử Tinh Hoàng Điểu, bao phủ lấy thân thể Tử Tinh Hoàng Điểu trong chớp mắt.
Tiết Kiệt đang vươn tay về phía Tử Tinh Hoàng Điểu, tay hắn bỗng nhiên bị luồng sáng này chiếu đến, gần như không đến một giây, đầu ngón giữa cùng ngón trỏ trực tiếp bị thiêu không còn!
Bởi vì tốc độ thiêu đốt thật sự quá nhanh, ngay cả ngón tay mình bị đốt như thế nào Tiết Kiệt cũng không biết, chờ khi hắn kịp phản ứng, thịt cùng xương cốt trên đầu ngón tay cũng đã biến mất không thấy, chỉ còn lại một tầng vết thương bị đốt trọi. Vì cái gọi là tay đứt ruột xót, Tiết Kiệt đau đến toàn bàn tay đều phát run, hai mắt hắn đỏ bừng nhìn quả cầu do ánh sáng tím hình thành kia, thân thể nho nhỏ tròn vo của Tử Tinh Hoàng Điểu đã không thấy, nhưng lại nổi lên một hoa văn kỳ quái, mơ hồ nhìn qua, giống như một con Tử Tinh Hoàng Điểu trưởng thành, mỏ nhòn nhọn, cổ thon dài, dưới đôi cánh vàng tím giao nhau khổng lồ là phần bụng với đường cong duyên dáng, cùng với móng vuốt lớn mạnh mẽ màu vàng kim óng ánh, cùng với lông đuôi thật dài như dây lưng lụa, lóe huỳnh quang hoa lệ…
Hình thái thu nhỏ lại của Tử Tinh Hoàng Điểu trưởng thành? Cái này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Ngay lúc Tiết Kiệt còn đang sửng sốt, một giây sau, hình cầu màu vàng tím bỗng nhiên co lại một cái, sau đó một hồn thú chim non trong suốt xuất hiện trước mặt Tiết Kiệt, dưới ánh nhìn chăm chú của Tiết Kiệt, dùng tốc độ vô cùng nhanh, bay về phía Trang Dịch!
Trang Dịch ngã dưới đất thấy Tử Tinh Hoàng Điểu bay về phía hắn, thần sắc trong mắt Trang Dịch có chút phức tạp.
Giữa hắn cùng Tiết Kiệt, Trang Dịch có thể khẳng định, Tử Tinh Hoàng Điểu không có cách nào chạy trốn, nhất định sẽ lựa chọn hắn. Song khi Tử Tinh Hoàng Điểu chính thức bay đến trước mặt hắn, Trang Dịch lại phát hiện mình không vui vẻ như trong tưởng tượng.
Đại khái là bởi vì con chim này quá thông minh a.
Nhưng mà bất luận như thế nào, sau khi con chim này được Trang Dịch cứu chữa tốt rồi chạy trốn, lúc gặp được nguy hiểm, biết rõ dùng thực lực của Trang Dịch, đồng dạng không thể nào chống đỡ kẻ địch, nhưng như cũ lựa chọn chạy về phía Trang Dịch, để Trang Dịch đối mặt với Tiết Kiệt, khi nó làm như vậy, bản thân nó đã làm tốt chuẩn bị trở thành hồn thú của bất cứ một trong hai người.
Nghĩ đến điều này, Trang Dịch không chút do dự, giơ tay lên, tiếp được hồn thú Tử Tinh Hoàng Điểu, sau đó nhanh chóng đứng dậy, thừa dịp Tiết Kiệt còn chưa kịp phản ứng, quay người liền chạy ra khỏi trận pháp này, hơn nữa, trước khi đi, Trang Dịch cũng không quên bổ sung một chút hồn lực cho trận pháp, để nó có thể duy trì thêm trong chốc lát.
Tiết Kiệt thấy Tử Tinh Hoàng Điểu đã sắp tới tay, kết quả ngay lúc nó còn cách hắn không đến một mét, ngay dưới mí mắt hắn, Tử Tinh Hoàng Điểu lại có thể chủ động biến thành hồn thú, bay về phía Trang Dịch!
Mà càng làm cho Tiết Kiệt không thể tin là, Trang Dịch vừa mới bị lôi điện của hắn đánh trúng, toàn thân run rẩy, còn bị hắn đánh gãy chân, vậy mà sau khi nhận được hồn thú, động tác lại linh hoạt lên, chỉ chớp mắt đã biến mất trước mặt hắn!
Điều này sao có thể?!!
Tiết Kiệt lập tức nhắm mắt lại, nhanh chóng đi theo ra ngoài, khi hắn thật vất vả ra khỏi trận pháp, vừa nhìn bốn phía, không chỉ có trận pháp lúc nãy còn đang vây khốn hắn đang dần dần biến mất, mà Trang Dịch càng là không thấy bóng dáng!
Hắn nhìn rừng rậm u tĩnh, nghĩ đến con Tử Tinh Hoàng Điểu này là hắn phát hiện trước, rõ ràng hẳn là thuộc về hắn, lại ba lần bốn lượt bị ngăn trở, Tiết Kiệt chợt cảm thấy một hơi ngăn ở ngực, thiếu chút nữa lại phun ra một búng máu.
“Trang Dịch!!” Nghiến răng nghiến lợi hô lên cái tên này, Tiết Kiệt hắn rốt cuộc cảm nhận được cảm giác của Lâm Lưu ngày đó, Trang Dịch này, thật sự là quá mức xảo quyệt!