Ở trong phòng bếp không ngừng bay ra mùi thịt kho, Yến Phi quỳ gối bên bàn trà để viết câu đối xuân. Tiêu Tiếu trợ giúp cho hắn, hắn viết xong một chữ, Tiêu Tiếu liền đem bức câu đối xuân dịch chuyển một chút. Tuy rằng bởi vì cổ tay phải vẫn còn bị thương, cho nên chữ không đạt được tiêu chuẩn bình thường, nhưng mà Yến Phi vẫn vô cùng cao hứng. Hắn rất cao hứng, nhưng Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lại mất hứng, cho dù một bát thịt kho tàu ở trong phòng bếp kia là do Yến Phi chuẩn bị cho ba người. Nguyên nhân mất hứng rất đơn giản, Yến Phi ngày mai sẽ về quê.
Một hơi viết xong bảy bức câu đối xuân, Yến Phi buông bút lông xuống, xoa xoa nhẹ nhàng cổ tay phải. Tiêu Tiếu đem những bức câu đối xuân đặt ở trên sàn nhà bằng gỗ để hong khô. Bảy bức câu đối xuân này, hai bức đặt ở biệt thự ở Đông Hồ, những bức khác thì tặng cho Hứa Cốc Xuyên, Hà Khai Phục, Tiêu Bách Chu, Vệ Văn Bân. Còn một bức còn lại thì gửi tới trong nhà của Tần Trữ ở bên Mỹ.
Tôn Kính Trì thu dọn bàn trà, Nhạc Thiệu đem Yến Phi kéo tới bên người ngồi xuống, biểu tình rầu rĩ. Yến Phi nhìn anh như vậy liền cười cười, ngón tay cọ cọ trên mặt anh: “Không muốn ăn món kho sao. Chờ tay anh tốt rồi thì sẽ làm cho em món khác.”
“Anh biết rõ là không phải như vậy.” Nhạc Thiệu ôm thắt lưng của Yến Phi, đầu thấp xuống, chuẩn xác cắn lên môi của Yến Phi. Yến Phi cơ thể khựng lại, theo bản năng kéo căng.
Chậm rãi cọ xát trên môi của Yến Phi, cánh tay của Nhạc Thiệu ở cách lớp vải nhung vuốt ve thắt lưng của hắn, khiến cho hắn thả lỏng. Trong miệng của Nhạc Thiệu có một cỗ hương vị nhàn nhạt của nước súc miệng, chứng khiết phích của Yến Phi ở dưới kɧıêυ ҡɧí©ɧ kiên nhẫn của đối phương, hoàn toàn đã bị bỏ quên. Cảm giác được khớp hàm của Yến Phi mở ra, Nhạc Thiệu lập tức xông vào liếʍ láp khoang miệng của hắn, bàn tay đang vuốt ve Yến Phi liền dịch chuyển vào bên trong quần áo, sờ lên làn da của hắn.
Vuốt ve của Nhạc Thiệu rất chậm rất nhẹ, cùng với xao động vội vàng thường ngày của anh hoàn toàn khác biệt. Nụ hôn của anh cũng rất nhẹ nhàng mềm mại, đầu lưỡi tựa như sợ quấy nhiễu tới Yến Phi, cẩn thận dẫn dắt đầu lưỡi của hắn cùng anh vui múa. Yến Phi một bên áp chế chứng khiết phích không ngừng dâng lên, một bên đắm chìm trong nụ hôn của Nhạc Thiệu, thân thể vô cùng thoải mái. Hắn càng ngày càng dễ dàng tiếp nhận nụ hôn của ba người kia.
Bàn tay thong thả vuốt ve thắt lưng tinh tế, Nhạc Thiệu là một tay già đời trên tình trường, biết rõ bộ phận nào trên cơ thể con người là dễ khơi mào tìиɧ ɖu͙© nhất. Ngón tay cái ở trên nhũ tiêm của Yến Phi khẽ lướt qua, Yến Phi phát ra tiếng than nhẹ khó nhịn.
Tìиɧ ɖu͙© nháy mắt đánh úp lại, Yến Phi vội vàng đè lại bàn tay đang quấy phá của Nhạc Thiệu.
“Đừng.”
Nói thật, hắn kỳ thực rất sợ hôn sâu, hắn cảm giác nếu cứ tiếp tục thì sẽ không kịp ngăn cản.
“Anh ngày mai phải đi.” Nhạc Thiệu không có rút tay ra, hôn ở bên khóe miệng của Yến Phi, rồi mυ'ŧ lấy vành tai của hắn, “Có hơn hai mươi ngày không thấy anh, em nhịn không được.”
“Đừng… ư…” Hai mắt của Yến Phi bịt kín một tầng nước, một người khác ngồi xuống bên cạnh hắn, gặm cắn vành tai bên kia của hắn.
“Không, không được.” Yến Phi cố gắng để cho thần chí của mình tỉnh táo lại, tim đập rất nhanh.
“Anh, anh thực sự bỏ lại bọn em nhiều ngày như vậy mà đi sao?” Tiêu Tiếu giả bộ đáng thương, xâm nhập tới giữa hai chân Yến Phi, một tay đặt lên hạ thân của hắn, khiến cho hắn hít vào một hơi.
“Phi, anh thực sự bỏ lại bọn em sao?” Tôn Kính Trì khẽ cắn vành tai bên kia của Yến Phi, tay cũng với vào trong quần áo của Yến Phi. Tay của Nhạc Thiệu chuyển qua đầu nhũ bên cạnh, vị trí trước đó liền được tay của Tôn Kính Trì thay thế.
“Các em, ư!” Yến Phi kéo tay của Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì ra, lại bị đối phương chế trụ.
“Dừng!” Thân thể của Yến Phi bị tìиɧ ɖu͙© cùng khẩn trương làm cho run rẩy, hắn còn chưa chuẩn bị tốt!
“Anh, anh thực sự muốn qua mười lăm tháng giêng mới trở về sao?” Tiêu Tiếu kéo xuống quần ngủ của Yến Phi.
“Cút ngay!”
Mặt của Yến Phi đỏ lên, ngay sau đó, hắn lại phát ra tiếng rêи ɾỉ khó nhịn. Tôn Kính Trì mυ'ŧ lấy môi của hắn, mà đầu ngũ của hắn lại bị hai người đồng thời cọ sát, xoa nắn.
“A… ư…” Yến Phi cố gắng giãy dụa, đều phí công. Khí lực của hắn đã đi đâu! Hắn sau này ở trong nhà tuyệt đối sẽ không mặc đồ ngủ, nhất định phải mặc quần có thắt lưng!
“Anh, thực sự không thể về sớm một chút sao?”
Tiêu Tiếu kéo xuống quần ngủ của Yến Phi xong, liền cách một lớp qυầи ɭóŧ hôn lên bộ vị đã có phản ứng của hắn.
“A!”
Thân thể của Yến Phi trong nháy mắt cứng ngắc, trong óc có thứ gì đó rạn nứt.
“Có thể hay không sớm trở lại một chút?” Nhạc Thiệu đầu lưỡi liếʍ lên trên cổ của Yến Phi, lưu lại một đường ướŧ áŧ, rồi mới cởi bỏ cúc áo của hắn, kéo ra vạt áo của hắn, đầu lưỡi dừng lại trên xương quai xanh. Yến Phi đã hoàn toàn không còn phản ứng được, miệng bị Tôn Kính Trì hôn, Nhạc Thiệu kéo quần áo của hắn ra, trực tiếp dùng miệng gặm cắn một bên đầu nhũ.
“A!”
Thân thể lại một lần nữa căng cứng, thân thể của Yến Phi đều bịt kín một tầng hồng nhạt mê người.
Tìиɧ ɖu͙© của ba người cũng bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ nổi lên, bọn họ liền một mực mạnh mẽ khắc chế. Tôn Kính Trì là người đầu tiên lấy ra vật nam tính cứng rắn
của mình, kéo tay trái của Yến Phi qua, để cho hắn cầm lấy. Ánh mắt của Yến Phi thiếu chút nữa thì rơi ra. Rất nhanh tiếp theo, Nhạc Thiệu cũng lấy ra thứ của mình. Khi Yến Phi đυ.ng tới thứ tượng trưng cho nam nhân kia, cái thứ mà trên người hắn cũng có, trong đầu của hắn vang lên tiếng nổ lớn.
Tiêu Tiếu không có lấy vật nam tính của mình ra, mà lại kéo qυầи ɭóŧ của Yến Phi xuống, ôm lấy vật ngây ngô của hắn, há miệng ngậm vào.
“A a!” Yến Phi ra sức tránh cái hôn của Tôn Kính Trì, gọi: “Tiểu Tiểu! Không được!”
Đáp lại hắn chính là Tiêu Tiếu càng thêm nuốt vào sâu hơn phân thân của hắn. Nhạc Thiệu nhân cơ hội hôn lên môi của Yến Phi, Tôn Kính Trì lại tiếp tục công việc của Nhạc Thiệu, cắи ʍút̼ một đầu nhũ tiêm khác, khiến cho Yến Phi muốn phát điên lên rồi.
“A ư!” Tiểu Tiểu!
Tiêu Tiếu phun ra phân thân của Yến Phi, liếʍ lên tinh hoàn của hắn, nói: “Anh, em mỗi ngày đều muốn làm như thế, nghĩ muốn liếʍ anh, nghĩ muốn thưởng thức hương vị của anh. Tuy rằng là lần đầu tiên, nhưng em sẽ cẩn thận, không làm anh bị đau.” Dứt lời, cậu lại ngậm vào đỉnh phân thân đang không ngừng chảy ra nước, rồi mυ'ŧ vào sâu hơn. Đặc biệt cường điệu đây là lần đầu tiên bản thân làm như vậy, miễn cho người này lại suy nghĩ tới những hình ảnh không tốt, rồi trách cậu.
Tiểu Tiểu… Tiểu Tiểu…
Yến Phi bị tìиɧ ɖu͙© khống chế đại đa số lý trí, hốc mắt đỏ lên. Hắn không thích Tiểu Tiểu của hắn làm như vậy, vì hắn mà ủy khuất bản thân. Tôn Kính Trì nhìn hắn một cái, thân thể cúi xuống. Tiêu Tiếu phối hợp lui ra, Tôn Kính Trì ngậm vào tiểu Phi Phi, dùng môi cùng khoang miệng của mình liếʍ lộng.
“Không muốn, không muốn! A Trì!”
Lại một lần nữa né tránh hôn sâu, Yến Phi vươn tay đẩy ra Tôn Kính Trì. Tôn Kính Trì cầm lấy tay của hắn, giương mắt lên nhìn, động tác trong miệng cũng không có dừng lại.
“Nhổ ra! Nhổ ra!”
Yến Phi hận không thể đem phân thân của mình mềm xuống, chỉ là rất bi ai, hắn muốn mềm xuống cũng không được.
Thân thể của Nhạc Thiệu cũng trượt xuống ghế sopha, Tôn Kính Trì lui ra, đổi lại là Nhạc Thiệu tới ngậm vào. Yến Phi đầu hàng.
“Anh mùng hai trở về! Anh mùng hai trở về! Các em mau cút ra!”
Trong mắt của ba người lướt qua quang mang thắng lợi. Nhưng mà Nhạc Thiệu không có lui ra, ngược lại tốc độ liếʍ mυ'ŧ càng lúc càng nhanh hơn.
“A! Thiệu Thiệu!”
Thân thể của Yến Phi tựa như bị điện giật, một trận tê dại. Tôn Kính Trì cởϊ qυầи ra, ngồi chồm hỗm ở bên cạnh Yến Phi, kéo tay của hắn ra tiếp tục an ủi phân thân của chính mình. Tiêu Tiếu cũng lấy ra dương v*t của bản thân, ở trên đùi của Yến Phi cọ xát, lưu lại ở trên cổ của hắn một vết hôn mờ ám. Yến Phi trừ bỏ rêи ɾỉ, cái gì cũng không làm được. Hơn hai mươi năm nhân sinh, đây là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm tư vị tìиɧ ɖu͙©.
Thân thể tất cả máu đều điên cuồng hướng về phía bộ vị đang được ngậm lấy kia, ở trước lúc linh hồn muốn nổ tung, Yến Phi cũng không biết lấy khí lực ở đâu, túm lấy tóc của Nhạc Thiệu kéo ra. Linh hồn vỡ tung, sung sướиɠ cực hạn tựa như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, hướng về phía tứ chi của hắn điên cuồng lan tràn.
Khi Yến Phi phun ra chất lỏng màu trắng, ba người chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn, cơ hồ đồng thời mà cùng phun ra, bắn ở trên tay cùng trên đùi và bụng của Yến Phi, tuyệt đối là bắn ra rất nhiều. Chất lỏng dày đặc đυ.c màu chứng minh ba người đã rất lâu rồi chưa có ra ngoài xằng bậy.
Trên người của Yến Phi nổi lên một tầng lại một tầng da gà.
“Các em… các em…”
Nhìn thân thể chật vật của chính mình, lại nhìn ba người tư thế bất nhã, còn có thứ mềm mềm ở trong tay của mình, chứng khiết phích của Yến Phi lập tức thoát khỏi nhà giam.
Một phen đẩy ra Tiêu Tiếu vẫn còn đang thở dốc ở trên người, Yến Phi hai tay kéo lên quần, xông qua Tôn Kính Trì, lấy tốc độ một trăm mét vọt vào trong phòng tắm ở tầng một. Hắn như vậy khiến cho ba người mới vừa sảng khoái trong nháy mắt liền thoát khỏi cảm xúc mãnh liệt.
“Đều cút đi đánh răng tắm rửa cho anh!”
Cùng với tiếng cửa bị dùng sức đóng lại, chính là tiếng sư tử gầm.
Tôn Kính Trì rút ra khăn giấy ở trong hộp đặt trên bàn trà, lau lau tay cùng với nơi vừa phát tiết qua, buồn cười: “Phi đây là khiết phích hay là thẹn thùng?”
“Hẳn là cả hai đi.” Tiêu Tiếu trong mắt vui sướиɠ có thể tích lại thành mật. Chà lau sạch sẽ tay của mình, cậu tùy tiện mặc lại quần, bước qua chân của Nhạc Thiệu, hướng cầu thang đi tới, một mặt nói: “Đánh răng tắm rửa đi, bằng không Phi lát nữa đi ra sẽ ghét bỏ chúng ta.”
Nhạc Thiệu hướng cậu khoát tay, nói: “Các cậu đi trước đi, tớ nghỉ một chút.”
“Nhị ca, không phải chứ, chẳng lẽ cậu không được?” Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu vừa nghe vậy liền lao tới. Lấy tố chất thân thể của Nhạc Thiệu, đây rõ ràng nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như là tự an ủi du͙© vọиɠ trong mơ để giải khát mà thôi.
Nhạc Thiệu miễn cưỡng lau sạch sẽ bản thân, mặc quần vào, tựa lưng trên ghế sopha thất thần nói: “Tớ phải hồi tưởng lại tư vị một chút.”
“Đệch!”
Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu không chút khách khí ném cho vị nhị ca này một ngón tay giữa, hai người không thèm để ý tới anh nữa, đi lên tầng.
Nhạc Thiệu liếʍ liếʍ môi, liền cảm thấy không đủ. Sờ không đủ, chạm không đủ. Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, Nhạc Thiệu hạ thân lại rục rịch. Cấm dục đã lâu lắm rồi, người mình yêu thích hơn hai mươi năm rốt cuộc cũng đã có thể chấm mυ'ŧ được một chút, trong lòng của anh tựa như có móng mèo cào lên. Nhưng mà anh biết, anh cũng chỉ có thể để mặc cho mèo cào. Có thể làm tới như vừa rồi, lấy quan hệ trước mắt giữa bọn họ mà nói, đã là vô cùng tốt đẹp. A, thời điểm nào thì mới có thể chân chính cùng người kia kết hợp? Nhạc Thiệu thống khổ xoa xoa đũng quần, anh thực muốn.
Yến Phi tỉ mỉ kỳ cọ thân thể, chấp nhận thì chấp nhận, nhưng mà vẫn phải tắm sạch sẽ tới hai lần. Toàn bộ thân thể đều bị cọ tới hồng lên, hắn mới đóng lại vòi sen, thở ra một hơi, cuối cùng đã sạch sẽ. Nhanh sau đó, ngũ quan của hắn lại rối rắm, có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai. Hắn cũng sẽ không khờ dại mà cho rằng ba tiểu tử kia chỉ ‘chấm mυ'ŧ’ hắn lần này.
Yến Phi nhịn không được mà nhe răng, quá trình thì còn tốt đẹp, nhưng mà thời điểm chấm dứt thì quả thực rất ghê tởm a. Dính dính, còn có một cỗ mùi… A ~ bẩn muốn chết!!!
“Cốc cốc cốc…”
“Phi, anh không sao chứ? Anh đã tắm hơn một giờ rồi.”
“Còn không phải tại mấy đứa à!” Yến Phi hướng phía cửa mà rống giận, “Đem cái thứ kia cọ chạm lên trên người anh, còn chà xát, bẩn muốn chết!”
Tôn Kính Trì ở ngoài cửa nhướng mày, cười tủm tỉm. Chính là ngại bẩn chứ không phải ngại bọn họ, vậy là tốt rồi.
“Bọn em sau này sẽ chú ý. Bọn em đã đem sopha cùng thảm lông lau sạch sẽ rồi, anh có muốn đi kiểm tra hay không?”
Sau này chú ý? Muốn chú ý cũng chỉ có một phương pháp, đó là cái gì cũng không làm!
“Anh trai…” Cửa phòng tắm mở ra, Yến Phi vẻ mặt khó chịu nhìn Tôn Kính Trì, Tôn Kính Trì khóe miệng mỉm cười ôm ngang lấy hắn, cúi đầu hôn. Yến Phi động tác nhanh chóng nghiêng đầu, tránh né.
“Em đã đánh răng rồi, còn dùng nước súc miệng để súc sạch.”
Ở trên cổ của Yến Phi hôn một cái, Tôn Kính Trì nhẹ nhàng nắm lấy cằm của Yến Phi, xoay đầu hắn, mυ'ŧ lấy môi của hắn, để cho hắn kiểm tra xem bản thân có phải hay không đã vệ sinh sạch sẽ.
Môi bị mυ'ŧ lấy, Yến Phi sẽ không tự chủ nghĩ tới chuyện đối phương đã ‘ngậm’ qua nơi đó của hắn, hắn giãy dụa. Tôn Kính Trì rất nhanh cuốn chặt lấy hắn, kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn mở ra khớp hàm. Tuyệt đối là loại được một tấc lại muốn tiến một thước.
Mùi thơm của nước súc miệng bay tới, một chút giãy dụa nhỏ của Yến Phi liền dừng lại, nhưng mà thân thể vẫn cứng ngắc, không thả lỏng được. Hắn mặc áo tắm, đồ lót gì đó cũng chưa có mặc. Tôn Kính Trì vuốt ve ở phía sau của hắn, có thể cảm nhận được rõ ràng ở phía dưới lớp áo tắm này là một thân thể trần trụi, hơi thở của y lập tức trở nên gấp gáp.
“Dừng!”
Dùng sức tránh ra, Yến Phi lùi về sau hai bước, nâng lên một tay ngăn lại đối phương muốn tới đây: “Đừng tới nữa, anh vừa mới tắm sạch sẽ xong.”
“Em cái gì cũng không làm.” Tôn Kính Trì giơ hai tay lên, làm bộ dạng đầu hàng: “Chỉ là muốn nói cho anh biết là em đã đánh răng.”
“Anh biết rồi.” Yến Phi buông tay, thấy Tôn Kính Trì vẫn đứng ở đó, hắn không biết có nên đi qua hay không.
Tôn Kính Trì trên mặt mang theo nụ cười, mở ra hai tay, tuyên bố bản thân muốn ôm. Yến Phi nhếch miệng, lại nhếch miệng, rối rắm hơn nửa ngày, vẫn là đi qua: “Không được lại làm chuyện kia.”
“Được.”
Ôm người mà mình ‘yêu thương nhung nhớ’, Tôn Kính Trì xoay người ghé vào lỗ tai của hắn, nói: “Vậy chờ sau khi anh trở về, có thể hay không?”
“Không thể.”
Yến Phi trả lời đấy là ở trên lưng của Tôn Kính Trì hung hăng nhéo một cái, đau tới mức khiến Tôn Kính Trì nhe răng nhếch miệng, rồi lại cười tới vui vẻ. Yến Phi ngoài miệng nói ngại cái này ngại cái kia, nhưng nhìn thấy Tôn Kính Trì cười tươi, lại nghe được tiếng cười của Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu truyền tới, hắn liền cảm thấy làm chuyện kia cũng được, cùng lắm là tắm nhiều thêm vài lần. Kỳ thực ở khi ba người cởϊ qυầи, lộ ra vết sẹo trên đùi, Yến Phi liền một chút kiên trì cũng không còn. Đương nhiên, hắn sẽ không để cho ba người biết chuyện này đâu!
※
Sợ ba tên kia lại tới, Yến Phi vội vàng chạy lên tầng để thay quần áo. Hắn không nhìn thấy được ba con sói đang ngồi ở trong phòng khách, sau khi thấy bóng dáng hắn chạy lên tầng rồi thì liền mạnh mẽ nuốt xuống nước miếng. Ác lang nghẹn lâu như vậy, một khi ngửi được mùi khai trai, đó sẽ không còn là đáng sợ bình thường nữa. Cũng may ba con sói này còn biết được cái gì gọi là làm gì chắc nấy, tiến hành theo chất lượng. Tuy rằng đã t*ng trùng thượng não, nhưng mà kế tiếp ngoại trừ ngẫu nhiên hôn môi ra, bọn họ cũng không dám cùng Yến Phi động thủ cước nữa.
Cơm chiều vẫn là do ba người làm. Món thịt kho tàu đã xong, ba người mỗi người lấy một chiếc chân gà để gặm, Yến Phi chuyên tâm ăn đồ ăn do ba người làm. Cùng với trước đó so sánh, tay nghề của ba người rõ ràng đã có tiến bộ, tuy rằng vẫn sẽ có chút mặn, có chút nhạt, có lửa không đủ, có lửa quá mức. Nhưng mà cả đế đô này, có thể khiến cho ba vị Thái tử gia đích thân xuống bếp nấu ăn, phỏng chừng cũng chỉ có một mình hắn. Cho nên, Yến Phi ăn thực thỏa mãn.
Trên bàn ăn cơm, ai cũng không nói chuyện. Thời điểm ban ngày, ba người còn bởi vì chuyện Yến Phi ngày mai sẽ về quê mà mất hứng, hiện tại ai cũng không còn khó chịu nữa. Yến Phi đã bị bọn họ ‘chèn ép’, hứa rằng mùng hai sẽ trở lại, bọn họ còn mất hứng cái gì.
Sau khi dọn dẹp bữa cơm xong, bốn người ngồi ở trên sopha để xem phim. Cùng với trước đây rất giống nhau, tựa như giữa bọn họ không hề có năm năm ly biệt tuyệt vọng, duy nhất bất đồng đấy chính là hai tay của Yến Phi đều được hai bàn tay khác nắm chặt. Sinh mệnh của hắn cùng với bọn họ liền được gắn chặt như những bàn tay này…
Thân thể mềm ra, Yến Phi tự nhiên tựa vào trên người của Tiêu Tiếu, ngón tay ở trên mu bàn tay của Tiêu Tiếu khẽ cọ. Đầu óc trống rỗng, cũng không thèm nghĩ tới rốt cuộc tình cảm của bản thân đối với ba tiểu tử này là gì. Giờ khắc này, hắn phi thường hưởng thụ sự ôn nhu của ba người khi bồi hắn cùng nhau xem phim.
Hai mắt của Tiêu Tiếu nhìn vào màn hình TV siêu lớn, nhưng toàn bộ tâm tư thì đều đặt ở trên người của người bên cạnh. Cậu sẽ không cười, chỉ có ánh mắt lộ ra tâm tình thực sự của mình. Chặt chẽ nắm lấy tay của Yến Phi, Tiêu Tiếu điều chỉnh tư thế, để cho đối phương dựa vào mình càng thêm thoải mái.
Anh, anh cứ an tâm dựa vào em đi. Em đã đủ cường đại, để anh có thể thỏa sức dựa vào.