Trọng Sinh Chi Bất Trứ Cẩm

Chương 37

“Chỉ có chút cam đảm này?” Vân Xuyên cười nhạt, “Ta thật đúng là coi trọng ngươi rồi.”

Thấy ta không nói lời nào, hắn lại nhớn mày: “Để ta đoán một chút xem…không phải là….chết rồi chứ?”

Ta nỗ lực bảo trì từng nhịp thở đều thật bình thản nhưng hiện giờ vẫn cảm giác được biểu cảm trên mặt vô cùng khó coi.

Hắn cũng không có ý đợi ta trả lời, nắm tay ta kéo đi rời khỏi nơi này: “Ra khỏi cửa hông phía trước, ngươi dẫn đường.”

Ta không có chỗ nào có thể đi, bước tới phía trước như một khúc gỗ, bất giác đi về phía tiểu viện của mình.

Suốt dọc đường chúng ta đều không lên tiếng. Ta còn có chút run rẩy không thể khống chế được, có phải là do gió đêm quá lạnh không?”

Lặng lẽ trở lại trong tiểu viện, không hề kinh động một ai. Vừa vào trong đã thấy Diệu Thưởng đang lo lắng đứng ở cổng nhìn quanh.

“Công tử…? Sao người lại trở về?” Ngọn đèn trong phòng hơi tối, Diệu Thưởng vội bước lên muốn thay ta gỡ áo choàng, “Ngươi…. A….”. Nàng đến gần mới phát hiện ra có người ngoài, nhất thời không biết nên làm gì chỉ cẩn thận quan sát hồi lâu, rốt cuộc cúi đầu thật thấp kinh hô một tiếng: “Nô tài đáng chết, không nhận ra là Thất điện hạ!”

“Ngươi ra phía sau đi, đừng để cho ai tới gần.”

“Khỏi cần,” Ta chán ghét giọng điệu này của hắn. Cười một tiếng với Diệu Thưởng, “Thấy người đến thì thông truyền một tiếng là được.”

Diệu Thưởng cúi đầu, vội vàng thi lễ rồi lập tức đi ra ngoài.

“Ta và ngươi có lời muốn nói mà cũng để cho người khác thích thì quấy rầy như vậy hả?” giọng điệu Vân Xuyên tự tiếu phi tiếu.

“Nói cái gì?” Có lẽ là cảm thấy trở lại trong viện của mình cuối cùng cũng an toàn, ta thả người ngồi phịch lên mỹ nhân tháp bên cửa sổ.

“… Chuyện của ta ở Tây Lương, ta đều viết ở trong thư rồi.”

“Đó là ngươi viết?”

“Tay trái.”

Ta cau mày, trong lòng chẳng ừ hử gì.

“Ngươi… Có phải muốn ta chết ở nơi đó hay không?” Vân Xuyên ngồi xuống bên cạnh ta, đột nhiên vươn tay qua nắm lấy mặt ta lật về phía hắn.

“Thần không dám.”

Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Vân Xuyên là biểu cảm ôn nhu mà kiếp trước ta quen thuộc nhất. Kỳ thực hồng nhan bạc mệnh mà thế gian vẫn nói có phải chính là hắn sẽ ôn nhu đâm cho ta một đao mà chết đúng không?

“À… Phải rồi, ngươi bây giờ đã có tước vị trong người,” Vân Xuyên mím môi một cái như đang chế nhạo ta, “Chiêu Hoa Quân, khăn che mặt của ngươi đâu?”

Bốn mắt đối diện ta lại không hề luống cuống như trước, nằm trên tháp thản nhiên cười một tiếng, từ trong tay áo rút ra một cái mạng che: “Thất điện hạ không ngờ lại cẩn thận vậy, chẳng lẽ là bị ta dọa sợ…”

“Bị ngươi dọa sợ? Ha ha ha!” Hắn cười ầm lên, quay lại đem ta kéo lại gần thấp giọng ở bên tai ta nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngày đó ngoài Thừa Ương điện, ngươi nói ngươi là kẻ lấy sắc phục vụ người. Ngươi đem phân tình cảm giữa chúng ta dùng bốn chữ này để đóng quan kết luận*, ngươi…!”

*quan là quan tài ấy. Ý là khẳng định không cho phản bác.

Hắn nghẹn tức, chỉ một mực túm lấy cổ áo ta mà nặng nề thở dốc. Ta nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, nghiêm túc hướng hắn cười một cái: “Điện hạ không để tâm mặt của ta?”

Vân Xuyên không nói, ánh mắt thâm trầm, trên mặt hoàn toàn không còn tiếu ý, cứ như thể việc ta không tin lời của hắn là chuyện không thể chịu đựng nổi.

“Điện hạ tình thâm ý nặng. Ta bị thương, ngài chiếu cố ta lâu như vậy ta đã rất cảm kích.” Ta nhàn nhạt cười, “Thế nhưng chuyện này cũng nên có một cái kết mới phải….”

“Ta không cần ngươi nói cám ơn.” Hắn cắt ngang lời ta, nhãn thần bộc phát lạnh lẽo.

“Có lẽ đối với điện hạ mà nói thì chút cảm kích nhỏ bé của ta chẳng đáng là gì,” ta nói tiếp, “Thế nhưng ta đối với ngài ngoại trừ cảm kích và kính sợ sẽ không còn bất cứ vọng niệm nào khác. Ta không muốn qua giúp Lục điện hạ, cũng không hy vọng ngài chết. Ta có chuyện mình muốn làm. Làm xong ta tự nhiên sẽ ly khai, cầu xin điện hạ chấp thuận….”

“Ly khai?!” ánh mắt Vân Xuyên đột nhiên trở lên lăng lệ, biểu cảm trên mặt không hiểu là vui sướng hay phẫn nộ, nghiến răng nói, “Chuyện của ngươi? Ngươi có chuyện gì? Gϊếŧ Nhị Nương của ngươi cũng là chuyện ngươi cần làm? Nam Kha Kỳ à Nam Kha Kỳ, sao từ trước tới nay ta không hề phát hiện hóa ra ngươi cũng không phải là một kẻ thiện lương nhỉ. Chỉ hời hợt một câu ‘có chuyện’ là đủ lý do cho ngươi động thủ gϊếŧ người hay là ruồng bỏ ta?

Ta ruồng bỏ hắn?!

“Điện hạ hiện tại đã hiểu rõ ta không phải là người lương thiện rồi chứ?!” Ta cười lạnh, “Điện hạ miệng vàng lời ngọc, đại khái có thể nói cho phụ thân ta là ta đã gϊếŧ con tiện nhân kia, sau đó bên cạnh ngài sẽ không còn kẻ khả nghi nữa. Từ nay về sau có thể vô ưu!”

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ không dám sao?” Vân Xuyên lúc này ngược lại dần dần trấn định, ngoài cười trong không cười nắm lấy đầu ta kéo về phía sau. Ta bị ép buộc phải lấy một tư thế khó chịu mà cùng hắn đối mặt, “Sau đó ta mượn cơ hội đem ngươi nhốt vào trong phủ ta giam cầm. Để cho cả cuộc đời này của ngươi đều trôi qua trong tăm tối không thấy ánh mặt trời. Ngươi nghĩ sao?”

Khốn kiếp!

Hai tay ta đẩy hắn, nỗ lực thoát khỏi bàn tay hắn đang nắm tóc ta. Thế nhưng không nói đến thành công, da đầu còn bị kéo đau đớn không thôi. Trong lòng chật vật bi thương không cầm được:

Hắn vậy mà có thể làm như thế. Nhưng gia gia sẽ nghĩ về ta như thế nào? Ta không muốn thấy người thất vọng, trên đời này chỉ có người là hiểu rõ ta nhất, người là người thân duy nhất của ta, ta…

“Ha ha… Vân Xuyên, ta không dám,” Ta không dám yêu ngươi nữa. Ta lắc đầu khàn giọng cười, khóe mắt xẹt qua mấy đạo cay đắng, che miệng mà rơi lệ. Mỗi một lần nghẹn ngào nức nở, toàn thân liền đau đớn thêm một chút, “Ta không dám….”

Trói buộc trên tóc nới lỏng, thanh âm của hắn có phần luống cuống: “Ngươi…. ngươi khóc cái gì!”

Thấy ta không động đậy, lại liên tục mềm giọng xuống, vỗ lưng ta: “Đừng khóc, ta, ta lừa ngươi thôi. Ta sẽ không không nói cho phụ thân ngươi biết, sẽ không đem ngươi giam lại. Ngươi nghĩ mà xem ta làm sao có thể…”

Ta cười đến mức khó chịu, đưa lưng về phía hắn từ từ cuộn người nhưng lại cảm thấy được ôm vào trong lòng ngực.

“Ngươi nói muốn rời đi…” Hắn nhẹ nhàng vén ra lọn tóc của ta, “Tại sao lại muốn rời đi? Là do ngươi giận ta không tin ngươi sao? Nhưng ngươi vì sao lại muốn lừa gạt ta? Hôm đó ở Giang Nguyên, sau khi dạ yến giải tán ngươi rõ ràng là ở cùng một chỗ với Nguyễn Trúc Thanh. Vì sao ngươi lại nói dối là ở một mình? Ngươi còn chạy đi tìm Vân Uyển? Ngươi rõ ràng biết hắn đã coi ta là địch…”

Trong giọng nói của hắn mang theo vài tia ủy khuất nhưng thấy ta không nói lời nào hắn liền một lần nữa đem mặt ta xoay lại, chỉ là lần này động tác nhẹ đi không ít.

“Kỳ, lần đó ngươi liều mình cứu ta. Ta cũng đã hiểu. Trước đây ta nói những lời đó…. là vì tức giận ngươi. Ta tin ngươi. Ta đương nhiên là tin ngươi…”

“Thế nhưng ta không tin ngươi.” Ta giương mắt, cắt ngang lời hắn, đáy lòng lãnh liệt thanh sở.

Vân Xuyên sững sờ trước mặt, dường như còn đang ngẫm nghĩ lời ta vừa nói.

“Ta không thích ngươi. Ta không tin ngươi.” Ta thảm đạm cười, “Thế nhưng ta sợ ngươi.”

Hắn vẫn không nói lời nào. Ta không cách nào biết được hắn đang nghĩ gì, thầm nghĩ bản thân tựa hồ không để tâm đến nữa.

“Chuyện ta cần làm không liên quan đến ngươi.” Ta bình thản trần thuật ra, “Ta muốn rời đi cũng không có quan hệ gì tới ngươi. Về phần ngươi muốn tìm hiểu mục đích của ta, hoặc có thể nói lựa chọn tin tưởng lý do của ta, ta đương nhiên hiểu —– Quý phi nương nương nói ta có thể tin. Có điều nàng không nói cho ngươi biết, ta và nàng đã đạt được chung một nhận thức chính là sau khi mọi sự thành, ta phải rời khỏi kinh thành?”

Kinh thành đúng là đất thị phi. Chờ hết thảy những chuyện rắc rồi ở đây đều chấm dứt, ta muốn toàn thân rút lui thì phải ngậm chặt miệng. Sau đó rời đi. Đây quả thực không có liên quan gì đến Vân Xuyên.