Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 19

Chờ tới khi Yến Phi tắm xong đi ra ngoài, Tiêu Dương bình tĩnh ngồi ở trước bàn học để lên mạng. Nhìn hắn đi ra, Tiêu Bách Chu nói: “Yến Phi, tôi đi rửa mặt, cậu có muốn lên mạng một chút không? Tôi cho cậu mượn máy tính.”

Yến Phi nở nụ cười.

“Tốt, để chờ tôi dọn dẹp phòng tắm

đã.”

“Tôi cũng muốn tắm rửa.”

Vệ Văn Bân nói.

“Được, vậy cậu tắm đi rồi tôi dọn dẹp luôn. Trong phích nước của tôi vẫn còn nước nóng đấy, tự mình lấy đi.”

“Được.”

Đem đồ của mình lấy ra ngoài, Yến Phi ngồi ở trên ghế của Tiêu Bách Chu. Tiêu Bách Chu đi đánh răng rửa mặt, Yến Phi thuần thục tìm một trang web tin tức trên mạng. Lần gần nhất lên mạng là để tìm và download bài hát, hắn còn chưa có cẩn thận xem qua tin tức. Tiêu Dương làm bộ giống như đang chơi điện thoại, thế nhưng lại chặt chẽ quan sát Yến Phi, sau đó cậu liền nhìn thấy Yến Phi mi tâm nhăn lại. Nhìn tới trang web mà Yến Phi đang đọc tin, Tiêu Dương cũng lập tức tìm trên máy tính xách tay của mình.

Tin tức trên trang web kia là một tin tức ngoài hành lang không xác thực —– Cục phó Quyền Minh Vĩ của quốc gia XX phạm lỗi lớn, hiện tại đang bị bắt giữ để điều tra và kiểm điểm, ngay cả em rể cũng cùng bị điều tra.

Trong lòng Yến Phi có chút tức giận, hắn ấn vào tiêu đề tin tức kia. Thuyết minh trong tin tức rất đơn giản, chỉ nói Quyền Minh Vĩ bởi vì phạm lỗi lớn cho nên hiện tại đã bị đình chỉ công việc, hôm nay bị bắt giữ để tiến hành điều tra. Em rể làm cùng ngành của Quyền Minh Vĩ cũng bị bắt giữ để điều tra. Phía dưới liệt kê rõ ràng cuộc đời của Quyền Minh Vĩ, còn đặc biệt nhắc tới người cha Quyền Thai Phượng của Quyền Minh Vĩ, trước đó ông ta bởi vì một vài vấn đề mà bị xóa bỏ chức vụ.

Quyền gia, đã xảy ra chuyện… Tâm tình của Yến Phi vô cùng phức tạp, càng trầm trọng hơn chính là bởi vì một suy đoán nào đó. Đời trước hắn cùng với anh em Quyền gia bởi vì nguyên nhân quan hệ giữa bậc cha chú cho nên ngoài mặt vẫn duy trì thái độ hòa thuận, thế nhưng trong lòng hắn quả thực không thích cha con Quyền gia lúc nào cũng nóng vội ham muốn quyền lực, đối với nữ nhân Quyền gia mà cha của hắn vừa ý kia hắn cũng không có cảm tình tốt. Quyền Hiểu Linh thích hắn, chỉ là đối với hắn mà nói, Quyền Hiểu Linh ngay cả được coi là em gái cũng không phải.

Trước mắt hiện lên khuôn mặt của ba người nam nhân, Yến Phi xoa xoa mi tâm, chuyện này là trùng hợp sao? Lấy thông minh của ba người kia, khẳng định có thể đoán ra được cái chết của hắn không phải là chuyện ngoài ý muốn. Người chết do ngoài ý muốn, làm sao có thể trước đó đem toàn bộ tài sản của mình phân chia ra. Ba người kia nhất định sẽ giận chó đánh mèo đi. Nhất định sẽ! Quyền gia kia…

Yến Phi tim đập thực nhanh. Năm năm trôi qua, Thiệu Thiệu, A Trì cùng với Tiểu Tiểu vẫn sẽ nhớ thương hắn sao? Vẫn… đem hắn trở thành người anh trai quan trọng nhất sao? Hắn nên phủ định, hay là nên cho rằng như vậy?

Không thể nói rõ là kích động, là vui sướиɠ hay là một cảm giác nào khác, Yến Phi tắt đi trang web tin tức, cũng không còn tâm tình để tiếp tục đọc những tin khác. Phát hiện ra Tiêu Bách Chu đã tắm rửa xong, Yến Phi đứng lên: “Tôi lên giường đây.”

“Cậu xem tiếp đi, tôi cũng chuẩn bị lên giường.” Tiêu Bách Chu nghĩ tới hắn là đang khách khí.

“Khó có được ngày không cần phải đi học, tôi đêm nay muốn ngủ sớm một chút.” Yến Phi ngáp một cái, vỗ vỗ Tiêu Bách Chu: “Ngủ ngon.”

“Vậy cậu ngủ sớm một chút đi.” Tiêu Bách Chu ngồi xuống.

Yến Phi lên giường, lấy ra MP3 của chính mình, khuôn mặt thì bình tĩnh thế nhưng trong lòng của hắn tuyệt đối không hề bình tĩnh chút nào. Tưởng niệm tựa như giếng phun, hắn sắp áp chế không được nữa rồi. Năm năm qua đi, ba người kia khẳng định sẽ càng trở nên thành thục hơn, càng nam tính hơn. Thực con mẹ nó nghĩ muốn gặp bọn họ a!

Yến Phi xoay người, đối mặt với vách tường, hoàn toàn không muốn người khác nhìn thấy một tia tưởng niệm trong lòng mình. Ở phía sau hắn, Tiêu Dương hai tay nắm chặt lại lộ ra những đường gân xanh, đồng dạng che giấu sự không bình tĩnh của bản thân. Yến Phi, biết Quyền gia.



Buổi tối thứ sáu, Yến Phi luôn không thể nhấc lên được tinh thần. Hà Nhuận Giang thực quan tâm tới thân thể không thoải mái của hắn, chỉ để cho hắn hát có một giờ, còn nói sẽ trả tiền lương ấn theo hai giờ. Yến Phi uyển chuyện cự tuyệt ý tốt của y, vẫn ca hát đầy đủ hai giờ. Hắn biết Hà Nhuận Giang một mực tìm kiếm một thân ảnh khác ở trên người hắn, Yến Phi kỳ thực vô cùng cảm động. Mặc kệ là Tiêu Dương hay là Hà Nhuận Giang, đều cho hắn ý thức được bọn họ vẫn chưa quên đi Chung Phong. Cho dù là đã năm năm trôi qua, bọn họ cũng chưa quên hắn. Vậy, ba người kia, sẽ càng không thể quên đi hắn.

Thứ bảy, Yến Phi cả đêm chìm trong giấc mộng kiếp trước cùng với các bạn học ngồi xe buýt đi tới nông trại ở ngoại ô để du lịch. Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu ngồi ở hàng trước, Tiêu Dương cùng Yến Phi ngồi ở phía sau hai người bọn họ. Vốn Yến Phi muốn đem vị trí của mình tặng cho hoa khôi Tiền Viên Viên vẫn cứ luôn liếc mắt đưa tình nhìn chăm chú Tiêu Dương, kết quả bị Tiêu Dương túm lấy uy hϊếp: “Cậu dám nhường chỗ ngồi, tôi liền đem rác rưởi ném tới trên bàn học của cậu.” Hắn chỉ có thể làm bộ như không thấy vẻ mặt thất vọng của Tiền Viên Viên, ngồi xuống bên người Tiêu Dương.

Xe buýt khởi hành, Yến Phi chọc chọc người bên cạnh, thấp giọng nói: “Nhiều cô gái truy đuổi cậu như vậy, cậu sẽ không động tâm đấy chứ?”

“Không có.” Tiêu Dương khốc khốc trả lời.

Yến Phi nhịn không được nội tâm nhiều chuyện, hỏi: “Vị Lâm Tuyết học muội kia, cậu cũng không thích sao?”

Lâm Tuyết so với Tiêu Dương nhỏ hơn một tuổi, Yến Phi trước kia rất quý cô em gái nhỏ dễ thương lại hay thẹn thùng này. Tiêu Dương hàm dưới buộc chặt, mắt trợn nhìn về phía Yến Phi: “Cậu sao biết em ấy tên là Lâm Tuyết?”

“Chuyện của Tiêu công tử, chung quy sẽ có người nói ra, tự động rơi vào trong cái lỗ tai này của tôi.” Yến Phi mặt không đỏ tâm không nảy nói dối. Vô nghĩa, hắn đương nhiên là biết, Lâm Tuyết trước đây hắn cũng đã từng ôm qua. Tuy rằng sau đó bởi vì bị du͙© vọиɠ chiếm hữu của ba tiểu tử kia ảnh hưởng, hắn ù ù cạc cạc cũng không ôm cô bé được mấy lần.

“Hừ.” Tiêu Dương ý tứ không rõ hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi chỉ coi em ấy như em gái, không có cảm giác.”

Thấy Tiêu Dương có chút mất hứng, Yến Phi lau cái mũi: “Được rồi, tôi không hiếu kỳ cuộc sống tình cảm của Tiêu công tử nữa. Nhưng mà cậu nếu như không thích người ta, vậy thì cũng đừng cho người ta hi vọng. Cậu xem Tiền Viên Viên có bao nhiêu ái mộ cậu a.”

Tiêu Dương phiền não nói: “Tôi không có bảo bọn họ thích tôi, một đám đều là hoa si.”

“Cậu nói nhỏ chút đi!”

Che miệng của Tiêu Dương, Yến Phi lập tức nhìn sang bên cạnh, thấy người xung quanh nếu không phải là đang chơi điện thoại di động thì chính là đang nghe nhạc, hắn lúc này mới buông tay: “Không nói nữa, không nói nữa, sợ cậu rồi.”

“Ha, tôi nghe được nha.” Vệ Văn Bân quay đầu lại.

Yến Phi cùng Tiêu Dương trực tiếp cho cậu ta một cái nhìn khinh thường, không thèm đếm xỉa tới.

Tới nông trại đương nhiên không thể không thử nghiệm cuộc sống nơi nông trại. Đi vào trong vườn ngắt trái cây, ăn uống cơm được nấu bằng phương pháp nhà nông, rồi tới đốt trại lửa dã ngoại gì đó. Đứa nhỏ thành phố đối với những loại hoạt động này không khỏi sinh ra tò mò. Tới nông trại rồi, bên trong còn có sẵn hai hướng dẫn viên du lịch. Mọi người trước tới nơi nghỉ ngơi để sắp xếp hành lý này nọ. Một phòng bốn người ở, không cần phải phân chia lại, toàn bộ người trong ký túc xá 3414 ở cùng nhau.

Sắp xếp xong hành lý, tất cả mọi người đổ nhào ra, đi thẳng tới trong vườn. Tháng 11, đúng vào thời điểm thu hoạch táo, mọi người như ong vỡ tổ dũng mãnh đi vào vườn táo, vừa hái vừa ăn. Yến Phi đứng ở trong vườn táo, theo thói quen nâng lên hai tay tạo thành hình một khung ảnh bốn góc, đưa mắt nhìn xung quanh. Tiêu Dương đang cùng với Vệ Văn Bân và Tiêu Bách Chu hái táo, thế nhưng thời khắc vẫn luôn chú ý tới Yến Phi. Khi cậu nhìn thấy động tác của Yến Phi, táo trong tay của cậu rơi xuống trên mặt đất.

“Tiêu Dương, xảy ra chuyện gì vậy?”

Tiền Viên Viên ghé vào bên người Tiêu Dương lập tức hỏi. Tiêu Dương thân thể chân động một chút, ngồi xổm xuống nhặt trái táo, nhân cơ hội áp chế bối rối trong lòng.

“Không có việc gì.”

Chờ tới khi Tiêu Dương khống chế được tâm tình, Yến Phi đã không còn ở tại chỗ kia nữa rồi. Đưa giỏ trúc trong tay cho Tiền Viên Viên, Tiêu Dương bỏ chạy, đi tìm Yến Phi.

“Tiêu Dương!”

Tiền Viên Viên căm giận dậm chân.

“Lão Tiêu, chúng ta qua bên kia đi.” Vệ Văn Bân lôi Tiêu Bách Chu, lười an ủi hoa khôi của lớp.

Tiêu Dương lo lắng ở xung quanh tìm kiếm Yến Phi, cuối cùng khi đi tới trước ao cá cũng tìm được hắn.

“Yến Phi.”

Người đang đứng ở trước ao cá trầm tư quay đầu lại, lộ ra tươi cười: “Không hái táo nữa à?”

Một khắc kia, Tiêu Dương cảm thấy được bản thân đang nhìn thấy người kia, tươi cười giống như nhau, ánh mắt giống như nhau. Hốc mắt của cậu đỏ lên, cái mũi chua xót, một bước đi qua.

Tươi cười trên mặt của Yến Phi ngưng trệ, sau đó biến mất.

Tiêu Dương đi tới trước mặt của Yến Phi, cúi đầu nhìn hắn, nước mắt liền cứ như vậy chảy ra. Cậu muốn khóc, muốn khóc thực to. Yến Phi bật cười thành tiếng, rồi mới đồng dạng có chút kích động, nâng tay lên dùng tay áo lau nước mắt cho cậu, mang theo giọng điệu quen thuộc trước kia, nói: “Đều đã lớn vậy rồi còn khóc nhè, không sợ bị bạn học chê cười hả.”

Tiêu Dương dùng sức một cái, đem Yến Phi ôm vào trong lòng, ôm thực chặt, nước mắt chảy ra càng nhiều.

“Có phải hay không là anh?”

Hô hấp của Yến Phi bất ổn, đồng dạng cũng nhịn không được nâng tay lên ôm lấy Tiêu Dương, cúi đầu hô: “Tiểu Dương.”

“……. Ư!”

Gắt gao cắn miệng, nuốt xuống xưng hô kia, Tiêu Dương khóc lên tiếng.

“Thực xin lỗi…” Yến Phi đôi mắt cũng đỏ lên.

“Vì cái gì… vì cái gì…” Tiêu Dương chính là theo bản năng mở miệng hỏi, đại não của cậu trống rỗng, thân thể run rẩy.

Yến Phi vỗ nhẹ sau lưng của cậu, thở dài một tiếng: “Vừa mới mở mắt ra, nhiều năm như thế, đã trôi qua…”

Tiêu Dương thân thể chấn động, càng dùng sức ôm lấy Yến Phi.

“Thực xin lỗi…” Cậu thực hối hận, người này sau khi trở về, cậu lại đối xử không tốt với hắn.

“Người nên xin lỗi, là anh.” Yến Phi khắc chế nội tâm kích động cùng cảm động, xoa xoa tóc của Tiêu Dương, đây là động tác thói quen của hắn đối với mấy người em trai.

Một phần thần trí của Tiêu Dương bị động tác này của hắn gọi trở lại, lập tức nói: “Để em gọi điện cho anh trai!”

“Đừng!” Yến Phi theo bản năng đè lại tay của Tiêu Dương.

Tiêu Dương buông Yến Phi ra, không rõ vì sao Yến Phi lại ngăn cản mình. Sau đó, cậu đột nhiên nghĩ tới một chuyện, trong lòng run lên vài cái, buông tay ra. Yến Phi xoa xoa mặt của Tiêu Dương, rất hỗn loạn nói: “Anh còn chưa nghĩ kĩ, sao có thể cứ như vậy đối mặt.” Được rồi, hắn thừa nhận, hắn có chút sợ hãi. Sợ phải đối mặt với bất mãn cùng với lên án của ba người kia.

Tiêu Dương nhếch miệng: “Vậy, vậy chờ anh nghĩ tốt rồi, em sẽ mang anh đi gặp anh trai bọn họ.”

Yến Phi thở hắt ra: “Thuận theo tự nhiên đi. Đều đã năm năm trôi qua, cũng không phải năm ngày, ngay cả bản thân anh cũng còn rất nhiều điều phải thích ứng. Anh hiện tại, là Yến Phi.”

Tiêu Dương muốn khóc, nhưng mà nghe tới điểm này liền gật đầu. Có người này, không, là ở trước mặt người này, cậu luôn có thói quen nghe theo. Kỳ thực, cậu cũng có chút sợ hãi. Nếu để Yến Phi biết được chuyện sau này của anh trai cậu, hắn có thể hay không tiếp nhận anh trai.

Nhìn thấy ánh mắt hồng hồng của Tiêu Dương, Yến Phi nhịn không được nở nụ cười. Lại xoa xoa đầu của Tiêu Dương, hắn cảm khái nói: “Em hiện tại đã cao như vậy, anh lại lùn đi.”

Tiêu Dương lần đầu tiên tỉ mỉ đánh giá người ở trước mặt, hơn nửa ngày, cậu rối rắm hỏi: “Thật sự… là vừa tỉnh lại… liền đã năm năm trôi qua?”

Yến Phi hỏi lại: “Em không sợ anh là quỷ sao?”

Tiêu Dương dùng sức lắc đầu: “Anh không phải. Em biết trên thế giới này có rất nhiều chuyện mà khoa học không thể giải thích được.”

“A…” Yến Phi lộ ra sung sướиɠ, thoải mái cười, “Đúng là vừa mở mắt ra liền đã là năm 2015, càng không nghĩ tới sẽ trở thành bạn cùng phòng của em. Hai tháng trước em vẫn còn đang mặc đồng phục trung học, nháy mắt, em liền trở thành sinh viên.”

Tiêu Dương cắn môi dưới, lại nở nụ cười, cúi đầu hô: “Chung ca!”

Yến Phi đôi mắt mang theo lệ mà mỉm cười, xoa bóp mặt của Tiêu Dương: “Anh hiện tại là Yến Phi, là bạn học và cũng là bạn cùng phòng của em. Đừng có hại anh bị mấy tên nhà khoa học chộp lấy để nghiên cứu.”

Tiêu Dương đem người ôm vào trong l*иg ngực, dùng sức xiết chặt.

“Anh còn sống, thật tốt.”

“Đúng thế, thật tốt.”

Yến Phi nhắm mắt lại, cái người đang ôm chặt mình này trong nháy mắt đã trở nên thực cao lớn, thân thể cũng trưởng thành. Hắn rầu rĩ nói: “Anh đối với cơ thể hiện tại, quả thực vô cùng không hài lòng.” Hắn hiện tại bị ôm, giống như chim nhỏ nép vào trong l*иg ngực của Tiêu Dương, thật sự là khó chịu. Tiêu Dương ngây ngô cười, không muốn buông tay. Cậu đột nhiên cảm thấy thế giới này thật tốt đẹp, mùa đông sao có thể ấm áp như thế.

Lúc này, ở chỗ cách bọn họ một đoạn khoảng cách không lớn không nhỏ, vài người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hai người con trai đang gắt gao ôm chặt nhau, chỉ cảm thấy có một đạo sấm sét đang bổ xuống đỉnh đầu của bọn họ, trên mặt đất là những quả táo bị rơi rụng.

“Yến Phi cùng… Tiêu Dương, bọn họ…” Vệ Văn Bân choáng váng.

Tiêu Bách Chu hai tròng mắt cơ hồ rơi ra, mắt thấy hai người kia ôm nhau tới nửa ngày không chịu buông tay, y rốt cuộc nhìn không được giương giọng hô: “Yến Phi!”

Tiêu Dương quay đầu, Yến Phi ở trong l*иg ngực của Tiêu Dương cũng ngẩng đầu lên. Sau đó Yến Phi mới một phen đẩy Tiêu Dương ra, không nói gì chỉ vỗ vỗ sau gáy. Đệch! Tiêu Dương vẫn còn đang chìm đắm trong kích động, hoàn toàn không thấy có gì phải xấu hổ, cũng không chú ý tới vì sao những người kia lại có chút không được tự nhiên. Cậu kéo cánh tay của Yến Phi, nói: “Chúng ta trở về phòng đi.” Cậu có thật nhiều điều muốn nói.

“Đợi lát nữa nói sau.” Tiểu tử này là ngu ngốc sao? Trở về phòng. Còn ngại mọi chuyện chưa đủ nghiêm trọng a.

Yến Phi vừa thấy đã biết được những người này đang nghĩ cái gì. Nhưng vấn đề là hắn không thể nào giải thích được. Chẳng lẽ nói, Tiêu Dương phát hiện ra hắn chính là một người anh trai đã chết cách đây năm năm sao? Cho dù những người này tin tưởng thì hắn cũng không muốn nói ra.

Thấy Tiêu Dương còn chưa ý thức được vấn đề nghiêm trọng này, Yến Phi rút cánh tay đang bị Tiêu Dương nắm lấy ra. Hắn chỉ chỉ mấy người Vệ Văn Bân, Tiêu Bách Chu, Đàm Tố, Tiền Viên Viên đứng đầu trong mấy người bạn học, nói: “Vừa rồi chúng ta ôm nhau, bọn họ đang nghĩ chúng ta là có gian tình.”

Tiêu Dương nhất thời không kịp phản ứng lại, chờ tới khi cậu phản ứng được, cậu lập tức nhảy ra xa ba trượng, cách thật xa Yến Phi, vẻ mặt kinh sợ hướng những người đó quát: “Các cậu nghĩ cái gì vậy hả! Đem toàn bộ những ý niệm xấu xa ở trong đầu các cậu xóa bỏ ngay! Các cậu muốn chết, tôi còn chưa muốn chết đâu!” Bị anh trai của cậu biết được, cậu tuyệt đối xong đời! Tiêu Dương nhịn không được đánh một cái rùng mình.

* 1 trượng = 10 thước

“Chính là, các cậu vừa rồi…” Tiền Viên Viên đã muốn khóc tới nơi, “Thực thân mật a.”

“Câm miệng!” Tiêu Dương rống lên một tiếng. Tiền Viên Viên nước mắt giống như muốn trào ra.

Yến Phi đi tới bên người Tiêu Dương, vỗ vỗ vai của cậu, ý bảo đối phương không cần phải nói thêm nữa, rồi sau đó hắn thực bình tĩnh giải thích: “Tiêu Dương có một bằng hữu đã từng gặp nạn ở gần đây. Vừa rồi tôi nói một câu gợi lên chuyện thương tâm của cậu ấy, cho nên cảm xúc của cậu ấy có chút kích động. Tôi vừa rồi chỉ là đang an ủi cậu ấy mà thôi.”

Tiêu Dương mím chặt môi. Mọi người nhìn thấy cậu quả thực bộ dạng là vừa khóc xong, một nửa đã tin tưởng, một nửa còn lại lại hoài nghi. Dù sao vừa rồi hai người ôm nhau quả thực có chút chặt.

“Tiêu Dương, người đã ra đi như nước chảy về cội, người kia biết cậu vẫn còn nhớ tới mình, nhất định sẽ thật vui vẻ. Nhưng mà người sống mới là quan trọng nhất, cậu nói có phải hay không?”

Tiêu Dương rất khổ sở gật đầu, lau khóe mắt: “Tôi đã biết, vừa rồi, cảm ơn cậu.”

“Không có gì. Nhưng mà sau này cậu nên chú ý một chút, tôi cũng không muốn bị người khác hiểu lầm là tôi cùng cậu có gian tình.”

“Đi chết đi! Tôi chỉ thích con gái!”

Biết rõ người này là ai, nhưng mà nhìn tới khuôn mặt non nớt kia của Yến Phi, hơn nữa trong khoảng thời gian này còn ở chung, Tiêu Dương thật dễ dàng biến thành kẻ không biết lớn nhỏ gì hết. Nhưng mà Yến Phi không có để ý, còn tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Tôi còn chướng mắt cậu đấy. Muốn tìm, cũng phải tìm tới hoa khôi của lớp chúng ta a.”

Yến Phi nói vậy, Tiền Viên Viên nguyên bản còn đang thương tâm lập tức đỏ mặt, xấu hổ mắng một câu: “Các cậu thực đáng ghét!” Rồi mới xoay người bỏ chạy.

“Tiêu Dương, mau đuổi theo a!” Yến Phi ở một bên ồn ào.

“Sao không phải là cậu đuổi theo!” Tiêu Dương cũng chẳng biết có phải hay không đang xấu hổ, mặt đều đỏ lên.

Yến Phi vô tội nói: “Người mà người ta thích chính là cậu, tôi đuổi theo làm gì.”

“Cậu!” Tiêu Dương bị chọc tức, nhào qua bóp cổ của Yến Phi. Yến Phi linh hoạt trốn được, chạy tới trước mặt của Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân, bắt lấy cánh tay của hai người: “Đi thôi, đi hái táo, không phải ai trong chúng ta cũng là người cô đơn.”

“Yến Phi! Cậu còn dám nói!” Tiêu Dương đuổi theo.

“Ha ha, Tiêu công tử thẹn thùng.”

“Đệch!”

Tiêu Dương bổ nhào tới trên lưng của Yến Phi, túm lấy cổ của hắn. Yến Phi hướng về phía Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân hô to cứu mạng. Người của ký túc xá 3414 lại náo loạn một đoàn, hình ảnh nam nam quỷ dị vừa rồi kia nháy mắt liền tan thành mây khói. Nhưng mà bọn họ cũng không hề biết, trong lòng của Yến Phi cùng Tiêu Dương đều đang lau mồ hôi, cuối cùng cũng lừa gạt cho qua được. Đứa nhỏ hiện tại sao lại có thể không đơn thuần như vậy!