Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 165

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối với chuyện Yến Phi mang thai, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu không có ý định giấu diếm người nhà cùng bằng hữu, cũng không tính giấu diếm ba người Yến gia. Đứa nhỏ của bọn họ là kỳ tích, đối ngoại giấu diếm thì thôi, dù sao thân thể của Yến Phi quá mức đặc thù, nhưng đối nội tuyệt đối không thể giấu diếm.

Tôn Kính Trì nói: “Bác trai bác gái, thân thể của Phi gần nhất có chút không thoải mái, chúng tôi dẫn anh ấy tới bệnh viện làm kiểm tra, bác sĩ phát hiện ra trên thân thể anh ấy có một bệnh trạng có tính di truyền gia tộc. Cho nên chúng tôi cần đối với hai người cùng Yến Tường làm một chút kiểm tra, xác nhận xem loại bệnh trạng này có phải hay không có tính di truyền. Thực xin lỗi vì đã lừa các người, chuyện này Phi còn chưa biết, chúng tôi không dám nói cho anh ấy.”

Yến Tam Ngưu, Điền Vãn Hương cùng Yến Tường huyết sắc trên mặt trong nháy mắt không còn, Điền Vãn Hương rưng rưng sắp khóc. Yến Tam Ngưu túm lấy phần lưng dựa ghế của Tôn Kính Trì: “Con lớn bị bệnh gì a!”

Tôn Kính Trì trấn an nói: “Phi không bị bệnh, chỉ là thân thể xuất hiện chút bệnh trạng cần xác nhận. Chờ kiểm tra xong, chúng tôi sẽ giải thích rõ ràng với các người. hai người đừng lo lắng, tuyệt đối không phải sinh bệnh.”

Cho dù Tôn Kính Trì nói Yến Phi không sinh bệnh, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương vẫn không yên tâm. Không sinh bệnh cần gì phải đi bệnh viện! Tay của Yến Tam Ngưu lạnh ngắt. Bọn họ thật vất vả mới chờ đến ngày hạnh phúc, con lớn thế nhưng thân thể xảy ra vấn đề! Hơn nửa nhân sinh trải qua trong cực khổ gian nan, Yến Tam Ngưu gắt gao cầm lấy tay của vợ, kiên định nói: “Muốn chúng tôi làm gì cũng được! Chỉ cần có thể cứu được con lớn!” Cho dù muốn thận, muốn gan của bọn họ, bọn họ cũng nguyện ý! Chỉ cần con trai bình an.

Tôn Kính Trì nhìn ra suy nghĩ của hai người, lại một lần nữa bị bọn họ làm cảm động, cũng khó trách Yến Phi khắp nơi khắp chốn bảo hộ một nhà ba người này. Tôn Kính Trì không nói nữa, dù sao hiện tại y có nói gì đối phương cũng không tin tưởng, chờ kiểm tra xong lại giải thích sau.

Toàn bộ cảm giác hạnh phúc trước đó đều biến mất, Yến Tam Ngưu, Điền Vãn Hương cùng Yến Tường trên mặt dăng đầy mây đen. Con trai ‘bị bệnh’, chuyện này so với chuyện tình nhà ở cùng mảnh đất ở trong thôn bị đám thân thích đánh chủ ý còn khiến cho bọn họ sợ hãi hơn. Nếu con trai thật sự mắc bệnh nan y gì đó, cái nhà này tuyệt đối liền suy sụp.

Một đường trầm mặc bất an, Yến Tam Ngưu, Điền Vãn Hương cùng Yến Tường nâng đỡ nhau lẫn nhau đi theo Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu tiến vào bệnh viện. Chân của ba người mềm nhũn, Yến Tường vừa vào trong bệnh viện liền bật khóc. Tôn Kính Trì sờ sờ đầu của Yến Tường, ý bảo cậu không cần sợ, bọn họ trực tiếp mang ba người đi xuống tầng dưới cùng có văn phòng của Giản Trọng Bình kia.

Giản Trọng Bình đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. Tôn Kính Trì bọn họ vừa tới bệnh viện liền gọi điện thoại cho cậu. Cửa thang máy mở ra, Giản Trọng Bình đã đứng chờ sẵn.

Cùng Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương chào hỏi, Giản Trọng Bình dẫn người trực tiếp đi làm siêu âm B. Yến gia một nhà ba người không hiểu gì cả, cũng không dám hỏi nhiều, bọn họ chỉ muốn biết Yến Phi mắc bệnh gì.

Để Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đứng chờ bên ngoài, Giản Trọng Bình trước làm siêu âm B cho Yến Tường. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương tay chân mềm nhũn ngồi trên ghế chờ, sợ hãi vô cùng. Tiến vào không bao lâu, Yến Tường lại đi ra. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng không vào bên trong, thấy Yến Tường đi ra nhanh như vậy, ba người có chút khó phán đoán. Tiếp theo, Giản Trọng Bình gọi Điền Vãn Hương đi vào, Điền Vãn Hương đi vào không bao lâu cũng rất nhanh đi ra, cuối cùng là Yến Tam Ngưu.

Yến Tam Ngưu đi vào nửa ngày cũng không thấy đi ra, khiến cho Điền Vãn Hương cùng Yến Tường càng thêm sợ hãi, ba người Nhạc Thiệu trong lòng có suy đoán. Yến Tam Ngưu kiểm tra hết hai mươi phút mới đi ra, trên mặt mang theo mê mang, ông cũng không biết vì sao bản thân lại kiểm tra lâu như vậy. Sau đó, Giản Trọng Bình làm kiểm tra máu cùng dịch nướ© ŧıểυ cho ba người, lại mang Yến Tam Ngưu đi chụp CT toàn thân một lần, đợi đến khi Giản Trọng Bình dẫn Yến Tam Ngưu trở về, đã qua hơn nửa giờ đồng hồ.

Để cho ba người Yến gia ngồi chờ tại phòng khách, Giản Trọng Bình đem ba ông anh trai gọi vào trong văn phòng của chính mình, khoá trái cửa. Ba người vừa ngồi xuống liền hỏi: “Có phải di truyền hay không?”

Giản Trọng Bình thở hắt ra một hơi, khó nén kích động nói: “Quả nhiên giống như em dự đoán!”

Da đầu ba người tê rần, tâm tình cực kỳ phức tạp.

Giản Trọng Bình nói: “Yến di cùng Yến Tường thân thể đều rất bình thường, mấu chốt chính là Yến thúc thúc. Yến thúc thúc cũng có đặc điểm thân thể đặc thù. Dựa trên hình ảnh chụp CT, đường ruột của Yến thúc thúc có cấu tạo khác với chúng ta, khoang bụng của chú ấy cũng khác chúng ta, những khác biệt này đều vì để dựng dục đứa nhỏ. Thật sự rất hoàn mỹ! Em có thể khẳng định rằng, mấy đứa cháu của em về sau cũng có thể di truyền thể chất đặc thù của chị dâu, chị dâu sinh càng nhiều, tỷ lệ di truyền cũng càng lớn!”

Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu không lên tiếng, đầu của bọn họ có chút choáng váng. Giản Trọng Bình ho khẽ vài tiếng, hỏi: “Chuyện này các anh có định nói cho chú dì biết hay không?”

Tôn Kính Trì hỏi một đằng đáp một nẻo: “Cha mẹ anh nói, đứa nhỏ nhất định phải có một đứa thuộc về Tôn gia, bằng không không nhận thức đứa con là anh.”

Nhạc Thiệu buồn bực tiếp lời: “Anh cũng vậy.”

“Giống nhau.” Tiêu Tiếu rất khổ não.

Giản Trọng Bình xì một tiếng, bật cười: “Ai nha, chị dâu có thể sinh, các anh sợ cái gì a. Lần này không có, còn có lần sau mà.”

Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì nở nụ cười, ánh mắt của Tiêu Tiếu mang theo ý cười. Tôn Kính Trì nói: “Đừng nói cho Yến Tam Ngưu biết tình huống thân thể của ông ấy, chỉ nói chị dâu em là được rồi.”

“Vậy để tớ gọi bọn họ tiến vào.”

Tôn Kính Trì đứng dậy đi gọi người.

Rất nhanh, Yến Tam Ngưu, Điền Vãn Hương cùng Yến Tường tới đây, sắc mặt trắng bệch. Giản Trọng Bình rót nước cho ba người, bảo bọn họ ngồi xuống. Vẫn là Tôn Kính Trì lên tiếng, trên mặt y mang theo tươi cười, tận lực ôn hoà nói: “Bác trai bác gái, hai người đừng sợ, Phi thật sự không sinh bệnh, anh ấy chính là… mang thai.”

Yến Tam Ngưu, Điền Vãn Hương cùng Yến Tường đồng thời ngây ngốc. Yến Tường trực tiếp choáng váng, Điền Vãn Hương đưa mắt nhìn chồng, bà… không nghe lầm đi. Yến Tam Ngưu nuốt nuốt nước miệng: “Cậu, nói cái gì?” Khẳng định là nghe lầm.

Tôn Kính Trì nói: “Bác trai, các người không có nghe lầm, Phi, anh ấy mang thai, đứa nhỏ đã hơn hai tháng.”

Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương thở dốc vì kinh ngạc, Yến Tam Ngưu theo bản năng hô lên: “Con lớn là bé trai!”

Tôn Kính Trì nhìn Giản Trọng Bình, Giản Trọng Bình làm bộ làm tịch hắng hắng giọng, một thân áo blouse trắng khiến cậu thoạt nhìn phá lệ vô hại. Cậu nói: “Chú dì, Yến ca quả thực mang thai, thân thể của anh ấy cực kỳ đặc thù, có thể dựng dục đứa nhỏ a. Vừa rồi tôi làm kiểm tra cho các người, mục đích chính là để xác định xem thể chất đặc thù này là ngẫu nhiên, hay là có tính chất di truyền.”

Sau đó cậu nhìn về phía Yến Tam Ngưu đang ngỡ ngàng: “Yến thúc thúc, nhân loại trong quá trình phát triển đều là kết quả của di truyền cùng biến dị. Yến ca chính là một loại nhân chủng có đặc điểm biến dị.”

Tôn Kính Trì đem nguyên nhân Yến Phi mang thai dùng ngôn ngữ đơn giản giải thích cho ba người Yến gia nghe, Yến Tam Ngưu hoàn toàn ngây ngốc. Vì không để cho Yến Tam Ngưu đối với thân thể của chính mình sinh ra tâm lý bóng ma gì đó, Giản Trọng Bình dựa theo phân phó của Tôn Kính Trì, không nói cho ông biết thân thể của ông cũng là song tính thể. Yến Tam Ngưu bởi vì nhiều năm mệt nhọc hơn nữa cũng đã có tuổi, kỳ thực bộ phận kia đã không còn công năng sinh dục, cũng không cần chọc ông sợ hãi. Giản Trọng Bình đem thân thể của Yến Phi khen tới ba hoa chích choè, khen tới độ cao tiến hoá của nhân loại. Cậu cũng đưa ảnh chụp siêu âm B của Yến Phi cho ba người xem.

Giản Trọng Bình giải thích ước chừng hơn một giờ đồng hồ, bất quá không nói cụ thể nguyên lý sinh dục, vẫn là sợ Yến Tam Ngưu bọn họ không tiếp nhận được. Từ đầu tới cuối, ba người Yến gia một câu cũng không nói, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương cầm báo cáo kết quả kiểm tra của Yến Phi, bàn tay hơi hơi run rẩy.

“Yến thúc thúc, người ngàn vạn lần không nên cho rằng Yến ca là quái thai a, người không biết đặc điểm sinh lý của anh ấy có bao nhiêu tốt, có thể gọi là kỳ tích! Bằng không mấy người anh trai của tôi cùng Yến ca cũng không thể có đứa nhỏ thuộc về chính mình, muốn có đứa nhỏ còn phải đi tìm người mang thai hộ. Người xem, người sắp trở thành ông nội rồi, còn làm ông nội của hai đứa nhỏ!”

Ánh mắt của Yến Tam Ngưu trừng lớn, nhìn chằm chằm kết quả siêu âm B trong tay. Hai đứa con trai của ông từ sau khi sinh ra chưa từng làm siêu âm B, ông nào biết con lớn thế nhưng có thể sinh con!

“Bác trai bác gái, hai người sắp trở thành ông nội bà nội, chẳng lẽ hai người không cao hứng sao?” Tôn Kính Trì mở miệng.

Yến Tam Ngưu đột nhiên chà xát đôi mắt, nước mắt tí tách rơi xuống, thanh tuyến run rẩy hỏi: “Con lớn, thằng bé, có phải hay không là bé gái a?” Quả nhiên vẫn nghe không hiểu.

Giản Trọng Bình nghẹn một chút, hai giây sau, cậu gật gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy. Yến ca kỳ thực hẳn là con gái, kết quả đầu thai nhầm trở thành con trai, nhưng anh ấy không phải dị dạng, người cứ coi như anh ấy là nhân chủng rất cao cấp, so với chúng ta cao cấp hơn nhiều là được rồi.” Cậu vừa nói xong, đổi lấy ánh mắt khinh thường của Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu. Những lời này nếu để Yến Phi nghe được, nhất định sẽ đánh chết Giản Trọng Bình.

“Thằng bé không bị bệnh là tốt rồi, không bị bệnh là tốt rồi.” Yến Tam Ngưu càng không ngừng chà xát đôi mắt, không biết phải nói gì. Ông làm sao có thể ngờ được con lớn thế nhưng có thể mang thai, ông sắp trở thành ông nội sao?

“Con lớn như vậy, có nguy hiểm gì không a.” Điền Vãn Hương cũng lau lau nước mắt, trong lòng vẫn lo sợ.

“Không có, tôi là viện trưởng bệnh viện, tôi nói không sao liền không sao.”

Lời nói của Giản Trọng Bình khiến cho Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương an tâm hơn không ít, người thành thật, viện trưởng đã nói như vậy bọn họ tự nhiên sẽ tin tưởng. Nhạc Thiệu mở miệng: “Bác trai bác gái, hiện tại Phi còn chưa biết chuyện này. Đứa nhỏ chưa được ba tháng, chúng tôi sợ anh ấy không tiếp nhận được, sẽ xảy nguy hiểm. Chờ ba tháng đầu qua đi, chúng tôi sẽ nói cho anh ấy biết. Đến lúc đó, hy vọng hai người có thể khuyên nhủ anh ấy, giúp chúng tôi chiếu cố anh ấy nhiều một chút.”

“Chúng tôi nhất định sẽ chiếu cố con lớn!” Điền Vãn Hương lập tức nói: “Thời điểm con lớn ở cữ… tôi sẽ trông đứa nhỏ.”

* ở cữ:

là thời gian khoảng 6 tuần lễ đầu sau sinh, đây là thời điểm thích hợp nhất để cho các bà mẹ được nghỉ ngơi để tái tạo sức khỏe sau những tháng ngày mang thai và vượt cạn với biết bao điều khó nhọc, mệt mỏi

Nhìn thời gian không sai biệt lắm, Nhạc Thiệu nói: “Vậy, chúng ta đi ăn cơm thôi. Lát nữa nhìn thấy Phi, các người cũng đừng nói lộ ra a. Nhất là Tường tử.”

Yến Tường ngơ ngác gật gật đầu, còn chưa thể phục hồi lại tinh thần từ trong rung động anh trai đột nhiên biến thành ‘chị gái’.



Thời điểm ăn cơm tối, Yến Tam Ngưu, Điền Vãn Hương cùng Yến Tường nhịn không được thỉnh thoảng nhìn về phía bụng của Yến Phi. Thấy hai vợ chồng Yến Tam Ngưu hai mắt rưng rưng, Yến Phi còn tưởng rằng bọn họ vẫn đang chìm trong kích động vừa tới đế đô, hoàn toàn không ngờ tới bọn họ như vậy là vì vấn đề ‘nghiêm trọng’ khác. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cố gắng khuấy động bầu không khí. Nhìn Yến Phi ăn ngon miệng, lại đặc biệt thích ăn mấy món chua chua ngọt ngọt, có đôi khi còn nôn khan, Điền Vãn Hương không ngừng gắp cho Yến Phi rau xanh, vài lần thiếu chút nữa nói lộ ra. Một bữa cơm, vốn bọn họ phải vui vẻ dùng bữa, lại biến thành không yên lòng.

Cơm nước xong, Yến Phi kiên trì đưa cha mẹ trở về nhà mới, một đám người cuồn cuộn kéo tới căn cứ huấn luyện. Đây là lần đầu tiên ba người Yến gia nhìn thấy chỗ ở của mình tại đế đô, nếu không phải có Tôn Kính Trì đứng một bên đánh yểm trợ, Yến Phi tuyệt đối sẽ cảm thấy kỳ quái vì sao cha mẹ lại giật mình như vậy.

Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đã không còn tâm tư nhìn ngắm chỗ ở mới của chính mình, thúc giục Yến Phi mau chóng trở về, hắn hiện tại đang mang thai hai đứa nhỏ nha! Yến Tường là người trẻ tuổi, năng lực tiếp nhận rất mạnh. Ăn xong cơm tối, Yến Tường đã tiếp nhận chuyện anh trai biến thành chị gái. Bất quá Tôn Kính Trì lén nhắc nhở cậu, nếu cậu dám đem Yến Phi trở thành chị gái, Yến Phi tuyệt đối cầm thắt lưng da đánh chết cậu.

Không lay chuyển được Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương thúc giục, Yến Phi dặn dò người phụ trách căn cứ vài lần, lúc này mới an tâm ra về. Tại sau khi tất cả mọi người rời đi, Điền Vãn Hương lén lút nói với chồng mình: “Ba đứa nhỏ a, con lớn thực sự có thể mang thai?”

Yến Tam Ngưu trầm mặc gật đầu, hơn nửa ngày sau, ông thở hắt ra, nói: “Về chuyện này tôi lại an tâm. Con lớn có thể sinh con cho bọn họ, người nhà bọn họ hẳn sẽ không phản đối đi.”

Điền Vãn Hương lộ ra một nụ cười muộn màng: “Chúng ta sắp trở thành ông nội bà nội.”

Yến Tam Ngưu cũng tươi cười, vui sướиɠ nói: “Cũng phải, chúng ta sắp trở thành ông nội bà nội. Chuyện của con lớn, bà ngàn vạn lần đừng để lộ ra ngoài.”

“Tôi không nói, tuyệt đối không nói.” Điền Vãn Hương quan hệ cùng thân thích trong nhà rất lãnh đạm, bà cười tủm tỉm: “Con lớn có thể sinh đứa nhỏ, tôi cũng an tâm, tôi chỉ sợ sau này những người kia sẽ ghét bỏ con lớn không thể sinh con. Ba đứa nhỏ a, chúng ta mau mau đem đàn gà nuôi lớn, con lớn mang thai, vẫn nên ăn trứng gà cùng thịt gà nhà mình tự nuôi mới tốt.”

“Ừ, ngày mai tôi sẽ cùng vị Phùng tiên sinh kia đề cập chuyện nuôi gà.”

Yến Tường nghe cha mẹ nói chuyện, cũng trộm nở nụ cười. Cậu sắp trở thành chú nhỏ nha. Là một đứa nhỏ thành thật đến từ nông thôn, có rất nhiều chuyện nghe không hiểu, bất quá cậu hiểu được một chuyện, đó là anh trai sắp sinh đứa nhỏ, như vậy chị dâu về sau sẽ không ghét bỏ anh trai.

Con cái vĩnh viễn là bảo bối trong lòng cha mẹ, cho dù nhất thời không thể tiếp nhận được chuyện con trai biến thành khuê nữ, nhưng Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đã chuẩn bị tốt tinh thần chiếu cố con trai. Yêu cầu của bọn họ không cao, chỉ cần người một nhà bình an, vui vẻ khoẻ mạnh.

* khuê nữ:

cách gọi thân mật của con gái



Yến Tam Ngưu còn chưa đi tìm người phụ trách căn cứ, đối phương đã đưa cho ông vài con gà con cùng hạt giống trồng rau, Yến Tam Ngưu rất cảm kích. Buổi chiều cùng ngày, ông tìm kiếm trong sân nhà mình, chuẩn bị thức ăn nuôi gà. Điền Vãn Hương có chút ngại ngùng nhờ đối phương đưa bà đi mua chút vải dệt, bà muốn làm chăn cùng quần áo cho hai đứa cháu. Đương nhiên, bà không dám nói cho đối phương biết bản thân mua vải dệt về để làm gì.

Thời điểm Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương bận rộn, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng không nhàn rỗi. Yến Phi mang thai, bọn họ muốn ở trước khi bụng của Yến Phi to lên nhanh chóng tổ chức tiệc cưới. Không đính hôn nữa, trực tiếp làm lễ kết hôn. Mặc dù rất nhiều người đều biết tới quan hệ giữa bọn họ cùng Yến Phi, nhưng ở đế đô chung quy vẫn phải làm một chút thủ tục. Đương nhiên, nhất định phải nói cho Yến Phi biết chân tướng trước khi lễ kết hôn diễn ra, dù sao công tác chuẩn bị giai đoạn đầu đã xong.

Chuyện mang thai người nên biết hiện tại đều đã biết, cũng chỉ có Yến Phi không biết gì cả. Yến gia một nhà ba người chính thức định cư ở đế đô, Yến Phi cơ hồ mỗi ngày đều chạy qua nhìn xem, hoặc là bảo người đem ba người Yến Tam Ngưu đưa tới Đông Hồ. Điền Vãn Hương mỗi ngày đều hỏi xem con trai muốn ăn gì, muốn uống gì. Tuy rằng có rất nhiều thứ Yến Phi muốn ăn mà bọn họ không biết, nhưng bà sẽ hỏi cách làm, học cách làm, cẩn thận chiếu cố con trai.

Dưới sự giấu diếm của mọi người, thời gian thấm thoát trôi qua, cuối cùng cũng tới tháng 7. Ngày mùng 1 cùng ngày, Yến Phi tại dưới yêu cầu của Yến Tường, phái người đưa cậu trở về quê, tham gia thi cấp ba. Yến Tường ở quê ba ngày tham gia thi cấp ba, thi xong lập tức quay trở lại đế đô, tự cậu cảm thấy bản thân thi cũng không tệ lắm. Trong khoảng thời gian Yến Tường chờ thành tích, Tiêu Bách Chu, Tiêu Dương cùng Vệ Văn Bân cũng hoàn thành cuộc thi khảo sát tiếng Anh, ba người bọn họ đã xác định sẽ đi Mỹ vào giữa tháng 10.

Đứa nhỏ trong bụng Yến Phi đã tròn ba tháng, đây là thời điểm nói sự thật với Yến Phi. Thừa dịp tổ chức tiệc ăn mừng thi xong cho Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân, ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu quyết định sau khi bữa tiệc kết thúc sẽ nói cho Yến Phi biết chuyện mang thai.

Vẫn một nhóm người như cũ, chỉ nhiều thêm ba người Yến gia. Mọi người đi tới khách sạn náo nhiệt ăn cơm, sau đó cùng trở về Đông Hồ. Làm quà tặng chúc mừng, Yến Phi tặng cho Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân mỗi người một bức tranh tự hoạ, ba người đều rất thích. Thời điểm nhìn thấy bức tranh tự hoạ của bản thân, Tiêu Dương đặc biệt xúc động, cậu không nghĩ tới cách vài năm bản thân còn có thể thu được bức hoạ của ‘Chung ca’.

Tới Đông Hồ rồi, mọi người không chơi bài hoặc xem TV, là tụ tập ngồi trong phòng khách. Vốn Yến Phi muốn đi pha trà, lại bị Nhạc Thiệu kéo ngồi xuống trên sopha, trong phòng khách lập tức trở nên yên lặng.

“Xảy ra chuyện gì?” Yến Phi nhìn Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đột nhiên trở nên nghiêm túc (khẩn trương?) hơn không ít, lại thấy được trong mắt của Tiêu Tiếu có chuyện gì đó muốn nói với hắn, trái tim không khỏi xiết chặt lại, “Sao lại nghiêm túc như vậy?”

“Phi, bọn em có một chuyện, vô cùng vô cùng quan trọng, muốn nói với anh.” Nhạc Thiệu mở miệng. Điền Vãn Hương cầm lấy tay của chồng mình, có chút lo sợ.

“Chuyện gì?” Yến Phi cũng nghiêm túc không ít.

Ngay trước mặt của mọi người, ở trước mặt hắn quỳ một gối xuống, Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì mỗi người cầm lấy một bàn tay của hắn; Nhạc Thiệu ôm chặt thắt lưng của hắn. Yến Phi nhìn ba người, lại nhìn nhìn động tác của Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì, buồn bực: “Các em chẳng lẽ muốn cầu hôn?”

“Khụ khụ khụ…” Vài người vội vàng cắn môi.

Nhạc Thiệu liếʍ liếʍ môi, đột nhiên không dám nói, anh hướng Tôn Kính Trì ra hiệu, loại sự tình này vẫn để Tôn Kính Trì mở miệng là thích hợp. Tôn Kính Trì nâng lên bàn tay của Yến Phi, hôn môi, sau đó dùng thanh âm ngọt chết người nói: “Phi, thực xin lỗi, bọn em lừa anh, anh không phải… bị sa dạ dày.”

Yến Phi da mặt co rút, trầm giọng: “Chẳng lẽ anh mắc bệnh nan y gì đó?” Hắn biết ngay mà!

“Không có, không có.” Ba người vội vàng lắc đầu. Tôn Kính Trì vươn tay đặt lên trên bụng của Yến Phi, thâm tình xen lẫn chân thành nói: “Anh không có sinh bệnh, anh chỉ là… mang thai.”

Yến Phi đồng tử lập tức co rút lại, sau đó ‘ha ha’ hai tiếng, nhíu mày: “Hôm nay không phải ngày cá tháng tư a.”

“Phi, đây là sự thực, anh thật sự mang thai, đứa nhỏ… đã ba tháng.”

Lúc này, Giản Trọng Bình mở miệng: “Yến ca, anh thật sự mang thai. Bởi vì đứa nhỏ chưa đầy ba tháng, bọn em sợ anh cảm xúc dao động quá lớn, liền lừa gạt anh, nói anh bị

sa dạ dày. Thân thể của anh rất đặc biệt, có thể mang thai.”

Dứt lời, Giản Trọng Bình đã lấy ra vài bức ảnh chụp siêu âm B, đưa cho Yến Phi. Yến Phi dùng sức rút tay ra khỏi bàn tay của Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu, tiếp nhận ảnh chụp siêu âm B.

Tiêu Tiếu cũng vươn tay đặt lên trên bụng của Yến Phi, khẩn trương nói: “Phi, ‘bộ thân thể’ này của anh là song tính thể, cấu tạo thân thể so với người thường có chút khác biệt, là nhân chủng tiến hoá tiên tiến hơn, tuyệt đối không phải dị dạng.”

Nhạc Thiệu hướng những người khác ra hiệu, mọi người ngay lập tức đứng lên rời khỏi phòng khách, ra bên ngoài chờ. Hà Khai Phục cùng Tần Trữ mang đi ba người Yến gia. Trong phòng khách nháy mắt chỉ còn lại Yến Phi, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu, ngay cả Giản Trọng Bình cũng đi ra ngoài. Muốn đề cập đến chuyện riêng tư tư mật gì đó của Yến Phi, cũng chỉ có Nhạc Thiệu bọn họ có thể giải thích.

Yến Phi vẫn cầm ảnh chụp siêu âm B, đầu óc trì độn, tính toán xem rốt cuộc hôm nay có phải hay không là ngày mùng 1 tháng 4. Hắn nhớ rõ ràng hôm nay hẳn là ngày 16 tháng 7, là ngày Tiêu Dương bọn họ thi khảo sát tiếng Anh.

Không còn người ngoài, Tôn Kính Trì bất an mở miệng: “Anh trai, khối thân thể này rất đặc biệt, di truyền thể chất đặc thù từ Yến Tam Ngưu.” Y đem sự tình người biến chủng cùng cấu tạo cụ thể thân thể của Yến Phi, toàn bộ giải thích tỉ mỉ một lần, nói: “Cho nên thời điểm chúng ta làʍ t̠ìиɦ, anh mới có thể mẫn cảm đến như vậy. Thời gian gần đây, anh luôn dễ dàng mệt mỏi, lại đặc biệt thích ăn đồ chua, đó là bởi vì anh mang thai, mang thai hai cục cưng, là bảo bối mang huyết mạch của anh cùng bọn em.”

Yến Phi vẫn cầm ảnh chụp siêu âm B không nhúc nhích. Tiêu Tiếu lập tức giả bộ đáng thương: “Anh trai, chẳng lẽ anh không thích con của chúng ta hay sao? Không muốn dựng dục đứa nhỏ thuộc về chúng ta hay sao?

Anh trai, em không cần tìm người mang thai hộ, em muốn anh sinh đứa nhỏ cho em, em muốn có cục cưng mang huyết mạch của chúng ta.”

Nhạc Thiệu hôn lên mặt của Yến Phi: “Anh trai, đây là ông trời thương sót a, không chỉ làm cho anh sống lại, còn cho anh sống lại trong một khối thân thể đặc thù đến như vậy. Anh không biết thời điểm nhìn thấy ảnh chụp siêu âm B, em có bao nhiêu cao hứng!”

Tôn Kính Trì nói tiếp: “Anh trai, tất cả mọi người biết được chuyện này đều rất cao hứng cùng khát vọng, khát vọng con của chúng ta được sinh ra sớm một chút. Anh trai, em khẩn cấp muốn nghe đứa nhỏ gọi em là ‘ba ba’!”

Nhưng Yến Phi vẫn không có động tĩnh gì. Ba người sợ hãi, xoa xoa l*иg ngực của hắn, sờ sờ sau lưng của hắn, khẽ vuốt phần bụng của hắn.

“Anh trai, anh nói gì đi. Em biết anh nhất thời không thể tiếp nhận được chuyện này, anh trai, anh nói gì đi a.”

Nghĩ đến hai lệ án tự sát trước đó, ba người bị doạ trắng mặt.

“Anh trai, đứa nhỏ rất khoẻ mạnh, anh không muốn nhìn thấy đứa nhỏ được sinh ra sao? Anh không muốn cùng bọn em xây dựng một gia đình càng thêm hạnh phúc sao? Anh trai, anh nói gì đi a, đừng im lặng như vậy. Anh đánh bọn em, mắng bọn em, thế nào cũng được.”

Người trong sân nhìn ba người tựa hồ luống cuống hoảng sợ, lại thấy Yến Phi vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, cũng có chút lo lắng. Giản Trọng Bình đứng ở cửa chờ lệnh, vạn nhất Yến Phi chịu không nổi loại ‘kí©ɧ ŧɧí©ɧ’ này, trên người xuất hiện phản ứng gì không tốt, cậu sẽ lập tức vọt vào cứu người.

Hơn mười phút trôi qua, Yến Phi có động tĩnh. Ảnh chụp siêu âm B từ trong tay hắn rơi xuống trên mặt đất, sau đó ngốc lăng nhìn về phía Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu. Vài giây sau, sắc mặt của hắn đột nhiên đại biến, trở nên vô cùng dữ tợn, mở miệng liền mắng: “Cái đệch a! Anh đây là cái vận cứt chó gì vậy a! Anh muốn trả hàng! Cái đệch —–!”

Cùng với tiếng rít gào của Yến Phi, trong một căn biệt thự nào đó ở Đông Hồ, chuyện xưa tình cảm mãnh liệt sôi trào lần thứ hai lại được trình diễn.

~ ~ ~ ~ ~

* chụp CT toàn thân:___________

Vài lời lảm nhảm của Editor:

Từ cuối năm ngoái mình đã định kết thúc bộ này vào đúng sinh nhật của bản thân, không ngờ bởi vì mải ăn chơi mê phim ảnh cuồng đọc QT, tới tận cuối tháng 3 mình nhận ra rằng bộ này còn tận 40 chương nữa mới hết. Mình tính tính thời gian, nếu muốn hoàn thành đúng thời hạn, trong khoảng 28 ngày còn lại này, mỗi ngày mình phải post ít nhất 2 chương. Nói thật, Bỉ Thì Bỉ Thì nói riêng và các bộ tiểu thuyết của Neleta nói chung đều có một đặc điểm, các chương rất rất dài, dài gấp đôi các bộ tiểu thuyết khác. Lắm lúc mình khá stress và mệt mỏi vì edit, thậm chí còn ngại check lại lỗi, nhưng không hiểu vì sao một con lười cấp quốc gia như mình lại vẫn cắn răng tự cổ vũ bản thân cố gắng tới cùng. Cuối cùng dưới động lực không ngừng, mình đã thành công, hoàn thành bộ này vào đúng sinh nhật 21 tuổi của bản thân, như một món quà tinh thần tự tặng cho bản thân. Feeling tự cảm động – ing ~

Để kết thúc bộ này, mất gần 1 năm rưỡi, một khoảng thời gian kha khá dài đối với mình. Tới lúc này, đánh những dòng cảm nghĩ này, mình thở phào một hơi, cảm thấy vừa vui vẻ lại vừa tự hào với công sức bản thân bỏ ra.

Phần một của Bỉ Thì Bỉ Thì đã kết thúc, mình sẽ tạm nghỉ 1 tuần, tự thưởng cho bản thân một khoảng thời gian nghỉ ngơi sau một quãng thời gian cày ngày cày đêm. Hiện tại mình đã mua được raw của phần hai, sẽ edit vào một ngày không xa, chắc khoảng giữa tháng 7 hoặc tháng 8 gì đó.

Cuối cùng, cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ mình, ủng hộ bộ truyện, tiếp thêm cho mình năng lượng để mình hoàn thành bộ truyện đúng hạn, ahihi ~

Yêu thương ~



– THE END –