Yên Sơn là một nơi thanh tĩnh. Ta đã từng rất chướng mắt Yên Sơn tứ lão, cho rằng bọn họ chỉ cố ý tỏ vẻ huyền bí, mưu cầu danh lợi, hạng người giả làm danh sĩ học đòi làm sang. Có điều hiện giờ ta đã hiểu rõ, bọn họ ngược lại cũng không phải không muốn xuống núi mà là lấy hành vi của bốn lão đầu này mà nói thì họ ra ngoài chỉ gieo thêm tai họa cho nhân gian thôi. Gia gia nói bọn họ đã làm quá nhiều chuyện kinh hãi thế tục, trên thực tế cũng chỉ nghe nói là chính. Lá gan của bọn họ thực ra so với suy nghĩ của gia gia còn lớn hơn nhiều lắm.
Ví dụ như ta cuối cùng cũng gặp được thích khách thật sự ngày đó, cái tên điên ngay cả một nhát kiếm cũng không thu lại được, hại ta nằm trên giường bệnh hơn nửa
tháng trời. Chính là lần trước Vân Kiên mang binh đi trấn áp Nam Cảnh, con cá lọt lưới trong phủ Nam Phiên Vương Thiên thị (dòng họ Thiên) bị tước phiên.
Hắn tên là Bách Nha, là do tỳ nữ trong Phiên Vương phủ sinh ra, xuất thân thấp hèn nên không thể mang họ Thiên.
Từ nhỏ hắn đã rời vương phủ, thiếu niên hiệp khách gặp được Tửu lão quỷ vì vậy liền bái làm môn hạ.
Ngày ấy Vương phủ bị tịch biên hắn còn đang ở Yên Sơn. Đến tận bây giờ cõ lẽ không có ai biết được Thiên thị từng có một đứa con trai như vậy.
“Người biết được quan hệ giữa ta và Thiên thị chắc hẳn đều đã bị gϊếŧ rồi” Bách Nha gỡ xuống một chuỗi ngọc lưu ly trên tay, khuôn mặt xưa nay chưa từng gò bó lại nhiễm một tia hoài niệm, “Trong đó bao gồm cả mẹ ta.”. Hắn là một thanh niên lớn lên rất nhìn rất khá, trên mặt còn vương
nét
ngây thơ chưa trút bỏ, thần thái sáng láng. Nếu như không có bóng ma toàn gia bị diệt, chỉ ở chung lâu ngày là có thể phát hiện hắn rất bướng bỉnh, còn có chút bá đạo ngoan lệ.
“Bởi vậy ngày đó ngươi thật tâm muốn gϊếŧ chết Vân Xuyên?”
“Ta chỉ biết là Hoàng tử, cụ thể là ai thật ra không có gì khác biệt. Hơn nữa thành thật mà nói mẹ ta chỉ là một tỳ nữ nho nhỏ, tôn quý như Hoàng tử chỉ cần bày mưu tính kế, loại sự tình tự tay gϊếŧ người này căn bản không cần phiền đến hắn.” Ngọc lưu ly trong lòng bàn tay hắn dưới ánh mặt trời có một
vẻ đẹp mỹ lệ cổ quái, mang theo chút phong tình dị vực. Ta nghĩ mẹ hắn nhất định là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, bằng không mặc một thân bố y nô tỳ thô cứng cũng sẽ không được Thiên thị nhìn trúng.
“Là ai tự tay gϊếŧ nàng ta vĩnh viễn sẽ không biết được. Bởi vậy cho dù ta gϊếŧ lầm người thì sao? Bọn họ cũng không thèm để tâm đã từng gϊếŧ lầm một tỳ nữ vô tội hay không? Mẹ ta trong mắt bọn họ không đáng nhắc tới, bọn họ trong mắt ta cũng như vậy.”
Bách Nha so với ta cao hơn nửa cái đầu, cũng lớn hơn ta hai tuổi, lại rất giống như một đứa trẻ. So với cái loại giả bộ ngây thơ kỳ thực âm hiểm như Vân Uyển hoàn toàn bất đồng. Hắn tùy hứng tự kiêu, tự phụ vào tài cao nên làm việc tùy tiện, điểm này quả thực rất phù hợp với tính nết của mấy lão đầu nhi Yên Sơn.
“Các ngươi vốn dĩ là người xa lạ, Vân Kiên muốn diệt trừ Thiên thị, nói ra cũng không trách được. Trong chiến loạn tổn thương người vô tội là khó tránh khỏi,” Ta nghĩ đến Ngọc Quan Nhi, trong lòng ảm đạm nhưng vẫn nói, “Đương nhiên, Hoàng tử kia nếu chết cũng không liên quan đến ngươi. Mục đích của ngươi là gây ra hỗn loạn, gϊếŧ người chẳng qua cũng là thủ đoạn mà ngươi lựa chọn thôi. Vân Xuyên nếu phải chết thì đó là do hắn tài nghệ không bằng người, đáng kiếp.”
Đem chuỗi ngọc lưu ly đeo vào lần nữa, Bách Nha rốt cuộc ngẩng đầu đôi mắt nhìn thẳng vào ta một lần: “Lời này có phần quá vô tình đấy, nên biết là hắn vì người mới phân tâm. Bằng không lấy thân thủ nhanh nhẹn của hắn sao lại chậm một kiếm của ta?”
Vì ta? Ta hồ nghi nhìn về phía Bách Nha, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra một tia đùa giỡn nào đó.
Nhưng lại thấy hắn nói rất chân thành: “Khi đó ta hình như có nghe thấy có người gọi ngươi, có điều không có tâm tư để ý tới. Ai ngờ hắn lại liếc mắt nhìn sang phía ngươi một cái. Tuy rằng rất nhanh nhưng đối với ta mà nói vậy cũng đủ rồi. Khi đó ta còn tức giận hắn cùng ta so chiêu mà dám phân tâm. Xem ra ngươi nói hắn đáng đời cũng không phải là không có lý nhỉ.”
Đúng rồi, Nam Kha Du khi ấy quả thật có gọi ta một tiếng. Khi đó ta vội vàng cứu Mặc Thảo
nên không để ý tới.
Lúc ấy Vân Xuyên đang ở bên ngoài sương thai lầu hai, Mặc Thảo cách hai người đang đánh say sưa bọn hắn chỉ một chiếc bàn trà.
Ta từ bên cạnh chạy tới kéo Mặc Thảo, vốn chính là vì để cho Bách Nha ‘ngộ thương’ ta. Nhưng chưa từng nghĩ tới… quả nhiên người định không bằng trời định, ta nào biết trong khi
nguy cấp hắn cũng có lúc lo lắng cho ta.
Bất luận là hắn vô tình hay cố ý, ta vẫn không sinh ra một tia cảm kích nào với hắn. Dù cho hắn từng khổ cực ngày đêm không nghỉ chăm sóc ta hơn nửa tháng trời thì sao? Ta có cần à?
Chẳng cần gì khác, thêm nhiều hơn nữa cũng chỉ là rác rưởi mà thôi. Những việc không cần thiết, làm nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Chung quy lại tốt nhất chỉ là người dưng không thiếu nợ gì nhau, đối với ta và hắn như vậy mới tốt.
“Ngươi bây giờ có việc gì không?” Nghĩ thông suốt ta liền đứng lên bước ra khỏi viện tử, hướng chỗ núi cao đi tới.
“Sao?”
“Hôm qua lão đầu nhi muốn ta hái một sọt cây bạch chỉ, đến tối sẽ giã nát làm thuốc. Ngươi tới giúp ta.”
“Bạch chỉ? Không phải là sau ngọn núi phía nam mới có sao? Hiện giờ đã sắp chạng vạng tối, vậy muốn hái tới khi nào?!”
Ta không thèm phản ứng với hắn, trực tiếp cầm lấy sọt thuốc vứt vào trong tay hắn. Miệng hắn vẫn còn ồn ào nhưng tay thì phản ứng rất nhanh tiếp lấy.
Bạch chỉ thích âm lãnh, ban đêm đào lên cây của nó đối với việc duy trì dược tính rất có lợi. Chỉ có thể chờ mặt trời xuống núi.
Dược lão dặn rò cẩn thận như vậy chính là muốn nhìn ta luống cuống tay chân, ta hừ lạnh: Một bó tuổi rồi còn ấu trĩ như
vậy nữa.
Có điều xem ra lão quả thật có chút tài năng, dạy ta thật sự rất dụng tâm đặt lên đầu. Mà lão cũng xảo quyệt lắm, có chỗ nào giống tính tình của một thần y chứ?
Tính đến nay ta ở Yên Sơn cũng sắp được hai tháng. Yên sơn nằm ngay tại ngoại ô kinh thành, chỉ cần ta muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể hồi phủ vấn an gia gia. Thế nhưng mấy ngày nay ta không thể trở về.
Chung quy Nhị nương mang thai cũng được hơn năm tháng. Nếu ngày nào đó có điều gì bất trắc, không đem ta kéo vào không yên, không bằng tránh ra sạch sẽ thì tốt hơn.
Mặc Thảo tâm tư tinh tế, ta để y ở trong phủ trông coi. Bạch Cần nhanh chân cho nên vẫn là đem nó theo người, rảnh rỗi thì cùng nó đùa giỡn giải sầu giống như ở nhà vậy.
Tửu lão hay nói ta đúng là một cậu ấm điệu bộ, đến chỗ nào cũng phải có người hầu hạ. Ngay cả để ai theo hầu cũng phải rối rắm chú trọng như vậy.
“Tất nhiên là phải chú trọng,” ta một bên đem một đóa hắc linh chi thả vào trong nồi chưng thuốc, một bên tiếp tục cùng Tửu lão đầu nói chuyện phiếm, “Chỉ nói riêng đám nha đầu trong phòng ta, phát quan bội sức đều do Ngâm Trình sắp xếp, xiêm y thì do Diệu Thưởng chỉnh lý, thêm đổi hương liệu đã có nha đầu tên là Thiêm Hương, pha trà là Phi Minh, quản lý hoa cỏ chim chóc là Cẩm Ti….”
“Được rồi được rồi!” Tửu lão té ngửa một cái, tay liên tục vung vẩy giữa không trung cắt lời ta nói.
Ta nhếch miệng cười, trong tủ sứ của ta nói ra còn có một có một vò rượu Hồng Nê tinh xảo khéo léo: “Nếu không nói hết, ở đâu ra có rượu ngon như vậy chứ?”
“Ngươi ủ?!” Tửu lão quỷ ngồi bật dậy, hai mắt nhìn ta chằm chằm.
Trong Yên Sơn Tứ Lão Sừ Dược lão đầu tất nhiên là thần y. Quảng Lăng tử thần toán gia chân truyền thâm sâu, bí học uyên bác. Thi Tăng Giảo Nhiên lấy thơ vang danh, lấy thiện làm đạo, phật hiệu vang xa.
Chỉ có Tửu lão đầu này tuy rằng mê rượu nhưng lại ủ không ra rượu ngon. Mà trong tứ lão, lão là người có liên hệ mật thiết nhất với giang hồ.