*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôn Kính Trì đoán được sau khi thông báo cho nhị ca cùng lão tứ có thể sẽ gà bay chó sủa, cho nên rất có dự kiến trước, tắt di động. Chuyện này tuyệt đối không thể giải thích rõ ràng thông qua điện thoại, y không có tâm tư giải thích đi giải thích lại. Gọi tới điện thoại của Tôn Kính Trì không được, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu chỉ có thể lập tức chạy qua bên kia. Nhạc tư lệnh cùng Nhạc phu nhân bị chuyện này làm cho kinh hãi vô cùng, căn bản không có lòng dạ nào đi ngủ, cũng loạn thành một đoàn. Yến Phi làm sao có thể mang thai?! Đây là nghi hoặc rất lớn trong lòng mỗi người hiểu rõ tình hình.
Bất quá trước mặc kệ Yến Phi có phải hay không thật sự mang thai. Nhạc phu nhân giúp con trai trong vòng mười phút đồng hồ chuẩn bị đơn giản hành lý, rồi cùng Nhạc tư lệnh tiễn anh ra cửa. Hai người vốn cũng muốn đi cùng, nhưng lý trí nói với bọn họ, không thể làm như vậy. Nhạc phu nhân còn đặc biệt dặn dò con trai đang trong tình trạng chân tay luống cuống, không nên mua que thử thai ở một hiệu thuốc, mà mua tách ra. Nhạc tư lệnh đã an bài tốt máy bay trực thăng. Cũng ngàn vạn lần dặn dò Nhạc Thiệu, đến chỗ Yến Phi bên kia rồi, sau khi điều tra rõ ràng chân tướng phải lập tức gọi về thông báo cho bọn họ.
Đế đô đêm khuya, trên ngã tư đường không có bất kỳ chiếc xe nào. Nhạc Thiệu lái một chiếc siêu xe thể thao, dùng toàn lực đạp lên chân ga, căn bản mặc kệ đám cameras giới hạn tốc độ trên đường. Chạy qua hơn mười hiệu thuốc mở cửa 24 giờ, Nhạc Thiệu mua hơn một trăm que thử thai, rồi mới lái xe thẳng đến căn cứ không quân.
Đêm nay đối với một số người mà nói nhất định là một đêm không thể ngủ yên. Nhạc tư lệnh cùng Nhạc phu nhân sau khi tiễn con trai rời đi không có cách nào ngủ được. Hai người ngồi trong phòng khách, không ngừng gọi điện thoại cho Tôn Kính Trì, cũng nóng vội chờ con trai hồi âm.
Tiêu Tiếu rời đi trước, từ căn cứ Tây Hàng trực tiếp ngồi trực thăng bay thẳng đến quê nhà của Yến Phi, tốc độ tự nhiên nhanh hơn một chút. Bất quá thời điểm tới nơi cũng đã rạng sáng 4 giờ. Tiêu Tiếu còn phải ngồi ô tô thêm hai tiếng đồng hồ mới có thể đến được Yến gia. Quãng đường này là trong một những đoạn hành trình khó khăn nhất từ khi Tiêu Tiếu chào đời đến nay. Lên xe, cậu vẫn không ngừng gọi điện thoại cho tam ca, đáp lại vẫn là thanh âm thông báo di động tắt máy.
Yến gia, da đầu của Tôn Kính Trì thuỷ chung vẫn luôn trong giai đoạn run lên. Y muốn ngay lập tức mang Yến Phi trở về đế đô để làm kiểm tra cẩn thận, nhưng mỗi một lần ngón tay đυ.ng tới Yến Phi, lý trí lại nhắc nhở y phải bình tĩnh, bình tĩnh. Y không chỉ phải đối mặt với kinh hỉ Yến Phi mang thai, mà còn phải đối mặt với phản ứng của Yến Phi sau khi biết bản thân mang thai. Cho nên, y phải bình tĩnh. Tôn Kính Trì cảm thấy may mắn bởi vì là mình bồi Yến Phi về quê, nếu đổi thành nhị ca hoặc lão tứ, có lẽ sẽ sơ sẩy bỏ qua.
Ở trong phòng ngủ, chính mình khẳng định sẽ nhịn không được làm Yến Phi tỉnh giấc, Tôn Kính Trì ép buộc bản thân đi tới phòng khách, chờ nhị ca cùng lão tứ đến. Y một điếu lại thêm một điếu không ngừng hút thuốc, không làm như vậy, y rất có thể sẽ mất đi lý trí, chạy lên tầng đem Yến Phi đánh thức. Mười một que thử thai kia toàn bộ y đã cất giữ cẩn thận. Dịch nướ© ŧıểυ y cũng đã đổ đi toàn bô. Chờ tới sáng sau khi Yến Phi tỉnh dậy, y phải kiểm nghiệm lại một lần nữa, dẹp đi tâm tình vẫn không thể tin được kia.
Nhìn đồng hồ, 6 giờ 7 phút, Tôn Kính Trì dập thuốc, y một đêm không ngủ vươn tay lên chà xát khuôn mặt. Cửa một gian phòng ở tầng một mở ra, Tôn Kính Trì quay đầu. Người dậy sớm nhìn thấy y không khỏi kinh ngạc, không nghĩ tới trong phòng khách sẽ có người, hơn nữa cả phòng tràn ngập mùi thuốc lá.
“Bác trai.” Tôn Kính Trì hô một tiếng, giọng nói bởi vì hút quá nhiều thuốc phá lệ khàn khàn.
“A, cậu đã dậy rồi a, sao không ngủ thêm một chút?” Đối với Tôn Kính Trì, Yến Tam Ngưu vẫn không biết phải xưng hô làm sao cho thích hợp.
Tôn Kính Trì nhịn xuống tâm tư nào đó, trả lời: “Tôi phải xử lý chút công tác, không ngủ được. Bác trai sao dậy sớm vậy?”
“A, nông dân chúng tôi, quen dậy sớm. Tôi đi nấu cơm đây.”
“Được.”
Tôn Kính Trì không cùng Yến Tam Ngưu tranh đoạt, y hiện tại không có tâm tư làm chuyện gì khác. Đã ở trong phòng ngủ rửa mặt, Yên Tam Ngưu cước bộ rất nhanh đi vào phòng bếp. Ông tuy rằng ngu dốt chất phác, nhưng vẫn nhìn ra được Tôn Kính Trì đang có tâm sự. Yến Tam Ngưu không khỏi lo sợ bất an, người ta sẽ không phải ngại nhà bọn họ lắm chuyện phiền toái đi. Nghĩ bản thân có thể hay không bảo con lớn không cần nhúng tay vào mấy chuyện kia, Yến Tam Ngưu tâm tình không khỏi trở nên trầm trọng.
‘Đinh đinh đinh —–‘
Điện thoại đặt bên cửa vang lên, Tôn Kính Trì không chút nghĩ ngợi đứng dậy chạy qua, cầm lấy ống nghe.
“Alo, có phải Yến gia không?”
Người nói chuyện đối với Tôn Kính Trì mà nói rất quen thuộc, y lập tức trả lời: “Lão tứ, là tớ, cậu tới rồi?”
“Tam ca, cậu rốt cuộc muốn làm cái gì? Di động thì tắt máy. Tớ đang ở trước cổng tiểu khu. Nhà của anh trai số bao nhiêu?”
“Số 14, tớ ra mở cửa cho cậu. Nhị ca đâu?”
“Cậu ấy tới muộn một chút. Tớ qua trước.”
Tiêu Tiếu cúp điện thoại ở phòng trực ban, hỏi bảo vệ phương hướng của căn nhà số 14, cậu ánh mắt không vui đi ra khỏi phòng trực ban, lên xe ô tô. Bảo vệ phòng trực ban thở cũng không dám thở mạnh, đưa mắt nhìn vị đại nhân vật ngồi xe quân đội tới này rời đi.
‘Bíp bíp bíp.’
Tiếng còi ô tô vang lên trong tiểu khu vào sáng sớm phá lệ chói tai. Tôn Kính Trì đã đứng chờ sẵn ở cửa thong thả hướng xe ô tô vẫy tay. Vừa thấy là biển số xe quân đội, y liền biết được ngồi trong xe khẳng định là Tiêu Tiếu.
Ô tô dừng lại trước mặt y, Tiêu Tiếu xuống xe, vừa gặp mặt chính là một câu: “Tam ca, cậu rốt cuộc đang làm cái gì vậy?”
“Đi vào rồi nói.”
Tôn Kính Trì quay đầu bước đi. Tiêu Tiếu áp chế đầy bụng cảm xúc phức tạp, đi theo phía sau. Vào phòng, không kịp cùng Yến Tam Ngưu giải thích thân phận của Tiêu Tiếu, Tôn Kính Trì trực tiếp dẫn người lên tầng.
Đi tới trước cửa phòng ngủ của Yến Phi, Tôn Kính Trì hạ giọng: “Anh trai vẫn còn đang ngủ, cậu nhỏ giọng một chút.”
“Ừ.”
Tôn Kính Trì mở cửa, cước bộ nhẹ nhàng tiến vào. Tiêu Tiếu không đổi giày cũng thả nhẹ cước bộ. Vào phòng ngủ, nhìn thấy gương mặt của người đang ngủ say, ánh mắt của Tiêu Tiếu trở nên ôn nhu vài phần, tiếp đó, cậu lại lạnh mắt, túm lấy quần áo của tam ca, chờ không kịp muốn y giải thích.
Tôn Kính Trì đem người mang vào trong phòng vệ sinh, đóng cửa, khoá trái.
“Tam ca! Rốt cuộc chuyện là thế nào? Cậu không phải uống nhầm thuốc đi!”
Cửa vừa khoá, Tiêu Tiếu liền khẩn cấp gầm nhẹ.
Tôn Kính Trì không tức giận, y có thể lý giải phản ứng của Tiêu Tiếu. Đem Tiêu Tiếu ấn ngồi xuống trên bồn cầu, Tôn Kính Trì nghiêm túc nói: “Đầu tiên, tớ không đùa giỡn; tiếp theo, cậu nghiêm túc nghe tớ nói, không được xen ngang.”
Tôn Kính Trì bình thường đều một bộ hình tượng ôn nhu công tử, nhưng một khi y đã nghiêm túc lên, vậy tuyệt đối không phải nói giỡn. Cho nên Tiêu Tiếu cũng lập tức bình tĩnh lại, gật gật đầu.
Tôn Kính Trì lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, y cũng không bình tĩnh giống như biểu hiện bề ngoài. Hút hai ngụm, y phun ra một ngụm khói, nói: “Hôm qua tớ gội đầu cho anh trai, vừa mới ngửi thấy mùi dầu gội, anh ấy liền nôn ra, nói mùi của dầu gội khó ngửi, bảo tớ đi mua loại dầu gội khác. Sau đó anh ấy nói muốn uống nước cam, muốn ăn dưa chuột chua. Tớ đột nhiên ý thức được tình huống của anh ấy có chút không thích hợp.”
Đồng tử của Tiêu Tiếu hơi hơi khuếch đại, không khỏi ngừng lại hô hấp. Nôn mửa, muốn ăn đồ chua, chỉ cần là người trưởng thành đều biết được đây là phản ứng cơ bản của mang thai!
Tôn Kính Trì lại hút vài ngụm thuốc lá, thanh âm khàn khàn nói: “Liên hệ đến một đoạn thời gian rất dài trước đó anh ấy dễ mệt mỏi, lại có thể ăn có thể ngủ, rất khó để tớ không liên tưởng theo phương hướng kia. Tớ gọi điện thoại cho Trọng Bình, đem biểu hiện của anh trai nói cho em ấy biết, Trọng Bình ở điều kiện tiên quyết không biết đối phương là anh trai, cho ra một kết luận, mang thai. Em ấy nói nếu mang thai, có thể dùng que thử thai để kiểm nghiệm.”
Tiêu Tiếu hô hấp dồn dập, chân tay luống cuống từ trong bao thuốc của Tôn Kính Trì rút ra một điếu thuốc lá, châm lửa.
Tay của Tôn Kính Trì lại một lần nữa phát run, thanh âm cũng biến đổi: “Tớ gọi điện thoại cho Tiểu Dương, hỏi xem tình huống của anh trai ở trường học. Tiểu Dương nói anh trai uống sữa sẽ nôn, thích ăn sữa chua. Anh ấy không ngửi được mùi cá sốt, cũng không cho mấy người Tiểu Dương ăn, nói vừa ngửi sẽ thấy buồn nôn. Anh trai chạy bộ hai bước sẽ thở gấp, trở nên đặc biệt thích ăn chua, còn mua rất nhiều ô mai với dương mai gì đó để trong ký túc xá. Tớ càng nghe càng cảm thấy anh trai là mang thai. Tớ thử tính ngày, những bệnh trạng này từ khi anh trai xuống du thuyền mới bắt đầu rõ ràng. Dựa theo thời gian lần đầu tiên chúng ta bắn bên trong, vừa vặn chính là thời điểm mang thai có phản ứng, sau đó, tớ mua que thử thai.”
“Chính là, những que thử thai trong bức ảnh cậu gửi cho tớ?” Thanh âm của Tiêu Tiếu bị bóp méo.
Tôn Kính Trì gật gật đầu, xoay người mở ra ngăn tủ bên dưới bồn rửa mặt, lấy ra túi bóng đen đối với y hiện tại mà nói chẳng khác nào bảo bối, đem những thứ bên trong nhét vào trong tay của Tiêu Tiếu.
“Tớ thừa dịp anh trai đang ngủ, dùng chai nhựa lấy một ít dịch nướ© ŧıểυ của anh ấy, làm kiểm tra. Mười một que thử thai toàn bộ đều biểu hiện anh ấy mang thai!”
“A!”
Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay của Tiêu Tiếu rơi xuống trên mặt đất, y cầm lên một que thử thai, nhìn. Tôn Kính Trì giải thích: “Hai vạch màu đỏ tức là mang thai.”
“…” Tiêu Tiếu đôi môi run rẩy, khuôn mặt không cử động được tựa hồ cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến có phản ứng. Thời điểm nhìn xong que thử thai cuối cùng, cậu cơ hồ không nâng lên nổi chiếc que nhỏ đột nhiên trở nên nặng trịch này.
‘Rầm!’
Toàn bộ que thử thai rơi xuống trên mặt đất, Tôn Kính Trì vội vàng nhặt lên.
“Anh trai… anh trai…”
Thì thào hô vài tiếng, Tiêu Tiếu mạnh đứng lên, muốn lao ra ngoài, lại bị Tôn Kính Trì nhanh tay nhanh mắt kéo lại.
“Cậu không thể đi!”
“Anh trai mang thai! Tớ sắp làm ba ba! Tớ… ừm ừm!”
Trong mắt Tiêu Tiếu hàm chứa thuỷ quang long lanh, dùng sức tránh thoát khỏi cánh tay của Tôn Kính Trì. Tôn Kính Trì một tay nhanh nhẹn bịt kín miệng của Tiêu Tiếu, một tay gắt gao túm chặt cánh tay của cậu, ghé vào lỗ tai cậu, gầm nhẹ: “Anh trai còn chưa biết chuyện này! Cậu muốn doạ đến anh ấy sao! Thân thể của anh ấy hiện tại tuyệt đối không thể chịu được nửa điểm kinh hách! Ngay cả cậu cùng tớ còn không tin nổi anh ấy có thể mang thai! Huống chi là anh ấy!”
Tiêu Tiếu nháy mắt liền yên tĩnh lại, nhìn về phía Tôn Kính Trì, trong mắt tràn ngập bối rối cùng mừng rỡ như điên. Làm sao đây?! Phải làm sao đây?! Anh trai mang thai! Anh trai mang thai! A a a a a a! Là đứa nhỏ của bọn họ! Là đứa nhỏ của bọn họ!
“Lão tứ, bình tĩnh, bình tĩnh.” Tôn Kính Trì buông tay, đồng dạng kích động thở hổn hển, “Chờ nhị ca tới đây, ba anh em chúng ta trước thương lượng ra kết quả, rồi mới quyết định xem phải làm sao nói cho anh trai biết. Hiện tại mặc dù đã kiểm tra bằng que thử thai, nhưng để bảo đảm chắc chắn, đồng thời cũng vì thân thể của anh trai, chúng ta phải đưa anh ấy tới bệnh viện làm kiểm tra. Chuyện này quan hệ rất trọng đại, nếu chứng thực anh trai quả thật mang thai, đây không chỉ là chuyện riêng của chúng ta. Hơn nữa, chuyện làm kiểm tra cho anh trai cùng chuyện sau này đứa nhỏ sinh ra như thế nào còn phải nhờ đến Trọng Bình, chúng ta phải làm tốt phòng bị, đây đều là những việc chúng ta cần suy xét đến. Lão tứ, cậu bình tĩnh.”
Tiêu Tiếu nặng nề gật đầu, tam ca nói đúng, cậu phải bình tĩnh, bọn họ phải bình tĩnh. Dùng sức xoa xoa mái tóc, lại hung hăng cắn đầu ngón tay, Tiêu Tiếu thở hổn hển vài hơi, “Tam ca, tớ tỉnh táo lại rồi. Trước mặt anh trai, tớ sẽ không để lộ ra manh mối.”
“Ừm. Chúng ta xuống dưới tầng chờ nhị ca. Tại trước khi sự việc được sáng tỏ, ngàn vạn lần không thể bị lộ tẩy.”
“Tớ biết.”
Hai người điều chỉnh lại một chút cảm xúc, đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Giờ khắc này, lại nhìn thấy người đang ngủ say, tâm tình của hai người đều trở nên rất khác biệt. Nhẹ nhàng đi tới bên giường, nhìn người nào đó không chút bị tiếng vang trong phòng vệ sinh ảnh hưởng, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu hốc mắt nóng lên. Tiêu Tiếu ở bên giường quỳ xuống, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của Yến Phi, không tiếng động há miệng thở dốc. Tôn Kính Trì ở bên tai của Tiêu Tiếu thấp giọng, ánh mắt ôn nhu nói: “Thắt lưng của anh trai to lên.”
Tiêu Tiếu trong mắt hiện lên ánh sáng chói rọi, cúi đầu ở ngay bên khoé miệng của Yến Phi hôn một cái, bàn tay ôm lấy Yến Phi rõ ràng run rẩy.
“Chúng ta xuống dưới thôi.”
Không nỡ buông Yến Phi ra, Tiêu Tiếu thật cẩn thận bước từng bước cùng tam ca rời khỏi phòng ngủ.
Hai người đi xuống phòng khách, Điền Vãn Hương cùng hai vị bảo tiêu đều đã dậy. Hai vị bảo tiêu vừa nhìn thấy Tiêu Tiếu, vội vàng hô: “Ông chủ.” Tiêu Tiếu đối với bọn họ khẽ gật đầu. Tôn Kính Trì phân phó nói: “Nhị ca hôm nay sẽ tới, hai người đi ăn sáng đi, lát nữa ra ngoài đón cậu ấy.”
“Dạ.”
Hai vị bảo tiêu lập tức đi vào phòng bếp hỗ trợ nấu cơm. Điền Vãn Hương kinh ngạc nhìn nam tử xa lạ đột nhiên xuất hiện trong nhà mình. Tiêu Tiếu tâm tư hoảng hốt, Tôn Kính Trì hiểu rõ, thay cậu giới thiệu: “Bác gái, đây là Tiêu Tiếu, ngày hôm qua cậu ấy xử lý xong công tác liền chạy tới đây.”
“A a, xin chào xin chào, mau ngồi mau ngồi.”
Vừa nghe thấy đây là một vị hôn phu khác của con lớn, Điền Vãn Hương vô cùng luống cuống. Yến Tam Ngưu ở trong phòng bếp cũng nghe thấy lời giới thiệu của Tôn Kính Trì, thiếu chút nữa làm rơi chiếc thìa trong tay.
Tiêu Tiếu trầm mặc ngồi xuống, vốn cậu chính là mặt than, hiện tại lại một câu cũng không nói, khiến cho Điền Vãn Hương kinh hồn táng đảm. Tôn Kính Trì không thể không giải thích: “Cậu ấy là như vậy, không thích nói chuyện, người đừng để ý.”
“Không, sẽ không, sẽ không.”
Điền Vãn Hương rót cho Tiêu Tiếu chén nước, rồi nhanh chóng chạy vào trong phòng bếp. Tiêu Tiếu hai tay gắt gao đan vào nhau, lông tơ trên người không ngừng dựng đứng. Tôn Kính Trì không mở miệng, trong lòng y cũng đồng dạng hỗn loạn.
Tiếng chuông di động vang lên, Tôn Kính Trì đá vào chân Tiêu Tiếu, Tiêu Tiếu thân thể run lên, tỉnh táo lại. Là di động của cậu. Nghĩ tới có thể là điện thoại của nhị ca, cậu vội vàng lấy ra di động, vừa nhìn quả nhiên là nhị ca. Tiêu Tiếu cầm di động đứng dậy đi ra ngoài.
“Nhị ca!”
“Lão tứ, cậu tới nơi chưa?”
“Tới rồi.”
“Tam ca của cậu có phải hay không uống nhầm thuốc?”
“Nhị ca, cậu mau mau tới đây, là thật! Là thật! Cậu mau tới đây!”
Một câu cuối cùng Tiêu Tiếu cơ hồ rống lên. Bên kia điện thoại xuất hiện một trận im lặng, im lặng đến quỷ dị.
Tiêu Tiếu ở trong sân bước đi thong thả, cào cào mái tóc: “Nhị ca, cậu mau tới đây, tam ca không có nổi điên, cũng không uống nhầm thuốc! Trong điện thoại khó giải thích, chờ cậu tới đây, bọn tớ sẽ tỉ mỉ nói cho cậu nghe.”
“… Cái đệch! Chờ tớ!”
Nhạc Thiệu cúp điện thoại. Tiêu Tiếu cắn chặt khớp hàm, ở trong sân đi dạo hai vòng ổn định tinh thần, mới trở lại phòng khách. Ngồi xuống bên cạnh tam ca, cậu thấp giọng cực nhanh nói: “Nhị ca hẳn đã tới căn cứ bên này, tớ bảo cậu ấy mau chóng đến đây.”
Vừa nói xong, di động của cậu lại vang lên, thấy là nhị ca, Tiêu Tiếu che điện thoại tiếp nhận.
“Địa chỉ!” Rất gấp.
“Tiểu khu Nguyên Phúc, nhà số 14.”
Điện thoại lại bị cắt đứt. Tiêu Tiếu đút di động vào trong túi quần, hai cánh tay bởi vì chịu tuyến trên thận kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà không ngừng run lên.
* tuyến trên thận:
miền tuỷ của tuyến trên thận có khả năng tiết ra hormon làm tăng nhịp tim, tăng lực co tim, tăng nhịp thở, dãn phế quản, tăng huyết áp, tăng đường huyết
Hơn mười phút sau, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu vẫn một bộ dạng tâm sự nặng nề ngồi trên sopha, thấy vậy Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương vô cùng bất an. Hai vị bảo tiêu bưng bữa sáng đi ra, thời điểm bát mì nóng hổi bốc khói được đặt trước mặt mình, Tôn Kính Trì đột nhiên phun ra một câu: “Chợ ở đâu?”
Hai vị bảo tiêu quay đầu nhìn về phía Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đi ở phía sau. Yến Tam Ngưu chậm chạp nói: “Chợ a, không xa, không xa.”
“Ở đâu?” Tôn Kính Trì đứng lên, Tiêu Tiếu cũng đứng lên.
Yến Tam Ngưu thấy vậy liền vội vàng nói: “Tôi dẫn hai cậu đi, không xa.”
“Đi!”
Tôn Kính Trì cùng Tiếu Tiêu nói đi liền đi. Yến Tam Ngưu ngay cả tạp dề cũng không kịp cởi xuống, chạy nhanh ra ngoài.
Này rốt cuộc là làm sao a… Điền Vãn Hương lo lắng nhìn chồng mình cùng hai người kia rời đi, rất muốn lên trên tầng hỏi con lớn.
~ ~ ~ ~ ~
* cameras giới hạn tốc độ:__________