Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 73

Suy nghĩ muốn thông báo về chuyện gia đình mình đã chuyển nhà cho thân thích của Yến Tam Ngưu vẫn là thất bại. Nguyên nhân rất đơn giản, ông không biết cách để liên lạc với họ. Nhà Yến Tam Ngưu trước kia không có điện thoại, những người thân thích có chuyện gì muốn thông báo cho ông thì đều là thông báo nhờ qua những người ở trong thôn; hoặc là thời điểm quay về thôn sẽ báo trước cho ông. Bọn họ cũng không đem số điện thoại của gia đình mình đưa cho Yến Tam Ngưu, ở trong suy nghĩ của bọn họ, cả đời này Yến Tam Ngưu cũng sẽ không mua được điện thoại, nói cho ông cũng vô dụng. Đặc biệt là sau khi Yến Tứ Ngưu cắt đứt quan hệ lui tới với người trong nhà, điện thoại là bao nhiêu lại càng không biết.

Yến Tiểu Diễm, Yến Đại Ngưu cùng Yến Nhị Ngưu đều có nhà ở trong thị trấn, cho dù bình thường không sống tại trên huyện, thì thời điểm lễ mừng năm mới khẳng định là có ở. Nhà của bọn họ, Yến Tam Ngưu đã từng đi qua một lần, đó là lúc bọn họ chuyển nhà mời ông tới ăn cơm. Cho dù là lúc Yến Phi đang học trung học ở trong huyện, cũng chưa từng được tới nhà các bác để ăn qua một bữa cơm, càng đừng nói tới chuyện ngủ lại một đêm.Yến Phi ba năm học trung học ở trường trên huyện, người nhà cũng chưa từng tới trường học để thăm qua.

Buổi sáng đầu năm, Yến Tam Ngưu phát hiện ra bản thân không liên hệ được với đại tỷ, đại ca cùng nhị ca, ông ngồi ở trên sopha mềm mại trong phòng khách, trầm tư rất lâu, sau đó liền không nhắc lại chuyện thông báo chuyển nhà tới người thân nữa. Mãi tới tối mùng một, Yến gia cũng không có ai gọi điện thoại tới đây. Thời điểm Yến Phi chuyển đi, đã đem số điện thoại đưa cho hàng xóm, nếu người của Yến gia có tới thăm hỏi Yến Tam Ngưu, nhất định sẽ biết được chuyện bọn họ chuyển nhà. Tới tối muộn cũng không có một cú gọi tới, Yến Tam Ngưu cảm thấy bản thân nên vì hai người con trai của mình, không vẫn phải tiếp tục làm trò mặt nóng áp mông lạnh đối với những người khác nữa.

Yến Phi làm sao không biết Yến Tam Ngưu khổ tâm. Hắn không có an ủi Yến Tam Ngưu, mà sau khi ăn xong cơm tối, đem mọi người trong nhà gọi ra ngoài sân để đốt pháo hoa.Yến Tường lớn tới như vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên được đốt pháo bông, pháo bông xinh đẹp như vậy, cậu cũng chỉ mới nhìn thấy ở trên TV. Đêm nay, cậu có thể tự mình động thủ để đốt ra những tia pháo bông xinh đẹp, miễn bàn có bao nhiêu cao hứng.

Yến Phi ở một bên hò hét, Điền Vãn Hương đỡ lấy chồng mình, tươi cười trên mặt so với pháo hoa còn sáng lạn hơn. Yến Tường là người gấp gáp nhất, vội vàng muốn cầm vào pháo hoa, vội vàng muốn đốt pháo hoa, vội vàng cười, vội vàng cùng anh trai của mình náo loạn. Tân niên này, là tân niên mà cậu vui vẻ nhất từ trước tới nay. Yến Phi đi tới bên người của Yến Tam Ngưu, ôm lấy bả vai của ông, nói: “Cha, người xem, Tường tử cười có bao nhiêu vui vẻ. Người một nhà chúng ta hẳn là nên vui vẻ như vậy. Người khác đối với chúng ta như thế nào, đều là chuyện của họ, chúng ta chỉ cần không thẹn với lương tâm là được rồi. Người nói có phải hay không?”

Yến Tam Ngưu nước mắt ở dưới ánh sáng của pháo hoa, trào ra. Ông gật gật đầu. Yến Phi lại nói: “Người cùng mẹ thân thể khỏe mạnh, đây là ủng hộ lớn nhất đối với con cùng Tường tử. Chờ sau này Tường tử thi được đại học tại đế đô rồi, em ấy cũng sẽ tới đế đố để sống. Đợi tới lúc ấy, hai người bọn con sẽ mua cho cha mẹ một căn nhà nông ở đế đô, để cha mẹ làm nông dân tại đế đô, cha xem, có phải rất tốt hay không.”

Yến Tam Ngưu cầm lấy tay con trai, thanh âm khàn khàn nói: “Con không cần quan tâm tới ba cùng má.

Ba má

biết hiếu tâm của con. Ba với má con đều là nông dân, cái gì cũng không hiểu, đi tới đế đô ngược lại sẽ sợ hãi, cứ để chúng ta ở đây là được rồi. Con cùng Tường tử sau này hàng năm trở về thăm ba má

là ba má

vui lắm rồi. Dê a, gà a, ba sẽ nuôi cho con, nuôi tốt rồi liền gửi về đế đô. Đều là vật nuôi trong nhà, ăn sẽ an tâm hơn.”

Yến Phi thuận theo lời của Yến Tam Ngưu, nói: “Được. Qua năm cha mẹ liền nuôi thêm vài con gà đi, trứng gà ở trong thành thị chẳng có hương vị trứng gà gì cả.” Hắn đương nhiên sẽ không nói, trứng gà mà hắn ăn ở đế đô đều là được nuôi ở trong các xưởng nuôi tư nhân. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương cái gì cũng thay người khác lo lắng, cho dù là chính con trai của mình cũng như vậy. Đợi tới khi Yến Tường lên đại học rồi, hắn khẳng định sẽ đem hai người đón tới đế đô để sống. Chẳng qua hiện tại không cần thiết phải khiến cho hai người lo lắng khẩn trương mà thôi.

“Anh, pháo hoa đốt xong rồi.”

Yến Tường biểu lộ còn chưa có chơi đủ.

Yến Phi cười nói: “Ngày mai lại mua thêm. Tốt lắm, đi vào nhà đi. Cha mẹ cũng lạnh rồi.”

“Dạ.”

Yến Tường chạy tới chủ động đỡ lấy mẹ mình. Vài bông tuyết rơi xuống, Yến gia từ tân niên năm nay bắt đầu có một cuộc sống mới.



Tám giờ sáng ngày mùng hai, một chiếc xe đúng giờ dừng lại ở trước cửa nhà họ Yến, tới đón Yến Phi đi ra sân bay. Thời điểm Yến Phi trở về mang theo ba thùng lớn cùng một chiếc balo, thời điểm đi cũng chỉ có một thùng cỡ vừa cộng thêm một chiếc balo. Yến Tường từ sáng tỉnh dậy vẫn cứ luôn rầu rĩ không vui, cậu không muốn anh trai rời đi. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương cũng lộ ra vẻ mặt luyến tiếc, thời gian con trai trở về ngắn quá.

“Tường tử, ngoan ngoãn đọc sách. Qua mùng bảy tháng giêng sẽ có người tới nhà làm thủ tục chuyển trường cho em. Anh không ở nhà, em chính là trụ cột.”

Yến Tường dùng sức gật đầu.

“Có chuyện gì em không giải quyết được, thì phải gọi điện thoại cho anh, đừng có gạt anh.”

“Dạ.”

Yến Tường hít hít cái mũi, đúng là muốn khóc lắm rồi.

Yến Phi cười rồi vươn tay xoa xoa đầu cậu, sau đó ôm Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương.

“Cha mẹ, con đi rồi, hai người cố gắng chăm sóc bản thân.”

“Con cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân đấy.”

Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương lau khóe mắt. Yến Phi lần này rời nhà, bọn họ là vạn phần luyến tiếc.

Thời gian không đợi người, Yến Phi cáo biệt cha mẹ cùng em trai đời này của mình xong, liền ngồi lên xe. Yến Tam Ngưu, Điền Vãn Hương cùng Yến Tường đứng ở cửa, mãi cho tới khi không thấy bóng xe nữa mới luyến tiếc trở về.

Yến Phi kỳ thực rất băn khoăn, lần này trở về xác thực là quá mức vội vàng. Nghĩ tới nguyên nhân khiến cho hắn vội vàng tới như vậy, hắn liền vừa giận lại vừa ngượng, đều là do ba tiểu tử kia sử dụng thủ đoạn ‘đê tiện’, bằng không hắn có thể ở lại tới mười lăm tháng giêng.

Yến Tam Ngưu bán dê được hơn ba vạn đồng, Yến Phi lại đưa thêm hai vạn nữa, đối với Yến Tam Ngưu mà nói đây là một số tiền lớn. Có số tiền này rồi, lại có nhà mới, Yến Phi lúc này mới thoải mái mà rời đi.

Ba người Yến gia lưu luyến không rời tiễn Yến Phi rời đi, ba người tại đế đô lại trông mong ngước nhìn lên không trung. Thời điểm sáu giờ chiều Yến Phi mới lên máy bay, còn hai giờ nữa mới đến được đế đô. Ba người sau khi biết được Yến Phi đã lên xe, liền gọi điện thoại không ngừng, gọi tới khi di động của Yến Phi phải dùng tới sạc dự phòng thì bọn họ mới chịu bỏ qua cho. Ba người này so với trước khi Yến Phi chết đi, càng thêm dính người gấp trăm ngàn lần.

Máy bay bị muộn mất nửa giờ, sáu giờ rưỡi máy bay mới cất cánh, lúc này ba người nào đó đã tới trong phòng khách đặc biệt ở tại sân bay để đón người. Ba vị Thái tử gia đồng thời xuất hiện tại sân bay, người phụ trách của sân bay lập tức liền vội vàng chạy tới, lại bị Nhạc Thiệu đuổi đi. Anh hiện tại nào có tâm tình cùng người ngoài dài dòng.

Trong một gian phòng của phòng khách đặc biệt, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu gian nan ngồi chờ người. Di động của Nhạc Thiệu vang lên, anh lập tức lấy điện thoại ra, vừa thấy số hiển thị, kích động trên khuôn mặt liền nhanh chóng biến thành nản lòng.

“Tôi đây, Hắc ca.”

“Nhạc Thiệu, máy bay của Đại Phi có phải là tới vào tối nay không?”

“Bị hoãn, chậm nửa giờ.”

Nhạc Thiệu bực mình mắng ra một câu thô tục.

Hà Khai Phục nói: “Anh hôm nay không tới làm bóng đèn. Tối mai anh đặt bàn rồi, ở ‘Đường Triêu’, tới thì cứ trực tiếp báo ra tên của anh nhé. Nhuận Giang tối mai cũng sẽ tới, cậu bảo Tiêu Tiếu gọi cả Tiểu Dương đi cùng đi.”

“Được. Tôi cũng đang muốn cùng anh nói chuyện này đây, anh đặt trước là tốt rồi.”

“Cái kia…” Hà Khai Phục ngữ khí đột ngột trở nên ác liệt, “Tần Trữ gọi điện thoại qua cho anh, hỏi xem câu đối xuân kia là do ai viết, anh liền bảo là do tình nhân mới của các cậu viết, còn nói các cậu hiện tại đối với người kia khăng khăng một mực. Ha ha, anh thấy cậu ta phỏng chừng sẽ rất nhanh liền bay về trong nước.”

Nhạc Thiệu nở nụ cười: “Phi còn đang sợ rằng anh ta không quay lại nữa kìa. Anh ta có hay không hoài nghi câu đối xuân kia?”

“Sao lại không hoài nghi. Còn hỏi có phải là do Đại Phi trước kia viết hay không, chúng ta tư tàng không nói cho cậu ta biết. Cậu ta nói chữ kia rất có tiêu chuẩn, tự thể cùng thủ pháp sáng tác cùng Đại Phi giống như đúc. Cậu ta còn hỏi anh, nhưng anh bảo mình không rõ lắm. Cậu không biết chứ, cậu ta ở trong điện thoại có bao nhiêu kích động. Nói không chừng cậu ta sẽ gọi điện thoại cả cho các cậu đấy.”

Nhạc Thiệu nói: “Anh ta sẽ không gọi cho bọn tôi đâu. Anh ta khẳng định sẽ cho rằng bọn tôi lại tìm một thế thân mới, nhất định sẽ tức giận tới mức một đường gϊếŧ trở về. Phi chính là bởi vì muốn anh ta trở về cùng chúng ta ăn tết nguyên tiêu, cho nên mới làm như vậy.”

“Đại Phi người này tính cách càng ngày càng tệ.” Hà Khai Phục cười ha ha nói, rồi bảo: “Đại Phi về tới rồi thì nhắn tin cho anh. Không nói nữa.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Nhạc Thiệu đem nội dung Hà Khai Phục nhắn gửi nói lại cho Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu. Trong mắt của hai người là ý tứ giống nhau —– Tần Trữ nếu không nhìn ra được chỗ ‘đặc biệt’ của tấm phó tự kia, vậy thì không phải là Tần Trữ. Yến Phi muốn chính là hiệu quả như vậy.

“Tới oẳn tù tì.” Tiêu Tiếu đột nhiên phun ra một câu.

Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì vẻ mặt không rõ. Tiêu Tiếu mặt không chút thay đổi, nói: “Người thua phải lái xe.”

“… Cái đệch!” Phản ứng lại, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì trăm miệng một lời.

Tiêu Tiếu vươn nắm tay ra, Nhạc Thiệu thổi thổi nắm tay của mình, Tôn Kính Trì thì nghiêm túc hô: “Oẳn tù tì!”

Qua bốn lần, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu mỹ mãn tựa vào trên sopha, hừ, Nhạc Thiệu vẻ mặt u ám. Tôn Kính Trì không ngại bỏ đá xuống giếng, nói: “Cậu là nhị ca, cậu vốn nên lái xe.”

“Cái đệch! Lớn nhỏ có thứ tự có biết không! Lão tứ, cậu lái xe đi!”

“Tớ thắng, là người đầu tiên thắng.” Ở trên sự tình này, Tiêu Tiếu tuyệt đối là sẽ không nhượng bộ.

“Đệch! Hai người chờ đó cho tớ!”

Nhạc Thiệu phẫn nộ chỉ chỉ hai người, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu thoải mái huýt sáo.

Nhạc Thiệu vô cùng tức giận, thời khắc mấu chốt như thế này, vậy mà anh lại thua!

“Ba ván thắng hai!”

Tôn Kính Trì ho nhẹ hai tiếng, ôm bả vai nhị ca, ghé vào lỗ tai của anh nói thầm: “Về tới nhà, cho cậu làm người đầu tiên, bọn tớ cũng không tranh với cậu.”

Nhạc Thiệu híp lại đôi mắt, Tiêu Tiếu cũng nhoài qua đây.

“Khụ khụ…” Tôn Kính Trì càng thêm hạ giọng, “Tớ tối nay, muốn thử xem có được hay không.”

Ánh mắt của Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu trong nháy mắt liền sáng lên, cùng với ánh mắt của sói không khác nhau là bao.

“Được, tớ lái xe, tớ lái xe.” Nhạc Thiệu lập tức không còn giận dữ nữa.

“Tớ là người thứ hai.” Tiêu Tiếu da mặt dày nói.

Tôn Kính Trì cùng Nhạc Thiệu lập tức mắng: “Lớn nhỏ có thứ tự, biết không a!”

“Không biết.”

Câu trả lời của Tiêu Tiếu đổi lại chính là bị Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đè lên sopha đánh cho một trận. Nếu Yến Phi có mặt ở đây, nhất định sẽ thực vui mừng nói: “Ba em trai nhỏ của mình, tình cảm thật tốt.”



“Nghênh đón những vị khách quý, xin các vị chú ý, chuyến bay XX9878 đi từ Trữ Điền tới sân bay đã hạ cạnh vào lúc 20 giờ 32 phút…”

Khi loa phát thanh vang lên, di động của Nhạc Thiệu cũng đồng thời vang lên, người phụ trách của sân bay nói cho anh biết Yến Phi sẽ đi ra từ cửa VIP. Nhạc Thiệu vừa tiếp điện thoại, ba người cũng lập tức hướng về phía cửa VIP chạy như điên.

Khi máy bay hạ cánh, tiếng va chạm truyền tới, Yến Phi chậm rãi chờ cho tới khi máy bay ngừng hẳn lại mới mở ra di động. Vừa khởi động máy lên một cái, di động của hắn lập tức kêu vang. Hắn mỉm cười ấn nút nhận, nói thẳng: “Tới rồi tới rồi, mấy đứa đang ở đâu?”

“Bọn em đã ở cửa để chờ anh. Xe sẽ trực tiếp đón anh luôn.”

“Được. Để anh đi lấy hành lý xong đã, lát nữa gặp lại.”

“Vâng.”

Vậy là rốt cuộc đã tới rồi. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lo lắng bồn chồn nhìn về phía cổng lối VIP. Yến Phi ngồi chính là ở khoang hạng nhất, có được sự phục vụ đặc biệt, hành lý cũng là một mình được chuyển ra. Yến Phi là người đầu tiên đi xuống sau khi máy bay hạ cánh, xe bus nhỏ cũng đã chờ sẵn ở đó. Vài phút sau, hành lý của hắn cũng được nhấc lên trên xe.

Ba người kia lo lắng, mà bên này Yến Phi cũng có chút kích động vì sắp được gặp lại mấy người bọn họ. Đời trước hắn thường xuyên đi công tác, thời điểm quay trở lại đế đô, đại bộ phận đều là ba người này tới đón hắn, khi đó hắn cũng không kích động như bây giờ. Hiện tại cũng không biết là do thay đổi thân phận, hay là bởi vì thay đổi mối quan hệ với bọn họ, tim của Yến Phi đập rất nhanh. Cả quá trình ngồi trên xe bus hướng đại sảnh sân bay đi tới, càng lúc nhịp tim càng đập nhanh hơn.

Xe bus dừng lại ở trước cửa tự động, lập tức có nhân viên công tác tới đón hắn đi lên.

“Xin hỏi ngài là Yến tiên sinh phải không?”

“Đúng thế.”

Người nọ vừa nghe thấy thế, lập tức giúp Yến Phi cầm hành lý, rồi đem Yến Phi đi tới một con đường khác để rời đi.

Yến Phi bảo trì trầm mặc đi theo sát phía sau vị nhân viên, cước bộ càng lúc càng nhanh hơn. Lên thang cuốn, Yến Phi thấy được ba người, hắn cười thật sâu phất tay ra hiệu.

“Phi!”

Ba người chạy nhanh tới. Giờ khắc này, Yến Phi phát hiện ra, kỳ thực hắn cũng rất nhớ bọn họ, rất nhớ, rất nhớ.

Bước ra khỏi thang cuốn, Yến Phi liền ôm chặt lấy Nhạc Thiệu: “Anh đã trở về.”

“Em nhớ anh muốn chết.”

Tôn Kính Trì kéo Yến Phi ra khỏi ôm ấp của Nhạc Thiệu, ôm lấy hắn.

“Cuối cùng anh đã trở về rồi.”

“Anh cũng chỉ đi có vài ngày thôi a.” Yến Phi vỗ vỗ sau lưng của Tôn Kính Trì. Vừa mới vỗ được hai cái, hắn lại một lần nữa bị kéo ra.

“Anh nếu không trở về, em sẽ đi bắt anh.” Tiêu Tiếu rất không rụt rè, ở trên mặt của Yến Phi hôn một cái. Chỗ này là nơi công cộng, tuy rằng cổng VIP không nhiều nhân viên công tác cho lắm, nhưng mà vẫn có người nhìn thấy a.

Yến Phi từ trong l*иg ngực của Tiêu Tiếu giãy dụa đi ra, nói: “Về nhà về nhà.” Về nhà rồi lại hôn.

Nhạc Thiệu từ trong tay của vị nhân viên công tác đang bị dọa tới choáng váng kia lấy đi hành lý, một tay nắm chặt tay của Yến Phi: “Được, về nhà thôi.”



Vừa lên xe, Nhạc Thiệu còn chưa có khởi động xe, Tôn Kính Trì liền đem Yến Phi ôm chặt vào trong l*иg ngực, sau đó hôn lên môi của hắn. Rõ ràng là hương vị của nước súc miệng, thân thể của Yến Phi theo bản năng căng lên, sau đó rất nhanh lại thả lỏng ra.

“Tam ca! Cậu phạm quy! Tớ mới là người đầu tiên!”

Tiêu Tiếu là người thắng đầu tiên trong lúc chơi oẳn tù tì mặc kệ, muốn kéo Yến Phi lại, lại bị một tay của Tôn Kính Trì ngăn cản.

“Lớn nhỏ có thứ tự!” Bớt thì giờ ném trả cho Tiêu Tiếu một câu, Tôn Kính Trì lập tức lại khẩn cấp mυ'ŧ lấy môi của Yến Phi, hấp thu hương vị ngọt ngào tới từ đôi môi của hắn. Thật sự nhớ chết y mà.

“Cái đệch hai người các cậu!” Nhạc Thiệu lái xe ở trong gương chiếu hậu nhìn thấy được cảnh tượng kia, vô cùng oán niệm.

Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đều không ai ngồi ở ghế phó lái, còn để Yến Phi ngồi giữa cả hai, chính là vì cái gì? Đương nhiên là vì để làm những hành động như hiện tại! Môi của Yến Phi bị phần chân râu của Tôn Kính Trì ma sát tới nóng lên. Thời điểm hắn sắp thiếu dưỡng khí, liền dùng lực đẩy Tôn Kính Trì ra, thở hổn hển: “Em muốn làm anh ngạt chết à. Ư!”

Mới thở hổn hển được hai ngụm, miệng của hắn lại bị người ngậm lấy, chính là Tiêu Tiếu đã bị bỏ qua cơ hội trước tiên. Miệng của Tiêu Tiếu cũng có hương vị nước súc miệng. Từ sau khi có thể cùng Yến Phi hôn môi thân mật, bọn họ chỉ kém đem nước súc miệng uống xuống.

Thân thể của Yến Phi mềm nhũn, dường như có một sợi dây vô hình đem hắn và Tiêu Tiếu đang hôn môi cuốn chặt lại cùng nhau, từng đợt tê dại bắt đầu lan tràn ra khắp thân thể. Tiêu Tiếu hôn môi lúc thì vội vàng gấp gáp, khi lại nhẹ nhàng chậm chạp, khiến cho Yến Phi kìm lòng không nổi, vươn một tay lên sờ vào mặt của Tiêu Tiếu, xoa nhẹ.

Quyền lợi hôn môi bị cướp đi, Tôn Kính Trì cũng không hề nhàn rồi. Yđem áo sơ mi ở trong quần của Yến Phi kéo ra, bàn tay tiến vào trong quần áo của Yến Phi, sờ lên trên ngực hắn.

“A!”

Thân thể của Yến Phi căng lên, một phen đẩy ra Tiêu Tiếu, hô to: “Dừng dừng dừng!” Hai vị này sẽ không phải muốn làm ngay ở trên xe đấy chứ!

Tôn Kính Trì khẽ cắn lên cổ của hắn, nỉ non: “Em chỉ sờ sờ mà thôi, chỉ sờ sờ mà thôi!”

Yến Phi đè lại bàn tay đang quấy rối tại trước ngực hắn của Tôn Kính Trì: “Đây là trên xe! Về nhà rồi nói sau!”

“Em chờ không kịp nữa.”

Tôn Kính Trì lại đoạt đi quyền khống chế môi của Yến Phi, đầu lưỡi cường thế xâm nhập. Tiêu Tiếu ở trên cổ của Yến Phi mυ'ŧ ra một dấu hôn rất lớn màu tím, tay cũng với vào trong áo của Yến Phi.

Yến Phi đột nhiên có loại cảm giác bản thân bị lọt vào trong ổ sói. Đêm nay sẽ không nguy hiểm đi!