Trọng Sinh Chi Bất Trứ Cẩm

Chương 3

Lại thêm nửa tháng nữa trôi qua, rốt cuộc ta cũng được ra khỏi nhà lần đầu tiên sau khi sống lại. Còn là ngồi nhuyễn kiệu từ nhị môn phía trước ra ngoài.

Dọc đường đi có nghe thấy người ta bàn luận chuyện xấu của ta. Nguyên nhân nào cũng có. Thậm chí còn có người nói đùa mà đoán trúng, nói thiếu gia ta ngày thường sống tốt quá không có chuyện gì liền tự mình vẽ mặt chơi.

Ta che dưới tầng tầng lụa trắng, vô thức buồn cười.

Trước khi ra cửa, đám nha đầu hận không thể đem son phấn đắp lên mặt ta che đi vết sẹo kia. Ta chịu không nổi phải đem các nàng đẩy hết ra ngoài.

Ngồi trước gương ngây người một hồi, cầm lấy lược chải tóc, sửa lại thói quen buộc phát quan ngày xưa. Đem tất cả tóc ngắn một bên mặt dùng lụa buộc tóc màu ngó sen cột chắc. Tóc dài từ tai trái vẽ một đường nghiêng nghiêng. Dùng một tấm lụa trắng che kín khuôn mặt, đuôi vải dùng một cái móc ngọc cài ngang, cài vào trong tóc.

Lúc đi ra, ta thấy trong mắt các nàng vẫn có lo lắng không yên. Lo cái gì mà lo…. Còn nữa, ta xấu xí cũng là ta dọa người ta. Còn có thể để cho người khác dọa ta được chắc?



Ái chà, thật là không thể đắc ý được mà. Hình như thật sự có một người có lẽ sẽ khiến ta không thoải mái. Cũng không phải oan gia đối đầu kia, mà là người hắn chân chính đặt ở trong tim, là người trong bức họa.

Ta chưa nói qua sao? Người trong bức họa chính là đương triều bệnh thái tử Vân Định.

Ha ha ha, ta quả thực không còn lời gì để nói mà.

Thất hoàng tử Vân Xuyên muốn làm hoàng đế, Thái tử Vân Định nhất định phải chết. Thế nhưng Vân Định chết đi sẽ không còn là Thái tử nữa, hắn sẽ trở thành một đóa bạch liên hoa nở mãi trong lòng Hoàng đế Vân Xuyên.

Người sống thì vĩnh viễn sẽ đấu không lại người chết. Khi ta nhìn thấy bức họa kia liền hiểu rõ. Vì thế mà buông xuôi tất cả những tranh đấu, trong lòng không ngừng cười lạnh: Không ngờ tới Thái tử sau khi chết đi, ta gặp lại hắn lại là trong một cuốn họa quyển bị cầm đến rách nát kia.

Thái tử và ta cũng có nguồn gốc sâu xa. Mẹ ruột của Thái tử không phải đương kim Hoàng Hậu mà là vợ cả của đương kim Hoàng đế từ lúc còn là Vương gia, di mẫu của ta, em gái ruột của mẹ ta.

Ngươi nói xem ta và Thái tử có thể không giống nhau sao?

Nhắc đến cũng thực buồn cười. Người làm chủ hậu cung của Hoàng đế thay đổi, nữ chủ nhân của Quốc công phủ cũng muốn đổi luôn.

Ta ngồi trong kiệu buồn bực cười. Cười người khác, cũng cười chính ta. Bất kể một đời kia ân oán tình thù thế nào sợ cũng không khơi dậy nổi chút quan tâm của người kia: Không phải là không liên quan sao? Chẳng qua là gương mặt giống nhau mà thôi. Chẳng nhẽ ta còn không xứng với gương mặt này à?

À, đúng rồi. Bệnh Thái tử cũng là một chủ tử, còn ta ở trong cung cũng chỉ là một kẻ nô tài mà thôi.

Vậy thì kẻ nô tài ta đây cũng làm đủ phần rồi. Vì để các chủ tử khỏi mất hứng, khuôn mặt này cũng không cần nữa. Thử hỏi từ hoàng hậu phi tử đến nô tài trong cung, người nào có can đảm cùng trí tuệ như ta hả? Các nàng giữ lấy khuôn mặt còn có thể ở trước mặt hoàng đế khoe bày, không chừng một ngày nào đó cũng có thể làm chủ tử một lần.

Ta thì không có vọng tưởng như vậy, hai đời ta cộng lại cũng chỉ có một lần vọng tưởng ấy mà thôi. Chỉ một lần mơ mộng hão huyền cũng khiến ta tan sương nát thịt một cách thống khoái… ngay cả nô tài cũng không dám làm nữa.

Ta cứ suy nghĩ cả một đường như vậy, tiến vào cửa cung lúc nào cũng không biết. Đến ngoài điện Hoa Dương kiệu ngừng ta mới định thần lại.

Ngoại thần vào cung, qua điện Hoa Dương phải tự mình bước đi trừ khi chủ tử ân điển ban thưởng cho mã xa. Người mới như chúng ta tiến cung chỉ có thể tự mình đi vào.

Xuống kiệu, phụ thân hỏi ta có lạnh hay không. Ta trả lời một câu không lạnh, hai người liền không còn gì để nói.

Cái lạnh đầu thu cùng mát mẻ cuối hè không thể so được. Đến tiết thu, tất cả giá lạnh đều phải ngấm vào đến tận xương.

Bên ngoài đại điện trống trải, đưa mắt nhìn quanh chỉ có hai người ta và phụ thân.

Ta chắc là tên nô tài ăn mặc kỳ quặc nhất trong cung này. Áo choàng lông vũ bạch sắc, lại thêm một tấm lụa trắng che mặt. Trong mũi trong miệng đều là mùi hương cỏ lá sạch sẽ trên quần áo. Ta chưa bao giờ thích dùng huân hương. Không như bệnh Thái tử kia, vì để che đi mùi thuốc trong đông cung quanh năm đều hun đến đầy người hương thơm, lư hương, hương cầu, túi hương… suýt chút nữa hun thành một tiểu cô nương thơm ngát rồi. Nếu ta là Hoàng đế thì cũng sớm chướng mắt Thái tử điện hạ trông như thiếu nữ này.

Ta rũ mắt ngẫm nghĩ, mắt nhìn viên gạch xanh lót đường dưới mặt đất. Tất cả gương mặt từ mắt trở xuống đều bị lụa trắng che khuất, giống như được bàn tay mẹ ta che chở, gió cũng thổi không vào, ai cũng không nhìn thấy ta.

Cảm giác đó khiến ta tạm thời quên đi ta là một người phải che mặt mũi, là một nô tài diện mạo dữ tợn bất kính.

Đến Văn Anh điện, phụ thân cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói với ta câu thứ hai. Cả dọc đường ông ấy thỉnh thoảng vẫn lẩm bẩm một mình. Ta không đáp lời cũng không tỏ vẻ lãnh đạm với ông.

“Ta đi dự triều sớm, ngươi vào trong điện đem sách vở hôm nay phải dạy chỉnh lý lại một lần. Nghiên mực cũng chuẩn bị tốt, nhớ chưa?”

“Vâng”

“Chuyện của ngươi, ta quay lại sẽ cũng Vạn tuế gia nói một câu.

Khó tránh khỏi có người tới hỏi han. Ngươi…”

“Thái y nói là tự con ngã dập đầu. Một thời gian sẽ tốt thôi.”

“…”

Ta không nhìn ông ấy, vẫn một mực cúi đầu giả như cung kính đáp lời. Nhưng ta hiểu rõ ông cũng không có lời gì để nói.

Ông không nói nữa, tự mình đi lên triều. Ta đứng ngoài Văn Anh điện, nhìn mấy tiểu thái giám gác cửa đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim ra vào bố trí văn phong tứ bảo.

Lúc này còn rất sớm, bầu trời còn một lúc nữa mới có thể sáng hẳn. Trong điện không có một người nào, đồ đạc trang trí trong phòng vẫn nguyên dáng vẻ như trong trí nhớ của ta.

Ta chậm dãi bước vào điện. Gỡ xuống áo choàng, áo khoác bên ngoài chỉ để lại một kiện áo gấm màu cánh sen thêu chỉ bạc. Đại môn rộng mở thoáng đãng, gió lạnh thổi xiết chặt trên người ta. Ta khép sát ống tay áo quanh người, đem sách vở đặt cẩn thận rồi bắt đầu mài mực. Vừa mài vừa nghĩ không biết Vân Xuyên sẽ có cảm giác gì đối với mặt của ta.

Chắc là không có cảm giác gì đi. Nói cho cùng ca ca tốt của hắn vẫn còn sống đấy thôi. Mỗi ngày có thể thấy người mình yêu cho dù không thể âu yếm, trong lòng nghĩ thôi cũng thấy ngọt ngào.

Ta rất hiểu loại cảm giác này, ta còn hiểu rất rõ hắn. Phải nói rằng ta hiểu rõ ý nghĩ của tất cả kim chủ trên đời này đều là như vậy. Chân thực đến mức khó chịu. Ngẫu

nhiên có người dâng lên một thế thân giống như đúc cho hắn chơi đùa thỏa tâm nguyện.

Cho dù một ngày nào đó chính chủ cuối cùng cũng chết đi, trò chơi này cũng sẽ không kết thúc. Vừa có thể làʍ t̠ìиɦ thánh, lại có thể đạt được những nhu cầu phàm tục.