Gọi điện thoại kêu một phần cháo hoa, Tiêu Dương sau khi cúp điện thoại liền lại một lần nữa sờ sờ trán của Yến Phi. Thở hắt ra một hơi thật dài, đã bớt nóng rồi. Uống thuốc, có cảm giác buồn ngủ, toàn thân toát ra mồ hôi, cuối cùng cũng có chút hiệu quả. Trên người vẫn có chút đau nhức, Yến Phi để Tiêu Dương giúp mình cầm tới một bộ quần áo ngủ cùng qυầи ɭóŧ sạch sẽ, sau đó chui vào trong ổ chăn để thay. Sinh bệnh, hắn cũng không muốn ăn gì cả.
Nhạc Lăng lại rót cho Yến Phi một cốc nước, bỏ thêm vào trong một ít muối, Yến Phi nhíu mày rồi uống xuống. Có người ở trước phòng ngủ gõ cửa, ba người đồng thời nhìn về phía cửa, là ai tới?
“Ai a.”
Tiêu Dương lập tức đem thuốc đặt ở trên tủ đầu giường thu lại, hỏi.
“Tiểu Dương, là tôi.”
Hứa Cốc Xuyên? Ba người nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tiêu Dương đi ra mở cửa. Cửa vừa mở, Hứa Cốc Xuyên hướng vào trong phòng nhìn thoáng qua, thấy Nhạc Lăng cũng ở đây, anh liền đứng ở cửa nói: “Các người đều ở đây a, tôi còn tưởng là Yến Phi đang ngủ.”
Tiêu Dương đem người kéo vào trong, đóng lại cửa phòng, nói: “Yến Phi bị bệnh, vừa mới hạ sốt.”
Hứa Cốc Xuyên lập tức cau mày, Yến Phi từ trên giường ngồi dậy, Tiêu Dương vội vàng chạy tới đem áo khoác phủ lên trên người cho hắn. Hứa Cốc Xuyên đi tới, hiểu rõ hỏi: “Các người còn chưa nói cho Nhạc Thiệu bọn họ biết đi?”
Yến Phi cũng rất trực tiếp nói: “Chưa có. Nói cho bọn họ không phải là muốn chết hay sao. Tình huống bên kia sao rồi? Tôi hiện tại đã tốt hơn nhiều.”
Hứa Cốc Xuyên không tránh né ngại ngùng, sờ sờ cái trán của Yến Phi, nói: “Vẫn còn có chút nóng. Cậu xác định là muốn lừa bọn họ?”
“Đợi lát nữa tôi sẽ cùng bọn họ nói. Bên kia tình huống sao rồi?” Yến Phi lại hỏi.
Hứa Cốc Xuyên ngồi xuống ở bên giường, trả lời: “Tạm thời đã xử phạt những người cần xử phạt. Hiện tại bọn họ vẫn còn đang họp, Nhạc Thiệu bọn họ chuẩn bị đối với toàn bộ ‘Phong Viễn’ chỉnh đốn lại một phen. Tôi ở đó cũng không thích hợp, cho nên trước hết liền về đây.”
“Mấy người anh trai của em xử lý sao rồi?” Tiêu Dương tò mò hỏi, Yến Phi cùng Nhạc Lăng cũng rất muốn biết.
Hứa Cốc Xuyên cũng không nói thẳng ra, chỉ bảo: “Bọn họ không có gϊếŧ người, bất quá khẳng định vẫn sẽ thấy máu. Chi tiết thì các người cũng đừng có hỏi, không phải là chuyện tốt đẹp gì. Trang Văn Tĩnh bị đuổi khỏi Phong Viễn, những người ở cùng cô ta lúc đó toàn bộ đều bị sung quân tới các căn cứ khác để làm tiểu binh. Những người khác trong căn cứ Tây Hàng, trừ bỏ nhân viên kỹ thuật ra, sau khi giao lại công tác của bản thân xong đều bị điều đi. Nhạc Thiệu để cho Diêm Hồng tới từ căn cứ Dương Xuân làm người phụ trách căn cứ Tây Hàng, nhân viên sẽ từ trại huấn luyện bổ sung thêm vào, cuối năm Tiêu Tiếu sẽ tự mình trấn thủ căn cứ Tây Hàng. Trương Vô Úy người này trọng nghĩa khí, nhưng mà đối với cương vị của một người lãnh đạo mà nói, quá mức trọng nghĩa khí cũng không phải là việc tốt. Rất nhiều tinh anh ở trong xã hội đều tự chiêu mộ thêm ‘tiểu đệ’ cho mình, lấy danh nghĩa của ‘Phong Viễn’ để kéo thêm không ít quan hệ riêng, nghiễm nhiên coi mình trở thành tiểu lão đại của Tây Hàng.”
Yến Phi cũng không nghĩ tới lần này thế nhưng lại rút ra được cây củ cải dính theo nhiều bùn đất tới như vậy. Không phải đơn giản là một nữ nhân bốc đồng thôi sao? Hứa Cốc Xuyên nhìn về phía Yến Phi: “Trương Vô Úy đi làm huấn luyện viên cũng tốt. Tính cách của anh ta vẫn thích hợp với hoàn cảnh đơn giản.”
Nhạc Lăng trầm mặc gật đầu.
Hứa Cốc Xuyên lại nói tiếp: “Chuyện tình ở căn cứ Tây Hàng cũng không phải việc đặc biệt gì, những căn cứ khác khẳng định cũng sẽ có loại tình huống này. Tôi xem ít nhất là trong vòng nửa năm, công ty ‘Phong Viễn’ mới lại một lần nữa mới có thể rửa sạch. Đại Phi, cậu đánh một trận này cũng đủ oanh oanh liệt liệt.”
Yến Phi gãi gãi chóp mũi, vô tội nói: “Đây cũng coi như là việc tốt đi. Bằng không thời gian quá dài, nhiễu loạn sẽ càng lớn hơn. Tôi cũng không muốn nhìn thấy kinh doanh nhiều năm của Thiệu Thiệu bọn họ sẽ bị hủy trong tay của những người này.”
“Cũng phải.” Hứa Cốc Xuyên lại sờ sờ trán của hắn, nói: “Cậu nằm đi. Nhạc Thiệu bọn họ trở về nếu thấy cậu như vậy, khẳng định sẽ nổi giận.”
“Cho nên hiện tại mới không thể nói cho bọn họ biết.” Yến Phi ngoan ngoãn nằm xuống.
Tiêu Dương hỏi Hứa Cốc Xuyên: “Anh ăn cơm chưa?”
Hứa Cốc Xuyên đẩy đẩy Tiêu Dương: “Chưa. Bên kia cả đám đều bận rộn, cũng không có thời gian rảnh để ăn uống. Gọi cho tôi một bát mì đi, hỏi xem có mì tương trứng hay không, tùy tiện ăn là được rồi.”
Tiêu Dương lập tức đi gọi điện thoại. Yến Phi nhìn hỗ động giữa hai người, thuận miệng nói: “Cậu sai sử Tiểu Dương cũng thực thuận miệng.”
Tiêu Dương đang gọi điện thoại thân thể rõ ràng hơi cứng ngắc một chút, sắc mặt của Hứa Cốc Xuyên không chút thay đổi, nói: “Tôi cùng Tiểu Dương có thể nói là không đánh không quen biết, nhóc đó so với anh trai thì đáng yêu hơn nhiều.”
“Chậc, cậu giờ mới phát hiện a. Lúc trước người đầu tiên phát hiện ra thân phận của tôi cũng chính là Tiểu Dương đó. Cậu phải đem em ấy trở thành em trai ruột mà yêu thương, biết hay không.” Yến Phi không biết là mình đã đem dê đẩy vào miệng sói.
Hứa Cốc Xuyên vui vẻ chấp nhận: “Tôi sớm đã đem nhóc đó làm em trai ruột. Nhưng nói thật, cậu trước hết vẫn nên nghĩ cách xem làm sao trấn an được ba cậu em trai tốt của mình đi. Cậu sẽ không khờ tới mức nghĩ rằng bọn họ sẽ không đem nguyên nhân cậu sinh bệnh đổ lỗi lên trên đầu những người kia đi.”
Yến Phi mặt đỏ bừng, kiên cường nói: “Đương nhiên là không thể tính lên trên đầu những người đó. Tôi bị bệnh là bởi vì ba người bọn họ.”
Hứa Cốc Xuyên mờ ám nhìn Yến Phi, gật gật đầu: “Tôi hiểu. Khó trách sẽ bị ôm xuống dưới tầng, nguyên lai là chân nhuyễn.”
“Cút qua một bên.” Yến Phi cách một lớp chăn đạp cho Hứa Cốc Xuyên một cước.
Tiêu Dương cúp điện thoại, trở lại nói: “Hứa ca, có mì tương trứng, một lúc nữa sẽ được đem lên. Em đi nhìn xem cháo hoa của Yến Phi đã làm xong hay chưa.”
“Để tớ đi.” Nhạc Lăng ngăn Tiêu Dương lại, đi ra ngoài. Hứa Cốc Xuyên đem Tiêu Dương kéo tới ngồi cạnh mình, Tiêu Dương tựa hồ sợ Yến Phi nhìn ra gì đó, ngồi vào bên kia giường. Hứa Cốc Xuyên ánh mắt âm trầm.
“Hắt xì, hắt xì, hắt xì!”
Ba tiếng hắt xì lớn vang lên đánh tan sự khác thường giữa hai người. Tiêu Dương cùng Hứa Cốc Xuyên đồng thời sờ lên trán của Yến Phi, tay của hai người chạm vào cùng một chỗ, Tiêu Dương mạnh mẽ rụt lại.
“Bắt đầu chảy nước mũi rồi, đây có tính là triệu chứng chuyển biến tốt hơn không?” Rút ra hai tờ khăn giấy, lau lau nước mũi, Yến Phi buồn bực: “Từ lúc sống lại tới bây giờ, không phải bị thương thì cũng là bị bệnh, hoặc là cùng người khác đánh nhau, tôi đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy a?”
“Cậu có thể một lần nữa sống lại, đây là cái giá trao đổi.” Hứa Cốc Xuyên bởi vì Tiêu Dương đối với mình trốn tránh, sắc mặt có chút âm trầm. Yến Phi chỉ cho rằng đây là thói quen của anh, không để ý.
Cháo hoa được đưa tới, Nhạc Lăng bê khay tiến vào trong phòng. Hứa Cốc Xuyên đem Yến Phi đỡ dậy, giúp hắn chỉnh lại áo khoác trên người. Tiêu Dương bưng bát cháo qua, một bộ dáng tư thế chuẩn bị bón cho Yến Phi ăn, Yến Phi lập tức nói: “Đừng đừng, để anh tự ăn. Mọi người đừng quản anh, mau đi tắm rửa rồi thay quần áo đi, nên làm cái gì thì làm cái đó.”
“Vậy tôi đi tắm rửa.” Hứa Cốc Xuyên đứng dậy rời đi. Tiêu Dương nhìn anh rời đi, nói: “Em cũng đi tắm rửa.”
“Đi đi, đi đi.”
Yến Phi đầu không nâng, phẩy tay.
Đuổi theo Hứa Cốc Xuyên, Tiêu Dương bắt lấy cổ tay của anh. Hứa Cốc Xuyên thuận thế đem người kéo tới phòng khách, đóng cửa lại. Một tay đặt lên trên cửa, một tay chế trụ bả vai của Tiêu Dương, Hứa Cốc Xuyên lạnh giọng hỏi: “Vì sao trốn tránh tôi? Trước đó không phải vẫn tốt sao?”
Tiêu Dương nhìn Hứa Cốc Xuyên, nói: “Hứa ca, cha mẹ em cùng anh trai của em khẳng định là sẽ không đồng ý, anh tính làm sao?”
Hứa Cốc Xuyên buông tay, sửa lại tư thế, đem Tiêu Dương ôm vào trong l*иg ngực, nói: “Nhóc tưởng là tôi chưa nghĩ tới vấn đề này sao? Nhóc an tâm đọc sách của nhóc, đi du học của nhóc, nếu tôi đã dám động tâm tư đối với nhóc, thì sẽ giúp nhóc giải quyết hết những phiền toái này. Đương nhiên, tất cả những thứ đó phải dựa trên điều kiện tiên quyết, đấy là nhóc nguyện ý kết giao cùng với tôi, bằng không mặc kệ tôi có xử lý ra sao cũng vô ích. Tiểu Dương, nhóc nghĩ tốt rồi chứ? Nguyện ý cùng tôi kết giao sao?”
Tiêu Dương hai tay đang buông thõng bên người chậm rãi nâng lên, rồi mới ôm lấy thắt lưng của Hứa Cốc Xuyên, ở trong lòng anh buồn bực nói: “Em không muốn vì đứa nhỏ mà giả kết hôn; không muốn thấy anh cùng anh trai của em xung đột; không muốn anh chạy tới Trường Phản. Em muốn có thể giống như Yến Phi và Tiêu Bách Chu, không có băn khoăn gì cả, có được một phần tình cảm như vậy.”
Ở trong phút chốc khi Hứa Cốc Xuyên ôm lấy chính mình, ở tại thời điểm Hứa Cốc Xuyên nói những lời kia, Tiêu Dương nhận rõ tâm ý của bản thân. Cậu biết vì sao mình lại phiền não. Cậu hâm mộ tình cảm của Yến Phi cùng Tiêu Bách Chu, không có cố kỵ cùng trở ngại gì. Cậu chỉ muốn có một phần tình cảm đơn giản, không có gánh nặng.
Hứa Cốc Xuyên cúi đầu nở nụ cười, ở bên tai của Tiêu Dương ám muội nói: “Làm sao đây, Tiểu Dương, tôi muốn làm nhóc.”
Tiêu Dương lập tức đẩy Hứa Cốc Xuyên ra, buồn bực e thẹn nói: “Em mới không thèm trộn chung một chỗ với một lão nam nhân sắp kết hôn!”
“Ha ha!” Hứa Cốc Xuyên một lần nữa đem người ôm trở về, xoa loạn tóc của Tiêu Dương, thu lại nụ cười: “Tôi đi Trường Phản, chính là vì muốn tích lũy quyền lực lớn hơn cho bản thân, như vậy mới có thể giảm bớt lực cản đối với chuyện giữa tôi và nhóc. Nhóc không muốn vì đứa nhỏ mà giả kết hôn, tôi sẽ giúp nhóc nghĩ biện pháp. Tiểu Dương, đi du học đi, chờ tới lúc tôi có thể đem tất cả mọi chuyện phiền toái ở trong nước giải quyết xong, nhóc hãng trở về. Tôi đáp ứng với nhóc, ở thời điểm tôi có thể chân chính chiếm được nhóc, nhóc tuyệt đối sẽ không cần phải cố kỵ gì hết. Nhóc muốn gia nhập quân ngũ liền gia nhập quân ngũ, muốn theo con đường chính trị liền theo con đường chính trị. Phía sau Yến Phi có anh trai của nhóc, có Nhạc Thiệu, có Tôn Kính Trì làm chỗ dựa vững chắc cho cậu ta; phía sau nhóc, có tôi.”
Đôi mắt của Tiêu Dương đỏ lên, ôm chặt Hứa Cốc Xuyên: “Thời điểm anh kết hôn, em sẽ không đi.”
“Tùy nhóc.”
“… Anh, thời điểm nào thì sẽ đi Trường Phản?”
“Muộn nhất là tháng năm.”
Tiêu Dương từ trong l*иg ngực của Hứa Cốc Xuyên rời đi, đã khôi phục lại bình tĩnh.
“Anh đi tắm rửa đi, em chờ bọn họ mang mì tương trứng tới. Hành lý đặt ở phòng bên cạnh.”
Nhẫn xuống du͙© vọиɠ muốn hôn Tiêu Dương, Hứa Cốc Xuyên đi lấy quần áo để tắm rửa. Tiêu Dương chà xát chà xát khuôn mặt, trong mắt hiện lên một tia kiên định.
※
Mười giờ rưỡi, trong phòng họp của căn cứ Tây Hàng vẫn sương khói lượn lờ. Di động đặt ở trên bàn hội nghị của Nhạc Thiệu vang lên, anh vừa thấy người gọi tới là Nhạc Lăng, liền lập tức cầm lên nghe máy.
“Alo, Nhạc Lăng, chị dâu của em ngủ chưa?” Dưới trường hợp này, Nhạc Lăng đặc biệt nhấn mạnh thân phận của người nào đó.
Nhạc Lăng đưa mắt nhìn Yến Phi, nói: “Anh, thời điểm nào thì các anh sẽ trở về? Yến ca có chút không thoải mái.”
“Không thoải mái?” Nhạc Thiệu lập tức ngồi thẳng người, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu cùng Hà Khai Phục đều nhanh chóng nhìn qua.
“Hắt xì, hắt xì, hắt xì!”
Từ trong điện thoại truyền tới thanh âm hắt xì rõ ràng của ai đó.
“Anh, các anh về sớm một chút có được không, Yến ca ngủ dậy liền cứ luôn hắt xì hơi, trán lại nóng lên, hình như là bị cảm rồi. Em cùng Tiểu Dương đã đi mua thuốc cho anh ấy uống, nhưng mà anh ấy không chịu tới bệnh viện.”
“Anh không đi bệnh viện đâu.” Từ trong điện thoại một lần nữa lại truyền tới tiếng la kháng cự của người nào đó.
Nhạc Thiệu quyết định thật nhanh: “Bọn anh lập tức trở về. Em mua nhiệt kế chưa?”
“Mua rồi, vừa mới đo, 37 độ 8.”
“Tuyệt đối là bị cảm rồi. Em cùng Tiểu Dương chiếu cố anh ấy, bọn anh lập tức sẽ trở về.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Nhạc Thiệu nhanh chóng nói: “Hắc ca, nơi này trước hết giao cho anh. Phi bị cảm rồi, bọn em qua đó xem tình huống.”
“Nhanh đi đi, nhanh đi đi, khẳng định là bị gió lạnh nên mới cảm.”
Trong lòng của ba người lại bốc lên một trận lửa nóng, nhưng mà hiện tại không có rảnh rỗi để cùng những người đó so đo. Bọn họ ba người lập tức túm lấy áo khoác rồi chạy ra ngoài.
Khách sạn, Tiêu Dương hỏi: “Nhạc ca có nổi bão không?”
Nhạc Lăng thu lại điện thoại, nói: “Tạm thời thì chưa nổi bão.”
“Các em đi nghỉ ngơi đi, anh chờ bọn họ trở về.” Vừa nói xong, Yến Phi lại hắt xì thêm vài cái. Tiêu Dương nói: “Bọn em sao có thể đi nghỉ ngơi, trở về chẳng phải là sẽ bị mấy ông anh trai lột da hay sao.”
“Khổ nhục kế lần này lỗ quá đi…” Nhéo nhéo cái mũi, Yến Phi cả người bộ dáng đều là người đang bị bệnh.
Chưa tới một giờ, ba người liền từ căn cứ Tây Hàng trở lại, đem theo cả bác sĩ của căn cứ tới đây. Hôm nay chứng kiến được lửa giận của ông chủ cùng với rất nhiều máu, bác sĩ một giây đồng hồ cũng không dám trì hoãn, lập tức kiểm tra cho Yến Phi. Kết quả kiểm tra là bị nhiễm lạnh, cảm mạo. Bác sĩ một lần nữa kê đơn thuốc cho Yến Phi, Nhạc Lăng đi mua thuốc. Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì nhíu chặt hàng lông mày, ánh mắt của Tiêu Tiếu thì đằng đằng sát khí.
“Thời điểm nào thì bắt đầu không thoải mái?” Tôn Kính Trì sờ cái trán lại bắt đầu nóng lên của Yến Phi, hỏi.
Yến Phi tựa như chim nhỏ nép vào trong lòng của Tôn Kính Trì, nói: “Vừa rồi Tường tử gọi điện thoại cho anh, thời điểm anh nhận điện thoại liền cảm thấy có chút lạnh, sau đó mới phát hiện ra là mình bị cảm. Ra thực nhiều mồ hôi, anh muốn đi tắm rửa, trên người khó chịu muốn chết.”
“Em đi xả nước.” Biết tật xấu của Yến Phi, Tiêu Tiếu bước nhanh vào trong phòng tắm.
Nhạc Thiệu nhíu nhíu mày hỏi Tiêu Dương: “Buổi tối mọi người ăn gì rồi?”
Tiêu Dương trả lời: “Yến ca không có khẩu vị, em gọi cho anh ấy một bát cháo hoa. Nhạc ca, nếu không thì mang Yến ca trở về đế đô đi. Bên này không được tiện lắm.”
Hứa Cốc Xuyên ở một bên phụ họa: “Chuyện căn cứ bên này trước tạm thời giao cho lão Hắc đi. Tiêu Tiếu không phải định cuối năm sẽ tới đây trấn thủ hay sao? Cũng không kém mấy ngày. Tôi thấy trước hết vẫn nên đem Đại Phi trở về đế đô thì hơn.”
Yến Phi xoa xoa cái mũi, không lên tiếng. Nhạc Thiệu nhìn khí sắc của hắn, nghĩ nghĩ, đối với Tôn Kính Trì nói: “Cậu cùng lão tứ ngày mai đem Phi trở về đế đô đi, tớ công đạo xong một ít chuyện tình ở bên này rồi trở về sau.”
“Được.” Cái gì so ra cũng kém quan trọng hơn thân thể của Yến Phi.
Đợi một lát, Tiêu Tiếu đem nước tắm xả đầy rồi, Hứa Cốc Xuyên liền cùng Tiêu Dương rời đi. Ba người ôm Yến Phi tiến vào trong phòng tắm để ngâm nước ấm. Không có người ngoài ở đây, Yến Phi chọc chọc l*иg ngực của ba người.
“Để xem các em lần sau còn dám hay không hai người cùng tiến vào, anh bị cảm rồi này.”
Ba người mới không chịu chấp nhận chuyện Yến Phi bị cảm có quan hệ cùng với việc bọn họ làʍ t̠ìиɦ, bất quá bọn họ cũng không phản bác. Người đang bị bệnh là lớn nhất, Yến Phi nói cái gì thì chính là cái đó.
“Có phải hay không rất khó chịu?” Tôn Kính Trì hỏi. Người này trước kia mỗi lần sinh bệnh đều khiến cho bọn họ vô cùng đau lòng.
Yến Phi nhắm mắt lại hưởng thụ sự phục vụ của ba người, nói: “Hoàn hảo, so với thời điểm đời trước anh sinh bệnh thì tốt hơn nhiều. Thiệu Thiệu, A Trì, Tiểu Tiếu, những người đó các em đã trừng phạt rồi, liền cho qua đi.”
Ba người không muốn, nhưng đồng thời lại nhớ tới chuyện người này sống lại, còn có việc bọn họ đi siêu độ, cả ba liền gật đầu: “Bọn em nghe anh.” Bọn họ cũng sợ hãi nếu như trên tay của mình dính quá nhiều máu tươi, sẽ ảnh hưởng tới người này.
Yến Phi mở to mắt đối với ba người cười cười: “Anh thực ra là muốn để cho các em trở về cùng anh ngủ một giấc, nên mới bảo Nhạc Lăng gọi điện thoại.”
Tâm tình của ba người lập tức từ một cực đoan này chuyển tới một cực đoan khác. Nhạc Thiệu ngậm lấy môi của Yến Phi, Yến Phi vội vàng né tránh: “Anh đang bị cảm.”
“Em biết. Đem cảm mạo của anh truyền qua cho em, anh liền khỏe lại.” Tựa như trước kia vậy.
“Ư!”
Trong bồn tắm lớn hình tròn, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu từ trong miệng của Yến Phi hút đi cảm mạo. Hi vọng buổi sáng ngày mai tỉnh lại, cảm mạo của người này liền sẽ hoàn toàn biến mất. Còn về việc bọn họ có sinh bệnh hay không, bọn họ không quan tâm.
Từ trong phòng tắm đi ra, Yến Phi lại uống thuốc mà Nhạc Lăng mới mua về, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ. Hút thuốc lá cả một ngày, lại phát hỏa thực lớn, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu ở dưới ánh đèn ấm áp cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Tiêu Tiếu gọi điện thoại công đạo một sự tình xong liền chuẩn bị đi nghỉ ngơi, lại có người nhắn cho cậu một tin nhắn.
[Anh, em có việc muốn nói với anh, anh có thể đi ra ngoài một chút được không?]
Tiêu Tiếu nhìn chằm chằm tin nhắn kia thật lâu, rồi mới mặc lên áo ngủ, đối với Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đã lên giường nói: “Tiểu Dương có việc muốn tìm tớ, các cậu ngủ trước đi.”
“Lão tứ, có thể hay không…” Tôn Kính Trì thấp giọng hỏi.
Tiêu Tiếu mím mím môi: “Rất có thể.”
Nhạc Thiệu nhỏ giọng dặn dò: “Nhớ những gì tớ đã nói với cậu, Tiểu Dương nếu đã quyết định, mặc kệ là ra sao, cậu cũng không thể phản đối.”
“Tớ biết rồi.”
Đối với hai người anh trai gật gật đầu, Tiêu Tiếu đi ra ngoài.
Tôn Kính Trì thở hắt ra, nói: “Phỏng chừng là bị chúng ta đoán đúng rồi.”
“Liền xem xem Hứa Cốc Xuyên có chủ ý gì.” Nhạc Thiệu nằm xuống, đem người đã chìm vào trong giấc ngủ ôm chặt vào trong lòng. Tôn Kính Trì thừa dịp Tiêu Tiếu không có ở đây, nhanh chóng chiếm lấy một bên khác của Yến Phi.
Tiêu Tiếu đi ra khỏi phòng ngủ chính, nhìn thấy Tiêu Dương đang chờ ở cửa. Cậu cũng không hỏi em trai có chuyện gì, mà là trực tiếp đi tới phòng khách. Tiêu Dương theo sau anh trai đi vào trong phòng khách, đóng cửa lại.