Trọng Sinh Chi Bất Trứ Cẩm

Chương 1-1: Tiết tử

“Nghe gì chưa? Tam công tử của Văn Trang quốc công phủ bị huỷ dung rồi!”

“Ôi chao thật hay giả vậy?”

“May mà không phải là một tiểu thư, nếu không chẳng ai thèm lấy đâu”

“Đứng đây nói chuyện thật là đau thắt lưng… Tuy nói là một vị công tử nhưng khuê nữ nhà ai lại vui lòng gả cho một kẻ xấu xí chứ?”

“Nói vậy cũng không đúng! Đây chính là Quốc công phủ đó! Có quyền có thế lại còn là thư hương thế gia, phủ đệ ba đời đế sư, nếu được gả vào thì cả đời vinh hoa phú quý rồi!”

“Đúng đúng! Đích*

công tử nhà họ mai sau còn tiến vào điện Văn Anh làm thư đồng!”

*Đích ở đây là chỉ con vợ cả

“Xùy xùy, nhà ngươi mà cũng biết được chuyện này sao….”

“Này này….”

Quả nhiên xấu xí thì vẫn không có ai thích mà.

Kẻ xấu xí trong miệng bọn họ chính là Nam Kha Kỳ ta đây, cái tên xui xẻo bị hủy dung ấy.

Nhưng ta không phải bị hủy dung, khuôn mặt này do

chính ta tự hủy diệt. Nguyên nhân chuyện này kể ra thì rất dài dòng nhưng có thể tóm gọn rằng: Nếu như ngươi cũng có cơ hội được sống lại một lần nữa thì ngươi liền thấy rõ rất nhiều chuyện.

Lúc vừa tỉnh lại, chuyện đầu tiên ta làm chính là soi gương. Kiếp trước ta hồ đồ cả một đời nhưng trước khi chết lại nhờ một bức họa mà thanh tỉnh. Người trong bức họa có khuôn mặt giống ta như đúc nhưng người đó lại không phải là ta. Thế nên người ta yêu cả đời trong lòng chưa bao giờ có ta.

Nếu như nhất định phải hỏi ta rằng kiếp trước ở trong lòng hắn ta có bao nhiêu phân lượng thì chắc cũng chỉ nặng bằng lớp da trên khuôn mặt này thôi.

Ta nhìn vào gương tinh tế quan sát, càng nhìn trong lòng lại càng lạnh, chỉ mới qua tháng bảy mà lòng ta tựa như nước giếng giữa mùa đông.

Thân thể tóc da là cha mẹ ban cho, ta lại là con dòng trưởng, theo đạo lý mà nói thì ta tự mình hại mình là bất hiếu. Nhưng mẫu thân ta đã chết bởi chuyện tranh sủng xấu xa của thê thϊếp trong nhà mà kiếp trước ta còn từng cam tâm tình nguyện thư phục dưới thân một nam nhân, làm mất hết mặt mũi đệ tử thư hương của Quốc công phủ. Người kia đăng cơ, ta theo vào cung làm nam sủng, phụ thân không đếm xỉa đến ngăn cản của tổ phụ, kiên quyết dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với ta.

Cho dù bị thế nhân nơi nơi kinh bỉ nhưng lúc ấy ta rất hạnh phúc, được trọn đời thành đôi với người ấy, lễ nghĩa liêm sỉ thì có giá trị gì?

Giờ đây cúi đầu ngẫm lại, nếu hắn thật sự coi ta là người yêu thương nhất trong lòng thì sẽ cam lòng để ta chịu sỉ nhục, sẽ cam lòng để ta nghe được những lời đồn đại bịa đặt, chỉ cây dâu mắng cây hòe như thế sao?

Người khác mắng ta ngàn lần vạn lần mắng đến bất tỉnh, bị một bức họa thiêu đến toàn thân chảy máu. Ta nhớ rõ âm thanh cháy sém khi ngọn lửa liếʍ cắn trên khuôn mặt mình. Dùng ánh mắt cuối cùng nhìn bức họa trước mắt cũng cháy đen như khuôn mặt mình, trong lòng ta thống khoái không ngừng: Cả một đời, cuối cùng ta cũng làm được một việc không có lỗi với bản thân.

Linh hồn ta rơi vào mơ hồ. Ta chỉ biết rằng mình đi trong một hành lang rất lâu. Mãi

đến khi ta thật vất vả mới đi tới nguồn sáng phía trước, tất cả những âm thanh của hồi ức cùng tiếng hít thở đều dừng lại. Trong nháy mắt trống rỗng và nhẹ nhõm không thể nói thành lời đó, ta chân chính hiểu được tử vong, hiểu

rõ ràng rằng ta đã chết thật rồi.

Thế nhưng không ngờ tới, ta lại một lần nữa trở về năm mười bảy tuổi, nằm ngất xỉu trên giường, đầu còn sốt cao chưa hạ,.

Tuy ta còn chút choáng váng nhưng trong khoảnh khắc

ta cầm kéo rạch lên khuôn mặt mình lại thanh tỉnh không gì sánh được.

Đời này, ta sẽ không yêu ngươi, cũng không muốn cùng ngươi đối nghịch. Ta chỉ muốn chặt đứt tất cả những liên hệ với ngươi. Cũng chỉ đến như vậy mà thôi.