*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bốn tiết buổi chiều, Yến Phi cơ hồ đều dùng giấc ngủ để trải qua. Thời điểm tiếng chuông báo tan học vang lên, hắn mới từ trong mộng đẹp tỉnh lại, khoé miệng thậm chí còn dính nước miếng. Ngủ no giấc, tinh thần của hắn tốt lắm. Vừa cùng Tiêu Dương và Tiêu Bách Chu đi ra khỏi phòng học, di động chợt vang lên, là điện thoại của Tôn Kính Trì.
“A Trì a.” Tâm tình khoái trá. Vừa mới tỉnh ngủ.
“Tan học rồi?”
“Ừ, vừa tan, chuẩn bị đi ăn cơm. Em đang làm gì đấy?”
“Vẫn đang ở văn phòng, tối nay ba người bọn em đều phải đi xã giao.”
“A, vất vả rồi.”
Tôn Kính Trì khẽ dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, nói: “Anh, tháng này anh có muốn hay không đi kiểm tra?”
Yến Phi ngẩn người, đầu có chút trì độn: “Kiểm tra cái gì?”
Tôn Kính Trì nói: “Không phải anh lo lắng chuyện ba người bọn em cùng bắn bên trong sao.”
“Khụ khụ khụ…” Yến Phi lập tức nhìn xung quanh bốn phía, xem xem có ai nghe được hay không. Hạ giọng, mặt của hắn như phát sốt: “Còn chưa đến một tháng mà. Mấy đứa các em đi kiểm tra trước đi, nếu các em không có việc gì, anh khẳng định cũng không có việc gì.” Yến Phi nghĩ thầm rằng bản thân có thể bị hư thận, vẫn đừng rút máu thì hơn.
Tôn Kính Trì tính kế không trúng, tiếp tục nói: “Anh gần nhất luôn dễ mệt mỏi, vẫn nên đi kiểm tra một chút thì hơn.”
Yến Phi híp lại con ngươi: “Có phải hay không Tiểu Dương cùng lão Tiêu mách lẻo với các em?”
Tôn Kính Trì bật cười: “Hai người họ có thể ‘mách lẻo’ với em cái gì? Anh trai, chẳng lẽ anh có việc gì giấu diếm bọn em?”
Yến Phi hừ một tiếng: “Em mới là người đừng có lừa gạt anh. Hai người kia có phải hay không nói với các em là anh bị hư thận?” Tiêu Dương đi bên cạnh hắn nhất thời lông tơ dựng thẳng đứng.
Tôn Kính Trì ôn nhu nói: “Không phải Tiểu Dương gọi điện thoại cho bọn em, là em hôm nay gọi điện thoại cho em ấy, hỏi xem anh gần đây ở trường học thế nào. Lúc trước ở trên du thuyền anh không phải thường xuyên cảm thấy mệt mỏi hay sao. Tiểu Dương nói sau khi thu dọn ký túc xá xong, anh mệt đến mức thở không ra hơi, điều này làm bọn em vô cùng lo lắng.”
“Anh không sao!” Mặt của Yến Phi muốn bao nhiêu đỏ liền có bấy nhiêu đỏ, “Các em đừng lo lắng vớ vẩn. Anh có thể ăn có thể ngủ có được hay không? Sinh nhật 20 tuổi của anh còn chưa đến đâu, tuổi nhỏ như vậy không thể nào bị hư thận! Anh đã lên mạng tìm kiếm thông tin, không có bất cứ biểu hiện nào giống với người hư thận. Anh nói cho em biết, trừ phi cần thiết, bằng không anh tuyệt đối không đi bệnh viện, anh bây giờ vừa nhìn thấy bệnh viện sẽ cảm thấy cả người đau nhức. Còn có, ba người các em đi bệnh viện kiểm tra đi, anh không đi; nếu các em không có việc gì, anh liền an toàn; nếu các em có vấn đề, vậy anh cũng trốn không thoát. Cứ như vậy đi.”
Không đợi Tôn Kính Trì đáp lời, Yến Phi liền dập máy, sau đó vươn tay bóp cổ của Tiêu Dương: “Dám nói anh hư thận, anh bóp chết em!”
“A a, khụ khụ khụ, em sai rồi, sai rồi, anh trai tha mạng ~” Tiêu Dương lệ tuôn như mưa, rõ ràng cậu có ý tốt a!
Trong văn phòng, Tôn Kính Trì đối với hai người ngồi đối diện lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Anh trai không chịu đi bệnh viện, bảo rằng hiện tại vừa nhìn thấy bệnh viện anh ấy liền cảm thấy cả người đau nhức.”
“Vậy làm sao đây? Tình huống thân thể của anh ấy hiện tại tuyệt đối có vấn đề!” Nhạc Thiệu nóng nảy.
Tôn Kính Trì nói: “Từ lúc anh trai tỉnh lại đến bây giờ, cứ vài ngày lại đến bệnh viện, trước kia anh ấy cũng thường xuyên phải nằm viện, đối với bệnh viện khẳng định có thể trốn liền trốn. Hiện tại anh ấy trừ bỏ dễ mệt mỏi ra, tựa hồ không có bệnh trạng nào khác. Trọng Bình cũng nói rồi, chỉ cần ăn được uống được, vấn đề sẽ không lớn, sợ nhất chính là không ăn không uống. Cứ tiếp tục quan sát xem sao, nếu có bệnh trạng nào khác, mặc kệ anh ấy có muốn hay không cũng phải đưa anh ấy đến bệnh viện kiểm tra.”
Cũng chỉ có thể như vậy. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu trầm mặc gật đầu.
Ăn cơm ở căn tin xong trở lại ký túc xá, Yến Phi vẫn đang tức giận cầm lấy một hộp sữa, quyết định hoá bi phẫn thành sức ăn. Mở ra miệng hộp, cắm vào ống hút, Yến Phi vừa trừng mắt nhìn Tiêu Dương đang chột dạ vừa mυ'ŧ sữa. Sữa thuận theo ống hút tiến vào trong miệng của hắn, vừa mới uống xuống hai ngụm, Yến Phi đột nhiên buông hộp sữa xuống, nhanh chóng đứng dậy vọt vào trong phòng vệ sinh.
“Oẹ —–!”
Tình huống này khiến cho Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu sợ hãi. Hai người nhanh chóng chạy tới, liền thấy Yến Phi một tay đặt trên vòi nước, một tay ấn ngực, không ngừng nôn mửa. Tiêu Bách Chu vỗ lưng cho hắn, vội la lên: “Thân thể của cậu thực sự có vấn đề, mau đi bệnh viện đi.”
Yến Phi vọt vào trong phòng vệ sinh nôn ra toàn bộ sữa vừa mới uống vào, thở hổn hển nói: “Tiểu Dương, em nhìn xem sữa có phải hay không đã quá hạn sử dụng, sao mùi lạ vậy.”
Tiêu Dương lập tức cầm hộp sữa lên nhìn em, Tiêu Bách Chu đỡ Yến Phi đi ra khỏi phòng
vệ sinh. Yến Phi súc miệng, lau sạch tay, Tiêu Dương bên kia vẫn đang nghiêm túc kiểm tra mỗi hộp sữa, buồn bực: “Anh trai, không có quá hạn sử dụng a.”
“Vậy sao lúc uống vào anh lại cảm thấy có một cỗ mùi lạ, trước kia không có a.” Yến Phi nhăn mặt trở về vị trí. Tiêu Dương lấy ra ống hút, cắm vào trong hộp sữa, mυ'ŧ vài ngụm, chẹp chẹp miệng, cũng không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, cậu nói: “Hình như có chút vị là lạ. Đừng uống nữa.”
Tiêu Bách Chu nói: “Đừng uống loại sữa hạn sử dụng dài ngày này nữa, khẳng định có cho thêm một ít vật chất gì đó. Dứt khoát uống sữa tươi đi.”
Tiêu Dương tán thành: “Đúng vậy, dứt khoát uống sữa tươi đi. Trường học mỗi ngày đều có người mang sữa tươi đến bán, ở ngay dưới tầng ký túc xá. Lần tới để em xuống mua cho anh.”
Yến Phi nhíu mày: “Sữa vừa mới mua xong, nhiều như vậy không uống rất lãng phí, còn mua từ nước ngoài về.”
“Để em / tôi uống.” Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu đồng thời mở miệng. Yến Phi lập tức nói: “Vậy hai người uống hết đi. Tôi cũng không uống sữa tươi đâu, trời nóng, sữa dễ bị hỏng.” Bất quá hắn vẫn vô cùng buồn bực, còn trông cậy dựa vào việc uống sữa để tăng chiều cao đó.
Đã vào hè, trời quả thực cũng bắt đầu nóng. Tiêu Bách Chu nói: “Mùa hè đều uống trà ướp lạnh cùng sữa chua, cậu mua sữa chua mà ăn, đừng uống sữa tinh khiết. Dù sao cũng đều là sữa, hẳn vẫn có công dụng tăng chiều cao.” Trong lòng biết rõ Yến Phi vì cái gì mỗi ngày đều uống sữa, Tiêu Bách Chu đề nghị.
Tiêu Dương cũng cảm thấy có đạo lý, nói: “Sữa tinh khiết uống nhiều sẽ cảm thấy ngấy, sữa chua thì không sao. Để em đi mua sữa chua cho anh.”
Nghe hai người nói như vậy, Yến Phi quả thực có chút thèm, liếʍ liếʍ môi. Nhìn thấy bộ dạng của hắn, Tiêu Dương quyết đoán cầm theo ví tiền đổi giày đi ra ngoài. Tiêu Bách Chu vẫn có chút lo lắng, nói: “Cậu vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra xem sao.”
Yến Phi lắc đầu: “Không đi, bệnh viện cái loại địa phương kia, tôi có thể không tới liền không tới. Thân thể của tôi, tự bản thân tôi biết rõ, không có việc gì. Tôi có thể ăn có thể ngủ, nhìn thế nào cũng không giống người bị bệnh. Nào có ai sinh bệnh lại có thể ăn khoẻ như tôi.”
Yến Phi gần nhất quả thực sức ăn rất tốt, Tiêu Bách Chu nghĩ nghĩ, nói: “Có thể là do cơ thể của cậu đang phát triển. Trước kia bác sĩ không phải đã nói cậu không đủ dinh dưỡng hay sao, phỏng chừng hiện tại cậu phát triển quá nhanh, dinh dưỡng không đủ dùng.”
“Ừm, có đạo lý.” Yến Phi nghĩ một hồi, cảm thấy rất có đạo lý, “Cỗ thân thể này trước kia đã bị thương tổn rất lớn, về sau tôi lại bị thương bởi đánh nhau, hiện tại các chức năng của cơ thể bắt đầu phát triển, hơn nữa tôi mới sống lại không bao lâu, nếu không có một chút phản ứng bài xích nào mới là kỳ quái, đúng không. Hẳn là như vậy đi. Bằng không tôi cũng không đột nhiên có thể ăn có thể ngủ. Tôi hiện tại vừa nhìn thấy thịt liền chảy nước miếng.” Hơn nữa dịch nướ© ŧıểυ của hắn vẫn trong suốt!
Tiêu Bách Chu cười: “Đây là chuyện tốt a. Nói không chừng sang năm cậu có thể cao lên 1m80 a.”
Lời này Yến Phi thích nghe, hắn lập tức cười ha ha: “Mượn cát ngôn của cậu.”
* cát ngôn:
lời tốt
lạnh
Tiêu Dương đi mua sữa chua đã trở lại, trên tay cầm theo một hộp lớn sữa chua trái cây. Trong ký túc xá không có tủ lạnh, cậu chỉ mua ba cốc sữa chua, mỗi người một cốc. Xé ra lớp vỏ phía trên, Yến Phi dùng thìa múc một muỗng lớn cho vào miệng.
“Ừm… ăn ngon.” Vị chua của sữa xen lẫn vị hoa quả, hương vị rất ngon.
“Thế nào?” Tiêu Dương hỏi.
“Quả nhiên nên ăn lạnh một chút.” Yến Phi lập tức lại múc thêm một muỗng, ăn. Nhìn hắn không có gì khó chịu, Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu an tâm, cùng nhau ăn. Tiêu Dương còn nói thêm: “Có rất nhiều vị.”
“Nhất định phải ăn thử.” Yến Phi quyết định sau này mỗi ngày phải ăn sữa chua, không uống sữa tinh khiết nữa.
※
Ngày hôm sau buổi tối có hẹn với Tư Quang Nam. Buổi chiều vừa tan học, Yến Phi liền một mình trở về ký túc xá trước, Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương đến thư viện tiếp tục ôn bài. 5 giờ, Yến Phi đúng giờ xuống tầng, Tư Quang Nam đã đứng chờ trước cổng. Khiến cho Yến Phi kinh ngạc chính là, Tư Quang Nam thế nhưng lái xe đến. Bất quá sau một chút kinh ngạc, Yến Phi trên mặt mang theo tươi cười, đi đến bên cạnh chiếc xe màu đen của Tư Quang Nam.
Tại sau khi Yến Phi lên xe, Tư Quang Nam khởi động ô tô, nói: “Lần trước có các thành viên trong xã đoàn, không tiện đến đi xa. Ăn cơm Tây nhé?”
“Được. Tôi gần đây thích ăn cá.” Yến Phi nửa đùa nửa thật nói. Hắn gần nhất quả thực thích ăn thịt.
Tán gẫu một hồi về vấn đề hội hoạ, hai người từ đại học Đế Đô đi đến một nhà hàng kiểu Pháp. So với bữa cơm trước đó đi cùng xã đoàn, cơm tối ngày hôm nay tuyệt đối xứng đáng được tặng một ngón tay cái. Lần đầu tiên cùng Tư Quang Nam đi ăn cơm, Yến Phi đã bị bắt cóc; lần này bốn vị bảo tiêu của Yến Phi lái một chiếc xe gắt gao bám theo phía sau xe của hai người, tại sau khi Yến Phi cùng Tư Quang Nam tiến vào nhà hàng, bốn vị bảo tiêu liền ngồi xuống vị trí cách hai người không xa, bất quá Tư Quang Nam cũng không biết quan hệ giữa Yến Phi cùng bốn người kia.
Tư Quang Nam gọi một phần gan ngỗng sốt rượu vang đỏ, một phần canh cùng một phần điểm tâm. Yến Phi vô cùng rụt rè gọi một phần bò nướng cùng một phần canh. Hắn không thích ăn ngọt, đối với gan động vật càng không có hứng thú.
“Muốn uống chút rượu vang đỏ hay không?” Tư Quang Nam nhìn thực đơn rượu, hỏi.
Yến Phi nhịn xuống du͙© vọиɠ muốn gọi thêm một phần tôm biển rim, nói: “Không cần, tôi không uống rượu.” Từ sau khi ba người bắn ở trong, hắn không còn sờ vào đồ uống có cồn.
Tư Quang Nam đem thực đơn đưa cho nhân viên phục vụ, tại sau khi nhân viên phục vụ rời đi, hắn ta lại một lần nói: “Lần trước hại cậu gặp chuyện không may, mỗi lần nghĩ đến, tôi đều cảm thấy rất áy náy.”
“Không cần để trong lòng, anh không tới đến thì tôi cũng quên mất.” Yến Phi khoát tay, chuyển đề tài, hỏi: “Tác phẩm dự thi của anh đã bắt đầu vẽ chưa?”
“À, bắt đầu vẽ rồi. Cậu thì sao?”
“Tôi chưa vẽ, gần nhất có chút bận.”
Tư Quang Nam nói chuyện trước sau như một vô cùng tuỳ ý, giống như hắn ta quả thực chỉ muốn mời Yến Phi đi ăn một bữa cơm. Chờ không bao lâu, món chính cùng canh của hai người được mang lên. Yến Phi động tác thuần thục tao nhã cắt tảng thịt bò nướng, cho vào trong miệng. Động tác của Tư Quang Nam cũng không chút nào kém cỏi, vô cùng có khí chất nghệ thuật gia. Hai người cử chỉ cùng bộ dáng đều thuộc loại thượng thừa, nhất là Tư Quang Nam, tuyệt đối phù hợp tiêu chuẩn cao phú suất, đưa tới không ít nam nữ trẻ tuổi liên tiếp chú ý đến.
Ăn một hồi, Tư Quang Nam giống như thuận miệng hỏi: “Yến Phi, cậu có biết Tần tiên sinh không?”
Đến rồi. Yến Phi gật đầu: “Biết. Anh ta là bằng hữu của bạn trai tôi, từng cùng nhau ăn vài bữa cơm, anh ta cũng đến nhà bạn trai tôi vài lần.” Yến Phi không chút e ngại thân phận đồng tính luyến ái của mình, ngón giữa tay trái có đeo nhẫn, cũng không cần thiết phải giấu diếm.
Tư Quang Nam đối với hành động thẳng thắn come out của Yến Phi không lộ ra bất kỳ biểu hiện gì khác thường, chuyện này mọi người trong trường học đều đã biết. Tư Quang Nam liếc mắt nhìn nhẫn kim cương trên tay trái của Yến Phi, thở dài một tiếng, nói: “Tần tiên sinh là một người đại diện vô cùng nổi tiếng trong giới hội hoạ, tôi đến tìm anh ta vài lần, nhưng tiếc nuối chính là tác phẩm của tôi không thể khiến cho anh ta chú ý.”
“À, người kia tính tình có chút quái đản.” Yến Phi đem bản thân trở thành Yến Phi chân chính. Yến Phi chân chính cùng Tần Trữ tuyệt đối không quen biết!
Tư Quang Nam nhìn Yến Phi vài lần, hỏi: “Tần tiên sinh là bằng hữu của bạn trai cậu, vậy anh ta có nguyện ý làm người đại diện của cậu hay không?”
Yến Phi thái độ vô tâm nói: “Bạn trai tôi từng đề cập qua với anh ta, anh ta không lập tức đáp ứng, nói kỹ xảo hiện tại của tôi còn chưa đủ thành thục, bảo tôi tiếp tục luyện tập.”
Tư Quang Nam trong mắt hiện lên một tia hâm mộ, nói: “Nể mặt mũi của bạn trai cậu, Tần tiên sinh nhất định sẽ không cự tuyệt cậu. Bất quá tôi cảm thấy kỹ xảo của cậu đã rất thuần thục rồi. Xem ra Tần tiên sinh yêu cầu quả thực rất cao.”
“Cái đó không gọi là cao, phải gọi là biếи ŧɦái.” Thừa dịp Tần Trữ không ở đây, Yến Phi bốn phía bôi đen anh.
Chẳng qua lời nói của hắn rơi vào trong lỗ tai của Tư Quang Nam lại là một tầng ý nghĩa khác. Hắn ta tiếc nuối nói: “Ngay cả cậu cũng không thể khiến cho anh ta vừa lòng, tôi đây càng không có hy vọng. Tôi rất muốn cùng Tần tiên sinh nói chuyện một lần, nhưng anh ta vẫn luôn không chịu gặp tôi.”
Yến Phi ở trong lòng lắc đầu, người này, có việc gì thì cứ nói thẳng ra, quanh co lòng vòng. Nuốt xuống miếng thịt, hắn nói: “Thỉnh thoảng tooi sẽ mang tranh đến văn phòng của anh ta để anh ta nhìn xem, đến lúc đó anh cùng đi với tôi đi.”
Ánh mắt của Tư Quang Nam lập tức sáng ngời, sau đó lại cẩn thận nói: “Như vậy sợ không tốt lắm.”
Cái đệch. Yến Phi trong lòng trở mình xem thường: “Không sao. Anh cứ đi theo tôi là được rồi. Tôi chỉ có thể tạo cho anh một cơ hội, còn về việc anh cùng anh ta nói chuyện được bao lâu, anh ta có nguyện ý trở thành người đại diện cho anh hay không, tôi không đảm bảo.”
Tư Quang Nam lập tức cười nói: “Cậu có thể cho tôi cơ hội này là đủ rồi, những cái khác tôi sẽ tự mình tranh thủ. Cảm ơn cậu, Yến Phi.”
“Nhấc tay chi lao.” Biểu hiện của Yến Phi vô cùng hào sảng.
* nhấc tay chi lao:
việc nhỏ, dễ dàng, không đáng kể, giúp đỡ tựa như nhấc tay một cái
Tiếp đó, Tư Quang Nam một bộ muốn lại thôi. Yến Phi hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
Tư Quang Nam áy náy cười cười, nói: “Là chuyện của bạn gái tôi.”
Yến Phi trong lòng giật thót, người này sẽ không phải phát hiện ra bạn gái mình ‘hồng hạnh xuất tường’ đi? Tiếp đó, hắn thấy Tư Quang Nam nói: “Bạn gái tôi là sinh viên khoa diễn xuất của Học viện Điện ảnh. Tháng trước cô ấy có cơ hội trở thành nữ chính trong một bộ phim truyền hình, tuần sau sẽ bắt đầu khởi quay, kết quả bị đạo diễn đổi thành một nữ diễn viên khác. Cô ấy vô cùng yêu thích đóng phim, nhưng năng lực của tôi có hạn, không có biện pháp trợ giúp cô ấy. Nhân vật nữ chính kia trước mắt chính là cơ hội tốt nhất của cô ấy, tôi muốn nhờ cậu trợ giúp, xem xem có thể hay không khuyên nhủ vị đạo diễn kia thay đổi chủ ý.”
Nếu người ngồi đối diện là Vệ Văn Bân, Yến Phi tuyệt đối sẽ hắt một bát nước lên mặt cậu ta. Bản thân bị người yêu cắm sừng, còn tìm người giúp cô ta đoạt lại vai diễn! Khổ nỗi người trước mặt không phải Vệ Văn Bân, Yến Phi quả thực không biết nói sao.
Thấy hắn không hé răng, tưởng rằng Yến Phi mất hứng, Tư Quang Nam lập tức sửa miệng: “Bạn gái tôi mấy ngày nay vẫn luôn khóc, tôi thật sự không có biện pháp, nên mới tìm cậu nhờ hỗ trợ. Nếu cậu cảm thấy khó xử, coi như tôi chưa nói chuyện này. Tôi cũng hiểu yêu cầu của bản thân có chút miễn cưỡng cậu.”
Yến Phi nói bóng nói gió: “Anh cùng bạn gái tình cảm tốt lắm sao, sao hôm nay không dẫn cô ấy theo, coi như đi giải sầu?”
Tư Quang Nam cười khổ, nói: “Tôi vốn định dẫn cô ấy theo, thuận tiện giới thiệu với cậu, nhưng cô ấy không chịu. Cô ấy bảo cô ấy khóc vài ngày, làn da trở nên không tốt, không thể ra ngoài gặp người, sợ cậu đối với cô ấy ấn tượng đầu tiên không tốt.”
Đệch, sớm đã gặp qua có được hay không. Yến Phi nhịn không nổi phun tào trong bụng. Hắn lại hỏi: “Hai người ở chung một chỗ bao lâu rồi?”
Tư Quang Nam lập tức hạnh phúc nói: “Tôi cùng cô ấy là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Từ lúc còn nhỏ, giấc mộng của cô ấy chính là trở thành diễn viên.”
Rồi vì giấc mộng này mà ‘phấn đấu quên mình’ sao? Yến Phi uống một ngụm nước, hỏi tiếp: “Đàn ông không phải rất sợ bạn gái mình có liên quan đến giới giải trí sao? Anh cứ như vậy an tâm? Lấy điều kiện của anh, bạn gái của anh khẳng định cũng là đại mỹ nữ.”
Tư Quang Nam cười: “Hai người chúng tôi tình cảm nhiều năm như vậy, người khác không thể sánh bằng. Cô ấy đã đáp ứng tôi không nhận quay những cảnh diễn bại lộ thân thể quá nhiều. Còn về hôn môi gì đó, tôi có thể chấp nhận, dù sao đó cũng là nghề nghiệp của cô ấy. Đối với sự nghiệp của bản thân, cô ấy phi thường dụng tâm, làm bạn trai, tôi đương nhiên cũng muốn toàn lực ủng hộ cô ấy.”
Cho nên người yêu mới ‘hồng hạnh xuất tường’.
“Lại nói tiếp, cậu có lẽ đã từng gặp qua cô ấy.”
Những lời này của Tư Quang Nam, doạ cho Yến Phi giật mình. Sau đó, hắn nghe thấy Tư Quang Nam nói: “Tháng tư tại vùng biển quốc tế có tổ chức một cuộc tụ họp siêu cấp của những phú hào, bạn gái tôi may mắn lấy được một xuất trở thành MC trên du thuyền, cô ấy tên là Bạch San Kỳ.”
Như thế này người yêu không nɠɵạı ŧìиɧ mới là kỳ quái.
Yến Phi ứng phó nói: “Có tôi chút say sóng, đại đa số thời gian đều ở trong phòng, không chú ý.”
“A.” Tư Quang Nam có chút thất vọng, bất quá rất nhanh che giấu đi.
Lười cùng đối phương tiếp tục vòng vo, Yến Phi nói: “Bộ phim truyền hình của bạn gái anh tên là gì, còn có đạo diễn là ai, tôi sẽ đề cập với bạn trai tôi. Bất quá vẫn câu nói kia, tôi không dám bảo đảm cái gì. Anh cũng biết, tuy rằng tôi có bạn trai, nhưng thân phận so với bọn họ kém hơn rất nhiều, ở trong nhà lời nói của tôi không có bao nhiêu trọng lượng.”
“Tôi hiểu, tôi hiểu, cậu nguyện ý giúp tôi nói một tiếng, tôi đã vô cùng cảm kích.” Tư Quang Nam từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy, đưa cho Yến Phi. Yến Phi tiếp nhận, mở ra, chỉ thấy trên tờ giấy kín mít nội dung cốt truyện. Nhìn lướt qua, hắn đem tờ giấy nhét vào trong túi áo.
Đối với việc Yến Phi đáp ứng hỗ trợ, Tư Quang Nam tỏ ra vô cùng cao hứng, không nhắc thêm yêu cầu nào khác. Ăn xong món chính, điểm tâm ngọt của Tư Quang Nam được mang lên. Yến Phi không thích đồ ngọt, liền gọi một cốc nước trái cây. Tựa như tán gẫu chuyện thường ngày, Tư Quang Nam nói: “San Kỳ bảo trong buổi đấu giá trên du thuyền, cô ấy nhìn thấy một bức tranh, tác giả tên là Lương Cầm. Cậu có biết chuyện này không?”
Yến Phi sửng sốt hai giây, lập tức phản ứng lại.
“Lương Cầm?!” Muốn bao nhiêu khϊếp sợ liền có bấy nhiêu khϊếp sợ, “Là Lương Cầm tôi quen biết?”
Tư Quang Nam lấy ra di động, mở ra một bức ảnh chụp, đưa cho Yến Phi xem. Nói: “Hẳn là Lương Cầm, bức tranh này tôi từng thấy qua. San Kỳ quen biết Lương Cầm, cho nên cực kỳ ấn tượng, đây là ảnh do cô ấy chụp.”
“Wase, không nghĩ tới bức tranh của Lương Cầm có thể tham gia buổi bán đấu giá.” Yến Phi muốn bao nhiêu hâm mộ liền có bấy nhiêu hâm mộ.
Thu hồi di động, Tư Quang Nam trêu ghẹo: “Lương Cầm cô gái nhỏ này giữ thông tin thật kĩ. Nghe nói bức tranh này bán được hơn 20 vạn, nhất định phải bảo cô ấy mời khách.”
“Đương nhiên!” Yến Phi phẫn nộ, “Dám lừa gạt chúng ta, nhất định phải nhéo xuống chút ‘thịt’ của cô ấy.”
Tư Quang Nam hoàn mỹ dời đi đề tài: “Cậu có mua gì ở buổi đấu giá không?”
“Không, tôi nào có tiền. Ngày đó tôi cũng không đi, ở trong phòng ngủ nguyên một ngày. Bạn trai tôi mua một đống đồ, nói là tặng tôi. Nhưng tôi không dám nhận, nhỡ làm hỏng hay làm mất, sẽ đau lòng chết mất.”
Yến Phi đem hình tượng sinh viên nghèo của bản thân biểu diễn đến nhuần nhuyễn.
Một bữa cơm, tại sau khi Tư Quang Nam ăn xong điểm tâm, chấm dứt. Chuyện cần làm đều đã làm, Tư Quang Nam cũng không lôi kéo Yến Phi tiếp tục nói chuyện phiếm. Thanh toán xong, hắn ta liền lái xe đưa Yến Phi trở lại trường học, còn tiễn hắn về đến tận dưới tầng ký túc xá. Yến Phi phất tay cùng Tư Quang Nam nói lời tạm biệt, nhìn Tư Quang Nam lái xe rời đi, hắn liền lấy ra di động, gọi tới điện thoại trong ký túc xá.
“Tôi về rồi, đang ở dưới tầng. Xuống cùng tôi đi ăn khuya, cơm chiều ăn không no.”
Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu đang ở trong ký túc xá chăm chỉ học bài không nói hai lời đổi giày đi ra ngoài.
~ ~ ~ ~ ~
* hộp lớn sữa chua:
bên trong có đựng những cốc sữa chua nhỏ* gan ngỗng sốt rượu đỏ:* bò nướng:* tôm biển rim: