Nhạc Thiệu ở trong phòng bệnh sỗ sàng, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lại chia binh thành hai đường. Tôn Kính Trì đi tới khu nhà Nhã Uyển, Tiêu Tiếu thì về nhà. Trước nói tới Tiêu Tiếu. Tiêu Tiếu khi trở lại nhà thì cùng với mẹ mình chào hỏi một tiếng sau đó liền đi thẳng lên phòng của Tiêu Dương ở trên tầng. Tiêu mẫu sợ tới mức ở dưới tầng hô: “Tiêu Tiếu, có chuyện gì thì bình tĩnh cùng Tiểu Dương nói!”
“Con có chuyện muốn hỏi em ấy.”
Qua loa tắc tránh một câu, Tiêu Tiếu mở ra cửa phòng của em trai. Đi vào, cậu liền trở tay khóa cửa, đem em trai đang nằm ở trên giường túm lên.
“Anh, anh làm cái gì!”
Tiêu Dương giãy dụa, khổ nỗi nói về phần thể lực cơ thể, Tiêu Dương ở trước mặt ông anh trai quả thực là châu chấu đá xe. Tiêu Tiếu đem em trai đặt ở trên giường cho vài nắm đấm, tuy nói là không ra tay hung ác, nhưng cũng đủ để khiến cho Tiêu Dương kêu đau.
“Ai bảo em dám cùng anh dối trá, không đánh em, em sẽ không biết ai là anh trai của em!”
Tiêu Tiếu vô cùng phẫn nộ. Nếu Tiêu Dương sớm một chút nói cho cậu biết chuyện của Yến Phi, cậu đâu tới nỗi nói ra những lời khiến cho người kia thương tâm. Cậu chính là nghẹn cả một đêm tràn ngập lửa giận. Đáng giận nhất chính là thằng em trai chết tiệt này còn dám ở trong điện thoại càn quấy cậu.
“Em sai rồi, em thật sự sai rồi.” Bị anh trai đánh cho tới gào khóc, Tiêu Dương lập tức đầu hàng.
“Còn dám hay không!”
“Không dám, không dám.”
Tiêu Tiếu cũng không phải thật sự đánh em trai, vừa nghe thấy đối phương cầu xin tha thứ, cậu liền buông Tiêu Dương ra. Tiêu Dương xoa xoa phần bụng bị đấm, thực hận a. Giải tỏa bực tức, Tiêu Tiếu nói: “Anh gần nhất đều sẽ ở trong bệnh viện, không trở lại. Em đem chuyện của Yến Phi ở trong trường học, tỉ mỉ nói lại cho anh nghe.”
Tiêu Dương không lập tức trả lời, mà lại hỏi: “Cái tên Đỗ Phong kia, các anh chuẩn bị tính làm sao?”
“Tam ca đi giải quyết.” Tiêu Tiếu cũng không tính toán giấu diếm.
Tiêu Dương lộ ra một tia vừa lòng vì trẻ nhỏ dễ dạy, nói: “Tên kia khẳng định sẽ không cam tâm, các anh cũng đừng để cho hắn ta tìm tới Yến Phi gây phiền toái.”
“Cậu ta không có cái lá gan kia.” Tiêu Tiếu không lo lắng, thúc giục nói: “Nói mau, anh còn muốn mau chóng quay về bệnh viện.”
Tiêu Dương cũng không kéo dài nữa, đem chuyện tình sau khi Yến Phi ‘tỉnh lại’ nói cho ông anh trai nhà mình nghe, bất quá ẩn đi chuyện Vệ Văn Bân đối với Yến Phi gây phiền toái. Mọi người hiện tại đều là bạn bè, Yến Phi cũng không để ý, không tất yếu phải làm mọi việc trở nên rối rắm. Tiêu Tiếu nghe được, tâm đau đớn co rút, nhất là chuyện Yến Phi ở trong căn tin lau bàn, còn có chuyện bị người ta đuổi theo đòi nợ.
“Em cho anh ấy tiền, anh ấy không cần. Anh ấy nói rằng ở trong lòng anh ấy, anh ấy vẫn là anh của em, không cần em nuôi dưỡng.”
Tiêu Tiếu rất không khách khí đá cho Tiêu Dương một cước: “Có nuôi thì cũng không tới lượt em nuôi.”
Tiêu Dương mặt trợn trắng: “Anh trai, anh chẳng lẽ không nghĩ đến trường hợp Yến Phi sẽ không nguyện ý để các anh nuôi sao. Ở trong lòng anh ấy, anh ấy chính là anh trai của anh.”
Da mặt của Tiêu Tiếu vốn đã cứng ngắc nay càng thêm cứng ngắc, dứt khoát đá thêm một cước nữa, lúc này Tiêu Dương né tránh. Tiêu Dương không cùng anh trai của mình náo loạn thêm nữa, vô cùng quan tâm hỏi: “Anh trai, anh không nghĩ tới sao. Vạn nhất để cho Yến Phi biết được tâm tư tình cảm mà các anh ôm ấp đối với anh ấy, anh ấy sẽ làm thế nào?”
Tiêu Tiếu há miệng không đáp.
Tiêu Dương vươn người qua, thấp giọng hỏi: “Anh, anh phải thành thực trả lời cho em biết, các anh đối với Yến… các anh đối với Chung ca, rốt cuộc là tâm tư gì? Là bởi vì không tiếp nhận được việc anh ấy tự sát, mới đi tìm những người thay thế kia, hay là bởi vì thích anh ấy?”
Tiêu Tiếu hai tay nắm thật chặt lại, một lúc lâu sau, cậu mới mở miệng: “Đều có. Sau khi anh ấy đi rồi, anh mới phát hiện ra bản thân yêu anh ấy. Không riêng gì anh, nhị ca cùng tam ca cũng vậy. Chỉ là khi bọn anh nhận ra thì đã chậm, nào biết…”
Tiêu Dương có chút vì anh trai mình mà lo lắng: “Nhưng em cảm thấy, Chung ca chỉ đem các anh trở thành em trai mà thôi. Hơn nữa, các anh ba người… Chung ca cho dù không đem các anh trở thành em trai, cũng không thể nào tiếp nhận được đi.”
“Anh biết.” Tiêu Tiếu trả lời khiến cho Tiêu Dương cả kinh, tiếp theo, Tiêu Dương chợt nghe được anh trai kiên định nói: “Bọn anh sẽ nghĩ ra biện pháp để cho anh ấy tiếp nhận bọn anh.” Tiêu Tiếu nhìn về phía em trai, ánh mắt nóng rực, “Thống khổ mất đi anh ấy, chịu qua một lần là đủ rồi.”
Nhìn anh trai như vậy, Tiêu Dương đột nhiên trong lòng có chút chua xót. Vỗ vỗ bả vai anh trai, Tiêu Dương nói: “Điều em làm được, đó là chỉ có thể khiến cho anh ấy ở trong trường học không bị nam sinh hoặc nữ sinh theo đuổi.”
“Cảm ơn.” Tiêu Tiếu đứng lên, “Anh đi thu dọn hành lý, tới bệnh viện. Chờ khi nguy hiểm của em bên này được giải trừ, em có thể ra ngoài.”
Tiêu Dương đứng dậy tiễn anh trai ra ngoài, nói: “Mẹ muốn tới bệnh viện nhìn Yến Phi.”
“Anh ở đó là được rồi. Anh ấy không muốn gặp lại cha mẹ bọn họ. Anh sẽ cùng mẹ nói.”
Tiêu Dương gật gật đầu. Sống lại một lần, trừ bỏ vài người cực kỳ thân cận với mình ra, Yến Phi không muốn lại tiếp tục cùng với người trong đại viện tiếp xúc, điểm này Tiêu Dương rõ ràng. Cho nên Tiêu Dương cũng không yêu cầu mẹ mình đi tới bệnh viện để thăm Yến Phi.
Quần áo sạch của Yến Phi đều là do Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân mang tới bệnh viện cho hắn. Tiêu Tiếu tắm rửa thay quần áo, cầm theo một vài đồ dùng tùy thân, cùng mẹ mình trò chuyện một lát, sau khi xóa bỏ lo lắng quan tâm của bà đối với hai anh em bọn họ cùng với quyết định đi tới bệnh viện thăm Yến Phi, cậu liền lái xe rời đi. Nhưng mà Tiêu Tiếu không có lập tức quay trở về bệnh viện, mà ghé qua cửa hàng tổng hợp, mua quần áo cho Yến Phi. Nghĩ đến hầu hết quần áo của Yến Phi đều là do Tiêu Dương mua cho, Tiêu Tiếu liền cảm thấy khó chịu.
Mà đầu bên này, Tôn Kính Trì đi thẳng vào trong khu nhà Nhã Uyển, vẻ mặt bình tĩnh bước vào thang máy, ấn xuống tầng 16. Từ sau khi ở bệnh viện đi ra, y đã gọi điện thoại cho Đỗ Phong, để cho hắn ta chờ trong Nhã Uyển. Trước kia, bọn họ khiến cho Đỗ Phong chờ chỉ có một mục đích duy nhất, cho nên Đỗ Phong mỗi lần nhận được điện thoại của bọn họ, đều không chút nào che giấu cỗ trông mong nũng nịu khi được bọn họ sủng hạnh. Nghĩ tới những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong điện thoại của Đỗ Phong, Tôn Kính Trì khó nén được lòng ghê tởm. Dĩ vãng còn cảm thấy được đó coi như là một loại tình thú, có thể khiến cho y càng thêm hưng phấn. Hiện tại y chỉ cảm thấy bọn họ thực sự là đầu bị cửa kẹp, làm sao lại nghĩ ra được loại chủ ý thối nát tìm thế thân như thế này.
Đến tầng 16 rồi, Tôn Kính Trì tay cầm một chuỗi chìa khóa đi ra khỏi thang máy. Tới trước cửa phòng mà ba người bọn họ mua để chuyên dưỡng sủng vật, Tôn Kính Trì không có ấn chương cửa, trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa. Vừa mới đẩy cửa đi vào, một nam nhân trên người mặc áo sơ mi cỡ lớn cơ hồ trong suốt, ngồi trên ghế sopha trong phòng khách đứng lên. Nhìn thấy y đi vào một mình, người nọ kinh ngạc hỏi: “Nhạc thiếu cùng Tiêu thiếu đâu?”
Thời điểm mỗi lần bọn họ tới đây, đều bị bộ dáng quần áo nửa kín nửa hở của nam nhân có tám phần giống Chung Phong này làm cho cảm thấy gợi cảm. Nhưng mà cùng với mỗi lần trong dĩ vãng bất đồng, Tôn Kính Trì không có lập tức t*ng trùng thượng não mà cởi bỏ quần áo. Y buông xuống sắc mặt cực đen, đi tới phía ghế sopha đơn trong phòng khách ngồi xuống, mở miệng lãnh đạm nói: “Đổi quần áo bình thường, tôi có chuyện muốn nói.”
Đỗ Phong hạ thân bởi vì sự xuất hiện của Tôn Kính Trì đã hơi hơi ngẩng đầu, nhìn thấy Tôn Kính Trì trên mặt lạnh lùng, lập tức có dự cảm không tốt. Ủy khuất đưa mắt nhìn Tôn Kính Trì, Đỗ Phong cúi đầu đi vào phòng ngủ. Cố ý nâng tay che miệng, vị trí hạ thân của hắn ta từ trong vạt áo lộ ra. Nghĩ làm như vậy có thể gợi lên thú tính của Tôn Kính Trì, lại không ngờ rằng trong mắt của Tôn Kính Trì càng sâu thêm vài phần chán ghét.
Kɧıêυ ҡɧí©ɧ không có kết quả, Đỗ Phong cũng không dám tiếp tục lề rề. Nhanh chóng thay đổi thành một thân quần áo bình thường, hắn ta cực kỳ dịu ngoan từ trong phòng ngủ đi ra, ngồi xuống ở trên sopha bên người Tôn Kính Trì, túm túm vạt áo, cắn cắn môi bất an hỏi: “Tôn thiếu, ngài cùng với tôi, muốn nói chuyện gì?”
Tôn Kính Trì lần đầu tiên cảm thấy được Đỗ Phong cùng với người trong lòng kia của y một chút cũng không giống. Cho dù khuôn mặt của Đỗ Phong cùng với người kia có ngũ quan tương tự, nhưng mà hiện tại chỉ thoạt nhìn sơ qua thôi cũng đủ để khiến cho y có suy nghĩ muốn đem khuôn mặt của Đỗ Phong phá hủy, miễn cho làm bẩn người kia. Càng nhìn thì loại du͙© vọиɠ này càng mãnh liệt, Tôn Kính Trì nhắm mắt lại, lãnh đạm tới cực điểm mở miệng: “Cậu luôn luôn hiểu rất rõ thân phận của chính mình, cho nên mặc kệ cậu ở bên ngoài dương oai giễu võ cáo mượn oai hùm như thế nào, chúng tôi cũng đều mở một mắt nhắm một mắt cho qua.”
Đỗ Phong nhất thời khẩn trương nuốt nuốt nước miệng, trong đầu nhanh chóng lướt qua xem gần nhất bản thân có hay không làm ra chuyện gì quá phận. Trừ bỏ âm thầm giáo huấn vài kẻ không biết tốt xấu vọng tưởng muốn trèo lên giường của ba vị Thái tử gia ra, hắn hình như cũng không có làm ra chuyện gì quá phận.
Tôn Kính Trì mặc kệ Đỗ Phong đang suy tính cái gì, nói thẳng: “Cậu theo chúng tôi ba năm, chỉ cần cậu nghe lời, chúng tôi sẽ không làm khó dễ cậu. Phòng này, chiếc xe trong gara, còn có gian phòng bao trong tiệm ăn kia coi như đưa cho cậu làm bồi thường.”
“Tôn thiếu!” Đỗ Phong sắc mặt nháy mắt trắng bệch, không thể tin được run giọng hỏi: “Các ngài, không cần tôi sao?”
Ánh mắt của Tôn Kính Trì lạnh xuống, Đỗ Phong không khỏi co rúm lại.
“Tôi nói, chỉ cần cậu nghe lời, chúng tôi sẽ không làm khó dễ cậu.” Tôn Kính Trì nắm lấy cằm của Đỗ Phong, thanh âm đông lạnh, “Lúc trước thời điểm tìm tới cậu, chúng tôi đã nói với cậu rồi. Cậu là thế thân, cậu nguyện ý, liền bán; không muốn, chúng tôi cũng không miễn cưỡng. Cậu sẽ không nói với tôi là cậu đã quên đấy chứ?”
Đỗ Phong thân thể phát run, ngữ điệu mang theo tiếng khóc nức nở: “Tôn thiếu, xin đừng không cần tôi. Tôi làm sai chỗ nào, tôi sửa, tôi sửa. Tôi không quên, nhưng tôi, tôi yêu các ngài a —–!”
Đỗ Phong còn chưa nói xong thì cằm đã bị đối phương bóp chặt lại.
“Yêu?” Tôn Kính Trì cười lạnh: “Đừng có ở trước mặt tôi đùa giỡn diễn trò. Cậu nên cảm thấy may mắn rằng người tới hôm nay là tôi. Nghe rõ, hoặc là nghe lời, chớ chọc tôi phát hỏa; hoặc là chết. Cậu tự mình lựa chọn đi.”
Nước mắt của Đỗ Phong chảy xuống. Khuôn mặt cùng thân thể vì duy trì lực hấp dẫn của chính mình mà luôn tận tâm bảo dưỡng mang theo yếu ớt khiến cho người khác phải thương tiếc, thế nhưng đối với Tôn Kính Trì mà nói thì không đáng một đồng.
“Tôi, tôi nghe lời… Tôi nghe lời…”
Tôn Kính Trì là điển hình của kẻ nham hiểm. Y không giống như Nhạc Thiệu, là loại người lộ rõ ra sự tàn nhẫn; cũng không giống Tiêu Tiếu trời sinh mặt than mang tới cảm giác nghiêm túc; thế nhưng một khi y phát hỏa, cho dù là loại người đáng sợ nhất như Nhạc Thiệu cũng không dám chọc tới y. Đỗ Phong biết bản thân chống không được lửa giận của Tôn Kính Trì, liền ngay cả lời cầu xin tha thứ cũng không dám nói.
Buông cằm của Đỗ Phong ra, trong mắt của Tôn Kính Trì không có một chút thương tiếc cùng ôn nhu, chỉ có chán ghét.
“Cậu thành thành thật thật, sẽ không có người tới tìm cậu gây phiền toái. Nhưng cậu nhớ kỹ, không cho phép xuất hiện ở trước mặt chúng tôi, cũng đừng có nghĩ tới đùa giỡn tâm cơ. Sở dĩ bồi thường cho cậu, chẳng qua bởi vì khuôn mặt lớn lên này của cậu, đừng có để cho tôi một ngày nào đó phải hủy đi nó.”
Đứng lên, Tôn Kính Trì không chút lưu luyến rời đi. Y vừa đi, Đỗ Phong giống như điên rồi, đem tất cả mọi thứ trong phòng đều đập nát. Hắn không tin, không tin trên thế giới này còn có thay thế phẩm nào so với hắn càng giống người kia hơn! Phát tiết thông suốt xong, Đỗ Phong gắt gao cắn miệng, thần sắc âm ngoan.
Từ trên tầng đi xuống, Tôn Kính Trì ở trong xe gọi một cuộc điện thoại. Y đương nhiên biết Đỗ Phong sẽ không cam tâm, cho nên y không ngại trước tiên tìm vài người giáo huấn đối phương một chút. Phải biết rằng Đỗ Phong không có sự che chở của bọn họ, hắn ta chỉ là một con kiến hôi.
‘Giải quyết’ Đỗ Phong, Tôn Kính Trì trở về khu nhà của ba người, thu thập đồ của mình cùng Nhạc Thiệu xong liền lập tức quay về bệnh viện. Và mới đi vào tầng trệt nơi Yến Phi nằm viện, Tôn Kính Trì đã bị Giản Trọng Bình túm đi.
Đem người túm tới văn phòng của mình, Giản Trọng Bình mặt như gặp quỷ hỏi: “Kính Trì ca, các anh sẽ không phải là thật đấy đi?”
“Cái gì mà thật hay giả? Có chuyện gì mau nói, anh mệt muốn chết.” Tôn Kính Trì ngồi xuống sopha, lấy ra bao thuốc lá.
Giản Trọng Bình kéo ghế dựa, ngồi xuống trước mặt của Tôn Kính Trì, trừng mắt nói: “Các anh đối với Yến Phi kia a. Sẽ không phải là thật lòng đi? Cậu ta chính là một chút cũng không giống với Chung ca. Các anh không tìm thế thân nữa?”
Ánh mắt của Tôn Kính Trì lập tức thay đổi, Giản Trọng Bình lùi ra phía sau hai bước, kêu to: “Anh đừng có động thủ! Em chỉ là hồ đồ nên mới hỏi a. Em chỉ muốn hiểu rõ xem bản thân nên dùng thái độ như thế nào đối với cậu ta mà thôi!”
Tôn Kính Trì lãnh ngữ: “Nhạc Thiệu không nói cho em?”
Giản Trọng Bình đem ghế kéo về khu vực an toàn, ngồi xuống, có vẻ thực phiền toái nói: “Nói, nhưng nói cũng như không nói. Anh biết không, Nhạc ca gội đầu cho cậu ta a! Em quả thực đã nghĩ rằng tận thế tới nơi rồi. Điều này rất kinh khủng rất đáng sợ!”
“Nhị ca gội đầu cho Phi?” Tôn Kính Trì khó chịu, “Không phải đã nói là trở về rồi cùng nhau gội hay sao.”
“Kính Trì ca!” Giản Trọng Bình không thể hô hấp nổi.
“Đừng kêu, đừng kêu, đau đầu.” Tôn Kính Trì mạnh mẽ rút ra hai điếu thuốc, rồi mới tắt đi, “Anh ấy là chị dâu tương lai của em, em đối với anh ấy phải tôn trọng.”
“A!” Giản Trọng Bình muốn hôn mê.
Tôn Kính Trì giương mắt, ánh mắt kia khiến cho Giản Trọng Bình lập tức sinh ra ý nghĩ muốn chạy trốn.
“Anh ấy còn chưa biết tâm tư của bọn anh, nếu em dám khiến cho mọi việc xấu đi…” Tôn Kính Trì làm một động tác cắt cổ, Giản Trọng Bình lập tức che đi cổ của mình.
“Các anh, còn, thầm mến?! Ba người các anh? Các anh?” Giản Trọng Bình không thể tin được, không thể tin tưởng được!
“Chính là như vậy.” Tôn Kính Trì cấp bách muốn tới phòng bệnh, đứng lên, đi tới trước mặt Giản Trọng Bình, dùng sức nắm lấy bờ vai của đối phương, “Anh không phải vui đùa. Em nếu dám để cho anh ấy biết được tâm tư của bọn anh đối với anh ấy, anh sẽ cho nổ bệnh viện của em.”
Buông tay, Tôn Kính Trì cầm theo hành lý, mở cửa rồi rời đi, lưu lại Giản Trọng Bình một mình ngây ngốc.
Đi tới cửa phòng bệnh, hướng bên trong nhìn vào, Tôn Kính Trì bất mãn bĩu môi. Mở cửa đi vào, kéo xuống bức màn che trên cửa, y đem hành lý để qua một bên, đi tới trên giường đôi bên cạnh, cởi giày nằm xuống. Ngày mai y phải ngủ cùng với Phi. Đắp chăn tốt rồi, Tôn Kính Trì đánh hai cái ngáp, nhắm mắt lại, thật sự là mệt nhọc.
Hai giờ sau, Tiêu Tiếu mới tới bệnh viện. Khi cậu nhìn thấy Yến Phi cùng Nhạc Thiếu ngủ chung trên giường, cậu cũng đồng dạng bất mãn. Ba người trong phòng bệnh ngủ thực trầm. Cậu cầm lấy một chiếc chăn khác, nằm xuống bên người Tôn Kính Trì, trong lòng cũng có tâm tư đồng dạng, cậu cũng muốn một mình cùng với Yến Phi ngủ.
Xa cách năm năm, ba nam nhân trong phòng bệnh tuy rằng ngủ trên chiếc giường không phải quá rộng rãi, thế nhưng lại chìm vào trong giấc ngủ sâu nhất thoải mái nhất trong năm năm.