Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 115

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Yến Phi vẫn còn đang ngủ, tạm thời chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh lại, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu trong lòng không yên ngồi tại trong phòng khách chờ Hứa Cốc Xuyên cùng thuộc hạ tới. Ở trước khi hai người tra được chân tướng rõ ràng, bọn họ không tính toán sẽ nói cho Yến Phi biết.

Đợi ước chừng một giờ, Hứa Cốc Xuyên cùng thuộc hạ của mấy người Nhạc Thiệu cơ hồ tới cùng một lúc. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu dẫn bọn họ tới thư phòng, đóng cửa.

Ngồi xuống, Hứa Cốc Xuyên lập tức nói: “Tôi từ cảnh cục bên kia tra được một ít manh mối. Cảnh cục nam thành tại khu vực trực thuộc bắt được vài tên hít thuốc phiện, trong số bọn chúng có người nhận ra Yến Phi từng bán thuốc phiện cho mình.” Yến Phi, không phải Đại Phi.

Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu sắc mặt lạnh băng. Nhạc Thiệu nói: “Tôi cũng vừa biết được tin tức này từ Lâm Cường.”

Lâm Cường chính là thuộc hạ đi tới Đông Hồ để báo cáo. Đối phương lập tức nói: “Vài tiểu đệ được chúng tôi phái ra cũng từ trong nội bộ phân bố buôn bán thuốc phiện nhỏ lẻ tại nam thành bên kia tra được Yến Phi từng ở trong vài quán bar tại nam thành bán thuốc phiện. Bất quá cậu ta từ trước tới giờ bán liều thuốc không quá lớn, đại bộ phận chỉ là thuốc lắc cùng thuốc lá ma túy.”

* ma túy thuốc lá:

là loại ma túy bên trong ruột là heroin hoặc lá cần sa được xắt nhỏ hoặc cắt thành sợi thuốc lá, rồi quấn thành điếu như điếu thuốc lá để hút

“Tra được cậu ta từ nơi nào lấy được thuốc phiện không?” Nhạc Thiệu nhíu mày. Yến Phi chỉ là một sinh viên nghèo, thế nhưng lại có liên hệ với thuốc phiện, thực khó tin.

Lâm Cường đáp trước: “Đế đô bởi vì có chúng ta khống chế, không có trùm buôn bán thuốc phiện lớn, đều là một ít những đảng phái nhỏ lẻ, lượng thuốc phiện bán ra cũng không quá lớn. Tạm thời còn chưa tra ra được cậu ta là tự mình buôn bán hay là có đảng phái khống chế. Tôi đã phái đám tiểu đệ tiếp tục điều tra.”

Hứa Cốc Xuyên rút ra một điếu thuốc, từ trong túi lấy ra một phần văn kiện, đưa tới trước mặt của Tiêu Tiếu cùng Nhạc Thiệu, nói: “Theo lời cung cấp của tên hít thuốc phiện kia, bọn họ thời gian sớm nhất nhìn thấy Yến Phi chính là tháng 5 năm trước, lần cuối cùng là cuối tháng 9. Yến Phi tự sát vào ngày 9 tháng 10, thời gian trên cơ bản là tương ứng. Cảnh cục lại cung cấp cho tôi một manh mối khá quan trọng. Ở trước khi Yến Phi tự sát, ngày 6 tháng 10, cảnh cục tại tây thành nhận được một cuộc gọi báo nguy từ người lạ, nói ông chủ của tiệm ăn ‘Dã Áp Tử’ Hồ Lôi là một kẻ buôn bán thuốc phiện. Hắn ta chuyên lợi dụng những sinh viên nghèo để buôn bán lậu thuốc phiện, hơn nữa cũng lợi dụng những sinh viên này để đem thuốc lắc cùng thuốc lá ma túy xâm nhập vào bên trong trường học. Đối phương cung cấp thời gian cùng địa điểm giao dịch của Hồ Lôi cùng một tay bán thuốc phiện khác.”

“Cảnh cục tây thành căn cứ vào manh mối này, chiều muộn ngày 8 tháng 10, tại địa điểm giao dịch kia thành công mai phục được song phương đang giao dịch, còn bắn chết được hai tên tham gia trong cuộc buôn bán thuốc phiện này. Nhưng Hồ Lôi lại chạy thoát, cho tới bây giờ vẫn chưa bị bắt, trên mạng vẫn đang truy nã hắn ta. Cảnh sát cũng không tìm được người báo án là ai. Hiện tại tôi hoài nghi, người báo án kia rất có thể chính là Yến Phi.”

Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu sắc mặt càng thêm ngưng trọng. Hai người cầm lấy văn kiện mà Hứa Cốc Xuyên đưa cho, mở ra, trên văn kiện có ảnh chụp rõ ràng của kẻ đào phạm.

Nhạc Thiệu đem văn kiện giao cho Lâm Cường, Lâm Cường từ trong túi của mình lấy ra một xấp ảnh chụp đóng dấu, so sánh từng cái một. Vài phút sau, gã rút ra một bức ảnh chụp: “Ông chủ, người này quả thật là một tiểu thủ lĩnh đầu đảng của tây thành, không phải người của chúng ta.”

Nhạc Thiệu tàn khốc nói: “Phàm là người có quan hệ với tên này, toàn bộ đều đào ra cho tôi. Đám buôn bán thuốc phiện tại tây thành, mặc kệ là tiểu tôm hay cá lớn, đều vớt lên cho tôi. Nếu có người của chúng ta buôn lậu thuốc phiện, ấn theo quy củ để xử lý.”

Lâm Cường đứng dậy rời đi.

Sinh ý hắc đạo của công ty ‘Phong Viễn’ cũng có liên quan tới thuốc phiện, bất quá chiếm tỉ lệ không lớn, hơn nữa chủ yếu nằm tại các vùng khác. Dù sao thân phận của Nhạc Thiệu bọn họ rất đặc thù, nếu bị người khác biết được đại lão trong triều có buôn bán thuốc phiện thì không dễ ăn nói lắm. Đối với những kẻ dính lứu đến thuốc phiện, chỉ cần không chạm tới lợi ích của Phong Viễn, Nhạc Thiệu bọn họ đều mặc kệ. Đặc biệt là ở đế đô, buôn lậu thuốc phiện đều là một ít tôm cá nhỏ, hoặc là lệ thuộc vào những tập đoàn thế lực khác. Bất quá bởi vì thế lực siêu cấp tại đế đô có nhiều lắm, không ai dám đem sinh ý buôn bán thuốc phiện hàng loạt chuyển tới nơi này. Hiện tại, nếu đám buôn bán thuốc phiện kia có thể gây nguy hiểm tới an toàn của Yến Phi, Nhạc Thiệu sao có thể không hành động.

Hứa Cốc Xuyên tiếp lời nói: “Tôi đã phái người đi thăm dò, xem xem tên hít thuốc phiện bị bắt kia có quen biết gì với Yến Phi hay không. Nếu Yến Phi là thuộc hạ của Hồ Lôi, lại do chính cậu ta gọi điện báo nguy, vậy càng có thể giải thích được tại sao cậu ta lại chọn cách tự sát. Đồng thời vừa bị người ta không ngừng vơ vét tài sản; vừa bị bắt đi bán thuốc phiện lậu, hơn nữa thủ phạm còn trốn thoát khỏi truy đuổi của cảnh sát, đương nhiên Yến Phi liền bị dồn vào bước đường cùng.”

Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu càng không ngừng hút thuốc, Hứa Cốc Xuyên nói: “Chuyện này phải nói lại cho Đại Phi biết, để cậu ấy có chuẩn bị. Hai tên kia có thể ở trên mạng thấy được thông tin của Đại Phi, Hồ Lôi rất có thể cũng biết được.”

“Đem hai tên kia cho chó ăn, thực tiện nghi cho bọn chúng!” Tiêu Tiếu di tàn thuốc.

Nhạc Thiệu thanh âm lạnh lùng nói: “Lão tứ, cậu gọi điện thoại cho bọn họ, dốc sức chiêu đãi Vương Hiển Nhạc cho tớ.” Tiêu Tiếu cầm lấy di động.

Tại sau khi Tiêu Tiếu nói chuyện điện thoại xong, Nhạc Thiệu đối với Hứa Cốc Xuyên nói: “Cho tôi mượn người của anh, phải tìm được Hồ Lôi.”

Hứa Cốc Xuyên: “Cậu cứ dùng. Tìm không được Hồ Lôi, tôi cũng không thể ngủ yên giấc.”

Chiếc lưới khổng lồ do bốn vị Thái tử gia của đế đô trực tiếp bố trí ra, lấy trung tâm của đế đô nhanh chóng khuếch tán mở rộng.



Yến Phi ngủ thẳng tới 7 giờ mới hoàn toàn thanh tỉnh. Thời điểm tỉnh lại, Hà Khai Phục đã từ Tây Hàng trở lại, đang ở ngay tại trong phòng khách nhà hắn, Hứa Cốc Xuyên cũng ở đây. Lần đầu tiên thấy Yến Phi ngủ lâu tới như vậy, Hứa Cốc Xuyên cùng Hà Khai Phục ánh mắt khi nhìn hắn đều mang theo ám muội. Yến Phi nét mặt già nua da mặt dày làm bộ như không thấy, hắn đã muốn chết lặng.

Đồ ăn Nhạc Thiệu gọi đã được mang tới, bọn họ đã ăn qua. Tiêu Tiếu đặc biệt gọi cho Yến Phi một bát mì sợi mềm, Yến Phi ngồi trên sopha trong phòng khách, vừa ăn vừa nghe Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu nói cho hắn biết manh mối mà bọn họ vừa tra được. Vừa nghe thấy Yến Phi trước kia kiếm được tiền rất có thể là do buôn bán lậu thuốc phiện, Yến Phi sửng sốt ước chừng năm giây.

“Cái đệch a! Cậu ta thế nhưng còn có phương pháp để lấy được thuốc phiện đem đi bán!” Câu tiếp theo, hắn liền kêu to: “Làm anh sợ muốn chết. Anh còn tưởng rằng cậu ta bán thân làm trai bao gì đó chứ, hoàn hảo hoàn hảo.”

“Hoàn hảo cái gì.” Hà Khai Phục nhịn không được phun tào, “Cậu rất có thể đang bị một tên tiểu thủ lĩnh buôn bán thuốc phiện theo dõi đó, rất nguy hiểm, tốt ở đâu mà tốt hả?”

Yến phi đương nhiên đáp: “Chung quy so với bán mình là tốt hơn rồi. Tên thủ lĩnh buôn bán thuốc phiện kia muốn bắt tôi cũng không dễ dàng gì, nhưng nếu khối thân thể này bị bán qua, không phải là sẽ ghê tởm chết tôi hay sao. Tôi phỏng chừng mỗi ngày đều ngâm trong bồn nước lớn cũng vẫn thấy bẩn.”

Hà Khai Phục trợn trắng mắt nhìn trời: “Cậu cái đồ khiết phích tới biếи ŧɦái. Mạng quan trọng hay thân thể quan trọng? Cho dù bán qua, cậu cũng đâu có ấn tượng gì, có quan hệ gì chứ?”

Yến Phi xoa xo gai ốc nổi trên người: “Với tôi mà nói, thân thể so với mạng quan trọng hơn. Cho dù tôi không có ấn tượng gì, tôi cũng tuyệt đối tuyệt đối không thể chịu được khi khối thân thể này bị đám người loạn thất bát tao nào đó chạm qua. Muốn lấy được mạng của tôi, còn phải nhìn xem đối phương có bản sự ấy hay không. Tôi cũng đâu phải là Yến Phi nguyên chủ, có thể mặc cho bọn chúng tùy tiện bóp nhéo.”

Nhạc Thiệu lên tiếng, đánh gãy thanh âm của Hà Khai Phục, nói: “Phi lo lắng nhất chính là chuyện này, hiện tại không có việc gì, tốt lắm.”

Hà Khai Phục lại ném tới một cái nhìn khinh thường, người này không có thuốc nào chữa nổi.

Tiêu Tiếu nói: “Phi, ở trước khi bắt được cái tên Hồ Lôi kia, anh vẫn đừng đi tới trường học.”

Yến Phi không chút sợ hãi nói: “Hắn ta nếu cứ luôn trốn tránh không ra mặt, chẳng lẽ anh cũng phải trốn trốn tránh tránh cả ngày hay sao? Anh còn hy vọng hắn ta có thể tới tìm anh, đỡ cho mấy người phải lo lắng đề phòng cả ngày. Hắn ta nếu dám đến, anh sẽ khiến cho hắn ta có tới mà không có về. Cuối tuần, anh vẫn sẽ như bình thường đi học.” Nâng tay ngăn lại lời nói của Tiêu Tiếu, Yến Phi kiên trì, “Phiền toái cứ một chuyện lại một chuyện kéo tới. Anh chỉ mong có thể giải quyết xong tất cả mọi phiền toái, sau đó bình tâm vẽ tranh, đi học.”

Tiêu Tiếu ở trong lòng thở dài một tiếng, đầu hàng: “Được rồi. Bất quá bọn em sẽ gia tăng thêm bảo tiêu.”

“Tùy tiện.” Yến Phi chuyên tâm ăn mì. Ăn được hai miếng, hắn bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên: “A Trì có phải hay không hôm nay sẽ trở về?”

Nhạc Thiệu nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Nhạc Lăng đã tới sân bay đón cậu ấy rồi, hẳn là sắp xuống máy bay.”

“A Trì sắp trở lại?!” Yến Phi vừa nghe, tim liền gia tốc.

Khuôn mặt nghiêm túc cả một ngày của Nhạc Thiệu rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười: “Ừ, cậu ấy hôm nay sẽ trở lại.”

“Anh đi làm đồ ăn cho em ấy!” Yến Phi ôm bát mì đứng lên, chạy thẳng vào trong phòng bếp. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu không ngăn cản hắn, hiện tại để Yến Phi bận rộn cũng không phải là chuyện xấu.

Hà Khai Phục nghĩ nghĩ nói: “Kính Trì sắp về, vậy anh lại trở lại Tây Hàng đi. Đại Phi bên này tình huống còn chưa rõ, các cậu tới Tây Hàng cũng không yên tâm. Anh tới Tây Hàng tọa trấn, các cậu ở lại đế đô chậm rãi xử lý chuyện của Đại Phi.”

“Vậy giao cho Hắc ca.” Loại thời điểm này, Tiêu Tiếu quả thực không có tâm tư để tới Tây Hàng.

Hà Khai Phục nói: “Sáng sớm mai anh sẽ trở về Tây Hàng, để các căn cứ phái người đi thăm dò xem hiện tại Hồ Lôi đang trốn ở đâu.”

“Ừ.” Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu gật đầu.

Tại trong phòng bếp, Yến Phi tâm tình vô cùng tốt. Nhanh chóng ăn xong bát mì của mình, hắn vui vẻ rầm rì ca hát, cuối cùng chuẩn bị bữa tối cho Tôn Kính Trì sắp trở về nhà. Nha nha nha nha, A Trì sắp về rồi; nha nha nha nha, thân thể của hắn thực sạch sẽ. Ha ha ha, không có chuyện nào khiến cho hắn cao hứng hơn chuyện này. Còn về việc cái tên thủ lĩnh buôn bán thuốc phiện kia, đi tìm chết đi, đi tìm chết đi, hắn không để trong mắt đâu. Khối thân thể này vẫn do bản thân mình toàn quyền làm chủ, Yến Phi kích động lệ nóng doanh tròng, trời mới biết, trước hôm nay hắn có bao nhiêu lo lắng.

Bên ngoài có tiếng ô tô, Yến Phi giật mình, rồi nhanh chóng giảm lửa bếp, buông xuống chiếc đũa, chạy ra ngoài. Còn chưa chạy tới cửa, bên ngoài liền truyền tới một tiếng thanh âm khiến cho hắn kích động vô cùng.

“Phi! Em đã trở về!”

“A Trì!”

Yến Phi vọt tới trước cửa, dùng sức mở ra hai cánh cửa chính của biệt thự, một người lập tức liền xuất hiện ở cửa, hắn trực tiếp nhào tới.

“A Trì! Em đã trở lại! Anh nhớ em muốn chết!”

Không có gì hạnh phúc bằng đi công tác đường dài trở về liền được nghe lời tưởng niệm của người yêu. Tôn Kính Trì hai tay gắt gao ôm lấy Yến Phi, hơi thở gấp gáp ghé vào bên lỗ tai của hắn nói: “Em cũng nhớ anh muốn chết, nhớ muốn chết.”

Kích động giãy dụa đẩy ra, Yến Phi ôm lấy mặt của Tôn Kính Trì, đau lòng: “Gầy quá, gầy quá, mặt đều hõm cả xuống.”

Tôn Kính Trì cười tủm tỉm, tràn ngập ôn nhu nói: “Bởi vì rất nhớ anh, cho nên ăn không ngon, đêm không thể ngủ. Anh phải làm đồ ăn để dưỡng mập lại em đấy.”

“Không thành vấn đề.” Cũng không quản Nhạc Lăng có ở đây hay không, Yến Phi ngửa đầu hôn bẹp một cái lên trên mặt của Tôn Kính Trì.

“Khụ khụ khụ, tôi nói này, Đại Phi, cậu có thể hay không càng nồng nhiệt hơn một chút?” Hà Khai Phục đi ra nghênh đón nhịn không được chế nhạo.

Yến Phi ngượng ngùng buông Tôn Kính Trì ra, Tôn Kính Trì cũng không quá để ý. Y ôm lấy eo của Yến Phi, tại trước mặt của Hà Khai Phục dùng sức hôn một cái lên trên môi của Yến Phi. Trời ạ, thật sự là nhớ chết y.

“Lão tam, đi vào rồi nói.” Nhạc Thiệu mở miệng.

Tôn Kính Trì ôm Yến Phi đi vào trong nhà, Nhạc Lăng ở phía sau giúp Tôn Kính Trì mang hành lý vào, Hà Khai Phục cũng hỗ trợ. Yến Phi nắm lấy tay của Tôn Kính Trì, nói: “Anh tới phòng bếp làm cơm cho em ăn, em trước nghỉ ngơi, ăn cơm xong lại tắm rửa.”

“Được.” Ở ngoài miệng của Yến Phi hôn một cái, Tôn Kính Trì lúc này mới chịu buông tay. Yến Phi một đường nhảy nhót chậm rãi tiến vào phòng bếp, trên mặt nét cười tươi như hoa. Người nên trở về rốt cuộc cũng đều trở về.

Tôn Kính Trì cởϊ áσ khoác, đặt mông ngồi xuống trên sopha, trà cũng không thèm uống dù chỉ một ngụm, câu đầu tiên đã hỏi: “Tình huống sao rồi?”

Nhạc Thiệu rót cho Tôn Kính Trì cùng Nhạc Lăng vào sau mỗi người một chén trà, Tiêu Tiếu giải thích. Nghe xong lời giải thích của Tiêu Tiếu, Tôn Kính Trì cởi bỏ caravat, kéo kéo áo, nói: “Không phải bán thân là tốt rồi, bằng không Phi khẳng định sẽ canh cánh trong lòng, không bỏ được xuống. Bất quá cũng không thể để cho tin tức Yến Phi trước kia buôn bán thuốc phiện bị tuồn ra ngoài.”

“Bọn tớ đã an bài xong xuôi.” Nhạc Thiệu mở miệng, Tôn Kính Trì yên tâm.

“A Trì, tới ăn cơm.” Tại phòng bếp truyền ra thanh âm vui vẻ của Yến Phi. Tôn Kính Trì vẻ mặt nghiêm túc lập tức trở nên nhu hòa, hô: “Em tới đây.”

Rồi y mới đứng lên, đối với Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu nói: “Phi đêm nay là của tớ, các cậu đừng hòng tranh cướp a.” Sau đó mới chịu rời đi, một chút cũng không cho hai người kia cơ hội kháng nghị.

Hà Khai Phục gãi gãi chóp mũi, đối với Hứa Cốc Xuyên nói: “Hai chúng ta đi thôi, đừng ở chỗ này làm bóng đèn.”

Hứa Cốc Xuyên cười cười: “Nên đi thôi.” Anh nhìn thời gian, nói: “Tôi tới trường học tìm Tiểu Dương.”

“Tôi về nhà.”

Hai người đứng dậy, rất có tâm nhãn rời đi.

Hà Khai Phục cùng Hứa Cốc Xuyên vừa rời đi, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu liền đi về phía phòng ăn. Tôn Kính Trì đang ăn đồ ăn nóng hôi hổi lập tức lớn tiếng dọa người: “Phi đêm nay là của một mình tớ, các cậu ai cũng không được tranh cướp với tớ, ai tranh cướp với tớ tớ liền trở mặt!”

Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu trầm mặc ngồi xuống, nhìn canh thịt trong bát của Tôn Kính Trì, hai người đồng thời mở miệng: “Anh, em cũng muốn uống.”

“Được.” Yến Phi vui vẻ rạo rực lấy cho hai người mỗi người một bát canh. Nhìn trên mặt Tôn Kính Trì tràn ngập đắc ý tới chướng mắt, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu liền đồng thời lựa chọn giấu diếm y một sự kiện. Tối hôm qua người kia đã tự mình nói, chờ tới khi Tôn Kính Trì trở về liền sẽ cho phép bọn họ bắn vào bên trong.

Tựa như đã đói bụng rất nhiều ngày, Tôn Kính Trì đầu không thèm nâng lên, đem toàn bộ thức ăn cùng canh thịt nuốt xuống bụng. Sau đó y một bên vừa lau miệng, một bên vừa đối với Yến Phi nói: “Anh, em đi tắm rửa, anh tới kỳ lưng cho em.”

Yến Phi mặt đỏ bừng, bất quá không lảng tránh: “Được. Em lên trước, anh thu dọn xong rồi sẽ lên.”

“Anh nhanh a.” Tôn Kính Trì gấp gáp chạy lên tầng.

Yến Phi nhìn hai người còn lại trên mặt hiện rõ mất hứng, phì cười. Sau đó hắn đi qua, tại trên mặt mỗi người hạ xuống một nụ hôn, cười ha ha nói: “Anh hôm nay rất cao hứng. Cơ thể của anh vẫn sạch sẽ, A Trì cũng đã trở về.”

Nhạc Thiệu vẻ mặt nhu hòa, Tiêu Tiếu ánh mắt nhu hòa.

“Anh trai, anh ngày hôm qua đã đáp ứng với bọn em, chờ lão tam trở về sẽ để cho bọn em bắn bên trong.” Nhạc Thiệu sống chết không quên được chuyện này.

Yến Phi trong nháy mắt khuôn mặt liền đỏ như muốn xuất huyết, hắn lại do dự: “Hay là, đừng, anh lo lắng.”

“Không sao đâu. Cho dù không bắn thì dịch thể của bọn em cũng đã sớm trộn lẫn không biết bao nhiêu lần. Bọn em mỗi tháng đều có đi kiểm tra, không có việc gì.” Tiêu Tiếu vừa nghe lập tức khẩn cầu, “Anh, anh đã đáp ứng với bọn em.”

Nhạc Thiệu cũng nói: “Anh, thực sự không sao đâu. Anh sạch sẽ như vậy, bọn em cũng đâu có ai khác. Giống như lão tứ nói, dịch thể của bọn em đã sớm trộn lẫn vào nhau, nếu có vấn đề thì đã sớm xảy ra.”

Yến Phi nghĩ trái nghĩ phải, nghĩ tới Tôn Kính Trì vẫn còn đang ở trên tầng chờ mình, hắn nhéo nhéo chóp mũi của hai người: “Các em có kiểm tra nhưng anh thì chưa. Anh đi kiểm tra hai lần, nếu hai tháng sau không có vấn đề gì, rồi lại nói sau.”

“Anh —–” Hai người kêu rên.

“Không được, anh sợ.” Lại nhéo nhéo mũi của hai người, Yến Phi khom người ở trên miệng của cả hai hôn một cái, sau đó mới lùi về: “Anh đi kỳ lưng cho A Trì.” Tiếp đó liền rời đi.

Nhạc Thiệu che đầu: “Tớ ngày mai liền đưa anh trai đi kiểm tra.”

“Tớ gọi điện thoại cho Trọng Bình, bảo em ấy ngày mai chờ ở bệnh viện.” Tiêu Tiếu lập tức hành động.

Nhạc Thiệu chà sát mặt, thở dài, còn tưởng rằng đêm nay sẽ có thể làm việc kia chứ. Ai, còn phải hai tháng nữa, buồn bực ghê.

Lên tầng, Yến Phi thở hắt ra một hơi. Hắn đương nhiên biết rõ ba người kia mỗi lần có bao nhiêu không tận hứng, nhưng hắn thực sự rất sợ. Hắn cảm thấy bản thân vẫn nên hỏi riêng Trọng Bình một chút mới tốt. Yến Phi không sợ bản thân bị nhiệm bệnh, chỉ sợ ba người kia… lắc lắc đầu, hắn đẩy ra cửa phòng ngủ chính.

“A Trì? Em không phải đã đi tắm rửa rồi sao?”

“Em chờ anh cùng tắm.”

Chỉ mặc một chiếc áo choàng, Tôn Kính Trì đem người khoan thai tới muộn trực tiếp kéo vào trong phòng tắm, đóng cửa, khóa lại.

~ ~ ~ ~ ~

* thuốc lắc:

hay ecstasy, tên khoa học là MethyleneDioxyl-MethamphetAmine (MDMA), là một dạng ma túy được chế tạo tổng hợp lần đầu tiên từ năm 1910. Thuốc lắc tạo ra cho người dùng những cảm giác đặc biệt. Khi thuốc có tác dụng cảm nhận đầu tiên là thấy các đầu ngón tay tê buồn. Không đảm bảo sự an toàn khi dùng. Gây nghiện, suy nhược thể trạng nhanh chóng