Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 52

Hút vài ngụm, Yến Phi phun ra một ngụm buồn phiền, nói: “Tôi thực không nghĩ tới, thực sự, một chút cũng chưa từng nghĩ tới. Cậu nói nếu như bây giờ Nhuận Giang nói với cậu rằng em ấy thích cậu, cậu sẽ có phản ứng gì?”

Hà Khai Phục trong nháy mắt nổi lên một tầng da gà. Vừa thấy bộ dạng kia của gã, Yến Phi lại cười khổ: “Cậu sẽ không chịu nổi đi, nói không chừng còn có thể đánh cho em ấy một trận.”

Hà Khai Phục nghẹn ra một câu: “Nhuận Giang dù sao cũng là em trai có quan hệ huyết thống với tôi, ba người kia thì không phải, hoàn toàn không cùng huyết thống với cậu a.”

“Đối với tôi thì bọn họ vẫn là em trai.” Yến Phi buồn rầu cực kỳ, “Mấy tiểu tử trước kia mỗi ngày đều chạy theo sau mông tôi, gọi tôi là anh trai, hiện tại đột nhiên nói yêu tôi, loại tương phản này quả thực vô cùng lớn a.”

“Vậy cậu tính làm sao a?” Hà Khai Phục cũng châm một điếu thuốc, “Cậu trong năm năm không ở đây, ba tên kia liền biến thành như vậy, nếu cậu còn muốn cự tuyệt bọn họ, ba người đó thực sự liền xong. Tôi biết cậu không thể tiếp thu được, bọn họ lại còn là ba người. Nhưng mà lão Chung à, cậu hiện tại căn bản không có lựa chọn thứ hai đâu.”

“Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?” Yến Phi buồn bực cùng đau lòng, lại tức giận. Nếu không thể tiếp nhận, hắn cũng không muốn nhìn thấy vết sẹo ở trên thân thể của ba người kia.

“Chỉ có thể nói, mị lực của cậu quá lớn.” Câu trả lời của Hà Khai Phục nhận được một cái nhìn xem thường của Yến Phi.

“Cậu liền chê cười tôi đi. Tôi còn chưa có tìm cậu tính sổ đâu. Mệt cậu vẫn là bạn thân của tôi, cậu cũng không đi quản bọn họ một chút. Tôi không phản đối bọn họ chơi bời, nhưng không thể chơi bời như vậy! Nghĩ tới chuyện này, tôi liền muốn gϊếŧ người. Thật con mẹ nó ghê tởm!”

Hà Khai Phục thở dài: “Tôi đương nhiên cũng hiểu được chuyện này ghê tởm, nhưng mà cậu cũng không thể trơ mắt nhìn ba người bọn họ tự hại bản thân đi? Cậu không biết sau khi cậu vừa mới chết đi, ba tên kia có bao nhiêu thảm, khiến cho tôi sợ tới mức một năm trôi qua cũng chưa an tâm nổi. Nói tới nói đi, còn không phải là do cậu đi?”

Yến Phi mạnh mẽ hút vào hai ngụm thuốc: “Phải, là do tôi, đều là do tôi. Tôi nếu không chết, sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.”

“Cũng không phải đâu.” Hà Khai Phục vỗ vỗ Yến Phi, “Kỳ thực cậu chết đi sống lại cũng tốt. Nếu cậu là Chung Phong, ba tên kia sẽ càng thảm hơn. Đợi cho tới khi cậu kết hôn rồi, bọn họ nếu phát hiện ra bản thân yêu cậu, kia không phải là sẽ càng thêm phiền toái sao? Hơn nữa cậu còn có áp lực từ Chung gia. Hiện tại thì tốt lắm, ai cũng không quản được cậu.”

Yến Phi giận trừng mắt: “Tôi sao cứ cảm thấy cậu thực giống với tú bà trong kỹ viện vậy? Đang cố gắng thuyết phục tôi đi tiếp khách, còn một hơi tiếp ba người.”

“Ha ha, cậu nếu thực sự là hoa khôi ở trong tay tôi thì càng tốt, tôi sẽ trực tiếp đem cậu buộc thành đóa hoa hồng, đưa tới trên giường của ba tên kia, từ nay về sau mọi chuyện đều chấm dứt.”

“Đi tìm chết đi, cậu mới là người sẽ phải chấm dứt mọi chuyện. Cậu là cái tên hỗn đản nối giáo cho giặc.” Nếu không phải cánh tay đang có chút khó khăn, Yến Phi tuyệt đối sẽ đem cái chén đặt tại bàn trà ném thẳng tới trên đầu của Hà Khai Phục.

Hà Khai Phục nâng tay trấn an Yến Phi, cười nói: “Tốt lắm tốt lắm, câu cũng đừng có tức giận. Chuyện này cũng không phải là không có nguyên nhân mà. Cậu đem ba tên kia đơn thuần coi là em trai, nhưng trên thực tế cậu cũng chưa từng bao giờ kết giao qua bạn gái. Không bằng cậu liền thử xem một chút, thử tiếp nhận ba tên kia. Tôi thực sự hi vọng nhìn thấy bốn người các cậu ở chung một chỗ. Không riêng gì tôi, Nhạc thúc thúc bọn họ cũng đều hi vọng như vậy. Bằng không cậu cho rằng vì sao tôi lại mặc kệ ba tên kia, đó là bởi vì Nhạc thúc thúc bọn họ đã sớm chấp nhận. Chỉ cần thấy qua được điên cuồng khi đó của ba tên kia, là ai cũng sẽ phải động tâm, sẽ phải tiếp nhận.”

Ngũ quan của Yến Phi vặn vẹo, vô cùng rối rắm: “Muốn tôi tiếp nhận ba đứa chúng nó, cùng hôn môi, cùng lên giường?” Nghĩ tới loại sự tình này, hắn liền thẳng thừng lắc đầu, “Không nên không nên, quá mức chịu đựng.”

Hà Khai Phục lập tức nói: “Tiêu Tiếu không có lừa cậu đâu, bọn họ thực sự chưa từng hôn qua Đỗ Phong. Còn về chuyện lên giường, dù sao bọn họ cũng đã từng làʍ t̠ìиɦ qua với rất nhiều người, cậu hiện tại mới để ý thì cũng là quá muộn đi.”

Yến Phi chà xát chà xát cánh tay: “Đây không phải là nguyên nhân chủ yếu, nguyên nhân chủ yếu chính là hôn môi cùng với làʍ t̠ìиɦ rất là ghê tởm. Các cậu thích ăn nước miếng của người khác, nhưng tôi không thích, càng đừng nói tới…” Yến Phi đánh một cái rùng mình, “Cậu đừng nói với tôi là cậu không biết nam nhân khi lên giường sẽ ra sao đấy nhé, bẩn muốn chết.”

Tôi khinh, hóa ra là chứng

khiết phích tái phát! Hà Khai Phục hết chỗ nói nổi, hoàn toàn hết chỗ nói nổi.

Nghĩ tới gì đó, ngũ quan của Yến Phi đều biến đổi: “Nước miếng của Thiệu Thiệu toàn là mùi vị thuốc lá, vừa đắng lại còn vừa chát. Cái đệch! Tôi còn nuốt xuống không ít! Tôi phải đi đánh răng!”

Dập thuốc, Yến Phi nhanh như chớp lao vào trong phòng vệ sinh, đánh răng. Hà Khai Phục cái trán hiện lên ba đạo hắc tuyến. Gã đã nhìn ra, tình địch lớn nhất của Nhạc Thiệu bọn họ không phải là Hứa Cốc Xuyên, cũng không phải là một cô gái nào đó, mà là chứng khiết phích! Chứng khiết phích của Yến Phi!

Ước chừng năm phút đồng hồ trôi qua, Yến Phi mới từ trong phòng vệ sinh đi ra, mang theo mùi thuốc đánh răng nhẹ nhàng khoan khoái. Một lần nữa ngồi trở lại ghế sopha, hắn lại ủ rũ. Hà Khai Phục nhịn không nổi nữa, rít gào: “Cậu nên đi khám bác sĩ tâm lý! Cậu cái tính kia không phải là yêu sạch sẽ, mà là có bệnh!”

Yến Phi giơ tay lên làm bộ dạng đầu hàng. Hắn cũng biết chứng khiết phích của mình có chút hơi quá, nhưng không có biện pháp, trong một chốc một lát không thể thay đổi được.

Hà Khai Phục cũng không bận tâm tới tâm tình của hắn, nói thẳng: “Cậu nhận thì liền nhận, không muốn nhận cũng phải nhận. Ba tên kia đã quyết tâm liều chết cũng phải ở chung một chỗ với cậu rồi. Nam nhân đều là động vật nghĩ bằng nửa thân dưới, ba người bọn họ nhìn cậu, sao có thể không muốn ăn! Hoặc là cậu làm bọn họ, hoặc là bọn họ làm cậu, không còn lựa chọn khác!”

“Đệch!” Yến Phi đầu đau tới mức muốn nứt ra. Lại nghĩ tới chuyện ba người kia ở trong bệnh viện lau người qua cho mình, sau đó khi xuất viện rồi còn giúp hắn kỳ lưng. Hắn thế nhưng bất tri bất giác lại bị người ta ăn không biết bao nhiêu lần đậu hũ. Yến Phi một cước đá tới bàn trà.

“Đệch!” Bị thấy hết!

Hà Khai Phục mặc kệ hắn đệch này đệch kia, tiếp tục nói: “Ba người họ đối với cậu si tình như vậy, cậu sẽ không có chút nào không cảm động đi?” Nghĩ tới người này cho tới bây giờ cũng chưa từng kết giao qua bạn gái, tựa hồ vẫn là một tên xử nam, Hà Khai Phục kinh hô: “Cậu sẽ không phải là vô năng đi?!”

“Cút!”

Yến Phi cầm lấy một cái gối ốm, ném tới trên mặt của Hà Khai Phục. Hà Khai Phục ôm lấy gối ôm, tiếp tục bỏ đá xuống giếng: “Nam nhân nào mà không có du͙© vọиɠ, không có du͙© vọиɠ thì chắc chắn không thể được coi là nam nhân. Cậu sẽ không phải chưa từng sinh ra du͙© vọиɠ với bất cứ ai đấy chứ. Cái đệch, tôi vậy mà không hề biết tới, cậu dĩ nhiên bị vô năng! Đừng cùng tôi nói là cậu đều dựa vào tay phải của mình để giải quyết. Trời ạ, cậu thực sự bị vô năng!”

“Cậu muốn chết có phải hay không!” Yến Phi bị Hà Khai Phục nói tới mặt đỏ tai hồng, thẹn quá hóa giận, “Cậu thoát quần ra! Tôi lập tức sẽ để cho cậu thấy xem tôi có phải hay không bị vô năng!”

Hà Khai Phục vươn tay ôm mông né tránh, cười ha ha: “Tôi đối với cậu không có hứng thú. Cậu muốn chứng minh bản thân không bị vô năng, kia không phải có sẵn người để thử hay sao? Từ trong phòng bếp tóm lấy một cái đi ra là được rồi. Tôi cam đoan bọn họ mỗi người đều nguyện ý.”

“Hà Khai Phục! Cậu chết chắc rồi!”

Yến Phi hận a, tay của mình hiện tại chính là trong trạng thái nửa tàn phế, bằng không người này nhất định sẽ răng rụng đấy đất.

Túm được Yến Phi đang tức giận, Hà Khai Phục đem người đẩy trở lại trên sopha, thu hồi nụ cười: “Tốt lắm tốt lắm, chỉ là giỡn thôi. Cậu có phải bị vô năng hay không thì tôi cũng không quan tâm a.” Tiếp theo, vẻ mặt của gã nghiêm túc hơn vài phần, “Tôi nói sự thực đó, Đại Phi. Ba tên kia làm ra chuyện sai trái, nhưng mà cậu cũng phải nhìn thẳng vào tình cảm mà bọn họ đối với cậu. Bọn họ nếu không phải yêu cậu tới phát điên, thì cũng sẽ không làm ra những chuyện sai trái này. Người trong cả một đời, có thể gặp được một người thực tâm yêu thương mình đã là không dễ dàng gì, càng đừng nói tới đây là ba người. Ba tiểu tử kia cùng cậu từ nhỏ lớn lên, hơn hai mươi năm, yêu cậu cũng là chuyện thuận lý thành chương.”

Yến Phi trầm mặc.

Hà Khai Phục nhặt lên gối ôm bị hắn ném tới trên mặt đất, đặt ở sau thắt lưng của Yến Phi, nói: “Thử tiếp nhận đi. Không tiếp nhận, ba tên kia thống khổ, mà cậu cũng càng thống khổ. Tôi còn không biết cậu là người thế nào sao, đau lòng cùng để ý nhất chính là ba tiểu tử kia. Trước kia mặc kệ bọn họ làm ra bao nhiêu chuyện quá phận, cậu đừng nói là đánh, ngay cả một câu nặng lời cũng luyến tiếc nói ra. Cậu xem, cậu hôm nay tức tới như vậy, cũng không đem bọn họ đánh chết, không phải sao? Cậu liền thừa nhận đi, cậu cũng luyến tiếc ba tên kia, cũng không muốn rời đi ba tên kia.”

Yến Phi tóm lấy một cái gối ôm, đem mặt chôn ở trong gối, hắn không thể phủ nhận.

“Kỳ thực từ quan hệ anh em biến thành quan hệ người yêu cũng không có khó như cậu nghĩ đâu, chỉ là sẽ nhiều hơn một chút những động tác thân mật mà thôi. Cậu cũng với ba tiểu tử kia vốn đã thân mật hơn rất nhiều so với những người có quan hệ anh em khác. Tôi cảm thấy chữ ‘người yêu’ này không thích hợp để miêu tả về quan hệ của bốn người các cậu. Các cậu là anh em, so với anh em ruột thịt còn thân hơn gấp trăm lần, là người một nhà chân chân chính chính, là một chỉnh thể. Bốn người các cậu, thiếu ai cũng sẽ không đầy đủ. Đại Phi, cậu tự hỏi bản thân một câu xem, chẳng lẽ cậu thực sự một chút nguyện ý cũng không có sao? Cậu chẳng lẽ một chút cũng không cao hứng khi biết ba người bọn họ yêu mình sao?”

Yến Phi vẫn cúi thấp đầu, không hé răng. Hà Khai Phục cũng không làm gián đoạn suy nghĩ của hắn, lo lắng chờ hắn. Hồi lâu sau, Yến Phi ngẩng đầu, do dự nói: “Tôi cũng không biết. Tôi chưa từng trải qua chuyện yêu đương, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương. Ba người bọn họ đối với tôi mà nói, vẫn có sự khác biệt, so ra còn thân với tôi hơn cả anh trải ruột thịt. Tôi lúc vừa mới tỉnh lại, nghĩ tới ba người bọn họ, trong lòng của tôi liền khó chịu muốn chết. Sau đó nhìn ba người bọn họ dùng ánh mắt xa lạ để nhìn mình, còn nói ra một vài lời khiến mình thương tâm, tôi lúc ấy đã nghĩ, còn không bằng dứt khoát chết đi. Bị ba người bọn họ coi trở thành người xa lạ, thực sự so với chết còn khổ sở hơn.”

Hà Khai Phục mỉm cười, đi tới bên cạnh ôm lấy bờ vai của hắn: “Có lẽ, trong lòng cậu đã sớm yêu ba tiểu tử kia rồi, chỉ là cậu vẫn đem loại tình cảm này trở thành tình anh em đơn thuần. Nhạc Thiệu bọn họ đối với cậu đâu chỉ đơn thuần là tình yêu. Cậu là đại ca của bọn họ, cũng là người mà bọn họ yêu thương. Đại Phi, cậu không kết giao bạn gái, không nói chuyện yêu đương, cũng không làm ra những chuyện hỗn loạn giữa quan hệ nam nữ hoặc nam nam, chỉ có một nguyên nhân, đó là do trong lòng cậu đã có người chiếm giữ. Bởi vì trong lòng đã có người quan trọng nhất, cho nên mới luôn độc thân.”

Yến Phi không phủ nhận, bất quá ngũ quan có chút rối rắm, hắn không nghĩ tới vấn đề này.

“Cẩn thận ngẫm xem có phải hay không là nguyên nhân này.” Hà Khai Phục cảm thấy cho dù là con của mình sau này, gã cũng sẽ không quan tâm được như vậy.

Yến Phi thở hắt ra một hơi thật dài, nhíu mày: “Nhưng nước miếng của Thiệu Thiệu, thực sự rất ghê tởm. Nếu tôi thích ba tiểu tử kia, hẳn là sẽ không bài xích hôn môi cùng với bọn họ mới đúng.”

“Đó là bởi vì chứng khiết phích của cậu, phải trị!” Hà Khai Phục lại nhịn không được, phun tào.

Nào biết được ngay sau đó, gã lại nghe thấy người bên cạnh nói: “Bất qua khi nghe thấy Tiểu Tiểu nói, ba người bọn họ chưa từng hôn qua Đỗ Phong, trong dạ dày của tôi sẽ không còn cảm thấy quá mức ghê tởm nữa. Tuy nhiên tôi rất để ý việc ba người bọn họ làʍ t̠ìиɦ với Đỗ Phong, nghĩ tới sẽ không thoải mái.”

Hà Khai Phục nở nụ cười: “Cậu đây chính là điển hình của ghen tuông mà thôi. Tôi khinh, tôi hôm nay mới phát hiện ra, hóa ra cậu chính là một tên đại ngu ngốc trên phương diện tình cảm a. Lão Chung a lão Chung, tôi thực sự phục cậu rồi.”

“Tôi mới không giống các cậu, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn. Cẩn thận ngày nào đó đi khám ở bệnh viện, lại nhận được giấy báo kết quả nhiễm thứ bệnh có chữ bắt đầu là chữ A kia, các cậu cứ ngồi đó mà khóc đi.” Hất ra bàn tay của Hà Khai Phục đang đặt ở trên vai của mình, Yến Phi vẫn canh cánh trong lòng, “Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống liền không thể tha. Vốn cuộc sống của tôi đang rất bình thản bằng phẳng, hiện tại thì tốt rồi, tất cả mọi người sẽ đem những chỗ tương tự của tôi ra để so sánh với bản thân tôi đời trước, tất cả mọi người sẽ đem tôi ra so sánh cùng với Đỗ Phong. Đệch, tên kia thế nhưng cũng tên là ‘Phong’. Tôi thực hoài nghi hắn ta căn bản là cố ý!”

Hà Khai Phục lập tức nhanh chóng vuốt giận cho Yến Phi, nói: “Tên Đỗ Phong kia, bọn tôi ai cũng sẽ không tha cho hắn ta. Thiên đường có đường thì không đi, địa ngục không cửa thì hắn ta lại lao đầu vào. Không hung hăng giáo huấn hắn ta một chút, đừng nói là cậu không có mặt mũi, sau này Nhạc Thiệu bọn họ đừng hòng ở đế đô lăn lộn.”

“Còn không phải là do ba tiểu tử chúng nó gây ra à!” Yến Phi nhìn về phương hướng phòng bếp, uy hϊếp nói: “Hai tháng tự mình bế môn suy nghĩ lỗi lầm, thời điểm tôi trở về nhà trongg lễ mừng năm mới, cậu để ý một chút cho tôi. Nếu cậu dám giúp ba tiểu tử kia lừa gạt tôi, tôi liền tuyệt giao với cậu.”

Hà Khai Phục hỏi: “Cậu thực sự muốn về nhà sớm như vậy, lại trở về muộn như vậy a?”

“Đương nhiên, tôi nói được thì liền làm được.” Yến Phi đứng lên, “Tôi đi gọi điện thoại, cậu đi xem ba tên kia đã thu dọn tốt hay chưa.”

“Cậu đi đi.”

Yến Phi đi lên tầng, hà Khai Phục buông lỏng nụ cười, đi vào trong phòng bếp. Gõ gõ cửa phòng bếp, cửa phòng bếp lập tức mở ra. Ba người hẳn là phải đang thành thành thật thật thu dọn phòng bếp đều đứng ở cửa, trên mặt mang theo tươi cười kích động cùng với hoảng hốt không thể tin nổi. Hà Khai Phục liếc mắt nhìn phòng bếp loạn lanh tanh bành, cùng với những mảnh nhỏ nát vụn rơi đầy trên mặt đất của đồ sứ cùng đồ thủy tinh, gã đi vào bên trong, đóng cửa lại.

“Những lời cậu ấy vừa nói, các cậu hẳn là đều nghe thấy được đi.”

“Hắc ca, cảm ơn anh.” Khóe miệng của Tôn Kính Trì dù có dùng cách nào cũng không thể khắc chế được. Nhạc Thiệu đứng chống nạnh, bởi vì những gì vừa nghe được, kích động tới không nói nên lời.

Hà Khai Phục không phải tên ngốc, như thế nào không nhận ra những lời kia của Yến Phi là cố ý để cho ba tên tiểu tử này nghe được. Bằng không hắn cũng sẽ không đem ba người bọn họ đuổi tới trong phòng bếp, mà hẳn là phải trực tiếp đuổi thẳng lên trên tầng mới đúng. Những lời nói kia, Yến Phi có đánh chết cũng sẽ không thể không biết xấu hổ, đi nói thẳng ra trước mặt của ba người này. Vì vậy hắn liền dùng một phương pháp thay thế, tìm cách nỏi ra cho ba người Nhạc Thiệu biết mâu thuẫn cùng rối rắm của chính mình.

Hà Khai Phục cũng thực tâm cao hứng vì ba người, nói: “Sau này không cần tiếp tục làm ra những việc sai trái kia nữa. Tầng cửa sổ này xem như đã đâm thủng, nhìn ý tứ của Yến Phi, cậu ấy cũng không phải là hoàn toàn không thể tiếp nhận ba người các cậu. Chủ yếu ở đây chính là tật xấu khiết phích của cậu ấy, cùng với việc các cậu đã từng làʍ t̠ìиɦ với Đỗ Phong. Dục tốc bất đạt, các cậu xem như đã đạt được sự đồng ý của cậu ấy, còn lại chỉ là nghĩ biện pháp để tiêu trừ ảnh hưởng của Đỗ Phong tạo ra cho cậu ấy mà thôi, còn cả tật xấu khiết phích của cậu ấy nữa.”

Ba người dùng sức gật đầu, kết quả hiện tại đã muốn vượt xa xa xa xa so với dự đoán của bọn họ, đã là kết quả không thể nào tốt hơn rồi. Nếu không phải bởi vì thời cơ không thích hợp, ba người nhất định sẽ khui rượu để chúc mừng.

“Tốt lắm, thu dọn phòng bếp đi.” Hà Khai Phục nhìn sàn nhà, chỉ chỉ tay, “Đây có thể coi là ‘cũ không đi thì mới không tới’ không?” Ở trong phòng bếp, có lẽ chỉ còn lại có mỗi chiếc chảo rán là còn nguyên vẹn.

“Đây xem như là vạn vạn bình an.” Tôn Kính Trì cười thành một đóa hoa, “Từ nay về sau, bốn người bọn tôi sẽ sống một cuộc sống bình an hạnh phúc.”

“Nói rất hay.” Hà Khai Phục cẩn thận tránh những mảnh nhỏ trên mặt đất, đi tới góc tường cầm lên cái chổi, “Tới đây đi, tên kia nói, ba người các cậu tội chết có thể miễn nhưng tội sống thì không thể tha. Cho nên gần nhất ngoan ngoãn một chút, đừng có chọc cậu ấy mất hứng. Tôi nói trước, trong hai tháng bế môn suy nghĩ lỗi lầm này, tôi sẽ không giúp các cậu lừa gạt cậu ấy đâu.”

“Chỉ cần anh ấy tiếp nhận bọn tôi, đừng nói hai tháng, hai năm cũng sẽ không có vấn đề gì.” Tiêu Tiếu lấy tới hốt rác, trong mắt sáng rọi tia sáng có tên hạnh phúc.

Thanh âm những mảnh thủy tinh lướt qua trên sàn vang ra khỏi phòng bếp, trong phòng khách, Yến Phi không biết từ lúc nào đã ở trên tầng đi xuống, nghe thấy âm thanh này, thất thần nhìn trần nhà. Chẳng lẽ thực sự không có con đường lựa chọn nào khác sao? Vô lực thở dài một tiếng, Yến Phi tê liệt ngã xuống trên sopha. Hắn không phải là người thoải mái tới như vậy a.



Cơm chiều, ba người xuất ra bản lĩnh tay nghề của mình, ở trong chỉ đạo của Hà Khai Phục, làm ra năm món mặn một món canh, chén bát gì đó đều là nhờ Hà Khai Phục lái xe đi ra ngoài mua về giúp. Ba người quy củ giúp Yến Phi xới cơm, múc canh, đem bát đưa tới trước mặt của Yến Phi. Nhìn dáng vẻ lúc này của ba người, Yến Phi vốn đang tức giận lại có chút đau lòng cùng khổ sở. Tóm lại là thực vô cùng mâu thuẫn.

Trầm mặc ăn xong cơm tối, Yến Phi đi lên trên tầng. Ba người rửa bát, cùng Hà Khai Phục nói chuyện một lát, sau đó tiễn Hà Khai Phục ra về. Tắt đèn ở tầng một, ba người đi lên trên tầng.